“Cậu phải học thêm lớp phụ đạo sao?”
Sau khi tắm xong và quay lại khu vực chung cùng Chinami, tôi trả lời câu hỏi của Tetsuya.
“Ừ. Nên hôm nay tôi phải về trước, có ô chưa?”
"Tớ định là mượn một cái ở khu vực chung. Hay là tớ về cùng Miyuki luôn nhỉ?”
Về chung với Miyuki ư? Cậu tuổi gì?
Trong một ngày mưa, định mệnh của cậu không phải là nhâm nhi rượu gạo makgeolli trong tiệm bánh xèo. Mà là thưởng thức okonomiyaki cùng chút rượu sake.
“Ừ.”
“Cảm ơn chị, Nanase-senpai, chị đã vất vả rồi.”
Tetsuya cúi chào một cách lịch sự.
Chinami vẩy tay cùng nụ cười tươi tắn.
"Nhớ bảo trọng nhé, Miura-kun."
Sau khi Tetsuya rời đi và những thành viên cuối cùng của câu lạc bộ cũng lần lượt rời khỏi khu vực tập luyện, Chinami – người đã luôn dõi theo văn phòng huấn luyện viên – mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy bước vào phòng chứa đồ, lấy cây shinai mà tôi đã sử dụng.
"Chúng ta bắt đầu luyện tập nhé?"
"Trước khi bắt đầu, em có một thắc mắc ạ."
Tôi nói, nắm chắc lấy cán shinai.
"Sao vậy?"
"Renka-senpai có nhắc rằng kỹ thuật ưa thích của chị là Sangdanse phải không ạ?"
"Phải đó."
"Chị chỉ cho em nhé?"
"Eh…?"
Cô ấy mở to mắt, rõ ràng là rất ngạc nhiên. Sau một lúc im lặng cô ấy từ chối dứt khoát.
"Không được."
"Tại sao vậy?"
"Em cần thành thạo Jungdanse trước khi học Sangdanse mới có hiệu quả được. Vì vậy chị không thể chỉ cho em kỹ thuật đó.”
"Dạy em đi."
"Không được."
"Được."
"Matsuda-kun, em đang chơi chữ với chị sao? Nghe vui đó, nhưng không là không."
"Em tin chị sẽ dạy em mà."
Khi tôi từ từ bước tới gần Chinami, một nụ cười nhếch lên nơi khóe môi. Cô ấy ngẩng đầu, từ ánh nhìn đón nhận đầy kiên định, chẳng hề nao núng dù tôi đang dần áp sát với vóc dáng to lớn của mình.
Thay vì sợ hãi, cô ấy thẳng người, ánh mắt không né tránh, khoanh tay đầy tự tin và nói.
"Dù có cố gắng thế nào, cũng không thể được đâu."
"Có gì sai khi một đệ tử muốn bước theo con đường của thầy mình?"
"Sự nhiệt tình của em rất đáng quý, nhưng nếu học Sangdanse bây giờ, em sẽ phá hỏng hoàn toàn nền tảng kỹ thuật của mình đó.”
“Chẳng phải việc học Sangdanse mà không qua Jungdanse sẽ là một hướng đi khác sao? Nếu em bắt đầu với Sangdanse ngay từ đầu biết đâu lại khác. Nên em muốn một bậc thầy về Sangdanse như chị hướng dẫn em đó.”
"Nịnh chị cũng được không được đâu nhé. Em có thể lùi lại một chút không? Em cao làm cổ chị đau quá."
"Thế để em mát-xa chị nhé?"
"Ưm… Không cần đâu…"
Cô ấy lỗ rõ vẻ bối rối trước lời đề nghị của tôi. Chinami đúng là bộc lộ cảm xúc một cách thẳng thắn, dễ hiểu hơn Miyuki nhiều.
Có lẽ cứ cố gắng mãi lúc này cũng không ích gì. Tốt nhất là nên rút lui nhẹ nhàng, đợi chờ cơ hội khác.
Tôi bước lùi lại khỏi Chinami, nhìn vào tấm gương lớn gắn trên tường ở góc khu vực tập luyện và tiếp tục tập căn chỉnh tư thế.
***
Nhìn chằm chằm vào cơn mưa dai dẳng không dấu hiệu ngừng, Chinami lặng lẽ đưa mắt từ chiếc ô cuối cùng còn sót lại sang khuôn mặt tôi rồi lên tiếng.
"Em dùng ô đi, chị sẽ gọi taxi. Nhưng chúng ta đi chung đến cổng chính nhé."
"Taxi? Nhà chị có xa không?"
"Khoảng 15 phút lái xe thôi."
"Vậy à? Hay để em đưa chị về."
"Hả…?"
Chinami há hốc miệng ngạc nhiên. Tôi muốn nhét “cái đó” vào nó.
"Em có xe luôn sao, Matsuda-kun?"
"Vâng, hôm nay em lái xe đến mà."
"V-Vậy sao...?"
"Em với chị cùng nhau đến bãi đậu xe nhé. Để em cầm ô."
Nói xong tôi mở ô và bước ra ngoài.
Tí tách... tí tách...
Những giọt mưa nặng hạt rơi đều trên tán cây, tạo nên âm thanh không hẳn khó chịu mà ngược lại, có chút gì đó dịu êm.
Quay lại nhìn, tôi thấy Chinami vẫn còn ngập ngừng.
"Chị làm gì mà chần chừ thế? Mau lên nào."
"A... được...!"
Cô ấy tiến đến đứng cạnh tôi, giữ tư thế nghiêm túc, dù vẫn chừa một khoảng cách nhỏ.
Khoảng cách đó khiến một luồng nước mưa tràn qua, rơi trúng vai cô ấy. Tôi nhận ra chiếc áo đồng phục của cô ấy bị dính nước.
Hơn nữa, sự chênh lệch chiều cao giữa chúng tôi và khoảng cách Chinami đứng xa khỏi chiếc ô khiến những giọt mưa vẫn rơi vào khoảng không chung của cả hai. Thế này thì dùng chung một chiếc ô cũng như không.
Với một tiếng cười nhẹ, tôi bước lại gần đủ để chân chúng tôi chạm nhau. Tôi hơi cong đầu gối, hạ thấp ô xuống sao cho mái tóc chúng tôi gần như chạm vào nhau.
Nhận thấy sự quan tâm ấy, Chinami nở một nụ cười ngượng ngùng và khẽ nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn... Matsuda-kun, em tốt bụng hơn nhiều so với lời đồn ha."
Các thành viên năm hai trong Câu lạc bộ Kendo cũng đối xử khá tốt với tôi, nhưng có lẽ đó chỉ vì tôi luôn chăm chỉ với vai trò quản lý của mình. Những thành viên khác có lẽ vẫn xem tôi như một kẻ phạm pháp.
Mà, cũng không ảnh hưởng đến tôi.
Suy cho cùng họ chỉ là những bóng dáng thoáng qua trong cuộc đời, không dính líu nào với tôi cả.
Tôi gãi đầu tỏ ra không quan tâm, rồi chuyển sang chủ đề khác.
“Em với chị đi thôi.”
“Ưm...!”
Chúng tôi bước chầm chậm về phía bãi đậu xe, chậm đến mức gần như con sên cũng vượt qua được.
Đi bộ với đầu gối hơi cong không phải là tư thế thoải mái, nhưng đôi khi bạn phải chấp nhận chút bất tiện để ghi điểm trong lòng người khác đúng chứ?
Với Chinami nếu tôi không chủ động, có khi chẳng có điều gì xảy ra luôn mất. Phải biết nắm lấy cơ hội khi nó xuất hiện.
***
Dưới mái hiên ở góc bãi đậu xe, tôi dừng lại cùng với Chinami và xin phép để gọi cho Miyuki.
Sau vài tiếng chuông, đầu dây bên kia có tiếng trả lời.
“Alo?”
Giọng Miyuki nhẹ nhàng vang lên.
“Cô ở đâu rồi? Còn xa không?”
“Tôi vừa chuẩn bị xuất phát. Matsuda-kun, cậu đang ở bãi đỗ xe sao?”
“Ờ.”
“Tôi sẽ đến trong khoảng hai phút nữa thôi. Đợi tôi chút.”
Chào cô ấy xong, tôi cúp máy và quay sang Chinami.
“Có một người nữa sẽ tham gia cùng chúng ta. Chị chờ thêm khoảng hai ba phút nhé?”
“Được chứ. Nhưng Matsuda-kun, tiền xăng cho chuyến đi khoảng 15 phút là bao nhiêu vậy?”
“Sao tự nhiên chị lại hỏi về cái đó... Đừng nói là chị định trả tiền đấy nhé?”
“Ừm.”
Nhìn vào ánh mắt chân thành của cô ấy, tôi nhận ra đó không hề là lời nói xuông. Với Chinami thì đó là việc nên làm.
Tôi nở một nụ cười mỉm, xen lẫn chút hoài nghi.
“Coi như chị nợ em lần này đi.”
“Nhưng chị không thể chỉ...”
“Nếu vậy thì em cũng nên trả tiền cho sư phụ của mình nữa. Chị đã dạy em cách mặc võ phục, cách dọn dẹp như một người quản lý, và những kỹ năng kendo…”
“Khoan đã! Hai chuyện đó đâu có giống nhau!”
“Vậy em cũng thấy vậy với chị thôi. Chị không cần phải lo chuyện tiền xăng đâu. Nếu cảm thấy không thoải mái, thì lát nữa chị chỉ cần mời em lon nước là được.”
Trước câu trả lời hờ hững của tôi, khuôn mặt tròn xoe của Chinami giãn ra đôi chút. Cô ấy hơi cúi đầu, nhẹ nhàng nói.
“Được rồi, rất vui vì được đi cùng em.”
Không lâu sau cuộc trò chuyện vui vẻ của chúng tôi, từ xa tôi thấy Miyuki đang bước nhanh về phía mình, trên tay là một chiếc ô và đi đôi dép.
Cô ấy thoáng dừng lại khi trông thấy tôi và Chinami đang đứng dưới mái hiên, có chút ngạc nhiên hiện lên trên nét mặt, nhưng nhanh chóng tiến lại gần.
Với một nụ cười có phần gượng gạo, tôi quay sang giới thiệu.
“Đây là Nanase-senpai, quản lý câu lạc bộ Kendo.”
“À, sư… sư phụ mà cậu nhắc đến đó sao?”
“Đúng đấy.”
Miyuki chậm rãi gật gù. Cô ấy cũng lịch sự cúi đầu chào Chinami.
"Xin chào senpai. Tên em là Hanazawa Miyuki..."
"Xin chào! Chị là Nanase Chinami. Rất vui được gặp em, Hanazawa-san."
Sau khi thấy hai người chào hỏi nhau xong, tôi quay sang họ và dặn.
"Hai người cứ đứng đây chờ nhé."
Nói rồi tôi chạy nhanh về phía xe chuẩn bị khởi động máy.
***
Nhà của Chinami... chỉ là một ngôi nhà bình dị, kiểu mà có thể thấy ở bất cứ đâu. Cuộc sống của cô ấy dường như cũng đơn giản như vậy.
“Cảm ơn, Matsuda-kun! Nhớ lái xe an toàn nhé!”
Khi xe đến trước cổng biệt thự, Chinami ngả người về phía trước từ ghế sau. Tôi nhìn cô ấy và chỉ vào chiếc ô đang nhỏ nước dưới ghế.
“Chị đừng quên lấy ô nhé.”
“Ừm! Em cũng bảo trọng nhé, Hanazawa-san! Chị rất vui vì hôm nay được gặp và nói chuyện với em!”
Lúc cô ấy chào tạm biệt, khuôn mặt của Miyuki đang ngồi ở ghế trước cũng sáng bừng lên.
“Em cũng rất vui khi được gặp Nanase-senpai. Mong sớm gặp lại chị.”
Nói rồi, Chinami bước xuống xe, mang theo chiếc ô hơi quá cỡ so với dáng người, vẫy tay chào chúng tôi thêm lần nữa.
Sau đó, cô ấy bước vào nhà qua cổng.
Miyuki vẫn dõi theo bóng cô ấy khuất dần rồi mới quay lại nhìn tôi khi xe bắt đầu lăn bánh.
“Chị ấy lúc nào cũng nói chuyện trang trọng như thế à?”
“Ừ, chị ấy luôn vậy. Với ai chị ấy cũng dùng cách nói tôn trọng, bất kể lớn hay nhỏ tuổi hơn mình.”
“Thật sao...? Chị ấy tốt bụng thật nhỉ... và đáng yêu nữa... Nhưng này, Matsuda-kun.”
"Gì?"
"Cậu phải báo trước cho tôi chứ."
Giọng Miyuki thoáng chút lạnh lùng.
Dù mọi chuyện trên xe đã được giải quyết ổn thỏa nhờ lời giải thích của Chinami và tôi, và dù không hề có ác cảm với Chinami, Miyuki vẫn không thể giấu được cảm giác ghen nhẹ nhàng này.
Thật tự nhiên khi bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy không thoải mái khi có người khác vô tình xâm phạm vào lãnh thổ của mình – đặc biệt là khi đó lại là một người phụ nữ khác.
Tất nhiên còn phụ thuộc vào việc họ có phải kiểu người dễ xúc động hay không.
“Tôi đã định nói với cô ngay khi gọi.”
“Vậy tại sao cậu không nói luôn?”
"Cô cũng đang trên đường đến rồi nên tôi nghĩ nói trực tiếp sẽ tốt hơn.”
“Nói thế mà cũng khó à? Mất bao nhiêu thời gian đâu.”
Đúng lúc đó, đèn giao thông chuyển sang đỏ. Tôi nhẹ nhàng đạp phanh, dừng xe lại rồi quay sang nhìn Miyuki.
“Cô giận sao?”
Cô ấy hơi giật mình và tránh ánh mắt tôi.
“Tại sao tôi phải giận?... đâu có lý do gì để tức giận chứ…”
Giọng Miyuki nhỏ dần, gần như chỉ còn là một tiếng thì thầm.
Cô ấy mím chặt môi, đôi vai khẽ rung như thể đang cố nén một cảm xúc nào đó.
Lúc này, tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô ấy, khiến cô ấy thoáng sững người. Nhìn Miyuki đang im lặng, tôi khẽ mỉm cười và kéo cô lại gần mình hơn một chút.
Cơ thể cô ấy dịch chuyển, chầm chậm tựa vào tôi.
“Ờ... nghĩ kỹ có thể có lý do chính đáng để cô tức giận đấy chứ.”
"... Ý cậu là sao?"
Đừng giả vờ là em không hiểu.
Dù Miyuki có ngây thơ đến đâu trong chuyện tình cảm, tôi biết cô nàng vẫn hiểu ý của tôi.
Thay vì nói thêm, tôi kéo tay cô ấy về phía mình, đặt nhẹ lên bảng điều khiển. Rồi tôi lướt ngón tay qua khoảng trống giữa ngón trỏ và ngón giữa của cô, như thể cố ý chuyển chủ đề.
“Hôm nay cô định nấu gì cho tôi đây?”
"... Tôi không biết."
“Có cần ghé cửa hàng tạp hóa mua gì không?”
“Tôi sẽ tự chọn... thứ gì đó...”
Cô ấy giả vờ khó chịu, nhưng đôi má lại đỏ ửng.
Sự ửng hồng đó nói lên tất cả. Tôi biết Miyuki cũng cảm thấy thích thú đụng chạm nhẹ nhàng này.
Phản ứng rõ ràng ấy khiến tôi vừa tò mò, vừa phấn khích, tự hỏi cô ấy sẽ ra sao khi tôi tiến xa hơn.
Liếc nhìn Miyuki, tôi hỏi.
“Hay chúng ta uống chút bia đi?”
“Bia...? Nó không tốt cho sức khỏe đâu đó.”
“Nhưng nó làm từ lúa mạch, mà lại ngon nữa. Thế nên chắc chắn là tốt cho sức khỏe rồi.”
Trước câu nói bông đùa của tôi, Miyuki cười khẽ.
“Vậy tôi thả cậu xuống giữa cánh đồng lúa mạch nhé?”
Thường thì cô ấy sẽ nghiêm túc khiển trách tôi vì những tuyên bố ngớ ngẩn như thế, nhưng lần này lại đùa lại. Có lẽ cô ấy cũng thấy mình đã hơi nghiêm khắc trước đây.
Mà, có vẻ như cô ấy chưa để ý rằng nếu chúng tôi uống bia thì tôi sẽ không thể lái xe về được. Chẳng lẽ cô ấy định nấu bữa tối rồi để tôi tự về?
Tôi sẽ dùng bia làm cái cớ để đề nghị ngủ lại qua đêm.
Nhưng phải xem tâm trạng cô ấy đã rồi mới tính tiếp.