Sáng hôm sau.
Khi lái xe đến nhà Miyuki, tôi thấy cô ấy đang đứng ngập ngừng trước cửa nhà với dáng vẻ bối rối.
Có lẽ vì chuyện hôm qua vẫn còn làm cô ấy ngại ngùng nên ngay cả khi đã trông thấy xe tôi, cô ấy vẫn không dám lại gần.
Bíp bíp!
Tôi nhấn còi nhẹ một lần nữa rồi cho xe dừng lại ngay trước mặt Miyuki. Vai cô nàng khẽ giật lên. Cô ấy rụt rè mở cửa ghế phụ, bước vào và chào với giọng nhỏ nhẹ.
“Xin chào... Matsuda-kun... Hôm nay cậu đến sớm nhỉ?”
“Tôi đã bảo là sẽ đến sớm mà, Sao trông cô căng thẳng vậy? Nhanh lên vào đi.”
"Ừm... được..."
Miyuki từ tốn trèo lên xe, hai tay lúng túng đặt trên đùi. Tôi bật cười khẽ rồi nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô ấy, đùa một chút để xua tan không khí ngượng ngùng.
“A...! Tôi đã nói là đừng làm thế mà...!”
Tôi không khỏi tự hỏi vì sao cô ấy lại trông đáng yêu đến thế khi phàn nàn bằng giọng lí nhí như vậy.
“Hôm qua cô vào nhà được chưa?”
“Vào nhà...? Ừm, tôi vào rồi…”
“Lúc cô bảo tôi về trước, tôi còn thấy cô cứ hí hoáy chìa khóa mãi..."
“….”
Khuôn mặt Miyuki lập tức đỏ bừng, cô chỉ lắp bắp vài tiếng rồi im bặt, coi bộ là xấu hổ khi nhớ lại chuyện gọi tên tôi hôm qua.
Thấy Miyuki cứ quay mặt nhìn ra cửa sổ như lần trước, tôi bật cười rồi khởi động xe. Chúng tôi lái qua các con phố và khi xe gần vào đường đến trường, Miyuki bối rối lên tiếng hỏi.
“Tetsuya-kun đâu rồi...? Cậu không đến đón cậu ấy sao?”
“Ờ.”
“Tại sao...?”
“Thi thoảng... chúng ta cứ đi riêng thế này thôi đi.”
Miyuki thoáng ngập ngừng, nuốt khẽ rồi mím môi lại, rõ ràng đang suy nghĩ. Cuối cùng, cô ấy cất tiếng, nhẹ nhàng nhưng có chút băn khoăn.
“Nhưng còn Tetsuya-kun thì sao…?”
Có vẻ như cậu cảm thấy có lỗi khi để Tetsuya một mình nhỉ. Nhưng rồi cậu sẽ quen thôi... vì không chỉ thỉnh thoảng, mà sắp tới mỗi ngày hai ta đều sẽ đi cùng nhau như thế này.
Tôi hình dung ra viễn cảnh tay mình luồn vào giữa hai đùi Miyuki khi chúng tôi lướt qua Tetsuya. Miyuki cùng làn da nóng bừng sẽ nhận ra Tetsuya và thoáng giật mình, và còn kích thích hơn vì cảm giác vô đạo đức….
Nghe cũng không tồi.
“Tôi đã bảo sáng nay là tôi có việc nên cậu ta tự đi một mình.”
“Vậy là cậu đã nói rằng cậu sẽ đi với tôi sao?”
"Không."
“Vậy… chắc tôi sắp nhận được tin nhắn rồi đó…”
Buzzz!
Miyuki vừa nói xong cái, điện thoại của cô lập tức rung lên. Chắc chắn là Tetsuya, có lẽ cậu ta rủ cô ấy đi chung.
Tôi liếc nhìn Miyuki, mỉm cười hỏi.
“Nhắn tin hay gọi điện?”
“Một tin nhắn…”
“Nội dung là gì?”
“Cậu ấy hỏi tôi dậy chưa…”
Miyuki chần chừ, ngón tay lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, xem ra đang nghĩ cách từ chối Tetsuya.
Miyuki suy nghĩ một lúc, rồi ngón tay cô ấy di chuyển nhanh trên màn hình gõ một dòng tin nhắn.
“Haah...”
Một tiếng cười gượng nhẹ thoát ra từ đôi môi cô ấy, tiếp đó là tiếng thở dài chất chứa cảm giác tội lỗi vì lời nói dối vừa viết.
Có lẽ vì trước đó tôi đã khơi mào bằng một lời nói dối của mình, nên cô ấy khó có thể trả lời một cách trung thực được.
Tôi hiểu cảm xúc ấy. Lúc này Miyuki có thể đang thấy bối rối và khó xử, nhưng qua thời gian, những cảm giác đó sẽ phai nhạt thôi. Đến một lúc nào đó cô ấy sẽ quen với việc đó, thậm chí thấy một chút thú vị.
Cậu ta là người đã từ chối lời bày tỏ của cậu. Cậu ta xứng đáng nhận lấy điều này, đừng cảm thấy có lỗi nữa.
Tôi đưa tay về phía Miyuki vẫn đang ngồi không yên.
“Đưa tay cho tôi.”
“Hả…?”
“Hả cái gì? Tôi muốn nắm tay cô khi lái xe.”
“….”
Miyuki ngập ngừng trước lời đề nghị thẳng thắn của tôi, nhưng cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay tôi, thậm chí còn đan các ngón tay chúng tôi vào nhau. Cảm giác đôi tay cô nàng thật ấm áp, và tôi chậm rãi đặt chúng xuống đùi cô ấy.
Ngay khi chạm vào, tôi thấy người cô khẽ giật lên, nhưng Miyuki không hề rút tay lại.
Tôi liếc nhìn cô trong lúc lái xe, cố giữ giọng điệu bình thản.
“Tôi đặt tay ở đó vì cầm mỏi lắm.”
“C-Cậu đang nói cái gì thế…?”
“Đừng hiểu lầm đấy.”
“Hiểu lầm gì chứ? T-Tôi không hề nghĩ gì kỳ lạ cả!”
Cô ấy đỏ mặt lí nhí.
“Đừng có những suy nghĩ kỳ cục nữa… Cậu đúng là đồ biến thái, Matsuda-kun…”
Vừa nói, Miyuki vừa bùng nổ giận dỗi, nhưng giọng cô vẫn nhỏ dường như chỉ nói với chính mình.
Miyuki trong sự ngượng ngùng của mình, nhẹ nhàng lấy tay còn lại và luồn vào dưới mu bàn tay tôi đang đặt trên đùi cô, rồi nắm chặt.
“Lái xe một tay nguy hiểm lắm... Không phải cậu từng nói suýt trượt kỳ thi lái xe sao?”
Cô ấy khẽ trách giọng điệu như đang nhắc nhở nhưng vẫn không giấu được vẻ quan tâm.
Cô lẩm bẩm những lời không thật sự có ý nghĩa rõ ràng, nhưng tay cô cứ dịu dàng vuốt ve tay tôi suốt chặng đường đến trường như đang nâng niu một con búp bê.
***
“Bắt đầu từ tuần sau, lớp ta sẽ bắt tay vào chuẩn bị cho lễ hội văn hóa nhé?”
Lời tuyên bố của thầy giáo lớp 1-A vừa dứt, cả lớp đã rộn ràng bàn tán trong niềm phấn khích.
Lễ hội văn hóa—một sự kiện quen thuộc, đã trở thành huyền thoại trong vô số bộ RomCom nơi học sinh có thể tổ chức quán cà phê hầu gái, nhà ma, sân khấu kịch, ban nhạc, hoặc thậm chí là khiêu vũ, cạnh tranh cùng các lớp khác.
Đó cũng là dịp mà người ta thường mong đợi khoảnh khắc được cùng nữ chính của mình vui vẻ tận hưởng lễ hội sau khi sự kiện kết thúc.
Đây cũng chính là lúc những cuộc tranh đua ngầm giữa các nữ chính diễn ra – một cột mốc quyết định trong mối tình tay ba kinh điển. Nhưng khác với kịch bản thông thường, tôi lại muốn chia sẻ tình cảm của mình với cả ba người.
Tuy vậy, cho đến hiện tại người duy nhất mà tôi đã thiết lập được mối liên kết sâu sắc là Miyuki. Có lẽ trong lễ hội văn hóa lần này, người tôi sẽ tận hưởng từng khoảnh khắc cùng chỉ có cô ấy thôi.
Còn lớp 1-A thì...
“Các em có vẻ rất hào hứng khi chúng ta bàn về việc làm nhà ma lần trước nhỉ? Vậy thì lần này chúng ta sẽ thực hiện ý tưởng đó đi.”
Theo lời giáo viên, cả lớp đồng lòng nhất trí rằng sẽ tổ chức một ngôi nhà ma. Miyuki – nhân vật nữ chính của lớp – sẽ vào vai Yuki-onna, một nàng tuyết, với vẻ đẹp lạnh lùng cùng làn da trắng ngần của cô nổi bật lên hoàn hảo cho vai diễn này.
Đây sẽ là một phiên bản đậm chất fan service nơi vẻ đẹp ấm áp thường thấy của Miyuki sẽ biến đổi hoàn toàn, và không thiếu những khoảnh khắc đặc biệt khiến người khác phải xao xuyến. Tôi sẽ tận hưởng màn hóa thân của cô ấy theo cách riêng của mình sau.
Còn Tetsuya thì sẽ chọn cosplay Shuten-doji, nhân vật yêu quái thời thượng. Tên này đúng là may mắn.
Renka, Chinami và Câu lạc bộ Kendo sẽ phụ trách gian hàng xiên nướng. Chắc tôi sẽ ghé qua để mua một ít gà xiên mà Miyuki thích.
“Về lễ hội, lớp trưởng và lớp phó sẽ dẫn đầu nhóm… Giờ thì chúng ta bắt đầu vào tiết học thôi.”
Boooo-!
Tiếng la ó vang lên khắp lớp học, tạo nên một làn sóng phản ứng mạnh mẽ. Trên trán thầy giáo, những mạch máu căng ra tạo thành một dấu chữ thập rõ rệt đủ để mọi người nín thở. Ngay lập tức, không khí trở nên im phăng phắc.
Dù có vẻ nóng tính, ông ấy thật ra là một người thầy ấm áp và nhiệt huyết—hay tôi nên gọi là "giáo sư-nim"?
Nóng chung lại là một tình tiết sáo rỗng khác. May là mạch máu ổng chưa "bụp!” đấy.
Tôi khẽ mỉm cười và quay lại tập trung vào bài giảng.
Khi tiết đầu tiên kết thúc, giờ nghỉ giải lao bắt đầu. Miyuki bước tới trò chuyện với lớp phó về một số chủ đề. Sau đó cô ấy cầm một tờ giấy và cây bút rồi tiến về phía Tetsuya và tôi.
“Miura có thể làm Shuten-doji. Với vóc dáng mảnh khảnh, cậu ấy sẽ hợp vai này lắm đó.”
Lớp phó vẫn chăm chú vào biểu cảm ngây ngô của Tetsuya, bèn lên tiếng. Hóa ra họ bàn về chủ đề nhà ma.
“Shuten-doji phải ấn tượng hơn chứ? Tôi nghĩ vai này cần phải tạo cảm giác đe dọa hơn.” Miyuki phản bác ngay lập tức.
Ánh mắt của cô ấy không hướng về Tetsuya mà nhắm thẳng về phía tôi.
"Vậy sao?"
"Phải đó."
Vốn dĩ không mấy quan tâm, tôi hơi nhăn mặt khi nghe câu hỏi tiếp theo của Miyuki.
“Matsuda-kun, cậu cũng sẽ cosplay chứ?”
“Thôi, phiền phức lắm.”
"Nếu cậu không muốn tham gia, tôi sẽ lo liệu cho cậu khỏi phải bận tâm. Nhưng trừ khi có lý do đặc biệt, mọi người trong lớp đều phải góp mặt."
"Ai bảo? Tôi sẽ đứng ở lối vào soát vé. Lỡ có khách nào gây rối thì tôi sẽ xử lý được ngay. Không phải như vậy tốt hơn à?"
Lớp phó có vẻ tán đồng, khẽ gật đầu.
“Nghe cũng hợp lý đấy. Matsuda-kun là người đáng tin... Nếu cậu ấy đứng ở lối vào, chắc chẳng ai dám làm loạn đâu ha.”
Có vẻ hình ảnh của tôi trong lớp đang dần thay đổi. Khi tôi im lặng ngồi nghe giảng, thậm chí Miyuki, người không chỉ là lớp trưởng mà còn là thành viên hội học sinh luôn thân thiện với tôi, những người xung quanh cũng bắt đầu đối xử cởi mở hơn.
Phải chăng đã đến lúc cho những lời khen, những lá thư tình? …chắc là chưa đâu.
“Chúng ta không thể để việc kiểm tra vé một mình cho Matsuda-kun được. Nếu để cậu ấy ở đó một mình, dám cá cậu ấy sẽ lơ là và đi tận hưởng lễ hội cho coi.”
Bỏ qua lời đùa cợt của Miyuki bên cạnh, tôi đẩy ghế đứng dậy.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Cửa hàng tiện lợi.”
“Lấy giúp tôi một cốc sữa dâu nhé? Và một cốc nữa cho Makoto... Tôi sẽ trả tiền sau.”
Makoto? À, là lớp phó đang ngồi kế bọn tôi cùng đôi mắt hào hứng.
Tôi nhăn mặt đồng ý rồi rời khỏi lớp học. Phía sau, tôi nghe tiếng thì thầm của Miyuki và Makoto.
“Tôi vẫn chưa quen được... Thật khó tin dù đã thấy nhiều lần rồi.”
“Chuyện gì cơ?”
“Matsuda tự đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi... Cậu ấy vốn hay nhờ người khác mua giúp. Vậy mà hôm nay còn mua cho cả hai chúng ta nữa.”
“Dạo gần đây cậu ấy thay đổi nhiều nhỉ? Không còn gây chuyện nữa...”
“Ừ, như là một con người khác hẳn ấy.”
Nhưng họ đâu biết rằng, thính giác của tôi nhạy bén hơn họ tưởng. Từng câu chữ của họ, tôi đều nghe rõ mồn một.
***
Trong giờ nghỉ trưa và những hoạt động sau giờ học, đi đến đâu tôi cũng nghe mọi người bàn tán về lễ hội.
Đây là sự kiện chỉ diễn ra một lần trong năm, nên tôi hiểu được lý do khiến ai nấy đều phấn khích. Cá nhân tôi cũng mong chờ, nhưng—
Ugh, nghe riết rồi chán.
Phải nghe đi nghe lại cùng một chuyện khiến tôi phát bực. Sao cứ phải làm ầm ĩ lên? Chẳng phải cứ im im mà làm thì tốt hơn à?
Mà tất nhiên ngoại lệ duy nhất là Miyuki, Renka, và Chinami thôi.
“Matsuda-kun, em sẽ làm gì ở lễ hội? Em sẽ tham gia nhóm nào vậy?”
Chinami hỏi trong khi tay cầm một cây shinai dài.
"Em sẽ tham gia cùng lớp."
Tôi đáp, vừa kết thúc một vòng luyện đẩy từ mọi phía.
“Thật sao? Miura-kun cũng nói sẽ tham gia với lớp... Lớp em định làm gì vậy?”
“Một ngôi nhà ma ạ.”
“Ố...?”
Chinami nhìn tôi với ánh mắt đầy tò mò. Vì chiều cao chúng tôi chênh nhau hơn 30 cm, nên cách cô ấy phải ngước lên nhìn tôi trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
Đột nhiên tôi thấy tò mò. Tôi nghe nói Chinami rất giỏi, nhưng làm sao một người với vóc dáng nhỏ bé như vậy lại có thể chế ngự được đối thủ?
Dù trong các giải đấu cấp trung học cơ sở và cao hơn không có trận đấu hỗn hợp giới tính, tôi vẫn nghe nói rằng ngay cả các thành viên nam lớp trên trong đội kendo cũng chật vật khi luyện tập với cô ấy. Kỹ thuật của cô ấy thật sự xuất sắc đến thế ư? Tự dưng tôi lại muốn tận mắt chứng kiến.
“Ngôi nhà ma ám... nghe hấp dẫn quá! Em sẽ hóa trang thành ma sao?”
“Không, em chỉ ở lối vào kiểm tra vé thôi.”
“Ơ? Nhưng em cao nên hợp làm ma vậy mà... Thật là phí quá!”
“Em nghe mấy anh chị khóa trên bảo Câu lạc bộ Kendo sẽ mở một gian hàng thịt xiên nướng… Vậy lúc nghỉ, hay là chị và Renka-senpai đến nhà ma xem thử nhé.”
"Ưm... Chị sẽ suy nghĩ. A, nhắc đến mới nhớ...!"
Chinami vỗ tay như vừa chợt nhớ ra điều gì quan trọng.
“Vừa nãy tư thế đẩy của em rất tốt, em tự luyện tập sao?”
“Không, Renka-senpai đã chỉ giáo cho em vài điều hôm qua.”
“Thật sao? Khi nào vậy?”
“Lúc chị đi kiểm tra thiết bị hôm qua.”
“Ra thế. Coi bộ cậu ấy giỏi hơn chị nhỉ?”
“Không, cách dạy của Renka Senpai khắt khe quá. Em thích kiểu dạy nhẹ nhàng của sensei hơn.”
“Hehe.”
Chinami bật cười, tay chống hông, nhìn tôi với vẻ hài lòng nhưng không quên trách móc nhẹ.
“Renka là đội trưởng của Câu lạc bộ Kendo chúng ta, nên tất nhiên cậu ấy luôn giữ thái độ nghiêm khắc. Cậu ấy còn là át chủ bài nữa, vậy nên em nên biết ơn khi được cậu ấy chỉ giáo đó, đúng không nè?”
Vừa nói, khóe môi của Chinami khẽ cong lên, thể hiện rằng cô ấy cũng không hoàn toàn khó chịu.
Chinami xem Renka là một người bạn tốt, nhưng có vẻ cô ấy cũng coi Renka như một chút đối thủ…
Nếu biết cách lợi dụng điều này, nó có thể rất có ích cho tôi.