Bầu trời âm u cả ngày hôm qua, sang đến hôm nay thì mây mưa đầy trời.
Calian tỉnh từ sớm vì tiếng mưa chầm chậm đập vào cửa sổ. Khi Yan vào phòng Calian để chào buổi sáng, Calian liền vẫy tay với Yan khi đang dựa lưng vào giường.
“Ngủ có ngon không?”
Đó là câu Yan vẫn nói mỗi sáng, thế nên giờ Yan lúng túng chào Calian.
“Có ạ. Người cũng ngủ ngon chứ?”
Calian gật đầu và đưa tay ra. Anh muốn uống trà. Yan vẫn ngẩng mặt lên mà đưa cho Calian tách trà sáng. Calian nhấp một ngụm. Đột nhiên, anh không uống nữa.
‘Có vị khác.’
Dù chỉ khác một chút thôi nhưng nó vẫn khác. Nếu không nhạy bén, anh không thể nhận ra sự khác biệt này.
Anh nhanh chóng nhận ra sự khác biệt, không khó để tìm ra. Silica đã tăng lượng độc lên.
Calian lại uống trà tiếp và mỉm cười.
“Ồ, Silica à…”
Silica dường như đã phát điên vì thái độ của các quý tộc với Calian quá tốt.
Vậy anh có nên uống tiếp khi vẫn vờ như không biết hay thôi?
Suy nghĩ trong chớp mắt, Calian uống hết chỗ trà và đưa cho Yan chiếc cốc rỗng. Nếu không tăng lượng độc đến mức làm Calian chết thì mọi thứ vẫn ổn cho đến thứ ba.
Yan không biết điều này và anh để các gia nhân khác đi sau khi đã chuẩn bị xong bữa sáng. Sau đó, Calian nói.
“Sẽ có hai người tới đây vào thứ tư. Cả hai đều là bán yêu nên đừng ngạc nhiên nhé.”
Yan vui mừng nói.
“Họ là cận vệ riêng của người đúng không?”
“Ừ, người anh là Kyrie, còn em gái là Hina. Ta không có hồ sơ lý lịch của họ. Thậm chí ta còn không biết tên họ của họ nữa. Ta muốn nhờ ngươi giúp chuyện này.”
Yan mỉm cười khi nhận ra ý định của Calian. Để làm việc trong cung thì cần kiểm tra sơ yếu lý lịch nhưng cả hai không đáp ứng được. Thế nên Calian đã yêu cầu Yan đứng ra làm chứng cho danh tính trong sạch của họ.
Nhưng Yan lại lắc đầu.
Nếu thế thì để ngài Manassil làm chứng sẽ tốt hơn. Nếu ngài Manassil nói họ là người ngài ấy mang về từ Liebern thì sẽ không có vấn đề gì cả, dù họ không có họ đi chăng nữa. Nếu mọi người vẫn khúc mắc với việc họ đến từ nơi khác, thì gia tộc thần cũng sẽ đứng ra làm chứng. Nếu thế không ai có thể nói được gì nữa.”
Calian thay đổi cách nhìn về Yan.
“Vừa rồi ngươi thật giống một người vô cùng quyền lực đấy.”
Yan bẽn lẽn cười và hắng giọng. Rồi anh sửa lại chiếc ghim cài áo bị lệch của Calian và anh lùi lại vài bước rồi hỏi.
“Thần nghe nói yêu tinh dùng một dòng sức mạnh khác để trị liệu. Họ có sức mạnh đó không?”
Calian vỗ ngực mấy phát và nói.
“Dù họ có sức mạnh trị liệu thì cũng có giúp được gì cho ta đâu. Mà ta cũng chưa từng nghe cái này trước đây.”
“Thần cũng đoán vậy.”
Đột nhiên, một tia sét rạch ngang bầu trời. Mưa ngày càng nặng hạt. Calian nhìn qua cửa sổ và nói.
“Ta chỉ có lịch đi săn trong hôm nay thôi đúng không?”
“Vâng, có một giải đấu săn bắn sau bữa sáng…”
Yan sau khi nói thế cũng nhìn ra ngoài.
“Thần nghĩ nó sẽ bị hủy thôi.”
Calian hơi buồn khi nghe thấy thế. Anh không gặp được các hoàng tộc khác ngoài ngày đầu tiên của đợt lễ. Anh đã lên kế hoạch gặp họ trước khi thời gian trôi qua quá nhiều nhưng kế hoạch này phải bỏ rồi.
Calian đành bó tay mà nói.
“Hãy đi gặp Alan hôm nay. Đi lúc nào cũng được.”
“Vâng. Người muốn nhắn gì ạ?”
“Hãy bảo thầy yêu cầu nhà vua trì hoãn cuộc họp hôm thứ ba khoảng 10 phút.”
Dù Yan không rõ ý định của Calian nhưng anh không yêu cầu giải thích.
“Vâng. Thần sẽ đi ngay sau bữa sáng.”
Calian gật đầu và không nói gì thêm. Anh đã sẵn sàng cho bữa sáng và đến phòng ăn.
Không thấy Franz đâu cả. Calian nghe nói anh ta không đi ăn sáng kể từ sau lễ hội.
Thế lại tốt, Calian nghĩ. Từ hôm nay đến thứ ba, Franz đừng có làm hỏng bữa sáng nữa.
Calian nhìn mưa lất phất trên ô cửa sổ, anh thấy Randall đứng dậy sau khi anh đã ăn xong.
Calian vẫn nhìn qua cửa sổ mà nói.
“Hoa hồng sẽ nở sớm thôi.”
Chắc chắn đây là lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên có một cuộc trò chuyện bình thường vào bữa sáng. Đây cũng là lần đầu tiên Calian bắt chuyện với Randall.
Nghe thế, Randall dừng lại và quay người ra sau. Anh nhìn Calian. Cảm nhận được điều đó, Calian nhìn Randall.
Chả hiểu sao nhưng có cảm giác đây là lần đầu tiên Calian nhìn vào mắt Randall. Cảm giác này khác hẳn lúc cả hai gặp nhau trong vườn hồng.
Đôi mắt đó không nhìn người đối diện mà nó nhìn thấu tới tận tâm can. Cặp mắt xanh dương đó.
Calian nghĩ mình biết tại sao Randall chăm chú nhìn mình như thế, anh mỉm cười nói tiếp.
“Em đã đi dạo ngày hôm qua, nhìn vườn hồng và nghĩ anh chăm chúng ra sao. Em không có ý gì khác ngoài điều đó đâu.”
Tất nhiên, những lời đó không phải không có lí do.
Anh muốn thu hút sự chú ý của Randall. Bằng cách đó, Randall có thể giúp anh vào ngày thứ ba.
Randall không đáp lại nhiều lắm.
“…Ừ.”
Giống như lúc anh làm ở vườn hồng, họ chỉ trò chuyện một chút mà thôi.
Calian nghe thấy tiếng thở của Yan. Khi Calian nhìn lại, Yan trông như đang sốc. Rồi Yan nói với Calian khi anh rời nhà ăn.
“Hoa hồng…?”
Calian thơ ngây đáp lại.
“Hoa hồng thì sao?”
“Người vừa nói chuyện với hoàng tử Randall lần đầu tiên trong 14 năm trời! Và người lại nói hoa hồng sẽ nở. Sao người lại nói điều vô nghĩa như vậy?”
“Vô nghĩa sao…?”
Mặt Calian nghiêm nghị. Yan vội che miệng. Calian nhìn Yan.
“Ngươi càng ngày càng bất tuân ta mấy ngày nay rồi đấy.”
“Thần xin lỗi ạ.”
Calian nghĩ tại sao Yan làm thế.
Rồi anh bất ngờ bật ho.
– Khục!
Nghe thấy thế, gương mặt buồn bã của Yan trở nên lo lắng.
“Điện hạ…”
Calian đáp lại như thể anh rất ổn.
“Hôm qua ta để mở cửa sổ khi ngủ. Ta không biết trời sẽ mưa…”
Anh đã nói dối. Với mùi hương cay nồng bốc lên từ cổ họng, Calian nhắm chặt mắt lại.
Cơn mưa tưởng chừng không ngớt cuối cùng đã tạnh vào chiều thứ hai. Sau đó, mặt trời ló dạng như không hề có mưa.
Ở Kailis, nơi mùa đông rất lạnh đang có một làn gió ấm áp thổi tới. Những bộ quần áo đung đưa trong gió như những bông hoa rực rỡ sắc màu. Đó là một ngày xuân mang theo cảm giác thư thái và buồn ngủ.
Hina đang nhìn ra ngoài, ra hiệu với Kyrie bằng ngôn ngữ kí hiệu.
– Rực rỡ, rực rỡ.
Kyrie đang đánh bóng thanh kiếm trên bàn nhìn vào mắt và tay Hina. Anh đang cố gắng không bỏ sót bất cứ từ nào Hina nói. Vì thế, anh có thói quen nhìn Hina mỗi khi cô cử động.
“Hina, mặt trời có rực rỡ không?
Hina lắc đầu và cử động cánh tay.
– Không, mọi người cơ. Họ mới là những người rực rỡ.
Mọi người rực rỡ sao. Kyrie im lặng cười. Đó là nụ cười chỉ Hina có thể thấy. Hina sau khi thấy thế đã chỉ vào Kyrie.
– Anh cũng vậy.
Trước ý nghĩ đó, Kyrie quay sang nhìn cung điện. Vết thương trên mặt anh đã lành. Anh gật đầu.
“Ừ. Anh vui lắm.”
– Cung điện. Ngày mai.
Hina rất phấn khởi.
Calian bảo họ đến sau năm ngày nữa, nghĩa là ngày thứ tư. Đó là vì lúc anh gặp là sáng thứ sáu. Kyrie cũng nghĩ thế, nhưng Hina thì khác.
Cô ấy nghĩ họ gặp vào sáng thứ sáu nên thứ sáu cũng tính là một ngày, có nghĩa là họ sẽ đến vào thứ ba.
Vì vậy, hai người quyết định tới cung điện vào tối thứ ba.
Sau đó, Hina đã đếm từng ngày để đến cung điện. Kyrie bọc thanh kiếm lại và nói.
“Hina, nếu chúng ta đi thì sẽ phải làm việc đấy. Thế có được không?”
Hina gật đầu. Và cô ấy nở nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng ban mai.
– Em muốn gặp hoàng tử.
Mặt Kyrie cứng lại khi nghe điều này, Hina làm thêm vài động tác.
– Ngài ấy rất đẹp trai. Đẹp trai hơn anh nhiều á.
Kyrie nắm chặt tay hơn. Thấy thế, Hina tỏ vẻ tinh nghịch.
Thực ra Hina biết rõ Kyrie thực sự muốn đến cung điện. Hina luôn thấy anh lúc nào cũng luyện tập và nâng niu thanh kiếm. Sau đó, Hina chỉ vào kiếm của Kyrie.
– Anh định mang kiếm đi thế nào?
Tất nhiên, anh không thể mang kiếm vào cung điện. Đó là lỗi của Calian khi mua cho Kyrie thanh kiếm vì tình bạn cũ. Calian đã không nghĩ kĩ chuyện này. Kyrie mỉm cười gật đầu.
“Hoàng tử Calian chắc có cách.”
Kyrie cực kì tin tưởng Calian. Dù có vẻ hơi quá đáng. Hina không quên chuyện đó nhưng có nhiều thứ quan trọng hơn.
– Em muốn ăn kem. Kem ăn ngon lắm.
Hina nghĩ đến kem vị dâu tây và vui vẻ đề nghị. Kyrie đứng dậy gật đầu. Còn rất nhiều tiền mà Calian đã đưa cho họ.
“Đi nào. Anh sẽ mua kem cho em.”
Hina chỉnh lại gương mặt. Kyrie nhìn Hina hạnh phúc như vậy cũng mỉm cười theo.
***
Mưa kéo dài bốn ngày liền làm các công trình phải ngừng hoàn thiện, thế nên Bảo tàng Hoàng gia ở Astrisha phải lui lịch mở cửa một tuần.
Đáng lẽ nhờ thế, Rumein sẽ có thêm thời gian nhưng lại không được. Đó là vì chuyến thăm bất ngờ của một pháp sư.
“Hãy nhìn đi.”
Người ta nói đặc trưng nổi bật của các pháp sư tồn tại mãi mãi. Nhưng vị pháp sư này thì ngược lại. Ngày đầu tiên gặp nhau, anh ta đòi một căn nhà và bảo anh phải chăm sóc con cái. Rumein đang nghĩ đến điều này.
Rumein nhìn tập tài liệu trước mặt. Nó dày đến nỗi độ dày còn hơn cả cánh tay ông. Rumein hỏi lại.
“Anh không muốn cho ta nghỉ sao?”
Đôi mắt sắc sảo của Alan dịu lại.
“Không phải thế. Hãy coi như một ông già rảnh rỗi nghĩ ra một chút việc vặt đi.”
Chà, Alan không già đến vậy nhưng cũng không còn trẻ nữa.
Dù sao thì Rumein cũng đặt đống tài liệu xuống. Alan sau khi nhìn qua lại nói.
“Eline không xem xét những thứ kiểu này. Anh phải vất vả rồi.”
Có thể có chút mỉa mai châm biếm, nhưng rõ ràng đó không phải chủ ý của Alan. Rumein có thể thấy điều đó sau khi có cuộc nói chuyện đầy mỉa mai vào ngày đầu tiên gặp mặt.
Rumein sau khi nghĩ một lúc đã thẳng lưng lại và ngồi vào chỗ.
“Ta không bình tĩnh và dịu dàng như cô ấy đâu.”
Sau đó, anh đi về phía trường kỉ với một cái túi.
“Mời ngồi.”
Alan gật đầu và ngồi đối diện Rumein. Hai người hầu nhanh chóng đi vào với trà và đồ ăn nhẹ. Rumein cảm nhận hương trà và nhấp miệng.
“Nghe nói hai người đã ra ngoài.”
Alan nghĩ đến ngày anh ra ngoài cùng Calian.
“Ồ, cậu ấy cũng đến tuổi muốn khám phá rồi.”
“Cậu ấy khỏe không?”
Rumein đang hỏi Calian có loại bỏ độc chưa. Alan lắc đầu. Do không thể nói chi tiết nên anh nói ngắn gọn.
“Nó chưa nguy hiểm đến tính mạng. Tôi vẫn đang quan sát cậu ấy.”
“Tức là cậu ấy vẫn uống dù biết trong đó có độc?”
Alan bảo Rumein bình tĩnh lại.
“Cậu ấy rất cẩn thận. Giờ đang dùng thuốc nên…chưa nguy hiểm lắm. Cậu ấy có một kế hoạch.”
“Calian mà ta nghe từ anh luôn làm ta phải ngạc nhiên. Thật khác với những gì ta nghe từ người khác.
Alan trả lời.
“Vậy sao.”
Vì Alan rất nhạy cảm với từ “nghe từ” nên Rumein nói thêm.
“Cậu ấy giống Franz và nhỏ hơn Randall. Ta biết cậu ấy chưa cao tới vai ta.”
Ông đang nói về chiều cao của Calian. Thế nghĩa là Rumein cuối cùng cũng đã quan tâm đến Calian. Alan mỉm cười.
Rumein nói tiếp.
“Còn sau đó.”
Rumein đặt tách trà xuống khẽ cạch một tiếng.
“Ta hi vọng không tự ghét bản thân vì tính cẩn thận của cậu ấy.”
Alan gật đầu mà không trả lời. Anh rút một cái túi khác đưa cho Rumein.
Túi mỏng như vậy nhưng lại có nhiều đồ quá.
Rumein thấy công việc ngày càng tăng và mỉm cười. Nếu ai đó nhìn thấy cảnh này hẳn sẽ rất ngạc nhiên. Nhưng Alan không hề biết Rumein có thể nghiêm nghị đến mức nào, anh nói tiếp.
“Người nên đọc nó khi thấy chán.”
Tập tài liệu Alan đưa cho Rumein là về Silica. Nó giống với cái Alan đưa cho Calian. Rumein sau khi chọn một vài trang thì đặt nó xuống. Ông nói.
“Anh làm điều vô ích rồi.”
Như Alan đoán. Rumein biết mọi thứ. Alan nhấp một ngụm trà. Có thể đó là trà, và cũng có thể là lời Rumein. Lòng anh cảm thấy cay đắng lạ thường.
Tiếng chạm cốc phát ra khi Alan để tách trà xuống.
“Tôi không biết anh có thể nói câu đó trong tương lai hay không đâu.”
Alan lấy một miếng sô cô la cho vào miệng. Vì thấy cay đắng nên anh cảm nhận được vị ngọt ngay lập tức. Ngón tay Alan chỉ vào tập tài liệu trên đùi Rumein.
“Nếu không phải những thứ này thì có lẽ anh nên lật nó lại.”
Cho dù đó có là tập tài liệu hay cả đất nước này.
Rumein, sau khi tự hứa không được thô lỗ, bắt đầu lật xem tập tài liệu. Giọng ông liền thay đổi.
Khi sô cô la tan hết trong miệng Alan, giọng Rumein run lên.
“Quân đoàn pháp sư…”
“Anh thích nó không?”
Những lời lẽ đó tựa như lời một con rắn độc. Có cảm giác ớn lạnh lạ thường. Alan quan sát phản ứng của Rumein, dù anh từng nghe từ Calian rằng Rumein đang nghĩ đến việc thành lập quân đoàn kỵ sĩ.
“Đây là…”
Rumein sau khi nói thế lại ngậm miệng im lặng. Sau một hồi, ông nói lần nữa.
“Là ai nghĩ ra nó?”
“Không phải tôi. Tôi chỉ là một thầy giáo hữu ích thôi…”
Rumein giờ đã nhận ra Calian có cùng suy nghĩ với ông. Ông rất kinh ngạc và thấy sốc.
Rumein lật xem tài liệu và trò chuyện với Alan. Một đêm đã qua và bình minh ló dạng, cuộc trò chuyện của họ vẫn chưa kết thúc.