How to live as the Enemy Prince - Sống dưới danh hoàng tử của kẻ thù

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3545

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 324

Tập 1 - Chương 29: Hoa hồng sẽ nở sớm thôi (1)

Calian tỉnh giấc dù chỉ ngủ được vài giờ do nói chuyện với Alan hôm trước. Khi mở mắt ra, anh thấy đôi mắt đỏ ngầu của Yan đang nhìn thẳng vào anh. Calian ngạc nhiên trước cảnh tượng đó và lùi lại.

“Lạy Chúa, ngươi làm ta sợ chết khiếp! Có chuyện gì sao?”

Yan với đôi mắt đỏ ngầu cùng quầng thâm lớn cho thấy anh rõ ràng thiếu ngủ.

“Ta đã bảo ngủ đi cơ mà…”

“Điện hạ.”

Yan hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.

“Tại sao người lại uống trà sáng?”

Calian nghĩ nghĩ một chút. Hình như Yan nghi ngờ trong trà có độc.

“Thì ngươi đưa ta mà.”

Đó là những lời trách móc. Tất nhiên Calian không định trách Yan không nhận ra vì ngay cả anh cũng không ngờ trong trà có độc. Nếu phải đổ lỗi thì đó là tại Yan siêng năng mang trà cho anh mỗi sáng.

Yan không nhận được câu trả lời mình muốn, anh với tay tới bàn cà phê cạnh giường của Calian. Nơi đó đặt tách trà buổi sáng mà hoàng tử chưa uống.

Không chút do dự, Yan đưa tách trà lên miệng.

Calian nhìn Yan sắc bén.

Anh giật tách trà ngay trước khi chạm vào môi Yan khiến một ít trà văng ra tấm thảm. Khi Yan nhìn chòng chọc vào tấm thảm ướt đẫm trà nâu, anh cuộn tay thành nắm đấm.

Calian tức điên lên.

Ép anh rồi còn dọa chết nếu anh không nói, lại còn định tự tử nữa chứ.

Sao ai cũng quá quắt như vậy hả?

Calian lên giọng giận dữ với Yan.

“Ngươi đang làm cái gì thế hả!”

Rồi anh giơ tay kiểm tra Yan kĩ càng.

Không biết cậu ấy uống nó chưa?

Yan hất tay Calian ra. Cậu ấy không hay làm thế, nhưng giờ có ai có thời gian quan tâm đến nó đâu. Calian thất vọng khi Yan lặng im không nói, và anh lại hét lên lần nữa.

“Sao ngươi lại uống hả?!”

“Thần không có uống!”

Yan hét lại. Calian không ghét Yan vì đã làm thế. Lúc sau, Yan nói.

“Thần đã đưa người thuốc độc bằng chính đôi tay của mình.”

Không nói gì thêm, Yan chỉ nhìn chằm chằm vào Calian, nhưng mặt anh đã thể hiện tất cả, đó là sự giận dữ, phẫn nộ và nguyền rủa.

Cơn tức giận và những lời chửi rủa không thành lời không hướng tới Calian, mà hướng đến chính anh, Yan.

“Thần đã tự hỏi tại sao người lại mua con dao đó, người không có kĩ năng sử dụng thứ vũ khí như vậy.”

Calian hận mình đã mua con dao.

“Thần đến để xem tình trạng hiện tại của người. Thần nghĩ đến con trai của Alan Manassil bị đầu độc khi nhớ đến loại thuốc ngài ấy đưa cho người.”

Calian ngạc nhiên nhìn Yan.

Chuyện xảy ra với Alan chỉ mình anh biết. Giờ nghĩ về nó, Calian mới hiểu tại sao Alan chỉ cần nhìn qua là biết tình trạng anh như thế nào.

“Đó là lý do thần nghĩ đến thuốc độc. Suy nghĩ này dẫn đến suy nghĩ khác, cuối cùng, thần chỉ có thể nghĩ đến tách trà sáng mà thôi. Thần nghi ngờ chính là nó.”

Yan đã đoán đó là chất độc khi Calian giật tách trà khỏi tay anh.

Calian nghĩ Yan sẽ khóc và tự trách mình, nhưng lần này, nó không xảy ra.

“Là Silica?”

Yan không hay gọi Silica theo cách đó.

Nếu Calian nói phải, Yan sẽ cố tấn công cung điện Heisia ngay lập tức. Calian nhìn thoáng qua Yan rồi lắc đầu.

“Tại sao chứ. Người không muốn trả thù sao?”

“Ta không nói ta không trả thù.”

Giọng Yan cực kì lạnh lùng và anh nắm chặt đôi tay đến nỗi trắng bệch không còn giọt máu. Calian lắc đầu.

“Khổng tượng cứ nên ở yên đi đã. Nếu không sẽ gây chiến tranh đấy.”

Yan định nói gì đó, nhưng rồi im bặt vì những gì Calian vừa nói. Không nói nên lời, anh nhìn chằm chằm vào Calian.

Anh bật thốt lên,

“…Cái-”

Ngay từ đầu, Yan với Slayman rất giống nhau. Calian đã dành toàn bộ thời gian với Yan nên không thể có chuyện anh không biết. Anh từng ngờ ngợ điều này, nhưng anh nhớ Rumein không làm gì khi anh ra ngoài cung điện với Alan. Tất nhiên, Alan chính là người đã chỉ cho anh họ được mệnh danh là Khổng tượng.

Dù sao đi nữa, đó là ý tưởng ngu ngốc khi tạo ra chiến tranh giữa Siegfried với Brissen. Vì thế, Yan không được dính líu đến chuyện này.

Calian thì thầm với chú voi con trước mặt bằng giọng điệu nghiêm trọng.

“Đó là việc của ta. Cứ để đó đi.”

Động vật ăn cỏ thì nên được đối xử như động vật ăn cỏ bằng cách không làm tổn hại đến hệ tư tưởng của chúng. “Dù sao đi nữa, mọi chuyện cũng được giải quyết vào thứ ba này thôi.”

Calian điều một chiếc xe ngựa đón Alan về cung điện. Như Yan dự đoán, bữa tiệc chia tay các phái đoàn sứ giả và bữa trưa sẽ được tiến hành mà không có các hoàng tử, thứ chỉ làm tốn thời gian.

Alan trước khi làm gì khác đã đưa Calian tập tài liệu. Đó là bản tóm tắt thông tin mà các pháp sư thu thập được từ trước tới giờ. Calian vui mừng nhận tập tài liệu và nói,

“Con cảm ơn thầy. Thầy gửi lời cảm ơn đến hội giúp con nhé.”

“Con yêu cầu có nó nên ta mang thôi…nhưng ta nghĩ nó không giúp được nhiều đâu, như con thấy đấy.”

Calian mỉm cười.

“Còn phụ thuộc mục đích con sử dụng nó nữa. Chỗ này là quá đủ rồi.”

Thường thì Calian sẽ để tài liệu trong két sắt nhưng anh quyết định làm khác sau khi thấy Alan. Anh phải nói với Alan cần làm gì tiếp theo.

“Đi bộ chút thầy nhé.”

Bầu trời âm u nhiều gió. Để ngăn người khác nghe trộm, Calian rời phòng và Alan theo sau.

“Mọi việc sẽ trở nên sáng tỏ.”

Calian nói những lời đầu tiên khi đi ngang qua bức tượng Sispanian, thứ làm anh rất tức giận.

Ngay khi Calian nói, một lớp màng mỏng, vô hình hình thành xung quanh hai người. Đó là phép “Tĩnh lặng”, thứ bảo vệ cuộc trò chuyện bên trong để người ngoài không ai nghe thấy.

Calian đỏ mặt khi nhận ra chẳng cần thiết phải đi ra ngoài. Khi cả hai di chuyển, tấm màng cũng di chuyển theo. Nếu Yan nhìn thấy cái màng này, hẳn anh sẽ có vài điều cần nói với Alan.

“Thật tốt khi có người thầy là pháp sư.”

“Cứ nói thoải mái đi.”

Ngay khi Alan nói thế, anh cũng nghiêng người về phía Calian. Sau khi gật đầu, Calian tiếp tục.

“Nếu con bắt đầu học sử dụng ma pháp, Silica với Brissen sẽ coi con là kẻ thù và bắt đầu cảnh giác. Họ sẽ liên tục quấy nhiễu con và tình hình sẽ ngày càng nghiêm trọng. Tất nhiên chúng ta có thể ngăn chặn ở một mức độ nào đó với quyền uy của người và hội, nhưng con nghĩ sẽ tốt hơn nếu người nắm quyền lực trong tay.”

Alan cười nhẹ. Đó là vì anh đã nhìn thấu ý định của Calian.

“Con muốn biến ta thành lá chắn của con lúc này?”

“Ừm, thì người biết đấy, người rất có ích với con. Nhưng thay vì là tấm khiên…”

Calian nghĩ cách diễn đạt lại nó, nhưng anh chẳng thể nghĩ ra cái gì hoành tráng, thế nên anh bỏ ẩn dụ mà nói luôn.

“Vũ khí. Đủ để chống lại quân đoàn kỵ sĩ của Brissen.”

“Ồ, được đấy.”

Alan cười lần nữa. Anh đoán có thứ thú vị sắp diễn ra.

“Ta thật mong đợi đấy.”

“Vâng, chắc chắn người sẽ hài lòng.”

“Ta giúp thế nào đây?”

Calian vẫn lặng im như để sắp xếp ý tưởng của mình. Ngay sau đó, cả hai bước vào vườn hồng và Calian trả lời.

“Quân đoàn pháp sư.”

Alan thấy khó hiểu. Thuật ngữ đó không quen thuộc với Alan.

“Như cái tên của nó, nó là một đội quân có thành phần là các pháp sư.”

Valkan, quân đoàn pháp sư của Kailis.

Nhớ lại người đàn ông đáng ghét đó, Calian tức giận và tim anh đập thình thịch.

Làm sao có thể quên anh ta cho được.

Quân đoàn pháp sư đã lấy đi mạng sống của Bern cũng như của Secretia.

Sức mạnh quân đoàn đó được tạo lập chỉ nhờ các pháp sư.

– Bạch Quỷ.

Đó là những gì mọi người ở Secretia gọi họ. Khi họ xuất hiện với bộ giáp trắng, áo choàng và mặt nạ, địa ngục sẽ mở ra. Họ phá hủy tường bao của lâu đài, làm khô cạn các dòng sông, đóng băng các kỵ sĩ khi đốt cháy thành phố. Họ chính là ác quỷ.

Và tới giờ nó vẫn chưa tồn tại.

“Chúng ta phải tạo ra nó.”

Calian tiếp tục di chuyển. Vì vài lí do nào đó, Alan cũng chỉ lặng lẽ làm theo. Không phải anh không hiểu Calian nói gì hay không đồng tình với ý tưởng này. Alan hỏi.

“Liệu có khả thi không?”

Đó là vì khả năng xảy ra rất thấp. Phản ứng này rất dễ hiểu, cho dù chính Rumien đề ra ý tưởng tạo lập quân đoàn pháp sư thì mọi người cũng sẽ cười nhạo nó.

“Con biết các pháp sư thế nào đúng không. Họ không quen hoạt động theo nhóm và cũng không thể huấn luyện được.”

Alan bày tỏ suy nghĩ với Calian.

Có thực sự khả thi trong việc tạo lập quân đoàn pháp sư hay không? Nó sẽ hoạt động được chứ?

“Nó đã thành hiện thực.”

Đó là câu trả lời chắc như đinh đóng cột. Đó là vì nó đã xảy ra trong quá khứ của anh và Calian đã nhìn thấy nó.

Khi Rumein thay đổi lập trường về pháp sư và thành lập quân đoàn pháp sư, Brissen chỉ đơn giản gạt bỏ ý tưởng này.

“Kailis đã lập ra nó. Chính Rumein đã lập ra. Nếu nó đã xảy ra một lần thì cũng có nghĩa có lần thứ hai.”

Alan không trả lời. Anh đang nghĩ cách thành lập và vận hành nó.

Nhưng Calian có điều quan trọng hơn muốn nói với Alan, anh cắt ngang dòng suy nghĩ của Alan trong giây lát.

“Phải mất một thời gian dài mới lập được đội quân hoàn chỉnh. Rumein đã mất khi đội quân đó hoàn thiện.”

Không ai biết nguyên nhân cái chết của ông. Cuối cùng, quân đoàn pháp sư được chuyển cho Franz.

Vì vậy, Franz đã nắm quyền chỉ huy quân đoàn này trong tay.

“Mọi thứ không hề dễ dàng. Thậm chí còn nguy hiểm nữa. Sẽ cần có vài thứ khác ngoài cái tên của người để tập hợp các pháp sư.”

Alan nhìn thẳng vào Calian. Calian muốn nói với anh những rủi ro cũng như nguy hiểm mà Alan sẽ gánh chịu.

Alan hơi nghiêng đầu về phía Calian. Anh thì thầm.

“Ta cực giỏi pháp thuật đấy nhé.”

Alan ý bảo Calian không cần lo lắng. Calian mỉm cười và gật đầu khi Alan nói thêm.

“Nhưng khởi đầu lại chẳng dễ dàng gì.”

Nếu Alan lập quân đoàn pháp sư, gia tộc Brissen sẽ không ngồi yên. Họ sẽ phá rối mọi nơi.

“Đó là lí do con sẽ nói với người lúc này.”

Calian nhìn mãi vào một cái cây đung đưa trong gió và nói thông tin quan trọng nhất.

“Sắp tới, Rumein và Silica sẽ trao quà cho nhau.”

Có điều gì đó sắp xảy ra. Cuối cùng, Alan nói.

“Con định trao đổi bằng chỗ trà độc đó à.”

Calian có chút ngạc nhiên khi thấy Alan hiểu nhanh đến thế.

Alan sao có thể khờ khạo được chứ!?

“Vâng. Nhưng con không thể trừng trị Silica với cái này. Vì thế, con sẽ dùng cách khác.”

Lời khai của một pháp sư và các giao dịch crimosa không thể chứng minh Silica đã cố đầu độc Calian. Hơn nữa, nếu chứng minh được trà độc đã được sử dụng thì những người bên cạnh Calian sẽ bị liên lụy. Thế nên Calian từ bỏ ý định trừng trị Silica.

“Ta có thể hỏi hướng con định làm là gì hay không?”

Calian mỉm cười trước câu hỏi của Alan. Nó có nghĩa là Alan không định đi vào chi tiết, ít nhất là vào lúc này.

“Con sẽ chỉ ra một điểm thể hiện Silica đang cố đầu độc con, đổi lại Silica sẽ không can thiệp vào việc thành lập quân đoàn pháp sư. Sai lầm của Franz cộng với sai lầm của Silica sẽ đưa đến một thỏa thuận mà Brissen không thể trả đũa.”

Alan gật đầu.

“Về vấn đề trà, con xin nhờ hội giúp đỡ.”

“Rất sẵn lòng.”

Alan nói thêm.

“Sau khi vụ trà độc kết thúc, Rumein sẽ bớt để tâm hơn.”

Calian tò mò liếc nhìn Alan. Anh thấy rối rắm không hiểu tại sao cái tên Rumein lại xuất hiện khi nói về trà độc và Hội pháp sư. Alan thấy thế thì giải thích tại sao anh giận Rumein.

Calian nghĩ một lúc thì gật đầu.

“Nhờ người mà con lời nhiều hơn đấy. Tất nhiên cũng nhờ may mắn nữa.”

Sau khi nói thế, Calian quay lại chuyện chính.

“Con không biết khi nào thì họ ra tay sát hại hoàng tử lần nữa. Ta phải đạt được thỏa thuận cũng như thành lập quân đoàn pháp sư ngay bây giờ. Còn nữa, nhờ người nói chuyện với Rumein. Ông ấy sẽ cần kha khá thời gian suy nghĩ chuyện này.”

Alan cố tỏ vẻ lanh lợi cùng với câu nói khác xa những gì anh đang thực sự cảm thấy.

“Con lợi dụng ông giáo già này quá mức rồi đấy.”

“Nghe nói người vẫn khỏe mạnh và nhanh nhẹn lắm, hoặc ít nhất đó là những gì Yan nói. Thế nên con sẽ đối xử thật thô bạo với người.”

Tiếng cười đầy ôn hòa của Alan vang vọng đập vào bức tường tĩnh lặng.

“Như ý con.”