Calian cảm thấy thật bi đát.
Anh chỉ mới nhận ra con dao đã ngừng bay ngay trước cổ anh. Đó là đòn tấn công không cần chặn lại.
Anh chưa từng nghĩ anh lại bực bội con dao trên tay mình nhiều đến thế.
Con dao cắm trên tường bay về tay Alan.
“Con rất nhanh. Thậm chí là trong thể trạng đó.”
Alan không hề lo sợ chút nào, cứ như anh biết Calian có thể chặn nó. Nhưng Calian lại không nói một lời.
“Ta xin lỗi vì làm con giật mình.” Alan nói.
Calian im lặng lắc đầu, Alan tiếp tục khuyến khích Calian đáp lại.
“Lần đầu gặp nhau, ta biết con đã đứng đó đợi ta. Ta có hơi khó hiểu, nhưng ta nghĩ đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Ta biết con đang gặp nguy hiểm nên ta không nghĩ ngợi gì nhiều.”
Vậy là Alan đã biết ngay từ ban đầu. Calian thở dài. Thế nhưng Alan lại tin tưởng và giúp đỡ anh. Thật là hài hước.
“Nhưng mọi thứ không ngừng tăng lên. Rumein nói trước kia con rất sợ ngựa, và hoàng tộc thì bàn tán cách con trở thành người khác, một pháp sư tại khán đài buổi biểu diễn lại mô tả con đã ngăn chặn tai nạn xảy ra như thế nào.”
Calian nắm chặt tay thành nắm đấm, anh ngạc nhiên khi thấy Alan biết sự cố ở buổi biểu diễn.
“Ta đã định làm ngơ, nhưng rồi lại nhận ra một điều khác nữa.”
Calian nở nụ cười rỗng tuếch. Điều khác nữa ư. Alan đã biết quá nhiều, nhiều đến mức anh gần như phải đặt câu hỏi tại sao Yan lại không nghi ngờ Calian.
“Khi con biết mình bị đầu độc, ta đã thấy sát khí trong ánh mắt con. Nhưng nó biến mất ngay lập tức. Đó không phải ánh mắt của một hoàng tử đến một con bướm cũng không dám làm tổn thương – Đó là cái nhìn của kẻ từng giết người. Ta đã ngẫm nghĩ cả đêm về điều đó. Và rồi…”
“Cái này do Sispanian tạo ra. Thực chất nó là một cái bình được biến đổi thành lưỡi dao. Điều đó có nghĩa là con đang mang dao trên mình và vì con điều khiển được tính tàn bạo khát máu đó, ta đã ném nó vào con.”
Calian mỉa mai trả lời.
“Thầy đã đúng, chết tiệt thật. Và thầy ném nó cứ như muốn chọc thủng cổ họng của con.”
Alan cúi đầu nhận lỗi và nói tiếp.
“Ta tin con và ta đã dành một phần đời mình cho con. Sẽ thật mờ ám nếu ta không biết học trò của ta đang giấu cái gì. Vậy nên hãy giải thích đi. Ta sẽ lắng nghe.”
Calian gật đầu. Chẳng có gì phải giấu, đặc biệt là khi Alan biết anh không phải Calian thật rồi.
“Con sẽ nói người nghe.”
Calian không chọn ra vài phần để kể, anh quyết định tiết lộ mọi thứ. Anh nhẹ nhàng nhắm mắt và bắt đầu nói.
“Bern. Đó là tên ban đầu của con. Bern Secretia.”
Secretia.
Alan nhíu mày khi nhớ ra điều gì đó.
Chase, và…
Calian không ngừng nói, anh nhắm mắt lại để không nhìn thấy phản ứng của Alan. Đối với Alan, anh thấy đó là một gánh nặng khi muốn biết mọi chuyện.
“Con là em trai của Chase Durahan Secretia, hiện giờ anh ấy là hoàng tử, và là Đức Vua khi con rời đi. Con là một kỵ sĩ. Vậy nên con biết cưỡi ngựa, sử dụng vũ khí sát thương cũng như vận dụng kiếm thuật.”
Anh bình tĩnh tiếp tục.
Bern, ban đầu cũng là hoàng tử, đã trở thành kỵ sĩ vì không muốn làm vua, thế nên, Chase đã lên ngôi. Sau đó, chiến tranh xảy ra.
Tuần cuối cùng của cuộc chiến là một cuộc thảm sát xung quanh thủ đô Secretia. Thời gian đó tuyệt vọng đến nỗi cả những cận vệ riêng của nhà vua cũng phải ra trận, bỏ lại vị vua lẻ bóng một mình. Tất cả mọi người đều chết, trong đó có cả Bern.
Calian thở dài một hơi và anh tiếp tục.
“Secretia sở hữu một thứ đặc biệt. Chính nó là ngòi nổ dẫn đến chiến tranh.”
– Cạch.
Alan đặt con dao xuống bàn, đề phòng trường hợp nghe thấy điều gì làm anh đánh rơi nó xuống.
“Trục thời gian.”
Giờ đến lượt Alan nhắm đôi mắt lại. Trái tim anh đập lỡ một nhịp, tâm trí anh quay cuồng.
“Con biết. Chắc người nghe cũng thấy khó hiểu.”
“Người ta nói nó có thể đảo ngược thời gian…”. Alan nói.
Phải mất một lúc Calian mới “tiêu hóa” được điều vừa nghe và anh vẫn giữ im lặng.
“Con đến khi nào?” Alan hỏi.
Một hơi thở thoát ra từ miệng Calian.
Cứ như Alan biết mọi thứ vậy.
Calian muốn một lời giải thích trong khi Alan lại muốn một câu trả lời. Calian trả lời với cổ họng khô không khốc.
“Một tháng…một tháng trước. Con mở mắt ra và thấy Yan đang đánh thức con. Con đã quay lại mười năm về trước.”
Alan tựa lưng vào chiếc trường kỉ và xoa thái dương. Có vẻ anh cần chút thời gian suy nghĩ, thế nên Calian cố nén nỗi lo và chờ đợi.
Lúc Alan nói tiếp, ánh nắng ban mai rọi chiếu qua khung cửa sổ.
“Con biết con bị đầu độc. Con cũng biết khi nào Calian thật sẽ chết. Đó là lí do con biết mà chờ đợi ta.”
Calian rầu rĩ đáp lại.
“Đúng vậy. Những gì xảy ra hôm đó…không phải ngẫu nhiên.”
Calian thấy hình ảnh một chú mèo con mất mẹ. Alan quan sát Calian một lúc rồi nói.
“Con tìm ta để bảo vệ tương lai cho mình, thế nên không sao hết dù con biết hay không. Ta sẽ không đánh mất tinh thần vì những điều như thế nên con không cần phải lo.”
Alan im lặng một lúc. Anh cần nói với Calian vài thứ trước khi nói làm sao anh biết về Trục thời gian.
“Nhưng con phải biết điều này trước đã.”
Calian chậm rãi gật đầu, sẵn sàng nghe bất cứ điều gì Alan nói.
“Hiện tại, chỉ có hoàng tử Chase của Secretia tồn tại. Chase là con trai duy nhất của Nữ hoàng, bà không còn người con nào khác. Con có thể không biết cái này.”
Calian nhìn Alan một lúc, trước khi cất giọng mà không chút dao động.
“Vâng, con cũng đoán thế. Con đang ở đây nên không thể có Bern nào nữa. Con tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, và con nghĩ, hóa ra con chưa từng được sinh ra trên đời.”
Thật khó đoán được chuyện gì sẽ xảy ra khi một cuộc đời bị xóa bỏ.
“Đúng vậy.”
Alan đồng ý thay vì thể hiện sự thông cảm giả tạo.
“Thế có khi lại tốt.” Calian bình tĩnh trả lời. Mình có thể làm gì đây? Đó là những gì Calian nghĩ. Bern đã cướp đi mạng sống của một người khác.
“Thế Calian thật đã mất chưa?” Alan hỏi, tự hỏi Calian hiện tại có biết gì không. Calian thật lẽ ra phải sống bây giờ mới phải.
Calian lắc đầu.
“Ban đầu thì con không biết.”
Calian chỉ vào đầu và ngực của mình.
“Cậu ấy vẫn ở đây, nhưng cậu ấy sẽ biến mất khi thời gian đến.”
Anh nhận ra những kí ức hiện lên để đáp lại lời anh không chỉ là ý nghĩ. Calian thật cũng sẽ nói những điều y hệt như vậy.
“Con không thể nói chuyện với cậu ấy, nhưng cậu ấy có tồn tại. Cậu ấy không nói cho con biết cậu ấy đang trong tình cảnh nào. Có thể chính cậu ấy còn không biết nữa.”
Alan trầm ngâm gật đầu. Calian, dùng ngón tay gõ vào đầu gối, hỏi.
“Trục thời gian. Làm sao người lại biết?”
“Đó không phải sự kiện quan trọng lắm.” Alan trả lời.
“Ta tới thăm Secretia năm ngoái. Chase có bí mật gọi ta, nói cho ta biết cậu ấy phát hiện Trục thời gian và muốn xin ta lời khuyên. Ta chỉ gặp Chase, nên chắc con không biết.”
Calian nói với cái miệng khô khốc.
“Anh ấy đang suy xét nó.”
“Ta xin lỗi nếu làm con đoán trước câu trả lời, thật đáng buồn là ta không tìm ra được gì hết.”
“Vâng, con cũng nghĩ vậy.”
Bern sẽ biết nếu Alan tìm thấy gì đó.
Alan, sau khi gật đầu, tiếp tục.
“Có vẻ như nó không phải do con người tạo ra, điều này khiến bọn ta suy đoán nó là thánh vật của Serenity. Đó là những gì chúng ta trao đổi.”
“Vậy thì không phải các tu sĩ nên sử dụng nó sao? Nó có thể là phương pháp thay thế sức mạnh thánh thần. Con chưa từng thấy thánh vật nào có đặc tính khác cả.”
Kết quả Trận chiến của các vị thần là Quỷ vương bị giam lại trong khi Serenity chìm trong giấc ngủ. Sau này, các tu sĩ không thể sử dụng thần lực được nữa.
“Chỉ còn một câu hỏi. Nhưng vấn đề là chúng ta vẫn chưa tìm được đáp án về Trục thời gian.”
Alan chỉ vào Calian.
“Một tháng trước, ta nhận được tin tình báo nói Trục thời gian đã biến mất. Bất kể trường hợp nào, cả con và Chase đều vì nó mà đến tìm ta. Anh em đúng là anh em.”
Calian cười như bị đánh trúng tim đen. Alan vờ như không thấy, thay vào đó, mắt anh dán chặt vào con dao trên bàn.
“Ngày đầu con gặp ta, con nói con không muốn ngai vàng. Vậy, con muốn gì?”
Không có lí do gì để Calian không trả lời, anh đáp lại.
“Để ngăn chặn chiến tranh.”
“Trục thời gian, nguyên nhân dẫn đến chiến tranh đã mất.”
Anh đang tự hỏi chiến tranh có xảy ra nữa hay không. Calian trả lời.
“Con không biết tại sao Franz lại cố đoạt lấy Trục thời gian, nhưng nếu có vấn đề gì thì con muốn giải quyết nó.”
“Vì Chase?”
Calian thoáng nhìn Alan, cố gắng tìm xem anh có động cơ thầm kín hay không. Alan nhận ra điều đó, và anh tiếp tục.
“Sau khi gặp Chase, ta đã vô cùng ấn tượng với cậu ấy. Tính cách, trí thông minh, kĩ năng – cậu ấy không thiếu bất cứ thứ gì. Chase còn tốt hơn cả ba hoàng tử Kailis cộng lại.”
Đó là sự thật. Không có từ nào có thể mô tả đầy đủ về Chase.
“Người nói đúng. Chase là một nhà lãnh đạo tài ba.”
“Thế nên tam hoàng tử Kailis không cần lo cho hoàng tử Secretia đâu.”
“…Người đang nói con đừng níu kéo quá khứ sao.”
Calian trầm ngâm gật đầu.
“Ngày đầu tiên tới đây, con đã từ bỏ mọi hi vọng được sống với danh nghĩa của Bern rồi. Người không cần lo đâu, con sẽ sống với tư cách là Calian. Nhưng con phải tìm ra lý do tại sao Kailis lại cố quay ngược thời gian ngay cả trong chiến tranh như thế. Con phải biết, nếu không, lịch sử sẽ lặp lại.”
Alan thẳng lưng lên và chỉ vào con dao.
“Có một người ta vừa nghĩ đến. Có lẽ chúng ta hỏi được. Chase và ta không thể gặp nhưng con chắc chắn sẽ gặp cô ấy sớm thôi.”
Calian chuyển ánh mắt về tay Alan rồi lại nhìn Alan lần nữa. Anh không mất nhiều thời gian để đưa ra câu trả lời.
“Roselita.”
Alan gật đầu.
Một cái tên quen thuộc hiện lên trong đầu anh.
“Sispanian đang ở đó.”
Roselita, lễ trưởng thành của các hoàng tử Kailis. Một nghi lễ mà người ta mạo hiểm đến nơi cư ngụ của Sispanian và được tuyên bố là hoàng gia thực thụ. Người ta cũng nói rằng một hoàng tử qua lễ Roselita sẽ nhận được ý chí của Sispanian.
“Vậy nên con phải giải quyết vấn đề ngay đi. Vùng đất của Siegfried rất xa. Con phải có sự chuẩn bị.”
Calian chậm rãi gật đầu.