"Không, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?"
Kaoru ngạc nhiên và nhìn tôi với vẻ bối rối khi chính tôi đưa ra lời nhận xét đó.
"Có chuyện gì vậy, Kyo-chan?"
Tôi không trả lời, thay vào đó cẩn thận lần theo những ký ức mơ hồ trong đầu của mình của mình.
Tôi nhớ mình đã mua một chiếc áo phông ở một cửa hàng quần áo nào đó, sau đó đến một cửa hàng bán sô-cô-la... và rồi ký ức của tôi bắt đầu trở nên mơ hồ. Nói cách khác, có điều gì đó đã xảy ra ở đó khiến ký ức của tôi trở nên không rõ ràng.
Cửa hàng bán sô-cô-la?
"Ugh..."
Tôi khẽ rên nhẹ, ôm đầu mình.
"Anh vẫn còn say à?"
"…………Anh vẫn đang say á?"
Ý Kaoru là sao khi nói tôi đang say? Tôi đã uống rượu khi chưa đủ tuổi à? Uống rượu trong một cửa hàng sô-cô-la là sao? Ý cô ấy là gì vậy...?
"Ồ, có lẽ anh mất trí nhớ về việc vừa nãy rồi hả?"
Kaoru cười toe toét, rồi hắng giọng và nói.
"Kyo-chan đã say sau khi ăn một ít kẹo bourbon whisky mà ta mua ở cửa hàng sô-cô-la. Sau đó anh bắt đầu cảm thấy khó chịu, vì vậy chúng ta quyết định nghỉ ngơi ở đâu đó ---"
"Và em đưa anh đến khách sạn?"
"Đúng vậy."
Không, tại sao lại thế?!
Tôi lại phản đối, nhưng lần này lại không nói gì cả.
Có rất nhiều nơi khác mà ta có thể nghỉ ngơi, như quán karaoke, một tiệm cà phê nào đó và nhà hàng gia đình. Tại sao, trong tất cả các nơi, lại là khách sạn...? Và đây không phải là một khách sạn theo kiểu kinh doanh thông thường. Đây là một khách sạn u ám, thiếu ánh sáng. Đây là đúng là nơi để ta nghỉ ngơi (theo nhiều nghĩa), nhưng...
"Kyo-chan, trông anh như đang đau đớn lắm phải không..."
Nói vậy, Kaoru bắt đầu cởi quần áo của tôi.
"Em chắc chắn rằng anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu anh cởi quần áo ra và khỏa thân."
"Không, cái này không bình thường tí nào!"
"Em nghĩ nếu anh giải tỏa vài thứ trong người ra, anh sẽ thấy dễ chịu hơn."
"Hả, ý em là gì khi nói đến vài thứ?!"
Cô ấy chỉ đang nói đùa thôi, đúng không? Là tôi nôn vài thứ trong bụng ra thì sẽ dễ chịu hơn thôi, đúng không?
Sự chống cự của tôi là vô ích, và tôi đã rơi vào tình trạng như một đứa trẻ vừa mới lọt lòng, chẳng thể làm gì cả.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại yếu đuối trước rượu đến vậy... Tôi tự nhận mình là một học sinh trung học nghiêm túc và chưa bao giờ uống rượu dù chỉ một lần. Vì vậy, tôi không biết rằng mình có tửu lượng kém. Mặc dù, không hẳn rượu khiến tôi say, mà là kẹo bourbon whisky...
Rõ ràng là khi say ta thường bị suy giảm khả năng suy nghĩ và phán đoán hơn lúc bình thường.
Vậy nên điều mà tôi muốn nói là--
"Yay!"
Kaoru cởi quần áo và đẩy tôi xuống giường, nhưng tôi không chống cự nhiều được. Tuy nhiên có lẽ không phải chỉ vì tôi đang say...
Có lẽ tôi bắt đầu thích Kaoru hơn, không phải như một người bạn thuở nhỏ, mà là với tư cách là người yêu của tôi. Nói cách khác, tình cảm của tôi đang thay đổi từ "THÍCH" thành "YÊU".
Chẳng lẽ tôi đã yêu Kaoru rồi...?
Có lẽ tôi chỉ là một con rối trong lòng bàn tay của Kaoru, tôi tự nghĩ vậy, khi tôi trở thành món ăn để bị thưởng thức trong bữa tiệc của cô ấy.
Sô-cô-la bourbon whisky là sô-cô-la kiểu tròn tròn mà bên trong rỗng để chứa phần rượu trong đó, ăn sẽ có thể bị say Ý là khách sạn tềnh yêu