Ừm, để mà tổng kết lại mọi việc thì
Tôi tin chắc rằng mình sẽ dễ dàng vượt qua kỳ thi đại học.
Trước cả khi kiểm tra kết quả trên mạng, tôi tự cảm nhận được rằng rằng mình có lẽ đã đỗ. Tôi cảm thấy rất tự tin vào bài làm của mình.
Ngược lại, Kaoru thì không giống như cô ấy của mọi khi, lo lắng và bồn chồn suốt thời gian chờ kết quả. Mỗi khi gặp tôi, cô ấy lại nói những điều tiêu cực như "Nếu em trượt thì phải làm sao đây...? Có lẽ em nên thi lại chăng..." À thì, tôi đoán là tự tin thái quá thì hơi lạ.... nhưng cô ấy đang bi quan quá mức rồi.
"Đừng lo. Chắc chắn cả hai chúng ta sẽ đỗ thôi."
"Kyo-chan lúc nào cũng tích cực quá đấy."
"Là do Kaoru tiêu cực quá thì có."
Tôi cười nhẹ, và Kaoru cũng đáp lại bằng một nụ cười.
Ngày thông báo kết quả, chúng tôi ngồi khoanh chân trước máy tính, mắt dán chặt vào màn hình. Cứ liên tục làm mới trang cho đến khi mã số những người đỗ hiện ra.
Sau khi ngừng đếm số lần làm mới lại trang một lúc, cuối cùng danh sách cũng hiện ra. Chúng tôi nhớ rõ mã số của mình và vừa lẩm bẩm vừa cuộn chuột lướt xuống trang. Tôi là người thấy mã số của mình trước.
Vì sợ nhìn nhầm, tôi nhìn đi nhìn lại nhiều lần để chắc chắn rằng mã số hiển thị đúng là của mình.
"Đây rồi, đây rồi."
"Thật hả anh?"
Kaoru chớp mắt ngạc nhiên, rồi cũng vội vàng tìm mã số của mình.
"Em cũng đỗ rồi, Kyo-chan!"
Cô ấy hét lên, rồi ôm chầm lấy tôi và khóc. Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy như một cách để an ủi. Tôi cũng muốn khóc lắm rồi, nhưng làm thế thì ngại lắm nên tôi cố nén lại.
Cuối cùng thì đây chính là viễn cảnh tuyệt nhất mà tôi đã nghĩ tới. Thực sự, thực sự tôi rất mừng vì bọn tôi đã đều đỗ. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Chúc mừng anh đỗ đại học nhé, Kyo-chan."
"Cảm ơn em."
Tôi nói, rồi đáp lại tương tự:
"Chúc mừng em nữa, Kaoru, em cũng đỗ đại học rồi."
"Cảm ơn anh."
Kaoru tiến lại gần rồi hôn tôi.
Niềm vui được giải thoát sau cuộc chiến căng thẳng của kỳ thi. Một sự thăng hoa cảm xúc mạnh mẽ và chưa từng có trong đời. Trái tim tôi giờ đây như được gột rửa, rũ bỏ khỏi gánh nặng và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Với tâm trạng hiện tại, có lẽ tôi sẽ mỉm cười và tha thứ cho Kaoru kể cả khi cô ấy có làm bất kì điều gì.
"Nè, Kyo-chan."
"Sao thế?"
Tôi cười tươi đáp lại.
"Ba mẹ em vừa ra ngoài đấy. Anh có biết không?"
"Ừ. Thế thì sao?"
"Thì… ừm… coi như là để kỷ niệm việc chúng ta đỗ kì thi nhé."
Kaoru nhút nhát mấy ngày trước giờ đã biến mất, thay vào đó là một Kaoru đầy tự tin và mạnh mẽ như một con thú ăn thịt.
Dù bị Kaoru đẩy xuống giường, tôi vẫn cảm thấy tâm trạng rất phấn chấn.
…….
…….
(Những việc làm của hai bạn trẻ sẽ được lược bỏ đi.)
Sau khi chia sẻ niềm vui được tuyển đại học cùng nhau, chúng tôi thông báo cho gia đình rằng của hai bên.
Dĩ nhiên, gia đình của bọn tôi đều rất vui mừng—và tối hôm đó, gia đình tôi và gia đình Kaoru cùng tổ chức một bữa tiệc hoành tráng chúc mừng "Kyosuke & Kaoru đỗ đại học".