Khi vừa bước vào phòng tôi, Kaoru liền hít một hơi thật sâu, như thể đang tận hưởng không khí trong lành trên đỉnh núi vậy.
... Ừm, có mùi gì lạ không nhỉ? Tôi hoảng hốt và bắt chước hít một hơi thật sâu. Ừm, tôi không nghĩ mùi đó có gì lạ...
"Em có ngửi thấy gì không...?"
"Ừ. Kyo-chan có mùi dễ chịu lắm."
Mùi tôi có dễ chịu không nhỉ? Tôi đưa tay lên gần mũi và hít. Không có mùi mồ hôi, nên tôi nghĩ là nó bình thường...
Kaoru mỉm cười và ngồi lên giường tôi.
"Kyo-chan, giờ anh muốn chơi gì?"
"Ừ, đúng rồi… chơi vài trò chơi chẳng hạn?"
"Trò chơi trên giường á?"
"Không có trò chơi nào như vậy cả."
Ôi trời. Đây là không khí của một cặp đôi trung học đang trong trạng thái chuẩn bị lâm trận. Hiện tại, nội quy của trường nói rằng "quan hệ không đứng đắn với người khác giới là hoàn toàn bị cấm." Nhưng, ừm, công việc bán thời gian, cũng bị cấm theo quy định của trường, thì lại được chấp nhận. Tôi đoán là cái này cũng sẽ ổn miễn là ta không quá ồn ào?
"Nhưng anh biết đấy, chị gái anh cũng nói là 'Không sao đâu nếu chỉ một chút thôi.'"
"Ta không thể tán tỉnh nhau khi mà chị gái anh ở phòng bên cạnh được."
"Kyo-chan, anh nhạy cảm một cách đáng ngạc nhiên đấy."
Kaoru vỗ đầu tôi.
"Mặt này cũng dễ thương đấy, em thích lắm."
"Vậy, đột nhiên em làm thế này là sao...?"
Kaoru thực sự là kiểu người như vậy sao?
Mặc dù chúng tôi là bạn thuở nhỏ của nhau trong một thời gian dài, nhưng tôi không biết gì nhiều về Kaoru. Tôi đã nghĩ rằng tôi hiểu cô ấy, nhưng đó là một sai lầm lớn.
Tôi không biết là Kaoru thích tôi.
Tôi thậm chí còn không biết Kaoru là động vật ăn thịt (?).
Có quá nhiều điều tôi không biết. Nhưng nếu tôi nói thế, thì Kaoru có lẽ cũng chẳng biết gì về tôi cả.
Chúng tôi chỉ biết một chút về nhau.
Tôi không nghĩ ta có thể hiểu hết mọi thứ về một người khác, ngay cả khi ta dành cả cuộc đời mình cho họ. Có lẽ phải mất cả cuộc đời để cuối cùng hiểu được khoảng 50% người khác.
"Xuống nào."
Trong khi tôi đang mơ màng và mất cảnh giác khi Kaoru đẩy tôi xuống.
"Khoan đã...!?"
"Không sao đâu. Chỉ là một cái ôm thôi mà."
Tuy nhiên, ánh mắt rực cháy của cô ấy lại gợi nhớ tôi đến một loài động vật ăn thịt khiến tôi nhận ra đó chỉ là một lời nói dối.
"Không sao đâu. Chỉ là ____."
Vì hiểu biết khá hạn hẹp, tôi không biết liệu đây có phải là kiểu câu người ta hay nói để rồi cuối cùng vẫn làm điều đó hay không.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kaoru từ từ tiến lại gần tôi. Dù nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng không nghĩ cô ấy sẽ chỉ ôm tôi đâu. Cô ấy định ít nhất sẽ hôn tôi.
Ờ thì, tôi đoán một nụ hôn cũng ổn thôi nhỉ...
Khuôn mặt Kaoru - đôi môi cô ấy - tiến lại gần môi tôi, và khi chúng tôi chỉ cách nhau vài milimet nữa là chạm vào nhau.
Và rồi….
Thậm chí không có tiếng gõ cửa nào, cánh cửa khi nãy còn mới đóng đột ngột mở ra.