Cùng Tên Háo Sắc, Tới Khi…
Hồi kết hả? Ai vừa nói cái gì vậy? Đây là cái kết xấu rồi. Mọi chuyện hoàn toàn lắng xuống, còn tôi có vẻ đã lấy được lớp vỏ bọc, nhưng chuyện này chẳng liên quan gì tới cô ấy cả. Tôi vẫn chưa xoá được hình ảnh Hoàng tử Biến thái tai tiếng kia. Người ta nói ‘Một sự bất tín, vạn sự bất tin’, nên lấy lại niềm tin quả là rất khó.
“Nóng quá…”
Kỳ nghỉ hè đã tới, tôi ngồi trong bóng râm do téc nước lớn tạo ra trên sân thượng của trường, tận hưởng làn gió nhẹ nhè thổi. Chỗ này là nơi duy nhất tôi nghĩ ra để bí mật quan sát sân tập. Hôm nay thanh âm từ CLB điền kinh ở xa xa truyền tới tai tôi như mọi ngày. Từ sau sự kiện hôm đó, không khí trong CLB có vẻ đã bớt căng thẳng rồi. Tôi nghĩ hẳn là chị chủ tịch muốn chiều chuộng đàn em, nhưng không làm được vì không giỏi biểu lộ cảm xúc. Có thể lý do chị ấy đi tuần quanh trung tâm trò chơi chỉ đơn giản là vì chị ta muốn chơi cùng với các thành viên CLB khác.
Dù sao thì, lý do gì cũng được. Bây giờ tôi không còn trong cái nhóm đó nữa, sao phải quan tâm chứ? Tại vì lúc tôi trở về CLB điền kinh thì…
“Em không chắc mình muốn luyện tập cùng một người phát rồ lên vì quần bó đâu…”
“Chuyện anh ta thích thú với việc giả làm thú cưng có hơi…”
“Hoàng tử Biến thái có phần…”
Phản ứng của các nữ thành viên CLB là vô cùng tiêu cực, họ vẫn đối xử với tôi hệt như lúc không có vỏ bọc. Chị Thiết Vương hẳn đã nhắc nhở các bạn ấy rồi, nhưng chị ấy là Vua mà, ‘Phép vua thua lệ làng’ đấy.
“Yokodera là một cậu trai tốt. Chỉ có tên em trai sinh đôi của nó mới là kẻ xấu! Tên đó lúc nào cũng tỏ ý đồ ám muội với em gái chị. Nếu các em phát hiện tên em trai đó, báo ngay cho chị biết.”
Tôi cảm giác chị ấy nói vậy chỉ làm mọi chuyện xấu đi thôi. Ahh, giai đoạn cuối kỳ nghỉ hè sẽ gây chán nản lắm đây.
“Ai quan tâm người khác nói gì? Hệt như khác biệt giữa sa giông với tắc kè thôi, những người hiểu chuyện mới là những người nên quan tâm đúng không?” Azuki Azusa cố gắng an ủi tôi.
Lúc tôi kể cho cô gái đó rằng tôi đã không thể nào trở thành anh trai của Tsutsukakushi, cô nàng khích lệ tôi nồng ấm hơn, thậm chí còn cười nhăn nhở nữa. Sao lại thế nhỉ? Oh, nhắc mới nhớ. Vì không còn phải phung phí tiền để nuôi lớp vỏ bọc, Azuki Azusa không còn đi giao báo và điều tiết giao thông ở công trường nữa. Tuy tiền công không phải nhiều nhất, cô nàng vẫn đang làm thêm ở tiệm cà phê hầu thú nhân và chơi đùa cùng thú cưng ở đó.
“Lúc ta kiếm đủ tiền, chúng ta sẽ đi du lịch cùng nhau, được không?! Lần tới đây ta sẽ tận hưởng Okinawa hết mình luôn đó! Đ-Đ-Được không?!” Cô nàng nói vậy với khuôn mặt đỏ như trái cà chua chín.
Trời, nghe tuyệt vời quá. Không biết cô ấy định đi du lịch cùng với ai nhỉ. Hy vọng cô đi vui, dù người vẫn phẳng như cái thớt. Chuyện như hiện tại, trong kỳ nghỉ hè tôi không thể làm ra dự định nào với Ponta, nên giờ đây phải lãng phí thì giờ ngắm nhìn CLB điền kinh đây.
Hướng mắt ra khỏi mặt sân, tôi thấy một vệt khí từ chiếc lao phóng xuyên qua không trung. Dựa mình vào téc nước, tôi khởi động một chút. Dù không thích trở thành chủ tịch CLB, nhưng thói quen này đã ăn sâu vào tôi rồi nhỉ? Đúng là không biết một vật quan trọng đến thế nào trước khi mất nó đi mà. Ví dụ, trinh tiết chẳng hạn. À chắc không phải.
“Vậy là mình đã chọn nhầm ở chỗ nào nhỉ…? Chẳng lẽ tôi đáng ra phải ưu tiên quần áo của CLB kiếm đạo hay CLB tennnis thay vì đồng phục của CLB bơi nữ chăng…”
“Thế là anh còn chẳng do dự khi nhìn trộm các chị ấy hả? Đúng là một tên biến thái thực thụ, tôi hiểu rồi.”
“Hyaaa?!”
Không kịp nhận ra, một cô gái nhỏ nhắn đã ngồi cạnh tôi.
“Lúc nào anh cũng phản ứng thái quá, Senpai ạ.”
“Lần nào em cũng hù doạ anh đó, Tsutsukakushi! Doạ nhiều tới mức có lúc anh nghĩ kiếp trước em phải là oan hồn nào chứ!”
“Anh không thể nói oan hồn là kiếp trước được. Em chỉ gọi anh như mọi khi thôi mà.”
“Chắc em nên gọi anh trước khi ngồi xuống bên cạnh anh chứ… Mà em tìm ra được chỗ này làm anh bất ngờ đấy.”
“Có cảm giác sẽ tìm thấy anh ở đây.” Nói vậy, Tsutsukakushi nghịch lọn tóc tết hình đuôi mèo.
Tôi thấy lấp loáng giọt mồ hôi trên gương mặt cô bé. Hẳn em ấy đã đi lòng vòng nhiều chỗ trong tiết trời nóng nực này để tìm tôi rồi.
“…Cũng một thời gian rồi nhỉ. Em tới đây có chuyện gì không?”
“Không chuyện gì quá đặc biệt đâu.” Tsutsukakushi tuyên bố rồi lại ngưng nói.
Vẫn không có biểu cảm trên gương mặt, thân thể không có động tác thừa nào, cô bé cứ ngắm nhìn thế giới xa xăm. Ngay lúc này, ký ức về cảnh một cô bé khóc lóc dưới cánh tay tôi cảm giác như giấc mơ giữa trưa hè xa vắng. Nhưng Tsutsukakushi và tôi đều cùng chung sống trong một thế giới. Lúc tôi thọc lét cô bé, cảm xúc của em ấy tôi đã chưa hiểu… Tôi cảm thấy giờ đây mình đã có thể chạm tới những xúc cảm ấy rồi.
“Anh hiểu rồi. Anh tưởng em thấy ngại và tính bảo anh rằng em lại muốn tìm kiếm biểu cảm của mình dù đã trao nó đi vào hôm bữa. Rồi em lại cứ ngắm anh từ khoảng cách xa nhưng nhớ ra những chuyện ở trong bếp hôm nọ và đang nghĩ cách để làm lành nhỉ.”
“…Senpai thích trêu người khác ghê.”
Ví dụ nhé, giờ đây cô bé đang hơi nâng cằm lên. Dù không có biểu cảm gì, nhưng em hẳn đang dỗi rồi. Ánh mắt ấy nói lên tất cả trong lúc chúng nhìn quanh. Đôi mắt xanh biển ấy hệt như mắt mèo ấy sáng long lanh tựa ngọc quý.
“…Vậy Senpai thích trêu chọc này không giúp em nữa sao?” Hơi nhút nhát, đầy kiềm chế, cô bé nói tôi nghe như thể đang thở dài.
Tôi tự suy nghĩ. Dù cô nàng biết tôi háo sắc tới vô độ, cô bé vẫn hỏi như vậy. Tôi tự hỏi mình là gì của cô ấy. Tại sao cô bé muốn tôi giúp? Tôi đã muốn trở thành anh trai của em ấy, nhưng bất thành. Vậy tôi là gì của em? Điều gì làm tôi phải giúp em ấy đây?
-Đây là điều không cần hỏi làm gì.
“Um, anh nghịch má em được không?”
“Eh? Từ đâu ra chuyện đó vậy?”
Trước khi em ấy kịp phản ứng, tôi đặt tay vào má cô gái. Vì không còn liêm sỉ nên đụng chạm da thịt không làm tôi thấy ngại đâu. Bờ vai Tsutsukakushi khẽ run, song em không né tránh tôi. Cảm nhận làn da mềm mại ấy, tôi nắn khuôn mặt cô bé, hạ rìa mắt em xuống.
“Thế này thì… Anh nghĩ em có thể cười dù không còn biểu cảm…”
“…Không hiệu quả nhỉ?”
“Không hề luôn. Giờ trông cứ… lạ lắm.”
“Thả em ra, không là em sẽ giận đấy.”
Thật ra, ngay lúc tôi thấy khuôn mặt Tsutsukakushi, tôi đã hiểu ra rồi. Quan hệ, giả vờ… chẳng còn gì quan trọng nữa cả. Câu trả lời chính xác thật ra là điều rất đơn giản.
Tôi muốn thấy em ấy cười.
Tất cả chỉ có vậy thôi. Từ khi tôi gặp em ấy, Tsutsukakushi chưa từng mỉm cười. Những cảm xúc ấy trong tôi chưa hề đổi thay. Tôi nhận ra có những thứ không thay đổi cũng được mà.
“Lúc anh véo má em, chúng cứ co giãn rồi nảy lung tung. Tiếc quá đi
“Thế là bất lịch sự đó. Và em đau lắm. Sao lại tiếc?”
“Thì bởi nhìn thấy nụ cười của em sẽ cho anh cảm giác bồng bềnh hạnh phúc chúc mừng Năm Mới đó.”
“…Nghe chẳng giống lời khen gì cả. Em không hiểu được Senpai.” Cô lại thở dài.
Lần này, có vẻ em ấy không giận cũng chẳng thất vọng. Tôi biết mà. Bởi em ấy dễ bị ngượng, nên lúc vui cũng có thể thở dài đó. Chẳng hạn nhé, ngay bây giờ Tsutsukakushi Tsukiko đang xấu hổ đó. Tất nhiên, vì lớp vỏ bọc này, tôi sẽ không kể ra, và bởi vì Tsutsukakushi cũng không thể bộc lộ cảm xúc thật ra, nên cô nàng cũng không thừa nhận luôn.
Nhưng chính điều đó tạo ra thế cân bằng tốt giữa hai chúng tôi.
“Nếu anh thấy vui vì đã véo má em, em véo má Senpai được không?”
“Để lúc khác nhé.”
“Bao giờ?”
“Chắc là mất một hồi lâu đó. Anh chắc là sau khi em lấy lại được biểu cảm.”
Tôi nhấc hông mình dậy rồi chìa tay ra. Tsutsukakushi cũng làm theo. Cảm xúc đã lắng đọng, chúng tôi bắt tay nhau, tận hưởng nhiệt lượng của nhau, không buông tay. Tôi mỉm cười, Tsutsukakushi thì không. Cô bé chỉ nhìn tôi với đôi mắt của một chú mèo.