Thần Linh Ơi, Xin Người
‘…Nhà ngươi tự kiểm điểm về những chuyện đã làm chưa?’
Sáng hôm sau, lúc đang đợi ở trạm xe buýt, tôi nhận được cuộc gọi từ Azuki Azusa. Hôm nay là một buổi sớm mai mùa hè ấm áp mà cảm giác như đêm đông giá lạnh vậy. Dù gió đã lặng dần nhưng mưa lại rơi nặng hạt hơn; hạt mưa nhảy những vũ điệu đầy đam mê trên mặt đường nhựa. Bầu trời đang khóc tới khô nước mắt. Tôi nghĩ nói như vậy không sai lắm đâu.
“Cơn bão sao? Không sao đâu thưa quý vị, xin đừng lo lắng! Bão rồi sẽ tan thôi mà!”
Onee-san dự báo thời tiết tỏ ra rất lạc quan trên tin phát thanh mà anh viên chức đứng cạnh tôi đang nghe đây. Nói vậy vẫn mơ hồ quá… Chị ta nên có đủ can đảm để thoát y hoàn toàn trên sóng truyền hình nếu dự báo sai đi nhé.
‘A-lô? Nè! Ngươi có nghe ta nói không thế?’
“Ah, có! Tôi chỉ đang nghĩ nếu có cởi ra thì tốt nhất nên cởi tất ra sau cùng thôi mà.”
‘Nói cái gì thế? Ta đang hỏi nhà ngươi tự kiểm điểm như đám khỉ no bụng nằm lăn kềnh ra đất chưa đấy! Nếu ngươi bày tỏ lòng thành thì ta sẽ suy nghĩ lại nha!’
“Lòng thành? Ví dụ được không?”
‘Không liên quan cái gì cả, chỉ là trong một bộ truyện tranh dành cho thiếu niên ta mới đọc qua, tên hoàng tử xấu xa đã hoàn lương, rồi đã nhẹ nhàng đặt môi h… ho…hô-hô… hôn nàng công chúa. Cảnh này không liên quan gì đâu nhé…’
Hiểu rồi. Chuyện trên kia không dính dáng gì tới chuyện này. Azuki Azusa bằng chất giọng ngọt ngào cứ nói liến thoắng, nói to tới mức tôi sợ mấy người ở kế bên sẽ nghe thấy hết nội dung mất. Tất nhiên câu trên tôi nói là có cơ sở, bởi vì người ở xung quanh tôi đã bắt đầu chú ý tới phía bên này rồi đấy. Tôi không muốn tự làm nổi bật mình hơn nữa đâu nhé, đặc biệt là khi đang mặc bộ quần áo rộng thùng thình như thế này.
Đêm qua tôi không thể ngủ trong nhà kho kia được, nhưng cũng không dám trở lại gian nhà lớn, vì thế tôi tìm đại một căn phòng trống rồi tá túc ở đó. Tư dinh Nhà Tsutsukakushi lớn lắm, người trong nhà sẽ chẳng để ý một tên háo sắc trú ở trong này đâu. Một quý ông như tôi phải sống ở đây để bảo vệ em gái Tsutsukakushi của mình chứ!
Sáng sớm hôm sau, tôi thức dậy đi tìm Tsutsukakushi, nhưng chẳng thấy em ấy đâu cả. Cẩn thận từng bước tiến ra phía cổng chính, trong lòng tràn ngập lo sợ bị Thiết Vương tìm thấy, tôi thấy một chiếc ô đặt bên cạnh giày của mình. Có vẻ như phía bên kia nắm rõ hành tung của tôi lắm thì phải. Mức độ quan tâm này làm tôi ấm lòng quá, nên giờ khát khao được biến Tsutsukakushi trở thành em gái tôi lại bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết.
‘…Vừa mới nói gì hả? Ta nghe thấy bên đó ồn ào lắm.’
“Ahh, xin thứ lỗi. Ở bên đây mưa to lắm. Nhắc mới nhớ, hôm nay cậu sẽ trở về từ Okinawa đúng không nhỉ? Đi chơi có vui không?”
‘-!!!’
Đoạn trên kia là tôi cảm giác tai mình bị khoét một lỗ khá to đấy. Ở phía đầu dây đối diện, Azuki Azusa thét lên mấy tiếng như xé vải. Cô nàng đang tru tréo méo giật như một cô cún con vậy. C-Cái thái độ đáng sợ gì đây chứ?!
“Sao thế?! Bình tĩnh nào! Hít một hơi thật sâu! Kiềm chế nhịp thở, được chưa?!”
‘Haaa… Fuuu… Haaa… Fuuuuuu!’
“Đúng rồi! Làm tốt lắm! ...Từ từ, mình có phải người đỡ đẻ đâu. Vậy có chuyện xảy ra ở Okinawa sao? Cậu bị các bạn từ mặt sau một đêm yuri đầy khoái cảm sao?”
‘Làm gì có chuyện đó! Bọn tôi giảng hoà và trở lại như trước kia rồi! Xin cảm ơn cậu rất là nhiều nhé!’
“Haha, không cần khách sáo. Cậu vui thì tôi vui. Lần sau lại nói chuyện nhé.”
‘Ehehe, tạm biệt nha… Từ từ, đứng lại! Không phải chuyện đó! Chuyện quan trọng đây, nhà ngươi đã tự kiểm điểm xem mình đã làm gì chưa hả cái đồ bệnh hoạn kia?! Nhà ngươi không cảm thấy gì lúc nghe tiếng máy trả lời tự động hả?!’
“Cái đoạn cậu hỏi mình có biết bản thân đã làm sai chuyện gì hả…?”
‘Đúng rồi! Nhà ngươi hẳn phải cô đơn lắm vì không được nói chuyện với ta đúng không?! Xa cách khiến trái tim nhà ngươi cảm giác như bị vỡ vụn đúng không?! Nhà ngươi lúc nào cũng nghĩ xem đối phương đang làm gì, không chợp mắt được một phút nào, rồi oà khóc như đám thỏ con mỗi đêm bốn lần đúng không?!’
“Không có, không có chuyện nào như thế, thưa Cô chủ.”
Nghe chân thực phết đó nhỉ. Không biết tại sao tôi cảm thấy như vậy. Từ đầu bên kia, tôi nghe thấy tiếng bĩu môi như thể một tiếng rú của một chú cún cúp đuôi chạy về vì thua cuộc vậy.
“…Nghe này, cậu cho mình biết lý do cậu thấy tức tối như vậy được không?”
‘Nhà ngươi muốn ta phải nói ra hả?! Đừng có ép ta phải nói ra! Cái đồ thỏ lừa gạt đội lốt chim ác giả tạo trong thân xác hà mã thối!’
“Nghe không thủng lắm, nhưng tôi biết vốn từ vựng được sử dụng nghe khá gay gắt đó!”
‘Urk! Bộ đ-đồ tắm ta mang theo rất là tuyệt vời đó nha?! Nhà ngươi chỉ là một tên đầu óc đen tối, thế mà sao…?!’
“Xin cậu bình tĩnh lại đã!”
Azuki Azusa nói không biết điểm dừng rồi. Bên đó xảy ra chuyện gì thế? Liệu có phải… có phải nàng ta muốn đi du lịch với tôi không? Có phải cậu ta tức vì cơ cấu kinh tế các nước đang phát triển bị huỷ hoại là do tôi làm không? Nghĩ kỹ lại, làm sao có chuyện đó được.
Chúng tôi là bạn, hiển nhiên rồi, nhưng hai đứa không thân nhau tới độ đi du lịch chỉ 2 người đâu. Chúng tôi toàn gọi nhau là “biến thái” và “phẳng lỳ,” nên cái diễn biến kiểu này chỉ xảy ra trong trò chơi điện tử thôi chứ. Cô nàng còn chẳng mời tôi được một câu. Vậy là thế nào nhỉ…?
“À tôi biết rồi. Hiểu rồi, cuối cùng cũng hiểu ra rồi! Sao mình lại ngốc như vậy chứ!”
‘Muộn quá rồi đó! Kể cả nhà ngươi có xin lỗi thì… không phải… kiểu… biết rồi đấy… hoàng tử làm chuyện đó… Ta sẽ không tha thứ cho ngươi đâu nhé…?’
“Đúng rồi. Mình không phải hoàng tử. Quá muộn rồi. Tôi rất xin lỗi vì đã không bắt kịp được mạch cảm xúc của cậu.”
‘…Eh? Tôi hả? Từ từ! Bao xa… ý tôi là… cậu định tạ lỗi tới mức nào?’
“Tôi biết mình sẽ lại làm cậu cảm thấy đau đớn. Nhưng điều này tôi nhất định phải nói ra.”
‘E-Eh… đợi đã, đừng bảo nhà ngươi lại từ chối ta lần nữa!’
Với người sở hữu chứng chỉ sơ cấp về ngành Azuki Azusa học, đây thực ra là một yêu cầu rất đơn giản. Từ khoá trong đề bài vừa rồi chính là ‘đồ bơi’. Nói cách khác, bộ đồ bơi trên không vừa với Azuki Azusa! Lý do sao, bởi vì chẳng có gì trên đó để níu giữ chiếc áo tắm lại cả! Azuki Azusa không phải kiểu người sẽ trút giận lên đầu người khác đâu. Dễ hiểu quá rồi. Nhưng trời ơi, sao lúc cô nàng chọn đồ bơi tôi lại không ở đó, để rồi nàng ấy chọn một bộ quá khổ rồi.
“Nhưng chấp nhận thử thách không hề xấu. Chúng ta hãy cùng hành động thôi nào!”
‘…Eh…eh…eh…? Sao nhà ngươi lại động viên ta thế? Chúng ta sẽ hành động kiểu gì rồi bằng cách nào thế? Eh?’
“Rồi cậu sẽ quen thôi. Bắt đầu thì, chúng ta nên chỉnh sao cho nó vừa với cơ thể cậu. Tôi sẽ tìm cách để chúng ta làm được.”
‘T-Thân thể ta hả?! Chúng ta bắt đầu quan hệ xác thịt sao?! E-Ehhhh?’
“Oh, xe buýt tới rồi. Lát nữa gọi lại cậu sau nhé.”
Những tiếng sau chót vọng lại trên chiếc điện thoại cảm giác như cô nàng đã nguôi giận rồi, nên trang truyện này xin phép đóng lại ở đây.
Chấm hết.
Chiếc xe buýt nhồi chật kín người đi làm. May mắn thay, tôi bám được vào một thanh vịn rồi thở phào nhẹ nhõm. Sau những chuyện đã xảy tới, tôi sợ điện thoại không kết nối được với bên kia. Nói chuyện với Azuki Azusa cũng vui lắm. Mỗi lúc như này tôi cảm giác mình đang chơi đuổi bắt với một nàng chó con mang cảm xúc của con người. Chỉ có điều nàng cún này thi thoảng cắn tôi vài phát khá đau.
Dù vậy, tôi vẫn tính làm bạn với cô ấy, và Azuki Azusa cũng thấy vậy. Tụi mình thật thân thiết mà!
“…Được rồi, có chút năng lượng rồi.”
Tôi lặng lẽ hít thở sâu vài lần, đẩy hết chút nhút nhát còn lại trong người ra. Dù sợ hãi tới đâu, dù tuyệt vọng như thế nào, tôi không thể lúc nào cũng chạy trốn mãi được.
Sáng nay, ngay lúc rời Tư dinh Tsutsukakushi, tôi trở về nhà mình. Nhưng dù có tìm quanh chỗ này tới bao nhiêu lần thì trước mắt tôi vẫn cứ là mảnh đất trống đó. Chuỗi domino đang thiếu mất mảnh domino cuối cùng. Tuy không rõ chuyện xảy ra như thế nào, nhà Yokodera thực sự đã biến mất không thấy tăm hơi.
…Nói cách khác, kèo này tôi thua rồi. Dù không thích cảm giác thua cuộc này, nhưng tôi vẫn thấy tình hình này có vẻ quen quen. Chắc tôi sẽ đi hỏi thứ đó – tượng thần mèo mới - ở trong nhà kho xem. Khả năng nó biết rõ nhất về vụ này. Chuyện tranh đoạt em gái tạm thời để qua một bên đã.
Chiếc xe buýt đã dừng lại. Tôi bâng khuâng nhìn xuyên qua cửa kính xe đẫm nước, hướng tầm mắt về phía tường bao của trường.
Hôm nay, CLB điền kinh vẫn hoạt động như thường lệ. Trong những ngày mưa rào trước đó, hoạt động CLB cảm giác như bị tra tấn trong địa ngục, nhưng vì hôm nay chị Chủ tịch đã tỏ ý tốt, lần sinh hoạt này có vẻ dễ thở hơn. Chị ta đã ngừng nói ‘Tâp luyện trong nhà là cách kẻ yếu trốn chạy’ rồi. Em biết ơn chị lắm.
Thay sang bộ quần áo điền kinh đã quẳng vào trong tủ khoá, tôi tiến về phòng tập.
“Được rồi, hôm nay cố gắng hết mình nào!”
“Tch. Vậy hôm nay là Ngày Biến thái à. Nếu nhà ngươi định làm gì quái đản, ta sẽ giết ngươi dù có phải đuổi tới nơi cùng trời cuối đất.”
Lúc tôi đến nơi, phó chủ tịch CLB nhìn tôi như thể miếng rẻ rách. Ôi trời, cậu ấy học những lời tàn bạo đó ở đâu thế nhỉ? Tôi đang run rẩy vì sợ hãi đây.
CLB điền kinh đang hướng tới lịch trình luyện tập hàng ngày, dù là trong kỳ nghỉ hè. Về phần tôi, tôi chỉ được tham gia sinh hoạt một lần một tuần thôi. Giờ đây tôi phải chấp nhận hiện thực rằng mọi cô gái đều nhìn tôi bằng ánh mắt lạ. Họ đều biết biệt danh ‘Hoàng tử Biến thái’ của tôi rồi, nên vị trí của tôi đã tuột xuống cấp thành viên tạm thời.
Các thành viên khác đều đã bắt cặp và đứng bâng quơ quanh sân, mỗi người nằm sóng soài trên thảm hay trên sàn. Lúc nhìn về phía một góc phòng, tôi thấy một chiếc TV đang phát video tập luyện. Vậy là sẽ luyện tập cơ bắp trước nhỉ? Dù đa phần các cô gái đều không quá cảnh giác với tôi như bạn phó chủ tịch, họ cũng không lại gần tôi quá 4 mét đâu.
“Hoàng tử đang nhìn kìa…”
“Trông anh ta hôm nay còn xấu xa hơn mọi hôm…”
“Nè, đừng nói gì về hắn. Tên đó có thể nghe thấy cậu đấy…”
Bị nói như này làm tôi cảm thấy mình giống một người quyền quý bước đi trên thảm đỏ. Tôi muốn lấy tấm thảm này cuốn bản thân lại rồi lao thẳng vào giữa trận Dan-no-Ura. Quan trọng hơn là tôi muốn tới nơi nào ánh nhìn từ phía con gái không căng thẳng như chỗ này.
Và không tránh khỏi, chúng ta có…
“Lại đây, Yokodera. Cậu giữ chân giúp chị nhé.”
Loại trừ xong xuôi, giờ tôi phải bắt cặp với chị Thiết Vương. Tuy đã chuẩn bị tâm lý để phản kháng sau những chuyện tối qua, nhà Vua cứ nắm lấy chân tôi rồi bắt đầu chỉ bảo.
Đến một góc phòng tập, chị ta liền nằm không chút phòng bị trên tấm thảm. Cơ thể tuyệt mỹ đó có tỉ lệ thật cân đối, đôi chân thon dài đó đang chìa ra kìa. Như mọi khi, chị ấy không biết bản thân quyến rũ như thế nào.
“…Chị không thấy lạ khi em ở quanh sao chị Chủ tịch?”
“Hm? Chị không hiểu ý cậu lắm. Ánh mắt cậu đang bùng cháy ngọn lửa đam mê với CLB điền kinh đó thôi, ánh mắt ấy sáng trong, sáng rõ như dịch mật lấp lánh của cậu đó.”
Đánh giá này nằm ngoài dự đoán của tôi rồi! Chắc vì tôi đang mặc áo khoác của CLB nên chị ta lầm tưởng tôi là Yokodera-kun yêu thích điền kinh. Nghĩ kỹ lại, điểm khác biệt căn bản duy nhất giữa hai anh em nhà Yokodera có khi là đồng phục với áo khoác thể dục thôi…
“Có chuyện gì sao, Yokodera ơi? Sao em lại thở dài đau khổ như thế? Em mới nghĩ ra cách hạ sát mọi người trong lần chạy 5000m hả?”
“Em không nhớ thi chạy dài có cảnh hành hình đâu!”
“Dễ hiểu… Trong tình cảnh thứ gì cũng có thể xảy ra, chị nên học tập cậu vì nỗ lực tìm kiếm giải pháp hoà bình mới phải.”
“Chúng ta mới đồng tình với điều gì mà em không biết ạ?”
Chưa cần biết chị ta tốt bụng như thế nào, có phải chị ấy đang tin tưởng thành viên CLB điền kinh quá mức rồi không? Nhắc thêm, các học sinh năm ba khác đã ngừng tới CLB để ôn thi đại học, còn chị Thiết Vương vẫn tới tập với tư cách chủ tịch đương nhiệm, lấy lý do là chủ tịch kế nhiệm vẫn chưa được quyết định xong.
Vậy bao giờ chị ta sẽ học để ôn thi đại học nhỉ? Chắc tôi không nên hỏi, mà cũng không cần hỏi đâu. Tôi biết thừa chị ta sẽ chẳng học hành gì đâu mà.
Khả năng chị ta nghĩ CLB điền kinh đã trở thành một phần thiết yếu của cuộc đời rồi. Tưởng tượng đi xem chương trình đêm muộn mà TV nhà bạn không chiếu ra hình nữa ấy, lúc đó chúng ta cứ nhìn vào màn hình để xem một chương trình tưởng tượng thôi đó.
Nếu không vì chị ta – nếu không vì chị chủ tịch giục tôi quay trở lại CLB – chắc tôi sẽ rời xa điền kinh, rồi trở thành một Yokodera-kun phí phạm thời gian nghiên cứu chương trình đêm muộn mất. Em biết ơn chị lắm.
“Bắt đầu nha. 3 hiệp đứng lên ngồi xuống 36 lần để luyện cơ lưng, rồi đổi – Uuuurmmmh!”
“…Eh?”
“Hà… Một… Ahhhnnn… Hai… Mmmm… Ba…”
Đoá hoa tin tưởng nở rộ trong ngực tôi chẳng mấy chốc đã thành cỏ dại bạc màu. Sao chị nhà Vua lại phát ra những thanh âm kích thích vậy chứ?! Tôi sắp sửa tưởng tượng linh tinh rồi đó! Mặc một chiếc áo phông mỏng, nhà Vua đang uốn nửa thân trước về phía tôi để luyện tập cơ hoành, kết quả làm cho chiếc áo tội nghiệp bị kéo dãn ra đủ hướng. Lý trí đang réo tôi phải ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng bản năng lại không đồng tình. Quả là một màn fanservice tuyệt hảo.
“Kya…. 16… Kuu… 17… Ahhh…”
Đôi môi mềm mịn đó đang thở ra từng tiếng theo nhịp. Tôi còn lờ mờ thấy đường nét của chiếc áo con qua lớp áo phông trắng kia. Sâu hơn nữa là thứ gì đó nảy nảy. Ngọn núi đôi của chị ta đang phập phồng lên xuống ngay chính giữa tầm mắt tôi. Hình ảnh và âm thanh sống động quá như xoa dịu đôi tai và hai con mắt tôi vậy.
“Mmm… 23… Fuahhh… 24… uuuu…”
Tiến dần về phía mặt tôi là khuôn mặt sắc nét, trầm tính, đang co lại vì giãn cơ của chị ta. Cảm giác không đứng đắn trào dâng từ việc thưởng thức cảnh tượng như này làm tôi tràn đầy hứng khởi, để rồi lúc tôi chuẩn bị tinh thần cho khúc hạ màn hoành tráng thì….
“Này, Biến thái. Nhà ngươi đi tự sát đi.”
“?!”
Không biết từ chỗ nào mà phó chủ tịch CLB đã xuất hiện trước mắt tôi. Cậu ta vừa mới nghỉ giải lao, giờ đang nghiêng mặt vào sát mặt tôi.
Phó chủ tịch này là vị trí kế nhiệm chị cựu phó chủ tịch đã nghỉ vì học năm ba. Thật ra, hai người chúng tôi trước giờ không trò chuyện nhiều lắm. Tôi có nghe được bạn phó chủ tịch này là fan của chị Thiết Vương, cậu ta vừa theo dõi nhất cử nhất động của chị vừa phấn đấu để trở nên giống hệt chị ta. Bằng chứng là bạn ấy buộc tóc đuôi ngựa như nhà Vua và sử dụng chung loại dây buộc tóc với chị ấy luôn mà.
Sau khi quan sát xem tôi đang làm gì, cô ấy lườm tôi với ánh nhìn sắc hơn băng giá.
“Nói ‘đi tự sát’ là quá gay gắt rồi đấy. Giải thích rõ cảm xúc và hoàn cảnh liên quan đi em.”
Sau khi tập đứng lên ngồi xuống được một hiệp, chị Thiết Vương vươn nửa thân trên dậy.
“Tên này đang nhìn chị bằng ánh mắt dâm tà đó,” Bạn phó chủ tịch cúi xuống gần đầu gối nhà Vua rồi chỉ thẳng vào tôi.
Tìm thấy người hâm mộ chị Thiết Vương như bạn này là rất hiếm thấy nha. Mà kể ra thì tôi cũng không chối được việc mải miết ngắm nhìn chị chủ tịch CLB. Tôi cũng có lương tri đó chứ, nên tôi sẵn sàng chịu mọi thể loại hình phạt…
“Tên này mang ánh mắt xấu xa của đám tội phạm khi soi mói từng góc trên người chị. Nửa thân dưới của hắn là thủ phạm chính. Tên này đang tính làm chị chủ tịch mang thai con của hắn đấy.”
“Làm gì có chuyện đó! Cậu lựa chọn từ ngữ cẩn thận một chút đi!”
“Tên đó tính phủ đầy người chị bằng dục vọng và chất dịch mang giống nòi của hắn. Nè, nhà ngươi bắt ta phải nói gì thế, đồ bệnh hoạn kia?”
“Huuuuuh?! Tôi chưa hề nghĩ gì như vậy nhé! Tôi giờ trở thành người duy nhất bị xa lánh ở đây à! Té ra cậu mới là kẻ đại biến thái ở đây nha!”
“Đừng có mà chỉ trỏ vào người ta. Ở gần ngươi ta chẳng thể nào lơ là cảnh giác được. Không lẽ nhà ngươi tính làm gì bằng ngón tay đó sao?”
“Tôi chẳng làm gì cả, tôi chẳng thể làm gì cả, và tôi sẽ chẳng làm gì cả! Cậu đang tưởng tượng ra cái gì thế?!”
“Nào hai đứa, hạ hoả chút đi. Chị đây chẳng biết hai đứa đang nói về cái gì nữa. Bây giờ bệnh tình của Yokodera có khi đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi. Giờ chị mà khoả thân ôm chặt lấy cậu ta thì tên này cũng chẳng nổi thú tính lên đâu. Chắc là chị không nhầm đâu nhỉ?”
“Ah, vâng, chị nói rất đúng ạ… Em chắc thế?”
“Tên bệnh hoạn này vừa liếc nhìn chị đó, chị Chủ tịch ạ. Hắn ta đang dùng ánh mắt đó cưỡng bức chị đấy.”
“Thế không có nghĩa là cậu có thể dùng ngón tay chọc vào mắt tôi nhé?!”
“Chị hiểu rồi, hiểu rồi. Lát nữa chị sẽ nói chuyện với Yokodera sau, quay trở lại tập luyện đi,” Thiết Vương lắc đầu nói. Đuôi tóc của chị ta lắc lư qua lại nhìn hệt một chiếc vương miện cao quý.
Bạn phó chủ tịch có vẻ vẫn còn muốn nói thêm, nhưng cô ấy bị tống ra khỏi đây rồi.
“Phải nói là, Yokodera ạ, chị thực sự cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt từ phía cậu đấy. Chị biết cậu đang nghĩ về chuyện gì đó.”
“…Eh?”
“Hẳn lả cậu cần trò chuyện đúng không? Cứ nói hết cho chị nghe đi. Rắc rối của thành viên CLB cũng là rắc rối của bản thân chị. Ít ra hãy cùng đồng lòng giải quyết nhé?”
Trông như một chú sư tử tốt bụng tràn đầy lòng nhân ái, chị ấy nở một nụ cười hiền hậu quá. Nhà Vua hôm nay bị làm sao thế? Chị ta quá đỗi tốt bụng rồi… Trái tim tôi đã lạc nhịp đôi chút, chỉ một chút thôi. Chắc hẳn chỉ là một chút xíu thôi đó.
Tôi đã nhầm rồi. Thứ đầu tiên tôi đổ lỗi cho việc căn nhà biến mất là con ‘Mèo Đá’. Nhưng kể từ sau sự kiện trên ngọn đồi có cây tùng cô đơn hôm đó, không hề có chuyện tương tự xảy ra thêm. Bức tượng mèo kia có vẻ đã mất năng lực, hoặc có khi nó đã thấy hài lòng khi chứng kiến chị em nhà Tsutsukakushi giảng hoà rồi. Tôi thấy gần đây lẽ vật dâng lên bức tượng mèo đó có sụt giảm về số lượng rồi.
Chỉ là trong lúc mọi chuyện đã lắng xuống, một sự kiện bí ẩn khác đã xuất hiện.
Vậy, biết đâu kẻ chủ mưu là một bức tượng thần mèo khác? Có một bức tượng mèo trên ngọn đồi có cây tùng cô đơn, lại có thêm một cái nữa trong nhà kho dinh thự Nhà Tsutsukakushi. Bức tượng thần mèo cũ mất năng lực và một bức tượng khác xuất hiện năng lực mới – Đấy là điều tôi đang phán đoán, ai ngờ mấy lời tiếp theo của Thiết Vương đã bác bỏ ngay giả thiết của tôi.
“Cái tượng mèo trên đỉnh đồi là đồ chị làm ra hồi nhỏ. Tưởng chị đã nói cho cậu nghe rồi mà nhỉ? Nếu không có mẫu vật thì chị không thể làm ra được thứ có hình dạng đó đâu.”
Tóm lại, bức tượng mèo trên đỉnh đồi chỉ là một bản sao cỡ nhỏ thôi. Tóm lại, chị ấy cho rằng bức tượng khổng lồ ở trong nhà kho mới là hàng thật.
-Một vị ‘Thần Mèo’ đấy.
“Chị có nói như vậy thì em thật sự cũng không hiểu cho lắm.”
“Hm. Gia đình cậu không thờ phụng vị thần nào hả?”
“Nhà em không có tôn giáo rõ ràng, nên em không biết rõ.”
“Tôn giáo này có chút khác thường một chút. Để chị nghĩ xem nào… Cái này gần giống bị hồ ly tinh nhập vào đó… Ahhnnn!” Chị Thiết Vương tiếp tục uốn lưng, thở ra một tiếng rất đáng ngờ (tiếng rên hả?).
Rõ ràng, chị ta đang tiếp tục tập cơ ở vùng lưng đó. Đấy là lý do tôi vẫn giúp chị ấy như lúc nãy. Có điều nếu lần này tôi thử đụng chạm hay nhìn chị ta với ánh mắt lạ, thì bạn phó chủ tịch sẽ băm vằm tôi bằng cái lườm mắt lạnh băng đó luôn, không nghi ngờ gì nữa. Quả nhiên người ta đang muốn thử thách sức mạnh ý chí của tôi đây!
“Nếu có người bị hồ ly tinh nhập vào, thì gia đình nhà chị bị Thần Mèo ám vào. Nhà chị có tên khác là ‘Dòng dõi của Thần Mèo’ đó.”
“Ohhh… gia tộc là hậu duệ của Thần Mèo ạ?”
“Đấy là truyện ma có nguồn gốc từ Trung Quốc. Thần Mèo ám vào một gia tộc và mang tài phú tới cho gia đình đó, nhưng đồng thời nguyền rủa họ không sống thọ được lâu. Mấy kiểu truyện này có trong tập Thái Bình Quảng Ký chị người ta đọc cho nghe hồi còn nhỏ… Phải nói là, khi cậu ở trong gia đình có truyền thống lâu đời, thì người ta truyền lại cũng lắm điều vớ vẩn. Chị dại gì mà tin vào mấy thứ đó?”
“Huh. Em thấy hẳn là Gia tộc Tsutsukakushi có lịch sử tương đối dài đó chứ.”
“Đúng rồi, cái tên này còn được đề cập đến và lưu vào quyển Fudoki của tỉnh Musashi nữa mà. Rất có khả năng vài vị tổ tiên vô danh nhà chị đã cầu tài và thờ cúng thần mèo từ thời đó. Dù có là tà ma dị giáo thì miêu thần vẫn là thần, với lại làm người ai mà chẳng muốn cầu được ước thấy. Bám víu vào một điều ước cần nhiều dũng khí lắm đấy.”
“Ohhh… vậy là tổ tông nhà chị đã chăm chỉ làm việc dưới sự chỉ dẫn của lòng quyết tâm à.”
Hình như chị Thiết Vương đang thảo luận về một chỉ đề rất quan trọng, nhưng tôi chẳng tài nào tập trung được cả. Từ khi chị ta bắt đầu nói trong lúc luyện tập, não tôi bị một thứ gì đó khác kích ứng liên hồi rồi.
Tôi đã cố lược đi một số chỗ trong đoạn thoại bên trên rồi. Giờ các vị hãy thử thêm “Ahnn’ rồi “Uuuuhnn’ sau mỗi câu chị ta thở ra xem. Tôi đã cắt bớt mấy từ trên để các vị hiểu rõ lời chị ta nói hơn, còn hiện thực trước mắt tôi thì khác xa mấy lời trên lắm.
Làm thế quái nào tôi tập trung nổi khi thấy khối cơ vùng cổ chị ta săn lại theo mỗi nhịp lắc lư của mái tóc đuôi gà, lại còn thêm chuyện cơ đùi chị ta đang ở ngay dưới thân tôi nữa? Nếu đây là trong một video hợp gu của tôi, thì người ta sẽ phải che đi một số chỗ, rồi còn làm nhiễu mấy thanh âm chị ta đang thở ra nữa kìa.
“Tính ra, chuyện cha mẹ chị đột ngột mất sớm hẳn là có ít nhiều liên quan tới dòng dõi Thần Mèo này. Gia đình chị sở hữu mảnh đất này không phải từ ý chỉ của thần thánh, mà từ mồ hôi nước mắt của tiên gia đó. Thế cho nên, vào thời của chị, Thần Mèo đã bị phong ấn lại rồi. Nếu mọi thứ nhà chị đạt được đều thành vì Thần Mèo thì gia đình này còn đâu mặt mũi để đứng trước tổ tiên nữa?”
“…Hm?”
Dường như có chuyện gì không hợp lý lắm. Gia tộc Tsutsukakushi thuộc dòng dõi Thần Mèo. Nhưng chị Thiết Vương không tin vào truyền thuyết này. Nếu đã như vậy thì cái chuyện gia tộc kia bây giờ đang không có ảnh hưởng gì đến gia đình nhà chị ấy cả. Suy luận này hoàn toàn hợp lý rồi nhé.
-Thế tại sao họ lại phong ấn nó nhỉ?
“…Chị bảo Thần Mèo sẽ biến điều ước thành sự thật đúng không?”
“Hm?”
“Thế nó đã từng làm vậy lần nào chưa ạ?”
Buổi tập cơ lưng của chị Thiết Vương đột ngột ngưng lại. Vậy là chuyện tâm linh này có khi ngược với mấy lời chị ta vừa kể rồi. Dù người ta có tin vào chuyện kể hay không, thì hẳn phải có lý do Thần Mèo bị phong ấn tới tận ngày nay chứ.
“À thì… chắc là có. Lúc hai chị em còn nhỏ, bọn chị có xích mích vì chuyện chia phần cái bánh bao ấy… mà nói cho cùng, chính là công sức chị bỏ ra để giải quyết vụ này đó nha.” Chị Thiết Vương nghe có vẻ không thích kể thêm về chuyện này cho lắm.
Chị ấy bảo ‘nói cho cùng’. Vậy phần mở đầu ở đâu rồi? Có phải chị ấy đã cầu khấn trước Thần Mèo trong nhà kho không? Và thực sự Thần Mèo đã hiện thực hoá điều ước gì?
“Hmmm… Hồi đó chị không biết làm thế nào để giảng hoà với Tsukiko, nên chị đã cầu nguyện trước tượng thần mèo, ước rằng hai chị em sẽ trở về như cũ. Và phóc một cái, một cái đục và một khúc gỗ được triệu tập tới trước mặt chị luôn.”
“T-Triệu tập ạ? Một cái đục? Một khúc gỗ? Sao lại thế được?”
“Chị cũng thấy nghi ngờ chuyện này lắm, nhưng ngay lúc đặt tay vào hai thứ đó, cảm giác như chị nghe thấy ai đó sấm truyền vậy. Người đó bảo chị phải làm ra một món quà tặng Tsukiko bằng những thứ trên. Quả thực Tsukiko thích món quà này lắm, đây chính là bước đầu tiến tới cuộc hôn nhân của chị đó.”
“Để tránh bị hiểu nhầm, em nghĩ có lẽ chị nên thêm ‘Ghi chú: Tưởng tượng màu Thép’ vào phần cuối đoạn nói trên đi ạ.”
“Tưởng tượng? Cậu nói thế có ý gì?”
“Và họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi! Đấy là một câu cảm thán ở bên ngoài Nhật Bản đó!”
“Thật hả? Nghe được câu này chị thấy phấn khởi lắm.”
Quả là một lời sấm truyền tệ hại. Được tặng cho là một chuyện, làm gì có ai dại gì lại cứ mù quáng làm theo vậy sao? Tôi nghĩ mình nên tỏ thái độ kính trọng đúng lúc đúng chỗ thôi. Quả nhiên tượng Thần mèo thích hiện thực hoá điều ước bằng những cách quái đản… Mà chờ đã, có gì đó vẫn chưa hợp lý lắm.
Tôi tưởng Mèo Đá và chuyện nhà tôi biến mất có chút gì liên quan tới nhau. Nhưng tôi không nhớ mình có ước rằng căn nhà cứ thế biến mất như kia. Vậy điều ước gì có khả năng dẫn tới…?
“…Fuwah… Ah… Mmmm!”
Như thể đột nhiên nhớ ra mình đang bận làm gì, chị Thiết Vương lại tiếp tục luyện tập cơ bắp. Khả năng chị ấy đang muốn bù lại cho quãng nghỉ ngắn vừa rồi, nên những tiếng rên ấy cứ liên tục vang lên thôi. “Ahh, ahhh, [đã bị làm nhiễu]’. Em van chị đấy. Não em sắp quá tải tới nơi rồi.
“Nghĩ cho cùng, vì chị đã nỗ lực hết mình, nên chị được hưởng quyền kết hôn với Tsukiko. Đó là bài học chị rút ra từ thời thơ ấu.”
“Chị ta tóm tắt lại như thể đó là bài học cuộc sống quý báu kìa. Nói thì hơi vô phép, nhưng chị không thể cưới em gái mình chỉ bởi vì đã bỏ chút công sức ra đâu ạ.”
“Chỉ là mấy điều luật vớ vẩn. Luật thành văn nào dám cản trở cảm xúc của con người chứ!”
“Ngầu quá đi! Nghĩ kỹ lại, thì chẳng ngầu chút nào cả! Rõ ràng chuyện đấy là sai trái mà.”
Hễ đề cập tới chủ đề về cô em gái, chị Thiết Vương quả thực như lạc vào chốn khác. Lúc nào chị ta cũng tỏ ra khá vô tri, mà dính tới Tsutsukakushi Tsukiko thì chứng này còn nặng hơn rồi. Tôi không rõ cuộc đời chị ta sẽ ra sao khi nghe tin cô em gái tìm được người yêu và quyết định lấy chồng nữa.
“Tiện đây, nãy giờ chị đang băn khoăn chuyện này.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
“Sao cậu biết trong nhà kho đó có thờ phụng Thần Mèo?”
Hoàn thành một hiệp tập luyện, chị Thiết Vương quay mặt về bên này. Lúc rời khỏi khu vực đùi của chị ấy, tôi bắt gặp ánh nhìn đầy căng thẳng kia.
“A-Ahh, chuyện đó ạ! Ừm, chị xem… Um… Em nghe thằng em trai kể đó.”
“Hiểu rồi, cậu nghe tên em trai nhà Yokodera kể. Nhưng chị tưởng hai anh em không thân với nhau mà?”
Sao trí nhớ của chị ta bỗng dưng tuyệt vời như thế?!
“Phải rồi! Tên đó cứ lải nhải về mấy chuyện gì đó dù em đã bảo nó là em không quan tâm rồi! Bực mình thật đấy!”
“Nó bịa ra chuyện không còn nhà, rồi cứ thế đi về nhà chị. Vì cậu đang ở đây với tâm thế như mọi ngày, vậy có nghĩa là…”
“Nó cứ nói linh tinh mà chẳng suy nghĩ gì cả! Em không tin nó đâu!”
“Đừng nói xấu hắn nhiều quá chứ. Dù biết tên đó có xấu xa, có vô giá trị tới mức nào, thì miễn sao nó về với đất mẹ là sẽ được gió cuốn đi thôi.:
“Chị tốt bụng thật đấy, Chị Chủ tịch… Từ từ, về với đất mẹ ạ? Eh?”
“Chị thấy hơi có lỗi với cậu em trai đó. Chị nên mang theo bao nhiêu tiền âm phủ nhỉ…?” Chị Thiết Vương cứ mỉm cười.
Quả là một nụ cười hiền, như đoá hoa đang khẽ nở. Đây là nụ cười thể hiện tâm trạng rất yên bình.
“Chị đang nói gì vậy?”
“Chị đã đào sẵn huyệt chôn nó ở sân sau nhà rồi. Nếu lợi dụng trời mưa để hành sự, thì đám chó cảnh sát sẽ không ngửi thấy gì đâu.”
“Chúng ta đang nói chuyện gì vậy?!”
Bà chị này đang tính cho mình một BAD END đấy! Nhìn kỹ ra thì chỉ có khoé miệng của chị ấy đang tạo dáng như nụ cười thôi. Còn ẩn sâu bên trong ánh mắt đang quan sát tôi đây, thì chẳng còn gì ngoài sát khí. Vị Vua tốt bụng ngày đó đi đâu rồi?
“Tên đó cứ thở ra là nói dối, làm náo loạn thánh địa của bọn chị, rồi còn lăm le xâm hại sự trong trắng của Tsukiko nữa. Không còn khoan nhượng gì nữa đâu.”
“Chắc là nó mới thấy gì đó thôi! Mà chuyện đấy có liên quan gì tới sự trong trắng bên trên ạ?!”
“Oh? Chị thấy chú biết khá rõ đó nhỉ, Yokodera à. Và nếu chị nghe không nhầm, thì không lẽ chú đang thanh minh cho thằng em trai đó sao?”
“Bahhh, không không, chỉ là cách nói bằng hình ẳn thôi chị ơi!”
“Hình ẳn à… Được rồi, vậy cậu sẽ cần xài tới cái đó nhiều sau khi chị xử lý xong tên đó đấy. Dù sao thì không ai bỏ qua cho hắn ta đâu. Hắn ta rõ ràng là một tên rác rưởi mà.”
‘Có đấy chị ơi, vì Em Trai = Em mà~ Pffft, chủ tịch ơi, chị thật ngờ nghệch vì chưa nhận ra điều này đó.’
Tôi mà nói như trên, thì phòng tập sẽ chẳng mấy chốc biến thành phòng hành quyết đâu. Vẫn còn nhiều nuối tiếc để làm trên thế gian này lắm mà! Nhưng làm sao để tôi thoát khỏi tình cảnh này đây?!
“U-Um! Em thì không cản chị đâu. Hơn thế nữa, em nghĩ mình có thể giúp chị được chút ít đó!”
“Hm?”
“Mấy chuyện như này làm theo cặp thì dễ hơn làm một mình. Hãy đi từng bước thật cẩn thận, chậm rãi để rồi chúng ta tìm ra một phương án thông minh hơn, chủ động hơn, chuyên nghiệp hơn!! Nên chị hãy khoan hành động một chút! Chỉ một chút thôi là được rồi!”
(Đoạn này Yokodera sử dụng toàn bộ tiếng Anh)
“Chị chả biết cậu đang nói gì khi cậu bắn tiếng Anh như gió vậy…” Mắt chị ta chợt xám màu, rồi lại lắc đầu. “Mà nếu cậu muốn đồng hành cùng chị tới vậy, chị sẽ rất yên tâm đó, Yokodera à. Tối nay cậu tới nhà chị để chúng ta cùng nâng cao hiểu biết nào.” Chị ta ngợi khen tôi bằng những lời lẽ đầy tín nhiệm.
-Tháng Tám, ngày 31, lúc 10 giờ 30 phút sáng. Yokodera-kun trở thành tòng phạm cho một vụ sát nhân có kế hoạch.
Mà chờ đã, đây phải là tự sát mới đúng?
CLB điền kinh vẫn tiếp tục sinh hoạt cho tới chiều với một quãng nghỉ ngắn cho bữa trưa. Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, do đó chúng tôi tận dụng phòng tập trong nhà cho đủ loại hoạt động, từ tập luyện stop & go (do mình không tìm được tên gọi chính xác nên để tiếng Anh), đuổi bắt, leo thang, rồi đèn đỏ đèn xanh nữa. Trong lúc tập luyện, các bạn trai bạn gái có vẻ đã gần nhau hơn, cảm giác những khúc ca tình yêu chớm nở tuổi học trò sắp được cất lên rồi. Một CLB điền kinh thật mới mẻ, thật trẻ trung, thật vui vẻ làm sao!
…Nếu có chuyện gì không vui, thì bởi vì tôi là thành viên dự bị của CLB, nên tôi chỉ được tham gia sinh hoạt vào buổi sáng thôi.
“Nhanh cúp đuôi về nhà đi, đồ biến thái. Xuỳ, xuỳ!”
“Xin cậu đừng làm như thể mình là một con chó hoang ngoài kia chứ?”
“Nói thế là không tôn trọng đám chó hoang rồi. Một con chó sẽ không làm người đứng cạnh có mang đâu.”
“Cả tôi cũng không tính làm thế đâu nhé!”
Bạn phó chủ tịch ôm chặt lấy chị Thiết Vương. Tôi đành phải ngậm đắng nuốt cay đứng từ xa vẫy tay về phía họ, mắt lệ nhoà. Mọi người chí ít cũng vẫy tay lúc tôi ra về, chỉ có phó chủ tịch quăng gạch thôi.
Tôi trở về lớp ở tầng hai rồi đút bộ quần áo thể thao rộng thùng thình kia vào một chiếc túi bóng. Sắp tới sẽ phải trả lại bộ này. Giờ đi tới Nhà Tsutsukakushi… à tới ngôi nhà bị mèo ám thôi.
“…Thần mèo hử?”
Vậy là thật sự có một điều ước đã được hiện thực hoá. Nhưng tôi không biết điều ước đó là gì. Vẫn còn bí ẩn vì sao nhà tôi biến mất với lại bức tượng mèo đang bất động trong nhà kho nữa. Hẳn là có gì đó liên kết những thứ này lại với nhau, có điều tôi vẫn chưa định hình ra được. Trong lúc đau đầu suy nghĩ mấy chuyện này, tôi ngồi một mình trong lớp học không bật đèn, gặm cái bánh mì mua ở cửa hàng tiện lợi hồi nãy. Ngồi cô độc trên ghế, tôi cảm thấy mình như một nhà thơ đơn độc.
“…Cô đơn quá…”
Chỉ tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ lọt vào tai tôi, còn lời thầm thì ấy tan vào trong không gian ngay tắp lự. Trong những ngày nghỉ dài như vậy, quãng thời gian ở trường cảm thấy không giống mọi khi. Nếu thêm vào ngày hôm nay cái lặng yên của những ngày mưa, tôi mường tượng ra lúc cửa hàng video mà tôi hay đến thuê mượn bất ngờ đóng cửa. Chắc hẳn ai ai cũng đã từng trải qua hoàn cảnh như vậy rồi.
Dù tiếng rên rỉ từ các cô gái trong CLB thể thao cũng không thể xua đi cảm giác chán chường trong cơn mưa này của tôi được. Hiển nhiên lúc tôi nhìn xuống sân tập, không có ai ở đó – Hử?
“Nèee! Đang làm gì thế?”
Một dáng hình trông quen quen đang cúi người xuống bên cạnh bồn hoa ở góc sân trường, được che chắn bằng chiếc ô có hoạ tiết trông cũng rất quen mắt; đó là một cái ô giấy được điểm trang bằng hoạ tiết pháo hoa màu mè cỡ lớn. Chỉ có một người dùng cái thứ tầm thường như vậy trên cái trường này thôi.
“Oh? Nghe thấy tiếng mà hổng thấy người! Có phải người là cơn gió phương xa không?”
“Nè, Ponta! Nhìn lên trên này! Trên ấy!” Tôi gọi với lúc tựa người vào khung cửa số.
Ponta hạ chiếc dù giấy xuống đất, và sau khi ngắm một lượt xung quanh, hắn mới nghếch nhìn lên tầng hai.
“…Ohhh, Hoàng tử Biến thái kìa! Đúng như dự đoán!”
Dù bị mưa rơi thẳng vào mặt, như thể muốn khoe cái xẻng bị phủ đầy đất cát, tên Ponta đó không cầm dù nữa. Cái ô đó khả năng được dùng để bảo vệ thứ gì đó quan trọng lắm. Bồn hoa hả?
“Tao hỏi vì tao không hiểu! Mày mới có sở thích ngắm hoa mọc à?”
“Tch, tch, tch, bay lượn là tám phút, đi bộ là mười phút. Dù tao có chăm sóc hết lòng, thì đám hoa này vẫn không làm trẻ nhỏ no bụng được đâu. Có chuyện thực tế hơn đấy.”
“Thực tế…?”
“Đúng rồi. Chỉ cần hít cỏ đã làm ta hạnh phúc rồi! Trồng và thu hoạch cỏ sẽ là một cách giúp đỡ trẻ em châu Phi vừa tuyệt vời vừa tiết kiệm.”
“…Tao không hiểu lắm, nhưng tao không đào sâu thêm chủ đề này nữa đâu.”
“Đừng ngại hỏi! Mỗi sinh mệnh này đều có sức nặng hơn đất mẹ!” Thằng đó có gan phát ngôn một câu rất là khó hiểu như vậy bằng giọng điệu đầy hồ hởi kia đấy.
Bạn thuở nhỏ của tôi mới hoá thành khủng bố sao? Hay là người hùng đây? Tôi chẳng biết.
“Chuyện là, đây cũng là một hoạt động của CLB chỗ tao. Gặp mày ở đây hẳn là định mệnh từ luân hồi chuyển kiếp rồi. Sao mày không gia nhập vào CLB mới thành lập bên tao này?”
“Hử? Có điều, CLB trước mày đang ở thuộc về…”
“Lúc rảnh rỗi, tao tham gia CLB theo đuổi Lịch sử thời Edo. Nhưng giờ tao thà quan sát thực tại trước mắt còn hơn đi tìm một cái quá khứ xa lắc xa lơ. ‘Tạo tình yêu giả tạo, không phải bất hạnh chia đều’ – nếu mày bỏ phần tiền tố đi, ta sẽ có ‘CLB Mafia’, là CLB đang tuyển thành viên đó!”
“Tao chỉ thấy một người hùng xấu xa đang được đào tạo nên thôi!”
Tay vẫn nắm vào khung cửa sổ, tôi nở nụ cười trừ. Ở phía bên kia, thằng Ponta duỗi má, để rồi tặc lưỡi một cái.
“…Nghe này, tao chỉ muốn giúp đỡ mày thôi. Ở CLB điền kinh mày đang bị bắt nạt đúng không?”
“B-Bắt nạt? Thật hả? Sao giờ sự thật lại được miệng người khác nói ra thế!”
“Khỏi cần giấu tao. Lời người ta đồn tới cả tai tao rồi. Mấy đứa con gái trong CLB không thèm nói chuyện với mày, còn mày cũng không tìm được lúc hợp lý để tham gia vào mấy cuộc trò chuyện đúng không?”
“À, mày nói không sai, chỉ là…”
“Nói chứ, tao còn nghe đồn rằng mày đã cố gắng cậy miệng chị chủ tịch CLB và xâm chiếm khoang miệng đó nữa cơ.”
“Sai bét rồi!”
Tôi nghĩ mình biết ai là người đồn ác thế rồi… Sau này phải tính sổ với bà phó chủ tịch tóc đuôi gà kia mới được…
“Tao cũng chẳng tin đâu. Nhưng tin đồn đang ngày càng xa sự thật đấy. Sao mày không rời cái CLB đã gán biệt danh cho mày rồi sang bên này nè? Ngoài kia hẳn phải có một chỗ sử dụng năng lực của mày tốt hơn chứ?” Ponta tiếp tục tặc lưỡi.
Trông nó có vẻ khá ức chế rồi. Như thể đang tức giận cho hoàn cảnh quanh tôi ấy.
“Ponta à…”
“Nên giờ chúng ta cùng hành động vì hoà bình thế giới thôi, Hoàng tử Biến thái ạ. Tao đoán mày đang nhặt tạp chí người lớn ở bờ sông hoặc thu thập mấy đĩa DVD vứt vung vãi trên ngọn đồi có cây tùng cô đơn đúng không?”
“Trả lại lòng biết ơn của tao đây! Dù mày nói không sai đâu! Thú thật là, tao càng có động lực ở lại CLB điền kinh dù người ta có dè bỉu tao đi nữa.”
Tôi cảm giác mình muốn quay lại. Vì tôi là một tên biến thái, bị đối xử như vậy là xứng đáng rồi.
“Được rồi, được rồi. Lông mèo à, tinh thần phải thế chứ.”
“…Mày có định động viên tao không thế?”
“Ngưng đi. Tao sởn hết gai ốc lên rồi. Mày không cần vội gia nhập CLB của tao đâu. Sáng mai, lúc bắt đầu học kỳ mới, tao sẽ rải đơn tuyển thành viên. Nếu mày có đổi ý thì tao vẫn đợi chờ nhé.” Ponta vừa cười sảng khoái vừa nhún vai, trở lại công việc bên bồn hoa.
Chiếc dù giấy nổi bật dưới tiết trời mưa xám xịt. Tiếng tôi thở hoà vào tiếng mưa rơi, rồi tôi cứ dõi theo bóng lưng Ponta xa dần. Không biết vì sao bóng lưng ấy trông lớn hơn mọi ngày, trông đáng tin cậy hơn mọi khi. Từ bao giờ nó trưởng thành hơn tôi thế? Có phải vì nó đã tìm được việc phải làm không?
Còn tôi thì, cứ bị trôi nổi trong thân phận thành viên dự bị của CLB điền kinh vậy. Đã bao thời gian trôi qua mà chẳng có gì thay đổi cả, và giờ đây tôi lại mất nhà, phải nương tựa vào sự chiếu cố của người khác. Khác biệt cứ như ngày và đêm vậy. Không hẳn, nói cho đúng là khác biệt giữa Tsukiko-chan và một tên đàn ông khoả thân đó. Xếp chúng cạnh nhau cảm thấy tội lỗi quá đi.
Trời đất, nghe cũng khá ngầu đó. Vậy đấy, lúc Ponta chăm chỉ làm việc, thì tôi lại thở ra mấy lời nhảm nhí nghe có vẻ ngầu lòi. Hahaha, haha, haaa…
Mà thời gian lại cứ trôi đi như vậy. Không kịp để ý cơn mưa đã dừng lại, xung quanh tôi lại là cái nóng mùa hè lúc 3 giờ chiều.
“Fuuu… Hử?”
Thở dài tới lần thứ N trong ngày, bỗng tôi nghe được tiếng chuông điện thoại. Quay người lại, tôi thấy điện thoại đang kêu lên giai điệu ‘Hush, Little Baby’ thông báo một cuộc gọi đến. Nó còn rung nữa chứ. Lúc nghe điện, tôi nghe thấy một giọng nói đều đều nghe rất quen.
‘…Anh thay chuông điện thoại chưa? Anh chưa hả? Chắc là anh chưa thay nhỉ. Ai là bé cưng, ai là bé yêu hả? Nếu anh không thay chuông sớm, thì người tiếp theo anh gặp sẽ là luật sư của tôi đấy.’
“S-Sao em biết?!”
‘Biết tính Hoàng tử Biến thái, tôi đoán được hết.’
“Logic kiểu đó lạ lắm đó, em biết không? Mà lý do gì anh phải thay chuông điện thoại chứ? Anh thấy ca khúc này rất phù hợp cho một cô em dễ thương như Tsutsukakushi mà.”
‘…Dễ thương… hay không thì không phải vấn đề ở đây. Cứ thở ra mấy lời như thế anh không thấy ngại à? Mấy từ anh vừa nói giống hệt cái bánh bao Nee-san làm ra từ ngày xưa.’
“Ohh? Thế trong đó có gì vậy em?”
‘Trống rỗng.’
“…Bí ẩn thật đó, như thể anh vừa nghe em trêu anh và xỉa xói mình cùng một lúc vậy. Có khi em ghét anh rồi sao, Tsutsukakushi ơi?”
‘Tôi không muốn nói. Anh uốn lưỡi bảy lần trước khi nói đi.’
“Anh không hiểu lắm. Mà quan trọng hơn nè, có chuyện gì sao?”
Sau khi lạc đề mất một lúc, tôi trở lại lý do thật sự cô nàng gọi cho tôi. Một khoảng lặng dài theo sau làm tôi không biết liệu em ấy đã cúp máy chưa nữa.
‘…Anh có thời gian không?’
“Có chuyện xảy ra rồi sao?”
‘Chuyện phiền phức. Không, không phải phiền phức nữa, mà rất đáng lo ngại.’
“Bình tĩnh nào. Sẽ ổn thôi, nói anh nghe đi.”
Em ấy trò chuyện bằng giọng vô cảm như thường lệ - song có gì đó khang khác. Hễ là chuyện liên quan tới Tsutsukakushi thì tôi nhận ra ngay. Hẳn là vậy rồi.
Dù tông giọng em ấy không lên cao hay xuống thấp, cũng chẳng có chút dao động nào, nhưng tôi hồ như thấy một cô mèo đang run sợ nói chuyện đây.
‘Có chuyện lạ xảy ra ở nhà kho bên ngoài nhà em. N-Nếu anh thấy ổn thì…’
Dù em ấy đang sợ hãi và bối rối, nàng ta vẫn lo xem tôi có thời gian không. Sao lại còn ngập ngừng làm gì?
“Anh tới ngay đây!”
Tôi làm gì còn lựa chọn khác ngoài nói vậy rồi chạy bắn ra khỏi trường chứ.
*
Chuyện xảy ra có thể tóm gọn lại như sau:
Tsutsukakushi, một cô gái mắc chứng thích sạch sẽ, hè nào cũng tổng vệ sinh khu vực nhà của mình. Năm nào cũng vậy, cô nàng sẽ dọn nhà vào cuối tháng. Chỉ có điều em ấy không thể dọn toàn bộ dinh thự một mình được, nên mỗi tháng em sẽ chọn một khu vực để tiến hành dọn dẹp. Làm thế này thì nàng ta biết được mọi ngóc ngách trong khu nhà lớn kia, trông cô nàng tự hào về cách đó lắm.
Tháng này em ấy tính dọn khu hành lang và nhà kho. Tất nhiên, đấy là khu nhà kho có tượng Thần Mèo của nhà Tsutsukakushi đó… hoặc đấy là chuyện đáng lẽ sẽ xảy ra.
“Toàn những thứ kỳ quái. Em chưa từng thấy qua.”
Tới lúc tôi bước lên xe buýt, em ấy nói mấy lời mơ hồ như kia. Lúc tôi xuống ở điểm dừng xe buýt gần Tư dinh Tsutsukakushi nhất, Tsutsukakushi đang cầm một chiếc phía trên đầu. Em ấy đang mặc một chiếc áo phông hiệu Sanrio với quần denim ngắn. Dù phong cách ăn mặc rất tự nhiên, nhưng vì đang dở tay dọn dẹp, nên hình ảnh đó trông dễ thương tới mức em ấy sẽ thắng giải lớn trong cuộc thi thường phục lứa tuổi học sinh tiểu học trên phạm vi Nhật Bản mất. Thật sự đấy, em ấy mặc gì cũng hợp hết cả.
Ánh mắt em ấy cắt xuyên qua làn mưa, hồ như một vị nữ hoàng băng giá, làm tôi mê mẩn. cô nàng chìa một tay ra rồi lặng lẽ gật đầu.
“……”
Không nói không lời, em ấy chỉ bám vào vạt áo tôi.
“Tsu… Tsutsukakushi ơi?”
Cả lúc tôi gọi tên thật thì khuôn mặt ấy vẫn cúi gằm xuống bên dưới chiếc ô, không phản ứng gì. Bờ mi dài ấy đang khẽ run rẩy, đôi vai mỏng manh cứ khẽ nhấp nhô lên xuống. Cứ như thế, nàng ta đi dọc con đường nhỏ.
…Có khi em ấy vừa mới tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng và đang cố tìm bằng chứng rằng mình đã trở lại hiện thực… và cô bé dựa vào tôi để làm vậy sao? Lúc tôi luận ra được điều này, tôi thấy ấm lòng quá.
Mà có khi nói thế lại gây hiểu nhầm. Làm như thể tôi là loại con trai tệ bạc, vui vẻ khi phát hiện điểm yếu của một cô gái đó. Loại người như vậy là không thể tha thứ được đúng không? Tôi thoáng nghe một giọng xấu xa nào đó thầm thì rằng ‘Tận dụng cơ hội này để tiến vào nhánh Onii-chan đi. Muahaha!’, chỉ có vậy thôi.
“…Đừng lo. Anh ở đây với em mà.”
Tôi ép thứ tiểu quỷ trên vai tôi thành một thiên thần và nhẹ nhàng vỗ vai Tsutsukakushi, nở một nụ cười hiền từ.
Anh giống thiên sứ quá, Senpai ạ…
Không, có gì đặc biệt đâu.
Sao lại thế ạ?
Vì anh là anh trai của em đó.
Senpai ơi…
Tsutsukakushi ơi…
Ôm nhau rồi!
Thấy rồi, tôi đã thấy cái Kết Onii-chan và những lựa chọn hiện ra trước mắt mình rồi.
Lúc chúng tôi tới cổng Tư dinh Nhà Tsutsukakushi, em ấy cuối cùng đã ngẩng đầu lên rồi. Như thể không có chuyện gì đã xảy ra hồi nãy, em ấy buông tay rồi mở cổng.
“Em xin lỗi vì anh đã phải cất công tới đây. Anh không thấy khó chịu về mặt thời gian chứ, Hoàng tử Biến thái-san?”
“Không, không, anh vẫn ổn… Hm?”
“Giải thích chuyện đang xảy ra với nhà kho có lẽ hơi khó khăn, nhưng lúc anh nhìn qua thì anh sẽ hiểu thôi, Hoàng tử Biến thái-san ạ.”
“Eh, um…?”
“Em sẽ dẫn đường. Ah, nhắc mới nhớ, đêm qua anh ngủ ở đâu thế, Hoàng tử Biến thái-san? Em đi tìm anh cả đêm đó, Hoàng tử Biến thái-san ạ.”
“Đ-Đợi một lát!”
Cởi giày ra, tôi cuống cuồng đuổi theo bóng lưng đang chạy một mạch trên dãy hành lang. Dù nóng lòng muốn biết chuyện ở nhà kho, trước hết tôi phải tìm ra nguyên nhân tâm trạng Tsutsukakushi đột ngột thay đổi đã.
“Sao em lại gọi anh bằng cái tên lạ như thế? Sao em không gọi anh bằng ‘Senpai’ nữa rồi vậy?”
“Vậy sao? Em không để ý đó. Em bất cẩn quá, Hoàng tử Biến thái-san ạ.”
“Anh cảm nhận được ác ý nhiều hơn bất cẩn trong câu khẳng định vừa rồi đấy!”
Chúng tôi đứng cạnh nhau, còn tôi cứ thế phân bua dọc đường. Em ấy đối xử với Hoàng tử Bạch mã của mình ra sao thế này? Ngay lúc nghe được lời than thở của tôi, Tsutsukakushi nhìn tôi như thể còn muốn nói thêm gì nữa. Ánh mắt đó có áp lực dồn ép ghê quá, làm tôi sắp sửa bị hút vào trong rồi. Khó khăn lắm tôi mới giữ mắt mình nhìn thẳng vào em ấy, rồi nàng ta lảng mắt đi chỗ khác.
“…Vậy thì, nếu mà, Senpai… Giả sử có một cô nữ sinh 15 tuổi…”
“Ohh? Diện mạo cô ấy thế nào? Phong cách ăn mặc ra làm sao? Nếu cô ấy có sở thích làm người mẫu khoả thân thì sẽ khá quyến rũ đó.”
“Ví dụ kiểu này không cần chi tiết như thế. Anh thích kiểu con gái thích khoe thân hả? Thế không được. Thôi. Giờ thì, đang thay đồ trong tiệm đồ bơi, một tên nam sinh cấp 3 nào đó kéo rèm ra, nhìn trộm vào trong.”
“Câu chuyện biến chuyển thành bản cáo trạng nhanh phết nhỉ.”
“Dù chuyện có vẻ đã ổn thoả, một thời gian sau nam sinh đó lại khoe cơ thể loã lồ của hắn cho cô nữ sinh đó xem.”
“H-Hắn ta là biến thái rồi!”
“Chưa hết, hắn ta còn bảo hai người họ đã hoà nhau rồi, còn nói thêm rằng cô gái kia nên khoả thân thêm lần nữa.”
“Hắn ta là loại xấu xa nhất rồi!”
“Đêm đó, lúc nói vậy, tên con trai nhìn chằm chằm vào cô gái lúc cô ấy vừa mới ra khỏi phòng tắm. Thế anh nghĩ người này bị làm sao?”
“Kiểu này chắc chắn bị loại từ vòng gửi xe rồi! Thế hắn ta là ai thế?!”
“Là Senpai.”
“E-Em nói gì cơ?! Nãy giờ chúng ta thảo luận về anh hả? Vậy là từ trước tới nay anh là một tên biến thái sao?!”
“Em mừng là đôi bên đã đồng thuận, Biến thái-san. Anh làm tôi thấy xấu hổ không biết bao nhiêu lần rồi. Đừng có mà bắt chuyện với tôi nữa,” Trỏ ngón tay vào mắt tôi, Tsutsukakushi đánh mắt ra chỗ khác.
Tình cảnh này hệt như tối hậu thư được gửi đi trong đêm dài trước trận đánh. Tôi lập tức gắng sức xin lỗi, nhưng không thấy phản hồi. Tôi tưởng mình đã mã hoá sự cố xảy ra vào đêm qua thành trải nghiệm ngàn năm có một, rồi tống vào trong album bộ nhớ, nhưng hình như tôi chủ quan quá rồi.
Đi dọc hành lang tới nhà kho, tôi chẳng thể ngóc đầu lên được. Tsutsukakushi cứ đi bộ trước mặt tôi, trông có vẻ thật sự tức giận lắm. Tôi tự hỏi… nhánh Onii-chan đi đâu mất rồi…
“…Em đùa đấy.”
“…Eh?”
“Đi nào. Đừng làm vẻ mặt như thế. Em biết anh là một tên dâm dê háo sắc toàn diện rồi mà, Senpai ạ, nên em không bực mình vì mấy chuyện thế này đâu.” Tsutsukakushi dừng lại, liếc nhìn tôi bằng ánh mắt bình yên.
Em ấy lắc đầu quầy quậy. Chân tóc tết đuôi mèo kia trông như chú mèo đang cố níu giữ niềm vui của nó vậy.
“Em đừng nói móc anh kiểu đó chứ? Anh thật sự tưởng em ghét anh rồi cơ, Tsutsukakushi à!”
“Thế thì em đã không gọi anh tới làm gì. Thật sự đó, cảm ơn anh vì đã tới.”
“Không sao đâu. Mà anh nghĩ em không cần doạ anh khiếp vía tới vậy đâu…”
“Thật sự em cảm thấy ngượng lắm đó, nên em muốn anh kiểm điểm lại bản thân một chút. Thêm nữa, anh hành xử ngầu quá làm em bất giác muốn chọc anh một chút thôi.”
Cái kiểu trái tim thiếu nữ phức tạp gì vậy? Đây có phải bắt nạt không? Đây có phải là cô em gái thích bắt nạt không muốn trao cho tôi tước hiệu Onii-chan của em ấy? Mà việc em ấy không ghét tôi làm tôi yên lòng rồi, tôi còn cười thêm chút nữa. Ở đây cảm thấy thoải quái quá, như thể chỗ này là nơi tôi thuộc về vậy. Không thể nào so sánh chỗ này với CLB điền kinh được.
“Nhưng anh mà nhìn trộm em lần nữa, thì em sẽ giận thật đấy.”
“…Anh xin lỗi. Anh sẽ không làm thế nữa.”
Cảm giác như một chàng ma cà rồng háo sắc bị đâm một nhát vào tim, tôi cất tiếng xin lỗi thật lòng nhất. Tính ra, em ấy còn tha thứ cho tôi vì đã làm sai tới tận hai lần… Rất nhẫn nại đó chứ. Có điều, nếu đụng mặt Phật ba lần thì Phật sẽ phật ý đúng không? Tsukiko-chan quả là một nữ thần rồi.
Tôi vào trong nhà kho ngay sau bước Tsutsukakushi và một lần nữa bị choáng ngợp bởi bức tượng mèo khổng lồ đứng sừng sững trước mặt. Lại nói, lần này đã khác với đêm qua. Dù trời vẫn còn mưa tầm tã, ánh sáng ban ngày làm bầu không khí trông khác biệt khá nhiều đó.
Nhà kho vẫn chỉ được chiếu sáng leo lét bằng một cái đèn nhỏ treo trên trần. Nhờ ơn chiếc đèn mà tôi thấy được những vật trước đó đã cản bước tôi.
“Vậy lý do mình chỉ vừa đủ bước đi là vậy à…”
Nhìn gần hơn, tôi thấy một cái kệ ở gần đã được dọn dẹp ngăn nắp, sạch sẽ. Có bình cổ, giỏ đựng chứa đồ cổ, một chiếc đèn dầu bị hỏng và một bức tranh có tuổi đời đã lâu. Tóm lại, toàn những thứ vô dụng trên thế giới hiện đại ở trong này đó.
Nhưng cùng với những thứ kể trên, như một cái hộp đồ chơi bị lật ra, vương vãi đủ thứ đồ từ dụng cụ, sách vở, bình hoa, xe đạp, vân vân ở khắp mọi nơi. Những thứ dễ chịu thì ở gần cửa, còn nhìn vào góc trong tôi thấy đủ thứ kỳ quái chất cao như núi.
Tưởng rằng mọi thứ đã đẹp đẽ, ngăn nắp, thì một núi rác đột ngột xuất hiện trước mặt. Tôi hiểu lý do vì sao Tsutsukakushi run rẩy như vậy rồi.
“Em không biết tới nửa phần chỗ này là gì. Thứ gì đó quái đản cứ rơi xuống, và…” Tsutsukakushi cẩn thận cúi xuống rồi nhặt một túi DVD đáng ngờ lên, ánh mắt đầy lo âu.
Rồi em ấy ngước nhìn tôi, hẳn là đang nhờ giúp đỡ. Thỉnh thoảng tôi phải thể hiện mình là một chàng trai đáng tin cậy chứ. Tôi tiến bước như một nhân vật khoẻ khoắn được tác giả Raymon Chandler khắc hoạ, quan sát quang cảnh dưới chân mình như một chàng trai điềm tĩnh trong truyện của Conan Doyle.
Kỳ lạ, tôi không thấy sợ chút nào cả. Nói đúng ra, tôi thấy bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Cảm giác như tôi đang nhìn đống tư trang của mình đó. Một cái giường bị nghiêng. Một cái giá sách bị lộn ngược. Một cái tủ quần áo bị vung vãi lộn xộn. Mọi vật trông rất thân quen, như thể chúng thuộc về tôi…
“Hử…?”
“Senpai. Anh nghĩ ra gì rồi sao?”
“À thì… có chút…”
Lúc tôi nhận ra chuyện, một giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng làm tôi run rẩy. Toàn thân tôi trắng bệch. Ngón tay vẫn run rẩy, tôi chỉ trỏ rồi nói. Không cần biết đã kiểm tra bao nhiêu lần, kết quả không thay đổi. Lúc tôi ngồi xuống chiếc giường ở quanh đó, cảm giác thân thuộc ngập tràn trong tôi…
“…Cái giường này là của anh. Đây là phòng anh.”
“…Eh?”
“Tất thảy thứ ở đây đáng ra phải ở nhà của anh. Đống quần áo này, cái bình hoa kia, nội thất này nữa, tất cả chúng.”
Căn nhà tôi tưởng đã đi đời giờ được vận chuyển vào nhà kho này. Tôi liếc nhìn bức tượng mèo một lát. Nhưng tượng Mèo Đá khổng lồ vẫn nhìn về phía tôi với khuôn mặt vô cảm như mọi khi.
‘Một cái đục và một khúc gỗ được triệu tập tới nhà kho này.’
Lời chị Thiết Vương nói lại trở lại đầu óc tôi. Chị ta đã ước sẽ làm lành với cô em gái, và đã có công cụ để làm vậy. Sau vài năm thì chúng ta có được thực tại bây giờ. Vậy là thứ được triệu tập đến nhà kho lần này… là nhà tôi. Nó chưa từng biến mất hoàn toàn.
“Vậy đồ đạc của anh đã được chuyển đến đây sao, Senpai…” Tsutsukakushi thì thầm.
Như để chắc chắn, hoặc để làm giả định. Cô bé lắc đầu lia lịa, mở miệng ra để rồi lại đóng lại và tiếp tục lắc đầu.
“Tạm không nói tới logic gì đó, có chút chuyện em muốn thảo luận vơi anh.”
“Em nói vậy là có ý gì?”
“Em đã bảo anh rằng trong này có vài thứ quái đản, gớm ghiếc ở đây đúng không?” Vẫn còn cúi mặt xuống sàn, Tsutsukakushi ngoảnh mặt về phía tôi như thể tôi là thủ phạm cho vụ này vậy.
Em ấy đang cầm cạnh một chiếc DVD giữa hai ngón tay, rồi rung rung nó trước mặt tôi.
“‘Video về thử thách chịu đựng ngực ở mọi nơi ~ Ahh, rặng núi đáng yêu này~’, chúng ta có gì nào.”
“?!”
“‘Đốt cháy thung lũng đáng thương này đi! Tuyên bố của phái cầu lớn tới toàn thể Nhật Bản!’, ‘Nhật ký thăm hỏi kẹo dẻo nơi góc phố ngày thứ 3’, ‘Phần tiếp: đã hỏi 100 người. Cách thích hợp để nuôi dưỡng dưa hấu ngon miệng’, ‘Vị Vua biến thái và bầu ngực căng nở’… Senpai, đống này là của anh sao? Em hiểu rồi.”
“Cái? Eh? Uhh!”
“Em hiểu ra rồi. Vậy là anh thích ngực bự. Sao mình lại kỳ vọng gì hơn từ một tên dâm dê như này nhỉ.”
Tsutsukakushi tiếp tục đọc to, rõ ràng rất nhiều tiêu đề DVD bằng chất giọng lạnh nhạt ấy, đọc xong rồi ném đĩa đi luôn.
“Gyaaa, không phải đống kho báu của anh chứ! Anh biết tiêu đề nghe có vẻ đáng quan ngại, nhưng chúng đề là tác phẩm nổi tiếng đó! T-Thế này nhé! Cả cụ Oscar Wilde cũng từng nói ‘Không có thứ gì đạo đức hoặc phi đạo đức. Sự vật chỉ thú vị hoặc không thôi. Hết rồi.’ Chỉ là kiểu vậy thôi em!”
“Và tất thảy các thứ từ nãy giờ không làm em hứng thú một chút nào.”
“Ugh…”
Cụ Oscar Wilde-san thất bại rồi. Sư phụ ơi, người còn gì để nói thêm không thế?! Xin người viết thêm tác phẩm đi! Không, chờ đã, đấy không phải chuyện cần lo bây giờ!
“D-Dừng lại đi, Tsutsukakushi ơi! Anh muốn có hiệp định đình chiến! Em không nên nhìn vào mấy thứ như thế này đâu!”
“Vậy sao? Nói hệt một tên biến thái thực thụ.”
“Xin em tha cho anh! Đừng đâm thêm nữa! Nơi riêng tư nhất của đời anh đang bị xâm phạm đó!”
“Vậy sao? Nói hệt một tên biến thái thực thụ.”
“Mà này, chúng ta cùng chú ý tới nhà kho này đi! Hiện tượng bí ẩn đó ấy! Có chuyện gì đã xảy ra vậy?!”
“Vậy sao? Nói hệt một tên biến thái thực thụ,” Tsutsukakushi-san đã ngắt kết nối với âm thanh từ bên ngoài và giờ đang lặp đi lặp lại một câu nói rồi.
Chí ít em hãy nghe anh nói chứ!
“Urk… Mà, anh có đám đĩa này cũng khá lâu rồi, nên khẩu vị bây giờ có chút đổi khác…”
“Vậy sao? Nói hệt một tên biến thái thực thụ. Mà này, khẩu vị của anh đã thay đổi như thế nào sao với trước đây?”
“…Hử?”
Em ấy chọn đúng chỗ kỳ lạ để rời vòng lặp. Có phải nàng đã tới độ tuổi hứng thú với mấy thứ như thế này rồi không?
“À thì, trước kia anh chỉ đặt con số lên hàng đầu, nhưng giờ anh nghĩ khoảng cách giữa phần trên và phần dưới đáng quan tâm hơn đó.”
“Tôi hiểu rằng anh thích người có ngực to hơn tất thảy. Dù đã biết, nhưng tôi khẳng định anh là một tên biến thái thực thụ.”
“Sao giờ em lại gia tăng tốc độ quăng đĩa đi vậy?! Chúng sắp vỡ rồi đấy! Trái tim anh cũng sẽ vỡ tan đó, xin em dừng lại đi!”
“Có phải cỡ Nee-san là kích cỡ lý tưởng không? Thế à? Lát nữa phải nói cho chị ấy biết.”
“Em muốn anh xuống mồ sao?! Tất nhiên ngực chị ấy rất tuyệt vời, ngắm rất đã con mắt, mà… Không, từ từ, đấy không phải là chuyện cần nói…”
“Hmm, bình luận thú vị ghê nhỉ. Có điều giờ nhà ngươi nên thẳng tiến vào nhà xác đi nào.”
“…?!”
Tôi nghe tiếng tay nắm cửa nhà kho kêu cót két. Một tiếng két bỏ qua mọi định luật vật lý. Tiếng cót két trông như ngọn lửa cháy rực đang lan tới phía dưới cánh cửa kia. Này, Cha ơi, cái gì vậy? Đấy là con trai của Chúa Quỷ đó.
Toả sát khí làm từ thép và sở hữu nắm đấm được đúc từ sắt là Thiết Vương đang đứng ngay đó.
“T-T-T-T-T-Từ bao giờ…?!”
“Từ lúc nhà ngươi ép Tsukiko dễ thương của ta phải đọc to mấy cái tựa đề đáng ghê tởm đó. Ngay lúc nó đang dọn nhà, thì mớ hổ lốn này xuất hiện. Nếu chị đây không tìm thấy ghi chú Tsukiko để lại rồi tức tốc tới đây, nhà ngươi sẽ bắt đầu loại hành vi gì hả?”
“Đ-Đây là hiểu nhầm! Không phải là cố ý! Phải là một thế lực cao siêu hơn rồi!”
“Im miệng. Tự đi hoả thiêu đi. Tội trạng của nhà ngươi đã vượt quá chuẩn mực cho phép của thế giới này rồi. Diệt trừ mọi loại quạ đen trên thế gian này cũng không đủ tế phẩm đâu.” Với ánh mắt tràn ngập sát khí tưởng chừng sắp điên dại, chị ta từ từ tiếp cận tôi.
Tay phải của chị đã sẵn sàng làm vũ khí rồi. Tôi xoay vòng tại chỗ rồi lộn nhào về phía sau. Cú đấm như búa bổ đã sượt qua phía sau đầu tôi một khoảng như đường tơ kẽ tóc. Tôi lật người sang bên kia, vượt qua đống sách, lên đỉnh đống rèm. Nắm đấm thứ hai và thứ ba tiến tới. Sượt. Sượt. Sượt. Sượt. Tôi an toàn rồi. Không, tôi chưa. Đau lắm đấy. Có thể nào đây là ngày tôi bị chôn trong chiếc huyệt đã được đào sẵn do chị ta chuẩn bị không nhỉ.
Chuyện đã tới nước này…
Lộn vòng quanh đám hổ lốn của nhà mình, tôi hét tới lủng phổi.
“Woaahh! Có một cái tủ quần áo nè! Nh-Nhắc mới nhớ, nghe đồn tủ quần áo sở hữu siêu năng lực đó!”
“…Siêu năng lực hả? Wow, ý nghĩ ấy làm ta thấy hứng thú quá… Không, chỉ là một kiểu cộng hưởng kỳ quái thôi.”
“Nếu chị vào trong một chiếc tủ quần áo, khả năng cao chị sẽ được gửi tới chiều không gian thứ tư đó! Đây là một vật rất quan trọng với mỗi vị anh hùng luôn!”
“Đừng có mà đánh giá thấp ta. Nhà ngươi nghĩ ta sẽ tin trò hề này hả? Trong cuốn sách hồi bé ta đọc, truyện kể rằng thứ đó sẽ đem ta tới thế giới của vua sư tử. Không phải chiều không gian thứ tư, mà là thế giới cổ tích… Hm, vậy cái tủ quần áo này…
Chị ta cắn câu rồi! Tận dụng khoảng sơ hở từ sự ngây thơ của Thiết Vương, tôi lao ngay vào trong chiếc tủ quần áo trống. Trong này chỉ có vừa đủ không gian để tôi trú vào, nhưng tôi đóng cánh cửa đôi lại. Ngay sau đó, nắm đấm của Thiết Vương đâm vào cánh cửa gỗ.
“Khốn nạn! Nhà ngươi định trốn tới đất nước đó sao?!”
“Đ-Đúng rồi đấy. Gặp lại sau nhé, nhà Vua!”
“Urk! Tuyệt vời quá! Mà thật đáng khinh…!”
Nghe thì có vẻ chị ta đang nghiêm túc lắm đây. Sợ hãi vì cánh cửa cứ kêu cọt cà cọt kẹt, tôi gỡ tấm bìa được treo bên trong cái tủ. Vì người mẹ của gia đình Yokodera rất giữ gìn đồ đạc và chăm sóc chúng quá tốt, nên có nhiều thứ dù đã thủng lỗ chỗ vẫn được giữ lại. Vì bà ấy hết lòng sửa chữa chúng bằng băng dính với bìa các-tông, nên có một lỗ thủng rất to ở sau tủ quần áo. Tôi thoát ra ngoài bằng chui qua đó.
“Ah.”
“Eh?”
Để rồi chạm mặt Thiết Vương, người vừa mới vòng ra phía sau cái tủ.
“…Dịch chuyển sao rồi…?” Tông giọng chị ta bỗng hạ thấp hẳn một bậc.
Nhà Vua này… Không, cô nhóc này trông như thể vừa bị phản bội vậy. Một khoảng lặng lại phủ kín căn phòng, và tôi là người đầu tiên cất tiếng.
Khụ khụ, tôi hắng giọng.
“C-Chị chủ tịch! Em xin lỗi! Hình như thằng em trai của em lại gây rắc rồi rồi…”
“Hm? Hmm? Cậu là… Yokodera thật sao?”
Nhìn tôi nằm sóng soài trên sàn, chị Thiết Vương chớp mắt liên hồi. Hiển nhiên, chị ta mở cánh cửa tủ sau lưng tôi và không thấy ai ở trong.
“U-Um… lúc em hứa với chị ở CLB sáng nay đó, em đã suy nghĩ cách để trả đũa thằng em, nhưng không ngờ nó phản công sớm vậy, rồi em phải trốn ở trong nhà kho tới bây giờ. Thằng em đó giờ đã dùng năng lực của tủ quần áo để tẩu thoát rồi. Khốn nạn…” Tôi chùng vai xuống tỏ vẻ thất bại, khóc sụt sùi.
Cùng chiêm ngưỡng tài năng diên xuất của người đóng vai cây cối trong tất cả tiết mục kịch trên trường trong sáu năm liền nào!
“Mmm… Không, mà… Mmm…” Chị Thiết Vương có lẽ đang suy tư như nhà triết học Xô-crát. Chị ta rồi nhẹ nhàng chạm vào vai tôi với khuôn mặt thanh thản. “Không cần xin lỗi. Cậu chưa làm gì sai mà. Quả thực là có nhiều chuyện khó giải thích trên đời này… Vậy đây chính là cánh cổng tới Narnia sao… Fufu.” Chị ta quan sát cái tủ quần áo rồi gật đầu ngưỡng mộ.
Đôi mắt phía dưới cặp mi dài đó giờ đang lấp lánh đầy hứng thú. Hy vọng chị ấy sẽ giữ mãi tính tình như thế này khi trưởng thành.
“…Chuyện này không ổn ở rất nhiều góc độ. Cho cả Senpai và Nee-san nữa.”
“Anh đồng ý với em đó, Tsutsukakushi ơi. Chúng ta phải cùng chăm nom cho người chị gái của hai ta.”
“Đấy chỉ là một nửa điều em tính nói thôi.”
Một chất giọng bình lặng cất lên từ một phía nhà kho. Khán giả duy nhất của vở kịch hạng ba rẻ tiền này đã ngồi xuống sàn. Và rồi Thép-san đã ngưng gật đầu.
“Hm? Đợi chút. Có chuyện này lạ lắm.” Chị ta cẩn thận soi mói người tôi.
“C-Có gì sao ạ? Em rất là trong sáng, thuần khiết và không có gì lạ cả!”
“Đúng rồi, cậu không kỳ lạ. Cái kỳ lạ chính là tên em trai kia. Nó đang mặc quần áo thể thao của CLB điền kinh… Bộ trông giống hệt với chú bây giờ…”
“A-A-Ai để tâm tới tiểu tiết như vậy đâu?!’
“Chắc là chị có thể bỏ qua cho vụ này… Có điều chị vẫn còn băn khoăn. Cảm giác như thể có một bí mật động trời gì đó chị chưa biết ấy.”
Urk… nhà Vua đang cố gắng mở cánh cổng tới sự thật. Nói chứ, cả tôi cũng bất ngờ vì đã lừa được chị ta tới giờ phút này đấy. Giờ chuyện đã tới nước này, tôi sẽ phải dùng con át chủ bài – Cứu anh với, Tsukiko-chan ơi!
“Sao cậu nhìn Tsukiko với ánh mắt mong chờ như thế?”
Ngay khoảnh khắc đó, chất giọng nặng nề của Thiết Vương lại cất lên. Đúng là hễ dính dáng tới cô em gái thì chị ta tinh ý hơn hẳn.
“Này, Tsukiko có biết gì về vụ này?”
“Không không không ạ! Cái này có thể là bởi… Em mới gặp Tsuki – Em gái chị lần đầu! Cô bé dễ thương quá làm em thấy khó thở đó ạ!”
“Eh?”
“Chị hiểu rồi, chuyện là vậy sao! Cậu có mắt tinh tường đó, Yokodera à!”
Hài lòng với câu trả lời của tôi, chị ta bắt tay tôi thật chặt. Tsukiko-chan hẳn phải có năng lực kỳ diệu nào đó rồi. Cô bé đủ sức làm nhà Vua quên hẳn chuyện tủ quần áo rồi Narnia gì đó.
Còn về phần Tsutsukakushi kia, người không thấy hai chủ đề này có gì liên quan, đang nhiệt tình săm soi tôi đây. Dù thế thì tôi cũng không dừng lại được. Nói cho cùng…
“Chỉ có ngợi ca bằng cảm xúc hời hợt thì là coi thường Tsukiko đấy. Cậu không tính làm thế nhỉ?”
“Không rồi ạ. Em rất xúc động vì sắc đẹp của em gái chị. Đấy là thứ sẽ làm cả những đoá hoa tươi đẹp, lộng lẫy nhất phải thấy hổ thẹn!”
“Thế nếu cậu dùng phép thống kê để định nghĩa sự dễ thương của Tsukiko thì sao?”
“Nếu em lấy mẫu ngẫu nhiên từ 6 tỷ người đang sống trên trái đất này, rồi thực hiện phép thử nghiệm mù đôi, thì em ấy sẽ đứng đầu bảng vì độ dễ thương đó luôn!” (Phép thử mù đôi: là khi cả người nghiên cứu và người thử nghiệm đều không biết ai thuộc nhóm thí nghiệm/nhóm chịu tác động, ai thuộc nhóm đối chứng/nhóm không chịu tác động).
“Thế nếu cậu dùng logic để định nghĩa sự dễ thương của Tsukiko?”
“Nếu ‘Em gái chị dễ thương’ là thật, thì câu ‘Tất cả cô gái dễ thương trên thế giới đều là em gái’ cũng phải đúng. Nếu ta thêm một mệnh đề luôn đúng vào phát biểu trên, chúng ta sẽ được kết luận rằng em gái của chị dễ thương!” (tautology: Một lỗi logic khi phát biểu hai câu mang nghĩa giống hệt nhau)
“Thế nếu dùng ngôn ngữ của CLB điền kinh thì sao?”
“Người đàn ông đã mọc cánh, Sergy Bubka! Người đàn ông có hình thể tuyệt mỹ, Ben Johnson!”
Chị Thiết Vương hỏi dồn tôi, bắt tôi phải giải thích liên tục về độ dễ thương của Tsukiko-chan.
“Chúng ta hợp nhau đấy. Chị hoàn toàn đồng tình. Tsukiko xứng đáng trở thành di sản văn hoá của Nhật Bản.”
“Chúng ta nên lập một trang web chuyên về cô ấy để cả thế giới được biết tới em!”
“Internet với công nghệ, hử. Chị không nắm rõ mấy thứ đó lắm, nhờ cậu làm nhé. Chị sẽ bắt đầu bảo mấy tờ báo địa phương viết bài và in ảnh con bé ra đây…”
Và cứ thế.
Lúc hai người chúng tôi bận tâng bốc Tsutsukakushi tận mây xanh, người được nhắc đến đã nhanh chóng tẩu thoát rồi. Có thể cô bé không chịu được chuyện bị ngợi ca nữa. Cuối cùng thì tôi đã doạ người duy nhất biết sự thật đi rồi! Tôi thắng rồi!
…Nhưng cảm giác khá kỳ lạ. Sao tôi lại coi em Kouhai yêu dấu đó là một trở ngại nhỉ? Tôi không chắc mình đã thắng.
“Tsukiko thật sự chưa trở lại bình thường. Bức tượng mèo chết tiệt này. Bao giờ thì nó rút kinh nghiệm đây? Vậy thì, um… chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?” Chị Thiết Vương ngoái nhìn Tsukiko, để rồi nghiêng đầu bối rối.
“Em đang nói rằng thằng em của em rất là khó tin. Em ở đây vì chị đã bảo em tới mà!”
“Ahh, đúng rồi. Chúng ta cùng bắt đầu Cuộc Họp Bàn Chiến Lược Chống Lại Em Trai Nhà Yokodera nào. Cậu tới phòng chị đi.
“C-Chị chắc không?”
“Sao tự nhiên lại lo lắng rồi? Nói chuyện nghiêm túc ở chỗ này là không thể. Trong này loạn cào cào hết cả rồi. Chị nhớ mấy năm trước chỗ này có vẻ sạch sẽ hơn bây giờ mà.”
“…Vậy là đã lâu chị không tới chỗ này sao?”
“Có lẽ vậy. Chị ghét chỗ này lắm.”
Nhà Vua nhún vai rồi tiến về phía nhà chính. Dù không cảm thấy thoải mái khi rời nhà mình – về nội dung - ở trong nhà kho đó, giải thích thêm cho chị ấy chỉ làm mọi việc rối lên nữa. Do vậy, tôi đành phải đi lạch bạch theo bước chị ấy như một con vịt mỏ đốm, để rồi chợt nhận ra một chuyện.
Nhà Vua chưa từng nhìn thẳng vào bức tượng mèo lớn kia. Chị ta cứ tránh mắt khỏi nó. Như thể chị ấy đang cố ý lơ nó đi vậy.
*
Phòng của người chị gái nằm ở phía đông toà nhà, mặt hướng về sân sau. Hình như phòng của Tsutsukakushi ở ngay bên cạnh phòng chị ta, nhưng nó bị đóng chặt bởi một cánh cửa hơi nghiêng sang một bên, làm tôi không thấy cô bé định làm gì. Vả lại, phòng chị Thiết Vương còn to hơn phòng khách nhà tôi.
“Một căn phòng đậm chất Nhật Bản…”
Cảm giác tôi vừa thăm bà ở quê. Trông hệt mấy căn phòng tôi đã thấy qua, sàn nhà được phủ thảm tatami. Chất lượng của lớp phủ bấc mềm đem lại cảm giác khác hẳn với nhà tôi. Bỗng tôi nhận ra sự đổi thay của nền kinh tế Nhật Bản trong thời gian gần đây rồi.
“Cậu nhìn quanh làm gì? Chẳng có gì kỳ lạ ở đây đâu nhỉ?”
“Cả căn phòng mang phong cách Nhật Bản đã đủ kỳ quái rồi đó.”
“Thật sao? Cậu là người đầu tiên chị mời vào trong phòng, nên chị không biết.” Chị Thiết Vương đứng im ở chính giữa căn phòng, cười khúc khích một tiếng.
Thật sự thì, không có gì lạ ở trong phòng này cả. Dẫu sao thì trong này hầu như chẳng có gì. Một cái bàn ăn thấp, một chiếc đệm sàn, một cái tủ quần áo, một cái quạt điện và mấy bức bình phong. Hết rồi đấy. Nói lành cửa nhà, thì căn phòng trông đơn giản, hoặc cũng có thể đã xảy ra một vụ án mạng từ lâu.
Tôi không nghĩ phòng của một cô gái sẽ trông như này đâu. Làm như tôi biết ấy, vì tôi đã từng thấy qua một căn phòng nào đâu. Tôi chỉ có thể so sánh phòng này với mấy cái trên TV. Truyền hình chính chính thống nhé.
“Này, chị đang làm gì vậy?!”
Trước lúc nghĩ ra nên nói gì, chị Thiết Vương không ngần ngại cởi bộ áo khoác thể dục ra. Và thế là chiếc áo phông trắng tinh ngay bên dưới đã xuất hiện. Khoảng cách giữa mắt tôi và hai ngọn đồi đầy mơ mộng kia giờ chỉ là một tấm vải mỏng manh.
Vậy chuyện sẽ tiến triển theo chiều hướng này rồi! Tiếp theo sẽ phụ thuộc vào độ may mắn và kỹ năng của tôi đây, bởi vì không cuốn sách dạy tán gái nào sẽ giúp được tôi nữa! Tất thảy người trên hành tinh này ơi, xin hãy cho tôi mượn sức mạnh!
“Hm? Ah, đừng để ý tới chị. Chị quên thay quần áo lúc về nhà thôi.”
“T-Thay…! Em biết rồi… Từ từ, đợi chút! Kể cả lúc chị nói ‘Đừng để ý’, làm sao em làm ngơ được! Chị đang đứng trước mặt con trai đấy!”
“Haha, có phải chị sắp cởi hết quần áo ra đâu? Mà nội y cũng không phải chuyện quá to tát gì.”
“Chị nghe có vẻ thoải mái vậy! Mà, lúc cởi chiếc áo phông đó ra tức là chị còn mặc đúng đồ lót thôi đó!”
“Dù cho có đang mặc đồ lót, thì quanh đây làm gì có ai gây sự đâu?” Chị Thiết Vương nói, không mặc gì ngoài một chiếc áo phông, rồi mở cửa tủ quần áo.
Tôi thấy vệt mồ hôi đầy quyến rũ lấp lánh trên lưng chị ấy. Ở đây có người sẵn sàng làm chuyện kỳ lạ đó! Mà sao tôi dám nói ra được? Thiết Vương đặt niềm tin tuyệt đối vào thành viên CLB rồi. Chị ta bất cẩn quá. Chẳng mấy chốc chị ấy sẽ bị một tên quấy rối nào đó xâm hại thôi.
“Nè, thay đồ xong rồi. Giờ cậu hết phàn nàn rồi nhé.”
“Em không nghĩ mình than phiền được! Em chỉ thấy biết ơn thôi ạ!”
“Hm. Đôi lúc chị không hiểu cậu đang nói gì lắm,” Thiêt Vương nheo mắt lại, đặt tay lên vùng hông… của cái áo khoác thể thao.
Vậy là chị ta chỉ định thay sang một cái áo thể thao khác với cái áo dùng cho hoạt động CLB điền kinh. Không biết chị ta có bao nhiêu cái áo nữa!
“Áo thể thao rất co giãn, rất bền, chống ấm rất tốt, mặc rất thoải mái trong các hoạt động như đi thể thao, thư giãn ở nhà, với đi ngủ nữa. Với chị và cậu thì áo thể thao là toàn năng rồi. Chị đây không ngại giao cho cậu một cái cũ đâu.”
“Em muốn ạ! Nhưng lý do hơi khó nói, nên em xin phép từ chối.”
“Hmm. Đôi lúc cậu rất sâu sắc đó, Yokodera à. Cậu rất khác thằng em trai kia đó… Ahh đúng rồi. Chúng ta định thảo luận về hắn.”
“Trước hết thì, chị có thể xử lý đám quần áo vừa mới cởi ra và ném sang bên kia không ạ?”
“Khỏi lo lắng. Chúng sẽ tự chui vào máy giặt thôi.”
“Sao như thể đây không phải chuyện của chị vậy? Đồ thể thao tự mọc chân sao?”
“Chị để ở chỗ kia rồi Tsukiko sẽ lo liệu.” Chị ta nói với chất giọng đầy tự mãn.
…Thật sự đấy? Chị bao nhiêu tuổi rồi thế? Ngày nay học sinh tiểu học cũng biết tự lo cho quần áo của bản thân mà. Dọn phòng đi!”
“Cậu đang làm vẻ mặt gì thế? Nếu muốn tán dương sự tận tuỵ của Tsukiko thì cứ việc.”
“Nếu là em, thì em muốn trách chị. Tất nhiên vẫn đang ngợi khen cô em gái đó!”
“Rất tốt. Tsukiko đang làm rất tốt. Từ hồi bọn chị còn nhỏ đã như vậy rồi.”
“Vậy là chỉ một nửa lời em muốn nói với chị lọt vào tai.”
Kỹ năng nghe thật tốt, tốt tới mức bỏ qua tất cả điều tiêu cực hoặc nhận xét mang tính xây dựng về bản thân luôn. Mà nói, chuyện đấy không đáng để ý đâu… Tôi cũng không phải người hoàn hảo mà.
“Chị biết Tsukiko đã trải qua nhiều gian khó, nhưng con bé chưa từng nề hà. Con bé mạnh mẽ thật đấy.” Thiết Vương ngồi đối diện khách trên chiếc đệm sàn, nhìn vào khoảng không và nhớ lại.
Mấy lời tôi đã nghe trước đây lại len vào đầu tôi.
“…Em nghe nói rằng em gái của chị không có nhiều kỷ niệm về cha lắm.”
“Dễ đoán. Bố chị mất khi con bé lên ba, mẹ chị mất khi nó lên năm. Ông bà nội của bọn chị đã mất trước đó, còn gia đình nhà ngoại có khá nhiều vấn đề, với lại họ sống ở Châu Âu. Dù có họ hàng sống quanh đây, nhưng chủ yếu là hai đứa bọn chị tự sống cùng nhau. Buồn thay, chị không thể trở thành hình mẫu người mẹ hay người cha cho con bé được.” Chị Thiết Vương dùng chất giọng đầy ấm ức và tiếc nuối để nói cho tôi nghe.
Chị ấy dùng đôi mắt trong sáng đó mỉm cười, như thể tự trách mình. Người ở phía đối diện bàn trà kia chợt trông như đang ở thế giới khác, làm tôi muốn dụi mắt quá.
“Nhưng mà, chị có nói gì, thì Tsukiko vẫn dọn cho chị, nấu cho chị ăn, xoa bóp cho chị… Có điều con bé không cho phép hai chị em ngủ chung. Gần đây không biết chị có ép nó quá đang không nữa.”
“Sao chị không bắt đầu tự lo cho quần áo của mình đi?”
“Hm? Chị không hiểu. Giải thích dễ nghe hơn nào?”
“Tự lo cho bản thân đi!”
“Chị nghĩ mình đang rất cố gắng vì Tsukiko và vì bản thân chị nữa. Nhưng chị đây chỉ có thể viết nhật ký trưởng thành của nó thôi.”
“Em cảm giác hai chúng ta đang ‘Ông nói gà, bà nói vịt’ nhỉ?”
Và ‘nhật ký trưởng thành’ là cái gì vậy? Khuôn mặt chị Thiết Vương giờ đây có phải ảo ảnh thị giác không nhỉ? Chị ta lúc quanh một chiếc hộp nhỏ trên bàn, lấy ra một cái chìa khoá bằng bạc. Chị ấy lắc nó hai ba lần, rồi lại đóng hộp lại.
“Đây là chìa khoá vào căn phòng bí mật của chị. Giữ bí mật khỏi Tsukiko nhé?”
“Phòng bí mật?”
“Đúng rồi. Ở trên trần phòng này có một tầng gác lửng để giấu người. Chắc là di sản từ hồi chiến tranh để lại. Nếu cậu mở khoá cánh cửa ở trên đỉnh tủ quần áo thì sẽ vào trong đó được. Dù Tsukiko có dọn phòng thì con bé hẳn không biết căn gác lửng đó đâu. Chị để nhật ký thưởng thành ở đó.”
“Sao chị lại…?”
“Lúc nào tới giờ dọn nhà thì con bé sẽ dọn dẹp mọi ngóc ngách trong phòng này, nếu chị để nhật ký ở đây thì lập tức nó sẽ quẳng đi luôn. Ví dụ nè, từ khi Tsukiko lên năm, chị đã quay khuôn mặt lúc ngủ của nó và lưu trữ ở trên kia.”
“Nếu hai người không phải chị em, làm vậy làm phạm tội đó.”
“Còn có ảnh nó ở trong nhà vệ sinh nữa. Cũng chụp từ khi con bé lên năm luôn.”
“Kể cả là chị em, làm vậy là phạm tội đó!”
“Không sao. Nếu vì Tsukiko, chị không sợ gì cả!”
“Đấy là kiểu tư duy của đám tội phạm mà!”
Thiết Vương trông hệt một người cuồng tín khi chị ta cầu nguyện trước trời cao trong xanh. Tsutsukakushi đã phải vất vả nhiều rồi. Tưởng tượng từ nhỏ đã phải chịu hoàn cảnh như vậy… thì tôi đoán cô bé có sức đề kháng tốt hơn với mấy chuyện kiểu như trên nhỉ? Tôi muốn khóc quá.
“Một ngày nào đó chị sẽ viết lại luật pháp Nhật Bản và mời cậu tới dự đám cưới của chị với Tsukiko, Yokodera à. Việc của cậu hôm đó sẽ là chiếu những đoạn video đó trong buổi lễ. Độ dễ thương của Tsukiko sẽ vượt khỏi biên giới văn minh nhân loại, tạo ra sự đồng cảm trên phạm vi toàn cầu.”
“Em chỉ thấy sắp có hỗn loạn toàn cầu thôi! Tình cảm của chị hơi nặng quá rồi đấy, Chị Chủ tịch!”
“Hm… Giờ thì chị tin là vẫn còn khá nhẹ đó. Chị chỉ nghĩ về Tsukiko có 24/7 thôi mà.”
“Mấy cảm xúc đeo bám như chính là thứ nặng ký đó!”
“……”
Chị Thiết Vương ngưng nói rồi nghiêm khắc lườm tôi. Giờ nghĩ lại, chủ đề này không ổn rồi. Cứ đà này thì nhiều chuyện sẽ chuyển hướng rất xấu (phần lớn là cho cuộc đời của Yokodera-kun tội nghiệp).
“Chị sợ,” nhà Vua thì thầm.
Một giọng thầm thì mà tôi suýt chút nữa đã không nghe được, do vậy tôi mất một lúc mới phản hồi lại.
“…Sợ?”
“…Sợ. Sợ phải chia ly với người khác. Sợ rằng người ta sẽ lại rời bỏ chị. Sợ ở chỗ này một mình. Chị mất quá nhiều thứ rồi…”
Hành động như một đứa trẻ, chị ấy nắm chặt lấy cổ áo phông, kéo nó lên. Như thấy ngượng vì lời của chính mình, chị ta vùi nửa khuôn mặt đằng sau chiếc áo rồi tiếp tục thì thầm.
“Do vậy thứ này không nặng ký chút nào… Không đậm sâu đâu…”
Đôi mắt xanh màu trời hệt như cô em gái của chị ấy đã không còn chú ý tới tôi, chúng đã chuyển hướng xuống lớp thảm tatami. Màu xanh da trời hệt như vũng nước sau cơn mưa đã tạnh, như thể sắp tan biến.
“Chị Chủ tịch… Em lỡ lời rồi. Có rất nhiều kiểu tình yêu khác nhau mà, nên chị phấn chấn lên đi.”
Tôi suýt chút nữa cảm thấy muốn xoa đầu chị ta một cái. Tất nhiên tôi làm gì đủ gan làm thế, do vậy tôi chỉ động viên chị ta thôi. Nói mấy lời vờ như mình hiểu hết mọi chuyện là cái tôi giỏi làm lắm đấy.
Một lát sau, chị Thiết Vương vừa cười khúc khích vừa nhìn tôi.
“Fufu, không nghĩ có ngày chị được Yokodera an ủi nha.”
“Không, à thì, em xin lỗi…”
“Được rồi, cảm ơn cậu. Nếu ngày chỉ còn mình chị và Tsukiko, chị thề sẽ đương đầu với mọi thứ bằng chính thực lực của mình. Dù là với gia đình này, hay là với Tsukiko. Chị đây sẽ không bị đánh bại đâu nhé.” Sức mạnh và khí thế đã trở lại giọng chị ta rồi.
Như bờm của một chú sư tử đầy kiêu hãnh, mái tóc đuôi gà ấy lắc lư khi chị ta quay mặt.
“-Và thế là! Chúng ta phải tiễn đưa thằng em trai nhà Yokodera, kẻ đang làm vấy bẩn Tsukiko, về thế giới bên kia!”
“Vậy chúng ta trở lại chủ đề bằng cách này hử?!”
“Đầu tiên, ta sẽ bắt hắn ngồi trên một ngàn mũi kim. Tiếp sau đó, chúng ta lột da hắn. Rồi một chút nước sôi nữa…”
“Eeek!”
Vậy là bây giờ tôi đang lắng nghe những cách thức mà bản thân sẽ bị hành hình. Sao người ta có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Trái tim tôi sắp đập loạn xà ngậu lên vì tưởng tượng ra mấy cảnh đó rồi. Tất nhiên là trong về mặt sinh tồn ấy, mà đa phần là tính toán đánh bài chuồn.
“Dù việc dụ hắn ta ra vẫn đang gặp chút trở ngại, phút giây tiếp theo chị gặp nó, chị sẽ dùng vũ khí cùn dạng cầm tay giã vào gáy hắn một cái. Được rồi, hôm nay tới vậy thôi. Chúc cậu an toàn nhé.”
“Đ-Đợi đã! Đợi một giây thôi!” Tôi tuyệt vọng bám áo nhà Vua, người vừa đứng dậy định rời đi.
“…Sao? Cậu tính bao che cho tên đó hả?”
“K-Không đời nào, ngàn vạn lần cũng không! Em chỉ nghĩ có một kẽ hở lớn trong kế hoạch này thôi!”
“Oh? Là gì vậy? Kế hoạch này ngoài hai người chúng ta thì không ai được biết đâu nhé.”
Người được kể đến trên kia đã biết về kế hoạch này rồi đó! Nhưng vì Thiết Vương đang chằm chằm nhìn tôi, tôi phải nghĩ ra một cái cớ gì đó. Nếu không thì đời tôi sẽ bế mạc sớm thôi.
“Em gái chị thấy kế hoạch này thế nào? Trông có vẻ em ấy không ghét thằng em trai đó lắm.”
“…Nó đang bị tên kia lừa phỉnh. Đưa con bé về chính đạo là nghĩa vụ của chị.”
“Vấn đề ở chỗ đó đấy! Nếu thằng em trai cứ thế mà biến mất, thì cảm xúc con bé dành cho nó sẽ ngày một lớn hơn, rồi nó có thể nghĩ tên kia là một kiểu anh hùng bi kịch ấy!”
“Người hùng à… Không tốt… không công bằng.”
“Đúng không?! Đầu tiên thì chúng ta phải giải quyết cảm xúc của hai người đó đã. Chắc là tìm cách để chúng nó chia tay nhau!”
“Hm? Lần đầu chị nghe về thứ này đấy. Ý tưởng của cậu thế nào?”
“Về cơ bản thì, chị tiếp cận đối tượng, quyết rũ hắn, rồi làm rạn nứt quan hệ từ bên trong. Lúc chúng nó đã tách rời nhau ra thì chị lo liệu phần còn lại thôi. Thuộc da, thiêu sống… Miễn là em gái chị không còn hứng thú với nó nữa, thì chị muốn làm gì nó cũng được!”
“Chị không biết quyến rũ lắm đâu.”
“Um… Gì cũng được mà, miễn là chị cứ động chạm nó ở cự ly gần nhiều vào. Em nghe nói ăn mặc kiểu thời thượng với cả đối xử tốt là hai cách rất hiệu quả đấy! Ít nhất người ta nói vậy trong tập ‘Tôi lúc nào cũng là kẻ cắp trái tim!’.”
“…Thú vị nhỉ. Chị hiểu, chị hiểu.” Thiết Vương gật đầu tỏ vẻ ngưỡng mộ rồi lấy ra một cuốn sổ tay, có vẻ đang nghĩ kế khác.
Tự hỏi không biết vì sao chị ta không chuyển hướng nhiệt huyết này sang việc học nữa. Lại nói, tôi muốn tự khen mình vì đã nhanh trí. Tôi tin là Tsutsukakushi sẽ không bị lung lay trong một sớm một chiều, do vậy vẫn còn chút thời gian rất quan trọng. Nếu tôi có thể vờ như thằng em trai đã lên vũ trụ chơi thì tôi sẽ được an toàn! Tôi không thể thất bại, hoặc đời tôi kết thúc.
“Vậy thì, Chủ tịch, hôm nay nghỉ giải lao thôi… Chúng ta tiếp tục sau nhé.”
“Hmm? Chị chưa muốn tạm biệt ngay, nhưng chị hiểu rồi. Cảm giác như một con đường khác đã mở ra trước mắt chị sau khi nghe những biện pháp mới của cậu. Chúng ta cùng cố gắng tới khi chị đây dùng cách an toàn và hiệu quả để loại bỏ tên em trai nhà Yokodera.”
“Vâng! Nhưng xin chị nhớ, không đánh đập tới khi nó tử vong, bằng không cô em gái sẽ chỉ gắn bó với nó hơn thôi!” Tôi nhấn mạnh điểm này một lần cuối cùng lúc đứng dậy.
“Lượng thứ cho chị hỏi, cậu có trải nghiệm mất người thân rồi sao?”
“…Eh? Không, gia đình em vẫn còn khoẻ mạnh mà.”
“Chị hiểu rồi. Chị xin lỗi. Cậu nói như thể cậu đã từng trải qua sự kiện như vậy rồi ấy.”
Tôi dõi theo người chị đi tới khung ảnh ở gần tủ quần áo. Đó là một bức ảnh rất bình thường có thể thấy được ở mọi nơi. Trong ảnh là một người phụ nữ trẻ, một cô bé, và một em bé nằm trong nôi. Ba người họ đều cười rất vui vẻ. Đây chính là biểu tượng rõ ràng về hạnh phúc.
“…Người ta không thể cứ mãi khóc thương cho người đã khuất được. Nhưng nói thì dễ hơn làm. Từ bỏ cảm xúc đã gắn bó với người mất đi nào dễ dàng gì.”
Không trả lời chị ấy, tôi đứng dậy. Tôi biết chúng ta vẫn đang thảo luận cách hành quyết bản thân tôi. Nhưng đôi mắt trong xanh màu trời của chị ấy có một sắc thái mênh mông tới mức tôi không thể nói gì nhẹ nhàng được.
-Thật sự thấu hiểu cảm xúc của người khác là rất khó đấy.
Khó lắm. Người như tôi, người chỉ vờ như biết rõ cảm xúc của người khác, thật ra nào biết hai chị em nhà Tsutsukakushi thực sự cảm thấy ra sao mà.
Trận Dan-no-ura là một trận hải chiến xảy ra vào khoảng thế kỷ 12, đánh dấu thất bại quyết định của quân Taira đánh dấu chấm hết cho nỗ lực giành quyền kiểm soát nước Nhật. Minamoto Yoritomo, trở thành Shogun đầu tiên, thiết lập chính quyền quân sự ở Kamakura. Thái Bình quảng ký là một tập hợp những câu chuyện được biên tập vào đầu thời nhà Tống. Được xem là một trong Tống tứ đại thư. Tập sách này gồm 7021 câu chuyện, chứa khoảng 3 triệu chữ Hán Musashi là một tỉnh ở Nhật Bản, Fudoki (Phong thổ ký) giống ghi chép về địa lý của tỉnh đó. Câu gốc không dịch được sang tiếng Anh, nên người dịch đành chịu. Trong đoạn văn này Yokodera sử dụng hầu hết là tiếng Anh, nên phản ứng của Thiết Vương là như vậy. Dịch giả không chuyển nghĩa được. Câu gốc là: ‘Mattou na Fukou yori, Itsuwari no Ai wo’ (nghĩa đại khái là: Thà tạo ra tình yêu giả tạo còn hơn bất hạnh thực sự). Nếu có người dịch được hay hơn, xin hãy cho người dịch biết ở phần bình luận. Hush Little Baby là một khúc hát ru của phương Tây. Sanrio là một hãng thời trang thiết kế, cấp phép và sản xuất những áo phông có trang trí những nhân vật dễ thương từ văn hoá Nhật Bản. Raymond Chanler (23 tháng 7 năm 1888 - 26 tháng 3 năm 1959) là một tiểu thuyết gia và nhà biên kịch người Mỹ gốc Anh. Chandler có ít nhất ba cuốn tiểu thuyết được xem là tuyệt tác văn học: Farewell, My Lovely (1940), The Little Sister (1949) và The Long Goodbye (1953). Tên gọi "Philip Marlowe" của nhân vật chính trong tiểu thuyết của ông được một số người xem là danh từ đồng nghĩa với "thám tử tư". Sir Arthur Conan Doyle (22 tháng 5 năm 1859 – 7 tháng 7 năm 1930) là một nhà văn người Scotland nổi tiếng với tiểu thuyết trinh thám Sherlock Holmes. Chỉnh sửa đôi chút so với bản gốc: Không có cuốn sách hợp hay không hợp đạo lý. Chỉ có sách được viết tốt hay viết dở thôi. Hết rồi. Tautology: Một lỗi logic khi phát biểu hai mệnh đề mang nghĩa giống hệt nhau. Serhiy Nazarovych Bubka là một cựu vận động viên nhảy sào người Ukraina. Ông đã vô địch thế giới 6 lần liên tiếp, giành một huy chương vàng Olympic và phá kỷ lục thế giới 35 lần (17 kỷ lục ngoài trời và 18 kỷ lục trong nhà). Ông cũng là vận động viên đầu tiên vượt qua mức xà 6 mét và là người đầu tiên vượt qua mức xà 6 mét 10. Gợi nhớ tới tiểu thuyết Biên niên sử Narnia đã được dựng thành 3 phần phim rất nổi tiếng.