Hoàng Tử Biến Thái và Mèo Cái Không Cười

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02 - Chương 01: Au-revoir Nhà Tôi

Au-revoir Nhà Tôi. 

(Au-revoir: Tạm biệt) 

Thế giới nhuộm đỏ màu than hồng. Nhìn ra ngoài cánh cửa sổ xe buýt, tôi thấy cả đô thị ẩn mình trong ánh hoàng hôn đỏ thẫm. Cảm giác mặt trời tới đằng Tây ngày sau sớm hơn ngày trước. Chợt nhận ra tháng Tám chỉ còn hôm nay và ngày mai nữa thôi. Sắp hết hè rồi.

Cùng tiếng ve dần lặng, mùa hè năm lớp mười một đang chầm chậm trôi qua. Mùa hè duy nhất của tuổi mười sáu qua đi như thế đấy.

…Nghĩ tới đây, như bị cơn sóng thần cuồn cuộn xô vào lồng ngực, tôi cảm thấy mình phải làm gì đó ngay. Tôi đã làm gì trong hè này? Tôi nói chuyện với gái (trong trò chơi). Tôi xem gái tập thể dục (trong video). Tôi ngắm gái (trong ống nhòm). Năm quái nào trôi qua cũng đều là ba thứ đó. Từ từ, thế chưa đủ.

Kể từ tháng trước, hoàn cảnh xung quanh tôi đã thay đổi chóng mặt. Đúng rồi, có nhiều bạn hơn, tôi cũng chơi được nhiều hơn đó. Không chỉ quậy tưng bừng ở trung tâm trò chơi hay cùng nhau dùng bữa trưa, chúng tôi còn đi chơi công viên giải trí nữa. Nếu ai tò mò và muốn biết thêm thông tin chi tiết, hãy đọc nhật ký ảo tưởng được biên soạn thành tuyển tập Yokodera-kun nhé. À, không ai quan tâm sao? Vậy thì, được rồi…

Những lúc ấy vui lắm. Đã từng rất vui luôn. Nhưng cảm giác vẫn thiếu thiếu gì đó. 

“Người ta chỉ cần sống để hưởng lạc. Bởi hạnh phúc chẳng mấy mà phôi pha.”

Oscar Wilde, nhà văn trào phúng (biến thái) người Ai-len, đã tận hưởng cuộc đời ngắn ngủi của mình như thế đó. Tôi luôn sống để noi gương cụ. Cả bây giờ nữa, sao tôi không đi tìm cái gì ra dáng sự kiện mùa hè nhỉ? Đi chơi hội hè với gái chẳng hạn. 

-6 giờ tối ngày 30 tháng Tám. Trên xe buýt, tôi nêu cảm nghĩ cho cô gái ngồi bên cạnh nghe. Cô gái đó, Tsutsukakushi Tsukiko, đáp lại.

“…Senpai chẳng thay đổi gì cả. Lại bị nhiễm lời của người xưa rồi. Sao anh không…”

“Sao anh không, làm gì?”

“……”

Cô gái chỉ lẳng lặng quay mặt về phía cửa sổ.

“H-Hử? Tsutsukakushi? Có chuyện gì sao?”

Nếu ai hỏi cô bé đang nhìn thứ gì, thì tôi chắc cô chẳng nhìn vào đâu cả. Một cặp vợ chồng trẻ dạo chơi quanh góc phố, một gia đình nhỏ đứng trước vạch kẻ đường, vài cặp anh chị em chạy tung tăng. Em đảo mắt qua những cảnh đó thay vì nhìn vào mắt tôi.

“…Um, Tsutsukakushi-san ơi?”

Thêm nữa…

“Cứ cho là đã đến hội hè, rồi chúng ta làm gì ở đó?”

Cô gái bất ngờ hỏi tôi như thế.

“Em hỏi kiểu gì vậy…?”

Chuyện đấy cần phải hỏi sao? Tôi cũng chẳng trả lời nổi vì trước nay chưa từng mời cô nào đi hẹn hò cả. Nhớ là trong mấy video có thoại, diễn biến sẽ thành ra kiểu: “Đi hội hè đi!” -> “Được, đi nào!” -> “Anh thích em, em cởi đồ nhé!” 

Tôi tưởng đó là ba bước quan trọng nhất rồi, mà thực tế chắc là cần thêm vài bước trung gian nữa. 

fbfddc77-6fe3-4b68-bba8-5cf0c3f579c9.jpg

“Chơi mấy trò bình thường cũng được. Anh chưa nghĩ tới trò nào cụ thể.”

“Trò chơi trong nhà.”

“Huh?”

“Em muốn chơi mấy trò trong nhà. Kiểu old maid hay daifugo ấy.”

“Lựa chọn thật tinh tế làm sao.”

Tôi chưa từng thấy người ta chơi bài ở hội hè đâu. Dù gì lễ hội thường tổ chức ngoài trời mà. Thử suy luận xem cô muốn gì, tôi kết luận rằng Tsutsukakushi đang nói ‘Em không muốn chơi với Senpai nữa~’ rồi xa lánh tôi. Ví câu này với diễn biến cổ điển ‘Về chung với anh thì bạn bè sẽ hiểu nhầm mất, ngại lắm…’ được không nhỉ?

…Không, sao mà thế được! Tôi lắc đầu chối phăng. Hai đứa đã thân nhau tới mức chút lo lắng vẩn vơ này không làm tôi suy sụp được đâu. Các vị cần bằng chứng sao? Rất hân hạnh.

Từ cách nói lời tạm biệt ta có thể đo được độ thân mật giữa một người con trai với một cô gái. Ví dụ, giữa chị Senpai trầm tính, lạnh lùng ta mới gặp với một thằng bạn chí cốt thì cách nói ‘Tạm biệt’ 2 người này sẽ khác hẳn nhau rồi. Thế giờ ta xét đến ửng cử viên cho vị trí em gái nhé: “Tạm biệt”. Ôi, cái cảm giác lạnh lẽo khi ấy đã đủ làm tan nát cõi lòng rồi.

Lấy ba ví dụ trên rồi áp vào quan hệ giữa tôi và Tsutsukakushi lúc này thì quan hệ giữa hai đứa còn vượt cả ba bậc đó. Có hỏi thì tôi cũng chẳng dùng lời để tả được. 

…Tất nhiên, kể em ấy nghe xong, tôi nhận về một tiếng thở thật dài.

“Vậy anh muốn em nói ‘Tạm biệt’ kiểu gì?”

“Hmmm… Chắc là kiểu em bám anh không rời rồi ‘Em không muốn về nhà. Em không muốn từ biệt ở đây…’ chăng?”

“Eh, ý anh là sao?”

“Ohh, đừng hiểu nhầm! Anh muốn em nói theo kiểu của em gái ấy!”

“…‘Tôi về đây. Chúng ta đường ai nấy đi nhé.’” 

“H-Hử? Nghe hơi phũ nhỉ? Thêm nữa, sao em đã xuống xe rồi? Để anh tiễn em nhé! Ah, em ấy không nghe tôi nói rồi. Từ từ! Anh bảo đợi đã, Tsukiko-chan!”

Xuống xe theo Tsutsukakushi tại điểm cuối, tôi bị bất ngờ vì cơn gió mạnh ào qua. Nhắc mới nhớ, đài dự báo bão sẽ đổ bộ từ phương nam.

‘Bão sẽ chỉ sượt qua chỗ chúng ta thôi~!’

Giọng có vẻ lo lắng, Onee-san dự báo thời tiết nói thị trấn này sẽ không nằm trong vùng tâm bão. Mà thấy mấy cành cây nghiêng ngả ra tiếng, tôi có linh cảm bão chuẩn bị tới rồi.

“Đừng cứ thế mà chạy đi chứ! Em còn nhỏ, không cẩn thận là bị gió cuốn bay đấy!”

“Nói thế là hỗn. Tôi lớn hơn thế đấy. Tôi sẽ trở nên lớn hơn. Thêm nữa, đã nói bao lần tôi không thích bị anh gọi là ‘Tsukiko-chan’ rồi nhỉ?”

“Hm… thế thì, Nguyệt Tử ơi…”

“Tuỳ vào biệt danh, tôi sẵn sàng đi kiện đó.”

“Ghét ra mặt vậy sao?!”

Tsutsukakushi cứ phăm phăm đi trước làm tôi vội vàng bám theo.

“Anh không thể gọi em là Tsukiko-chan. Anh cũng chẳng thể gọi tên em bằng tiếng Anh được. Giờ trong đầu anh chỉ còn ‘Em gái yêu’ với ‘Nyanko’ thôi. Em thích cái nào hơn?”

“Sao tôi chỉ có hai cái để chọn? Vốn từ của Senpai kỳ lạ quá. Còn nhiều tên hơn nữa mà.”

“Ví dụ là?”

“…Ví dụ sao. Chỉ là ví dụ thôi nhé, anh có thể gọi em là Tsuki…”

“‘Công chúa Đồ ngọt’ có ổn không? Ohh, đúng rồi, mượn Cổ tích Ông lão đốn tre cũng được đó! Ah, em đi đâu thế, em gái yêu của anh ơi!”

“Đừng bắt chuyện với tôi. Cái kiểu vùng văn hoá gì thế? Văn hoá Biến thái-san à?”

Em gái tôi (do tôi tự đặt) bỗng hoá ương bướng, dạo phố hệt một loài thú nhỏ. Phần tóc được em cột lên lắc lư qua lại như đuôi của nàng mèo phật ý. Thật sự đấy, sao tâm trạng em ấy đột ngột chuyển xấu vậy?

Chúng tôi lại tới khu dân cư ở khá gần ngọn đồi có cây tùng cô đơn. Xếp hàng dài xung quanh là những căn nhà lớn mà cũ kỹ cùng với nhiều căn hộ nhỏ hơn. Ở mé bên phải là bức tường đá chạy dài. Vì tư dinh nhà Tsutsukakushi quá lớn, nên đi từ góc tường bên này tới cổng nhà cũng mất kha khá thời gian. Tôi cũng phần nào quen với quang cảnh nơi đây rồi. 

Hoặc là tôi nghĩ vậy, đến khi cô gái đi trước bỗng khựng lại, quay mặt về phía tôi.

Tới rồi – Đây chắc lần đầu tiên trong ngày – Cô bé nhìn thẳng vào mắt tôi. 

“Anh không cần đưa em về nhà đâu. Cảm ơn anh rất nhiều vì hôm nay ạ.”

“Em sợ anh sẽ hoá sói rồi tấn công em hả? Anh thuộc loại sẽ dừng tay nếu đối tác không bằng lòng đó.”

“Thế anh thừa nhận sẽ hoá sói nếu không có người can ngăn sao?”

“K-Không phải. Ý anh không phải thế! Chỉ là cách nói bằng hình ảnh thôi!”

“Cá hồi… Vậy là anh không kiểm soát nổi ngôn từ nữa. Em cảm giác mình hiểu, nhưng thật ra là không.”

Tsutsukakushi lắc đầu làm phần tóc tết hình đuôi mèo cũng lắc lư theo.

“Em đùa đấy. Em tin tưởng Senpai mà. Nhưng đó không phải lý do em nói vậy.”

“Thế, sao mà…?”

“Nhà em ở đằng kia rồi. Em thấy có lỗi vì khiến anh phải hộ tống về tận nhà.” Giọng em đều đều, không biểu lộ cảm xúc.

Cô gái ấy không cười, không giận, còn gò má trắng như tuyết ấy không cử động gì cả. Đôi môi mỏng vẫn khép chặt, đôi mắt tựa cầu thuỷ tinh lặng ngước nhìn tôi. Em ấy nhìn đâu cũng thấy đáng yêu, mà trên gương mặt ấy chẳng có chút tươi vui nào. Tin hay không thì tuỳ, cô nàng cùng lắm chỉ trông giống người máy thôi. Nhưng tôi lại thấy được biểu cảm thực sự sau vẻ mặt lạnh băng ấy. 

…Và đó chính là lý do tôi chần chừ.

“Tạm biệt Senpai. Chúng ta lại gặp nhau ở trường nhé.”

Lời ‘Tạm biệt’ lần này nghe không nghiêm túc như mọi khi. Không để ai lại gần, Tsutsukakushi lặng cúi đầu, rồi quay gót ra đi. Trong ánh chiều tà, em để lại sau lưng chiếc bóng dài, tách bản thân khỏi thế giới xung quanh, không ngoái nhìn lại dù chỉ một lần. Tôi chỉ có thể tạm biệt cô bé như vậy đấy. 

Nào, về đáp án cho câu hỏi trước đó. 

Lúc tôi đề nghị hộ tống cô bé về nhà, em ấy lập tức từ chối rồi xa lánh tôi… Không biết nếu sử dụng thước đo hảo cảm như trong trò chơi hẹn hò thì tôi đang ở cấp độ nào rồi nhỉ. Ai hiểu được cách con gái suy nghĩ thì cho tôi biết với.

…Thật ra, xin đừng cho tôi biết. Tôi cảm giác câu trả lời sẽ chỉ làm bản thân buồn khổ hơn mà thôi.

Tsutsukakushi Tsukiko không thể mỉm cười. Tất cả là tại ‘Mèo Đá’. Hai tháng trước, bị tượng mèo chơi một vố đau, hai người chúng tôi trở thành cộng sự. Đời tôi rơi vào hiểm cảnh, có chút khúc mắc với chị em nhà Tsutsukakushi, rồi còn nhiều chuyện hơn nữa, song phần lớn trong số chúng bằng cách nào đó đã ổn rồi. Nghĩ lại, nhiều chuyện đã trở thành kỷ niệm đẹp đó chứ. Cô nàng phẳng lỳ – ý tôi là Azuki Azusa – còn trở thành bạn tôi mà.

Nhưng rốt cục, chúng tôi chẳng thể lấy lại nụ cười của Tsutsukakushi. Hai đứa chúng tôi thường đi lòng vòng quanh phố nhằm tìm được thứ gì giúp đem nụ cười ấy trở lại, có thể là những người không cần biểu cảm chẳng hạn. Tôi đã hy vọng có thể tìm ra chúng để làm quà tặng Tsutsukakushi thông qua bức tượng thần mèo. Vừa mới đây, hai đứa đang về nhà sau một ngày tương tự.

Xin mọi người nhớ rằng tôi là một nam sinh cao trung bình thường khoẻ mạnh nhé. Đi chơi với một cô em Kouhai dễ thương tới vậy, tôi hẳn sẽ nuôi chút hy vọng mà. Đúng là đem biểu cảm của Tsutsukakushi trở lại cũng quan trọng đó, song tôi cũng muốn thân với em ấy hơn nữa. Nên mào đầu như thế nào để kích hoạt các sự kiện lãng mạn nhỉ? Tôi đã vẽ kín một quyển sổ bằng sơ đồ những kịch bản có thể diễn ra rồi đó. Kết quả là đầu tôi chứa toàn chủ đề bắt chuyện, từ chiếc bánh bao em ấy thích tới những cô người mẫu áo tắm tôi ưng. Tất cả những kịch bản trên đều dẫn tới chủ đề cuối cùng, đó là đăng ký vào gia đình của em ấy.

Mọi người hỏi sao lại là đăng ký vào gia đình hả? Bởi mục tiêu cuối cùng của tôi là trở thành anh trai của Tsutsukakushi Tsukiko mà. Mới vài hôm trước, trong trận quyết chiến với chị gái nhà Tsutsukakushi, tôi đã mất quyền gọi mình là anh trai của con bé. Nhưng mới thua một trận đã bỏ cuộc thì tôi không xứng làm đấng nam nhi.

Đúng, câu chuyện lần này kể về một người Anh hùng cứu cô em gái nhỏ khỏi nanh vuốt của Vị vua Tàn ác. Chiến thuật của tôi rất đơn giản. Đi chơi với công chúa nhiều lần để chuyện sẽ đâu lại vào đấy, chẳng hạn:

‘Này này, Yokodera-oniicha… Ah, em lại nói vậy rồi~’

‘Em không nhầm đâu. Gọi anh như vậy lần nữa đi, em gái cưng của anh.’

‘O-Onii-chan… Tsukiko thật ra thích Onii-chan hơn Onee-chan cơ…’ 

Rồi chúng tôi sẽ tiến tới quan hệ anh em rất là dễ thương như vậy. Tôi thích tuyến cốt truyện về em gái lắm. Gần đây thứ đó đang trở thành xu hướng đó, phải không nhỉ? Tôi đã đắm mình trong ảo mộng ngắn ngủi ấy, cho tới khi…

“Vậy là anh thích mấy kiểu mơ mộng thế sao, Senpai. Là thế hả? Anh đọc nhiều thể loại truyện tranh đen tối quá rồi đấy.”

“T-Thần giao cách cảm à?! Tsutsukakushi cũng đọc thể loại manga đó sao?! Liệu đây có phải tình cảm từ hai phía không?!”

“…Nghe đây. Kể cả khi hai ta là những người cuối cùng trên thế giới sau một cuộc chiến tranh nhiệt hạch, tôi thà bị Armageddon giáng trúng còn hơn là gọi Senpai bằng ‘Onii-chan’.” 

Chẳng có bầu không khí ngọt ngào nào cả! Giọng lạnh lùng, lãnh đạm như mọi khi, Tsutsukakushi chỉ đáp lời tôi bằng lý trí và logic. Trông bề ngoài như vậy, mà lúc chúng tôi đi dạo phố với nhau thì em ấy lại không hề thừa nhận Senpai đáng tin cậy (tôi đó!) là anh trai của nó. Tới giờ vẫn thế. Ý tôi là không phải tôi muốn cô bé bám víu vào tôi đâu. Mà, thay vì nói ‘Tạm biệt’ thẳng thừng như vậy, em ấy tỏ ra buồn hơn một chút có mất gì đâu nhỉ?

‘Sáng mai chúng em sẽ dọn nhà, nên em không gặp anh được.’

‘Ngày kia chúng em có buổi lễ khai giảng học kỳ mới, nên em phải tới câu lạc bộ.’

‘Sau đó là bắt đầu đi học lại rồi.’ 

Ngày đi học càng đến gần, Tsutsukakushi trông càng lạnh nhạt hơn. Tôi giả vờ là chúng tôi đã thân nhau hơn đôi chút, chứ thay vì thành anh em, cảm giác hai đứa giờ xa cách như trái đất với mặt trăng vậy. Cứ đà này, giành lại cô bé từ tay nhà Vua sẽ chỉ còn là một giấc mơ xa vắng, một khái niệm bị kẹt lại trong thế giới lạ lẫm mà thôi.

“Khi học kỳ hai đến, chúng ta sẽ còn xa nhau hơn nữa…” Ngồi lắc lư qua lại trên xe buýt tôi thở dài buông bỏ.

Tôi học lớp 11 còn Tsutsukakushi học lớp 10. Học chung trường đấy, song vì khác niên khoá nên đời học sinh của chúng tôi khác hẳn nhau. Tôi lại không phải là tên nhân vật chính 2D đi đâu cũng tạo flag với sự kiện nên cả chuyện thoáng gặp mặt trên hành lang cũng rất khó xảy ra.

Nghĩ tới đây, hành trình trở về nhà thật đau đớn và cô đơn làm sao. Cả gia đình tôi bây giờ đang đi du lịch nước ngoài theo kế hoạch của hội hàng xóm. Vì còn lịch tập luyện ở CLB điền kinh, lại tính làm thân với Tsutsukakushi ở mức độ không dám báo cáo phụ huynh, nên tôi vui vẻ chào tạm biệt gia đình. Nhưng xem xét tình hình hiện tại, chẳng biết làm vậy có đúng không nữa.

…Mà đau đầu nghĩ ngợi cũng chẳng thay đổi được gì. Giờ tôi phải làm bài tập về nhà và sắp xếp bộ sưu tập video đã. Có khi tôi làm bảo vệ ở trường mầm non cũng được đó. Muốn làm người hùng trong lòng Tsutsukakushi, tôi cần trở thành người hùng trong mắt lũ trẻ trước.

Tôi cứ nghĩ vậy sau khi xuống xe. Tôi cuốc bộ về nhà tới khi… Tôi thấy nhà tôi biến mất rồi.

*

Nhà tôi biến mất rồi.

Mất gần 20 phút tôi mới bắt đầu chấp nhận hiện thực trước mắt. Phải 20 phút sau nữa tôi mới bình tĩnh trở lại. Không giống tư dinh nhà Tsutsukakushi, nhà Yokodera nằm ở vùng ngoại ô, là một căn trong khu phố toàn những nhà giống hệt nhau. Các nhà ở đây cùng kiểu dáng, cùng thiết kế và cùng kích cỡ. Nếu có người thử đẩy một căn đổ ập xuống, thì cả dãy sẽ từ từ đổ vào nhau như mấy quân đô-mi-nô luôn. Trong khu dân cư này là những căn nhà đồng dạng và những gia đình có hoàn cảnh tương tự nhau. 

Ở cuối dãy đô-mi-nô đó, ở một góc cách xa trạm xe buýt nhất, là một căn nhà.

Mà nên nói, đã từng có một căn.

Bất ngờ thay, trước mắt tôi là một khoảnh đất trống. Chẳng có dấu vết xây dựng hay vết cỏ mọc nào xung quanh. Mặt đất có màu nâu đất. Không cửa, không tường, không xe đạp, không biển tên, không cây cảnh… tóm lại là chẳng còn gì cả. Nhà Yokodera đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.

“C-Chuyện quái gì…?” Tôi đứng như trời trồng. Trời đất chao đảo, mắt tôi trợn ngược, cảnh vật trước mắt trông như một thế giới khác. 

Tôi thấy khó thở quá. Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Đầu gối tôi run rẩy như đang cười, và tôi cũng muốn cười lắm chứ, nhưng cười cợt cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

“Chuyện quái gì xảy ra với nhà mình rồi…?”

Yokodera-kun không còn sức lực, dựa vào một bốt điện thoại. Anh ấy đã đạt được Cái Kết Vô Gia Cư. Và rồi anh ấy sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

“Không, không đời nào mình chấp nhận được cảnh này!”

Trong thời đại cái gì cũng có khoa học chứng minh, sự biến làm đời tôi gặp sóng gió như này sao có thể xảy ra được! ‘Giải thích giúp ta đi, hỡi khoa học thân yêu!’ Tay nắm chặt điện thoại, tôi tuyệt vọng bấu víu vào bất cứ niềm hy vọng nào. Tôi muốn tìm người để giãi bày. Người đó rồi sẽ đưa ra lời khuyên, giúp tôi giải quyết tình cảnh quái thai này.

Trước mắt cứ gọi Ponta đã. Thời thế vô vọng, chỉ cần nhờ cậy bạn thuở nhỏ là được. Mấy nhân vật chính cũng đều làm như tôi đó thôi, có điều đa phần bạn thuở nhỏ của họ là nữ. Người đời nói rồi, ‘Anh em như thể chân tay/Rách lành đùm bọc, dở hay đỡ đần’.

“Ohh, chuyện gì thế Hoàng tử Biến thái? Mày nói gì, nhà mày bay màu rồi hả? Từ từ, mày nói gì thế? Giờ tao còn chẳng có nổi một căn nhà để nương thân vì đã đem gia sản tặng trẻ em châu Phi hết rồi, gặp lại sau nha. Nếu chú nổi hứng thì bắn cho tao ít tiền với.”

Cuộc điện thoại cảm giác như ở dây chuyền lắp ráp. Tên đó chẳng tin tôi tẹo nào. Khả năng tôi phải xạo là đã gặp mấy đứa trẻ lang thang cơ nhỡ đến từ sao Hoả quá. Đoán chắc tình nghĩa bạn bè chẳng sâu bằng vũng nước con con. 

Rơi vài giọt nước mắt vì hối hận và bội phản, tôi cuộn xuống danh bạ điện thoại. Cái tên xuất hiện tiếp theo là - Azuki Azusa. Là cô tiểu thư nhà giàu mít ướt (dù không giàu lắm) có mái tóc bồng bềnh. Vì mấy sự kiện liên quan tới con Mèo Đá nên cô nàng đã thành bạn tôi. Dù cô ấy phẳng chưa từng thấy, song chúng tôi thân nhau đến mức cô ta ngày nào cũng gọi tôi là đồ biến thái đó. 

Nếu tôi phân tích tỷ suất hoạt động trong suốt kỳ nghỉ hè vừa rồi, thì thời gian dành cho Tsutsukakushi chiếm khoảng 50%, Azuki Azusa là 40%, còn CLB điền kinh chỉ có 10% thôi. Vậy nên, quý cô phẳng lỳ ơi, giúp tôi với!

‘Mọi cuộc gọi từ tên biến thái sẽ bị chặn. Nếu nhà ngươi biết mình đã làm gì, thì chết mục xương ngoài đường như bọn linh cẩu đi.’ 

“……”

Kiểu tin nhắn thoại gì đây? Thế là bạn ấy cũng sẽ trả lời tin nhắn thoại của người khác như thế này sao? Tôi biết cô ta ngoài tôi ra không có người bạn khác, nhưng cảm giác cô ấy hơi quá nhiệt tình với tôi rồi… Cùng lúc đó, tôi thấy có lỗi với cô bạn. Chẳng có lý do gì để cô phải làm tới bước này cả. Thật sự, tôi thấy Azuki Azusa nên xin lỗi tôi về chuyện vừa rồi mới phải. 

Ngay lúc này, cô tiểu thư (không hẳn) đó đang ở Okinawa.

‘Về lịch trình của chúng ta, tôi đang tính làm thành chuyến du lịch 3 ngày 2 đêm. Cậu nghĩ sao? Tôi gom được kha khá tiền rồi, chắc chúng ta có thể ở khách sạn hạng sang đó!’

‘Tốt quá rồi! Có vẻ cậu đã chăm chỉ làm ở tiệm cà phê ha?’

‘Là lần đầu đi biển, nên tôi cũng mong chờ. T-Tôi còn mua một bộ bikini hở bạo đấy nhé! Đám trùng heo biển trên bờ biển trông cũng rất tuyệt ha! Ehehe!’

‘B-Bikini hở bạo… hả? Mình muốn thấy lắm đó!’

‘Ehehehehe!’

Suốt nửa đầu kỳ nghỉ hè, Azuki Azusa toàn xướng mấy chủ đề như vậy lên. Biết lý do cô nàng nhắm vào Okinawa, tôi đã đồng ý đi cùng. Mà cậu ta định đi cùng ai thế nhỉ? Tôi không biết thật, nên đã hỏi.

‘Tiện hỏi, cậu mời ai đi cùng vậy?’

‘…Sao lại hỏi thế? Ta không được mời người khác sao?’

‘Cậu định đi du lịch với bao nhiêu người?’

‘C-Chỉ hai thôi nhé?! Sao giờ ngươi lại do dự rồi?! Chúng ta chắc chắn sẽ đi! Nhà ngươi có ý kiến gì không?!’

‘Mình không… Mà hỏi thật, cậu mời ai đi vậy?’

‘Đủ rồi! Không lèo nhèo nữa! Chủ đề đấy giờ cấm tiệt!’

‘Nhưng…’ 

‘Rrgh, ta biến nhà ngươi thành đám ốc anh vũ ngoài biển kia nhé?!’

Người được hỏi nổi xung lên làm tôi không tìm được đáp án. Dù lúc nào cũng đề cập tới chuyến phiêu lưu mùa hè gì đó, song cô hẳn không định mời thêm ai khác đi cùng đâu. Quan trọng nhất là, nàng ta còn cất công kể tôi nghe rằng cô đã đặt vé máy bay thế nào rồi đặt phòng khách sạn ra làm sao. Mấy chuyện đấy cậu phải thống nhất với người đi cùng chứ nhỉ. Chỉ một Onee-san vụng về, hậu đậu mà ngày nào cũng chăm sóc chúng ta mới có đặc quyền kiểu đó thôi. Phẳng lỳ như kia hiển nhiên không được hưởng xíu đặc quyền đặc lợi gì rồi.

Đấy là mấy lời tôi định nói nếu là tôi của vài phút trước, bởi có khi tôi đã loại bỏ hình tượng cô gái phẳng lỳ vô danh đó ra khỏi đầu rồi. Nhưng giờ mọi sự đã khác. Nói gì thì nói, chúng tôi là bạn bè mà. Thân là bạn cô ấy, tôi đương nhiên muốn cô nàng vui. Cô ấy vui thì tôi sẽ vui. Chỉ cần một trong hai người vui là được. Để chuyến đi Okinawa được vui vẻ, tôi quyết định tìm họ.

Họ chính là hai cô gái đang làm thêm ở trung tâm trò chơi, Morii-san và Moriya-san. Hai người từng là bạn cùng lớp của Azuki Azusa, đúng hơn là bạn cũ.

‘Cậu không cần cúi đầu như thế, chúng mình thấy áy náy lắm.’

‘Mình không ngại đi du lịch cùng Quý cô Thật thà đâu, chỉ hơi lo…’

‘Đi mà! Cô ấy nói gì thì tôi cũng chịu trách nhiệm. Vì hai người là bạn cũ của cô ấy, tôi mong ba người các bạn trở về như trước!’

‘Vấn đề chắc không nằm ở chỗ đó. Mình cảm giác bạn ấy đã định sẵn người đồng hành rồi mà…’

‘Nói thẳng ra, cô ấy có vẻ muốn đi cùng cậu lắm đó, phải không?’

‘Tôi hả? Haha, làm gì có chuyện đó. Bạn ấy còn chưa mời tôi được một câu.’

Có công mài sắt có ngày nên kim. Hai người kia tuy vẫn nhìn nhau bằng ánh mắt khó tin, song đã miễn cưỡng gật đầu. Điệu bộ ấy trông nữ tính đến lạ kỳ, làm tôi nhận ra họ đúng là bạn của Azuki Azusa.

Vào ngày đi chơi (mới hôm qua thôi), Azuki Azusa gọi tôi khoảng 30 lần, song tôi chẳng muốn cô phí thời gian vào việc gọi điện nên đã không trả lời. Bạn không cần cảm ơn đâu. Nối lại tình xưa với 2 cô bạn kia là đủ rồi.

Và kết quả là…

‘Mọi cuộc gọi từ tên biến thái sẽ bị chặn. Nếu nhà ngươi biết mình đã làm gì, thì chết mục xương ngoài đường như bọn linh cẩu đi.’ 

Tôi nhận về thứ như vậy đó. Có gọi bao nhiêu lần thì tôi cũng chỉ nghe được tiếng máy trả lời tự động, thậm chí đoạn tin nhắn thoại cũng không thay đổi luôn. Như thể cô đã hết sạch hứng thú với chuyến du lịch đó, để rồi giọng cô giờ đã thành giọng của người âm phủ vậy. 

Lạ ghê. Không biết cô ấy nghĩ tôi đã làm gì nhỉ. Tôi chỉ muốn cô nàng được chơi thỏa thích trong chuyến đi Okinawa thôi mà. Sao cô ấy lại giận tôi chứ? Cảm xúc con gái phức tạp quá. Thật sự không biết phải làm gì nữa. Vậy là cả hai người bạn mà tôi tin tưởng nhất đều từ chối giúp đỡ rồi. 

Chắc giờ lại phải cuộn xuống danh bạ điện thoại xem tiếp thôi. Cái sự không nổi tiếng của tôi thật đáng trách mà. Sau chữ ‘A’ thì tới chữ ‘E’. Được lưu vào mục này là tên gợi nhớ của ‘Em gái (dự định)’, là Tsutsukakushi Tsukiko đó.

Mới tạm biệt được một lúc mà gọi thì có nên không nhỉ? Đàn ông con trai làm vậy có đáng xấu hổ không? Tôi thoáng nghĩ vậy, để rồi nhớ ra mình còn biết ngượng nữa đâu. Sau một sự biến oái oăm, tôi đã phải tạm biệt liêm sỉ của mình. Không chút do dự, tôi gọi Tsutsukakushi 

…Nếu ngay lúc này không gọi được ai thì tôi sẽ gục ngã đó.

Tấm màng đen thăm thẳm dần phủ kín bầu trời cuối hạ, khiến cảnh vật xung quanh chìm trong bóng tối. Có chú ve sầu lỡ mất cơ hội tìm nơi say giấc, đang đau đớn quằn quại trên nền đất. Chú cứ mãi yên phận tại chốn ấy, cất tiếng kêu ai oán tới khi sức cùng lực kiệt. 

“Hiểu rồi, vậy hình tượng chú ve đó chính là ẩn dụ cho tương lai của ta. Ngày chú ve ngừng kêu cũng là ngày ta từ giã…”

“Đây không phải lúc làm bài tập về nhà môn văn học Nhật Bản. Thực tế và tưởng tượng khác xa nhau lắm. Ví anh với ve sầu thì anh có bao nhiêu thân thể cũng chẳng đủ đâu.”

“Anh biết cái này chẳng liên quan gì cả, nhưng em nói ‘có bao nhiêu thân thể’ làm anh tưởng tượng đến một đêm trong hậu cung hoàng gia, nghĩ đã thấy rạo rực rồi đó!”

“Vừa chẳng liên quan lại vừa tệ hại. Tôi về nhà đây.”

“Anh xin lỗi, là anh đùa thôi! Em biết không, đấy là đùa kiểu A-rập đó! Anh không nói thêm về kiểu chủ đề này nữa đâu!”

“Xin lỗi tất cả người dân A-rập trên hành tinh này đi. Anh thật hết thuốc chữa…”

Lúc tôi cuống cuồng tìm cách ngăn cô bé rời đi, Tsutsukakushi chống tay vào eo rồi mắng tôi bằng khuôn mặt vẫn vô cảm. Cô này trông thì giống học sinh tiểu học, chứ khí chất toát ra là của một tiểu thư đó. Cảm giác tôi sắp được khai sáng vào một thể loại mới rồi đây.

Vài phút trước, khi tôi gọi và giải thích sự việc, một Tsutsukakushi bình thường vẫn điềm tĩnh đột nhiên bảo em không tin lời tôi. 

‘Em cần tới hiện trường để xác thực. Cho em địa chỉ nhà anh với.’ 

Bất ngờ chưa, cô nàng tới nơi khá nhanh đó. Bề ngoài lạnh lùng là vậy, chứ thực tâm em ấy rất tốt bụng đó. Onii-chan này sẽ đổ em mất thôi. Đổ tới mức tôi còn đủ bình tĩnh để đùa mà.

Tsutsukakushi trông không khác lúc chúng tôi tạm biệt nhau. Cô bé vẫn mặc chiếc áo sát nách, diện chân váy kẻ ca-rô và đeo chiếc thắt lưng có khoá, nom như một thần tượng từ phương xa tới. Mỗi khi em cất bước, chiếc thắt lưng cực sang chảnh đó lại kêu leng keng. Cô quan sát mảnh đất trống trước mặt. Sau cùng, có vẻ đã quyết định điều gì, em nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Cho em hỏi cái này trước. Đây chắc chắn là nơi đã từng có nhà anh, phải không?”

“Eh? Ừ, đúng rồi. Em làm gì thế? Ah, nè, anh gửi ảnh cho em rồi mà nhỉ?”

Sáng nay, có thể vì sắp có bão nên mây trên trời trông rất kỳ lạ. Những tảng mây trông có vẻ nảy nảy như bộ ngực của một Onee-san lắc lư mỗi khi chị ta di chuyển. Tôi kể cho Tsutsukakushi điều này, rồi gửi em ấy một tấm hình chụp cảnh đó (đã bị ngó lơ). Trong bức ảnh, có thể thấy phần mái được xếp như domino của nhà tôi.

“Nghe này, anh biết bản thân giờ đã không còn biết ngượng, nhưng anh không vô sỉ tới mức bịa chuyện để gặp em đâu.”

“……” 

“Có chuyện gì sao?”

“…Senpai muốn gặp em sao?”

“K-Không, ý anh không phải thế! Anh định bảo anh sẽ không nói dối chỉ để gặp em! Đúng rồi, chỉ là ví dụ thôi!”

“Chỉ vì vậy… chỉ là ví dụ… em hiểu rồi.” Ngước nhìn bầu trời, Tsutsukakushi thầm nói. 

Em ấy vẫn không có biểu cảm như thường lệ, song đã thấy kiểu hành vi này cả tá lần nên tôi đoán được. Tôi đoán cô bé chắc chắn đang dỗi tôi. Tôi chỉ cố thuyết phục con bé tin tôi thôi mà, tôi bắt đầu sai từ bước nào thế?!

“Dù chỉ là một người không quan trọng, song sau một hồi suy nghĩ, em đã đi tới kết luận rằng nhận thức của anh có thể đã bị lệch lạc, dẫn đến hậu quả khả dĩ là anh lầm tưởng chỗ này là nhà. Mà nói, bức ảnh anh gửi cho người không quan trọng như em đúng là có khớp với địa điểm này.”

“Um, Tsutsukakushi-san ơi, hình như em đang chêm một số từ lạ vào đó?”

“Là anh tưởng tượng thôi. Một người không quan trọng như em chưa từng đến nhà Biến thái-san, nên một người không quan trọng như em không hề đáng được mời tới, vậy đó.”

“…Anh bảo, em thấy đó… Lúc nào anh cũng muốn mời Tsutsukakushi Tsukiko-san yêu quý và đáng trân trọng của anh trở thành cô gái đầu tiên đặt chân vào nhà anh. Để làm được vậy, anh đã bắt đầu thực hiện kế hoạch 5 năm vĩ đại nhất từ trước tới nay, chỉ là chưa tìm được thời điểm hợp lý để triển khai thôi.”

“Em chưa nghe rõ.”

“Eh? Anh vừa bảo lúc nào anh cũng muốn mời Tsutsukakushi Tsukiko-san yêu quý và đáng trân trọng của anh trở thành cô gái đầu tiên…”

“Lần nữa.”

“Lại hả, Tsutsukakushi Tsukiko-san yêu quý và đáng trân trọng của anh…”

“Lần nữa.”

“Yêu quý… và đáng trân trọng… Tsutsukakushi…!”

“Cuộc đời không đơn giản tới mức sẽ tha cho anh chỉ bằng những lời đó đâu.”

“Vậy là em có nghe!”

Vẫn không có biểu cảm trên mặt, Tsutsukakushi khẽ thở dài, ngón tay nghịch lọn tóc tết hình đuôi mèo. Lấy danh dự của thanh tra Tsukiko-chan hạng nhất ra đảm bảo, cử chỉ này cho thấy cô bé đang có tâm trạng tốt. Tôi không hiểu lắm, nhưng có đà thì phải lấn tới!

“Nói gì thì nói, anh bảo rằng lúc sáng nhà anh vẫn còn ở đây. Em không rõ chuyện xảy ra như thế nào, song ít nhất chúng ta biết biến cố xuất hiện lúc nào.”

“Hiểu rồi. Sự biến chắc hẳn diễn ra lúc anh không ở nhà. Nhưng làm thế nào để chuyển căn nhà đi trong nửa ngày nhỉ?”

“Hàng xóm của anh có thể đã thấy gì đó.” Tầm mắt Tsutsukakushi hơi chếch sang bên.

Cô cẩn thận nhòm vào những căn nhà hàng xóm trông giống hệt nhà tôi.

“Anh hiểu rồi… Không, làm thế không được đâu. Anh bảo em rằng cả nhà anh đang đi du lịch mà nhỉ? Thật ra chuyến này là do hội hàng xóm xướng lên, nên dân khu này đi chơi hết rồi.” 

“Là tất cả mọi người đúng không?”

“Đúng rồi. Hàng xóm nhà anh, hàng xóm nhà hàng xóm và hàng xóm của mấy nhà đó nữa. Cả những người ở xóm bên cũng vậy.”

Khu này ngày thường khá nhộn nhịp đó, mà hôm nay vắng lặng như tờ. Trong bóng tối, bóng hình duy nhất thấy được là của những căn nhà bị đèn đường lờ mờ chiếu, còn thanh âm duy nhất nghe được chỉ có tiếng gió thổi quạnh hiu. Tsutsukakushi dạo phố ngắm nhìn cảnh vật, trông như cô vũ công vô cảm đến từ đất nước của màn đêm.

“…Cảnh này trông khá giống thị trấn ma trong phim. Giờ anh định làm gì, Senpai?”

“Em hỏi có ý gì?”

“Anh đang ở một khu phố không người. Liệu anh sẽ đi tìm một nơi để nghỉ qua đêm chứ? Liệu các bia mộ có động đậy trong thị trấn vắng bóng người này không?”

“Đừng nói gở thế. Em xem quá nhiều phim kinh dị rồi đấy.” 

“Em nghĩ đám thây ma nữ có lẽ sẽ hạ mình tới mức thích anh đó, Senpai à.”

“Về lý mà nói, anh vẫn thích con gái còn sống hơn.”

“Vậy giữa một con thây ma ngực bự với một cô gái còn sống và vẫn còn tiềm năng phát triển, anh thích loại nào hơn?”

“Thây ma!”

“……” Tsutsukakushi chỉ lẳng lặng giẫm lên mặt đất.

Haha, gì đây? Kiểu thây ma đứng còn chẳng vững hả? Tsutsukakushi hẳn không sợ mấy kiểu phim đó đâu. Tôi cho rằng bối cảnh cuối hè thường đi liền với yếu tố kinh dị, nhưng kỳ thực tôi thích cảnh con gái mặc yukata hơn mấy cái thử thách can đảm. Đẩy một cô gái xuống mộ sao mà sánh được với yếu tố lãng mạn kỳ ảo của một chiếc yukata chưa bị cởi hết. 

“Đấy không phải lãng mạn, đấy là tội phạm.”

“Em đừng nhảy vào trí tưởng tượng của anh được không?”

…Chúng tôi trêu nhau là thế, song trong lòng tôi vẫn không khỏi nghi ngờ. Không ai ở trong khu này. Không ai biết nhà tôi đã biến mất. Tôi là người duy nhất trong khu này biết chuyện. 

“…Đùa về thây ma đủ rồi. Giờ phải tìm được thứ đã gây ra hiện tượng này…” Tsutsukakushi nhún vai rồi chạm vào má. 

Tôi cũng làm theo. Nước. Không phải, là mưa.

“Uh oh!”

“Có vẻ đài dự báo sai rồi.”

Chầm chậm mà rất đều đặn, mưa rơi trên bầu trời đêm tối. Mưa rơi nặng hạt hơn, rơi nhiều hơn, rơi xối xả. Gió thổi làm nước mưa dội vào người chúng tôi từ mọi hướng.

“Tsutsukakushi, đi tìm chỗ trú mưa đã! Đầu tiên, nhà anh… Ah quên mất. Nhà anh biến mất rồi còn đâu, hahaha!”

“Senpai số khổ ghê. Giữa thị trấn vắng vẻ không người, anh phải qua đêm trong cơn mưa xối xả, dần dần ngất xỉu vì giá lạnh, để rồi tỉnh dậy dưới nấm mồ đề tên mình.”

“Đừng nói mấy chuyện đáng sợ như thế nữa! Em muốn giết quách anh đi sao?!”

“Em hơi quá đáng rồi. Thiết nghĩ để anh lại một mình với đống ham muốn kia thì có ngày anh sẽ chết thật đấy.”

“Thế là quá đáng đó! Nếu em có chuyện với anh, cứ nói thẳng ra đi!”

“Lúc này em không muốn anh lạc vào phim kinh dị, cũng không muốn anh bị cảm lạnh. Dù gì em vẫn thích một Senpai còn sống hơn.”

Tsutsukakushi cũng bị mưa dội vào như tôi. Cô gái túm mái tóc ướt sũng đang bám chặt vào mang tai. Nước mưa từ tai em chảy dọc bờ má mềm mịn, chảy tiếp xuống cằm rồi rớt khỏi khuôn mặt như búp bê đó. Đôi mắt vẫn ngập nước ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Vậy… Anh có muốn tá túc một đêm ở nhà em không?”

Cô không ngần ngại nói, như thể đó là việc tự nhiên nhất trên đời.

*

Chúng tôi sống ở khu ngoại vi, nên người dân di chuyển bằng phương tiện giao thông công cộng là chủ yếu - ở đây là xe buýt. Đúng là có hệ thống đường sắt tư nhân ở phía bắc thị trấn, song trừ khi tôi muốn đi xa (đi thăm nhà Azuki Azusa chẳng hạn), thì đi xe buýt vẫn hơn.

Từ nhà tôi tới tư dinh Nhà Tsutsukakushi là hai tuyến xe buýt. Đầu tiên là đi từ nhà tôi đến trường, sau đó nối chuyến đến điểm dừng gần ngọn đồi có cây tùng cô đơn. Đây là lần thứ ba tôi đi chặng này trong ngày rồi. Lần đầu tiên là lúc tôi tiễn Tsutsukakushi, lần thứ hai là lúc tôi đi về, và giờ là lúc tôi quay lại nhà Tsutsukakushi. Đi đi lại lại thật bực mình – là điều tôi không hề cảm thấy. Bởi lẽ đây là chuyện rất hệ trọng, hệ trọng tới mức đổi đời.

Tsutsukakushi đã hỏi tôi rằng ‘Anh có muốn tá túc một đêm ở nhà em không?’ đó. Một đêm. Đúng rồi. Chỉ một từ này thôi đã khiến trí tưởng tượng của tôi hoạt động hết công suất. Đời tôi chưa từng trải qua chuyện gì như là ngủ lại nhà một cô gái. Mối tình thanh xuân lãng mạn đã chớm nở. Anh trai - em gái sắp sửa thành người yêu.

Thực ra tôi đã vào tư dinh nhà Tsutsukakushi rồi. Mà lần ấy tôi chỉ được ngắm gian bếp, lại bởi hoàn cảnh không cho phép nên chỉ nhìn thoáng qua thôi. Chưa kể lúc bấy giờ tôi còn là khách không mời. Nhưng giờ chuyện đã khác.

‘Anh rồi sẽ phải ở một chỗ nào đó, ở nhà em thì cũng không cần lo bố mẹ không đồng ý. Nhà em còn nhiều phòng trống lắm, với lại em thực lòng không để tâm đâu, nên nếu anh có hứng muốn thăm nhà em blablabla.’

Tsutsukakushi kể qua loa về cách bày trí trong nhà như thể bản thân không quan tâm tới chuyện này. Nhưng quen có bé đã lâu, tôi có thể đọc được tâm tư thực sự trên khuôn mặt vô cảm đó. Tsutsukakushi là kiểu người dễ ngượng, dễ khóc nhè, cũng chẳng hề có bạn khác giới. Và cô gái như vậy đang mời Senpai về nhà đấy, sao có chuyện em ấy lại ‘không quan tâm chút nào’ cho được. 

Trên thực tế, đằng sau lớp vỏ trầm lặng là trái tim mèo con đập thình thịch! ...Chắc là vậy nhỉ? 

“……”

Ngồi trên xe buýt, Tsutsukakushi không nói gì, chỉ hướng mặt về phía trước. Tất nhiên tôi đã thấy qua điệu bộ kiểu này rồi. Tự hỏi không biết em ấy đang nghĩ gì nhỉ? Cô bé tạm biệt tôi lạnh nhạt, xa cách là thế, mà chạy tới ngay lúc tôi gọi. Nàng ta cố dọa tôi hết hồn, để rồi lại mời tôi về nhà. Em ấy như một nàng mèo có tính khí thất thường ấy. Quan sát mặt em, tôi cố đoán xem cô bé đang nghĩ gì, song vẫn thấy mù mờ. 

Thấu hiểu tâm tư của người khác quả là quá khó. Thay vì cố hiểu, thoáng thấy bờ vai mảnh mai ấy trông khá lạnh vì ngấm nước, tôi liền cầm khăn tay lau khô vai áo em. Tuy vai Tsutsukakushi khẽ giật như bị nhột, nhưng em vẫn lặng lẽ tựa đầu về bên này.

Tsutsukakushi ngồi thẳng lại làm vai chúng tôi khẽ chạm còn thân nhiệt đôi bên hoà quyện. Điều này chứng tỏ hai đứa đang thật sự ở chung một thế giới, ở ngay sát nhau đây, cùng trải qua khoảnh khắc này.

“…Ấm hơn chút rồi nhỉ?”

“……Vâng.”

Cho đến điểm dừng cuối, hai đứa vẫn tựa vào nhau như thế.

Lúc xuống xe, cơn mưa đã chuyển thành mưa bão. Không mang ô, chúng tôi phải chạy thục mạng về nhà Tsutsukakushi. Nhưng cảm giác nếu tôi chạy trước thì hảo cảm của em ấy sẽ theo cơn mưa này mà trôi tuột mất. Do vậy để tạo ra flag sự kiện ngủ-qua-đêm được mong chờ, tôi phải chứng tỏ mình là một đấng nam nhi.

“Được rồi. Chịu khó một xíu nhé?”

“Anh đang…?”

Và đây là cảnh thành viên (tạm thời) CLB điền kinh bồng một cô trong CLB bảo trợ trẻ em. Cô gái này lớn vào cỡ một cô nhóc tiểu học. Khuôn mặt bị dúi vào một bên sườn tôi, cô gái này chống cự kịch liệt. Tôi vượt qua cánh cổng hùng vĩ, chạy dọc vỉa hè để vào nhà, dốc ngược người Tsutsukakushi cho tới khi chiếc chìa khoá rơi ra. Vào nhà rồi, tôi sụp xuống sàn nhà bê tông. Mãi mới được giải lao.

“Ouch?! Sao em lại cắn anh?!”

“Anh nghĩ tại sao hả? Bế tôi như thế để làm gì? Anh đang coi tôi là trẻ con đấy.”

“Anh không coi em là trẻ con đâu, em thật ra là – Lại nữa rồi, đau lắm!” 

“…Ngay lúc em tưởng thi thoảng anh cũng tốt tính, ngay lúc em bắt đầu nhìn ra điểm tốt của anh, giờ lại thành ra thế này.”

“Anh không hiểu em đang nói gì khi em cứ cắn như vậy đâu!”

Thói xấu phải cắn xé bất cứ thứ gì xung quanh mình của Tsutsukakushi tái phát, lần này nạn nhân là ngón tay cái của tôi. Một hồi sau, tạ ơn trời cô đã hạ hoả. Thì ra em ấy trở nên thích cắn người mỗi khi độ hảo cảm tăng lên sao? Mục tiêu này khó chinh phục ra phết. 

Ngồi trong hiên nhà một lúc, dưới chân chúng tôi đã rỏ xuống hai vũng nước. Tôi ướt như chuột lột, và Tsutsukakushi cũng thế. Hình như tôi thấy thiên đường màu hồng nhạt sau lớp áo ngoài mỏng đã sũng nước…

“Hắt xì!” Tôi hắt hơi một tiếng rõ to. 

Cơn mưa rào mùa hè làm tôi chóng mất nhiệt. Người tôi giờ run lẩy bẩy. Lạnh quá. 

“Để em lấy khăn tắm.” Tsutsukakushi nói. Cô cởi giày, rồi ngoảnh mặt nói tiếp. “Trong lúc đợi, anh đi tắm trước đi. Để em dẫn đường.”

“Woah, cảm ơn nhé!” Tôi gật đầu. Đầu tôi đang mải tưởng tượng những sự kiện tuyệt vời sẽ diễn ra trước khi muộn màng nhận ra một thứ khác.

*

“Cái quái gì đây…?”

Quanh tôi là hơi nước. Tôi đứng nghệt mặt ra ngắm cái bể tắm lớn quá mức cần thiết. Mở cửa ra, nghe thấy một thanh âm lạ, tôi liền tập trung cao độ để chắc chắn mình không nghe nhầm. Không nghi ngờ gì nữa. Giữa làn khói này là tiếng vòi shishi-odoshi đụng vào đá.

Lần đầu tôi thấy loại bể tắm như này đấy. Gì đây? Nhà nghỉ suối nước nóng hả? Ở trung tâm gian phòng này là một bồn tắm kiểu Nhật bằng gỗ bách với thuỷ sinh bơi tung tăng bên trong. Thú thật, bể tắm này vượt ngoài sức tưởng tượng rồi. Lúc tôi trông thấy bức tường đá khổng lồ ở bên ngoài thì cũng đã mường tượng xem nhà tắm sẽ lớn tới cỡ nào. Song kể cả khi đã lướt qua những dãy hành lang dài vô tận, những phòng khách rồi vườn nọ vườn kia với phòng thay đồ chứa được ít nhất mười cái máy giặt, thì quang cảnh bể tắm ở đây vẫn làm tôi cạn lời. 

“Em ấy thật ra là một cô tiểu thư nhà giàu đó nhỉ?”

Tôi mà kể chuyện này cho một cô giả tiểu thư phẳng lỳ nào đó thì có khi sẽ làm bên đó thấy áy náy, nên thôi tốt nhất là giữ miệng. Tư dinh Nhà Tsutsukakushi vượt xa trí tưởng tượng của tôi đến cỡ đó đấy. Rảo bước trên mặt sàn ấm hơi gỗ bách tự nhiên, tôi tiến đến dưới vòi hoa sen. Chưa từng nghĩ sẽ có ngày tôi phải dùng ‘tiến đến’ để tả cách đi trong phòng tắm. Đổ đầy nước nóng vào chậu gỗ bách, tôi hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tâm lý. 

-Bao giờ em ấy sẽ đột nhập vào bể tắm?

Ngay vừa rồi, cô nàng chỉ đưa tôi độc một chiếc khăn tắm, chưa hề đả động tới việc em ấy sẽ xử lý đống quần áo đã ướt nhẹp của mình ra sao. 

‘Dùng dầu gội và dầu xả ở đây. Bể tắm ở sau chỗ cửa đằng đó.’

‘Huh? Em thì sao? Giờ em cũng thấy lạnh nhỉ?’

‘Em sẽ tắm sau. Anh cứ tự nhiên đi. Đừng lo cho em vội.’

‘Sao chúng ta không tắm chung đi? Hai đứa có thể kỳ cọ cho nhau để làm tình anh em thêm mặn nồng đó. Mọi lúc, mọi nơi, em muốn đi bao xa anh đều sẵn sàng chiều theo ý em. Nào nhanh cởi quần áo đi.’

‘Tuy chưa chắc nên hiểu câu vừa rồi như thế nào, nhưng tôi muốn anh biết rằng có bốt cảnh sát ở cách đây một phút đi bộ.’

‘S-Sao em lại nói vậy?! Coi như chưa ai đề cập đến các chú công an thân thiện ở quanh đây đâu nhé?!’

‘Vậy sao? Tôi tưởng anh đang nóng lòng được nói chuyện cùng các chú ấy lắm.’ Nhìn tôi với ánh mắt lạnh như bão tuyết mùa đông, Tsutsukakushi đóng chặt cánh cửa phòng thay đồ. 

Mà cô em này thật ra chỉ đang giấu ngượng nhỉ?! Nhắc đến những chuyện xảy ra trong phòng tắm, không thể bỏ qua cảnh kỳ cọ được. Trong mấy trò tôi đã chơi qua, nhân vật nam chính sẽ chứng kiến một cô gái xâm nhập vào bể tắm của mình, đó là định mệnh. Thân là người đang chờ đợi, tôi sẽ biến mình thành một quý ông, suy nghĩ xem nên phản ứng ra sao. Tôi nên để em ấy cọ lưng cho mình, hay là kỳ lưng cho em ấy trước nhỉ? Câu hỏi khó trả lời quá. Nhưng tuỳ vào lựa chọn thì có thể ta sẽ vào route không thể chiếu trên truyền hình chính thống được. (đại loại là dẫn tới cảnh 18+)

…Nghĩ vậy trong đầu, tôi cẩn thận gội đầu, vệ sinh thân thể rồi tắm tráng bằng nước trong chậu. Xong xuôi, tôi đếm từ 1 tới 100 rồi lặp lại. Gội đầu, tắm tráng, gội đầu, tắm tráng, tới khi một… hai tiếng đồng hồ… trôi qua…

“Hử?”

Quái lạ. Chẳng có dấu hiệu cánh cửa mở ra. Tôi sắp dùng hết dầu gội đầu rồi. Tsutsukakushi-san đang làm gì vậy?

“Đ-Đừng bảo?!” 

Có khi xảy ra chuyện thật đấy? Liệu có phải là sự cố nghiêm trọng tới mức làm em ấy không thể tắm chung với tôi được. Lòng đầy lo âu, tôi bật dậy khỏi chiếc ghế đẩu. Sau cánh cửa kính mờ khói, tôi lờ mờ thấy người trong phòng thay đồ. 

“…là tại sao…”

“…không cho phép… trộm…”

“…không… em mới là…”

“Đừng cản… xé xác… từng mảnh…!”

Tôi nghe tiếng nói chuyện bị đứt quãng – không phải, là tiếng ai đó đang rất tức giận. Ở đó không chỉ có một người. Đèn trần phòng thay đồ đang bị tắt đi bật lại liên tục. Thêm nữa, tôi nghe tiếng giậm chân. Đối phương tăng tốc, tiến về phía cánh cửa, lắc mạnh nó. Cảnh tượng rất bất thường.

“Trộm…? Xé xác…? Từ từ, chuyện gì đang xảy ra thế này?!”

Viễn cảnh tồi tệ nhất vừa xuất hiện trong đầu làm trái tim tôi hoảng loạn. Không thể đứng im được nữa, tôi nhao ra khỏi phòng tắm, vào trong phòng thay đồ.

“Đợi một lát! Nếu các người tìm đối thủ mà không phải đám đầu trộm đuôi cướp, ta là… Eh?” 

“Nghe em nói. Hoàn cảnh đưa đẩy nên em mới phải làm thế, xin chị bình tĩnh lại Onee-sa…. Ah.”

“Không, em đang bị lừa đấy! Tên lưu manh đó đang tìm cách bắt em đi đấy Tsukiko… Hm?”

Giọng 3 người đan xen, mắt 3 người chạm nhau, sinh ra một khoảng lặng rất dài. Ba người đứng như trời trồng, nom như mấy bộ phim miền Tây kỳ quái. Ở bên trái, đứng gần bức tường, là Tsutsukakushi Tsukiko, đứng im như bức tượng Hy Lạp. Nhưng ở phía đối diện, đứng như tượng Phật trước cửa chùa, cũng là một Tsutsukakushi khác. Đó là Tsutsukakushi Tsukushi – chủ tịch đương nhiệm CLB điền kinh, còn gọi là Thiết Vương. Chị ta mấp máy miệng nhìn chằm chằm về phía tôi. 

6215cc81-d5c1-4a49-b76e-6a871feddd5d.jpg

Ah, nhớ ra rồi… Vì là lần đầu được chính thức vào đây, nên tôi quên mất tiêu rằng có một loài sâu mọt đáng ghét cũng mang họ Tsutsukakushi ở dưới mái nhà này, chính là cô chị gái mơ được cưới em gái mình. Thật sự đấy, mọi chuyện chẳng bao giờ đi đúng hướng cả. 

“Xin lỗi vì đã vào mà không báo trước. Và cảm ơn mọi người rất nhiều vì bể tắm.” Nén nỗi tuyệt vọng đang dồn lên trong tim, tôi từ tốn chào hỏi theo đúng lễ nghĩa. Vị hiệp sĩ lúc nào cũng phải tạo ấn tượng đầu tiên thật tốt, cả khi đối phương là gã ma vương đã cướp nàng công chúa đi.

“Ah, uu… Eh… Hmm… Wahh…?!”

“Uuu? Wahh? Có phải là kiểu chào hỏi mới của CLB điền kinh không chị?”

“Đồ… đồ… đần…!”

Tôi tưởng vậy, nhưng chị Thiết Vương không chào lại tôi. Khuôn mặt nghiêm nghị của mọi ngày giờ đã đỏ chót tận mang tai. Tuy cặp mắt màu hạnh nhân đó đang trừng trừng nhìn tôi, nhưng khóe môi đã tạm thời mất khả năng giao tiếp rồi. Chị ta lắc đầu quầy quậy chắc để bình tĩnh trở lại, làm mái tóc đuôi ngựa suôn mượt đó cũng lắc lư theo. 

Chị bị làm sao thế, Onee-san ơi? Chị đổ em rồi sao?

Tôi nhìn sang phía một Tsutsukakushi đang bận lấy cả hai tay che mắt.

“Nghe này. Em tin Senpai có ý tốt, và em biết anh không cố ý làm thế.”

“H-Hử? Cố ý?”

“Nên xin anh – Xin anh mặc quần áo vào ạ.”

“Quần áo…? Oh! Ahh?!”

Cô bé nhắc tôi mới nhận ra mình đang khoả thân hoàn toàn… Nói nhỏ cho các vị biết, vì không còn chút liêm sỉ nào, nên bị một cô gái từ đầu đến chân lại làm tôi thấy rất khoan khoái. Cảm giác được tự do đó. Chẳng lẽ mình sắp thức tỉnh một khuynh hướng mới sao. Mà nếu tôi là nữ thì người ta sẽ hưởng ứng hơn nhỉ? 

“Được rồi, được rồi. Khăn tắm để đâu rồi em?”

“Đ-Đừng lại gần! Không tiếp cận, không đụng chạm, không động đậy!”

Ngay lúc tôi định tiến thêm một bước, chị Thiết Vương hét lên một tiếng nghe có vẻ giận dữ lắm. Như thể đang đối đầu với một con dã thú, chị ta lùi hai bước, ba bước, rồi vấp ngã sóng soài ra sàn nhà. Trời đất, quả là một phản ứng tôi chưa từng thấy, tới từ chính Thiết Vương.

“…Chị phản ứng tới vậy làm em hơi đau lòng đó.”

“Sao nhà ngươi lại làm ta bẽ mặt đến thế này?! Nhà ngươi cho ta thấy con quái vật đó, huỷ hoại những mộng tưởng tuyệt vời của 18 năm cuộc đời ta, biến chúng thành tro bụi hết rồi!” 

“C-Chuyện gì nữa vậy?!”

“Im đi, ngậm cái miệng lại, rồi tự thiêu đi! Ta sẽ băm nhà ngươi thành sushi rồi tự sát!” 

“Lại nữa rồi, sao vậy?!”

“Không được lại gần!”

Chị Thiết Vương khua tay múa chân loạn xạ, vơ từ móc quần áo tới chai nước tẩy gần đó rồi quăng vào người tôi. Đau lắm đấy! Ít ra chị nên ném khăn tắm chứ!

…Giờ nghĩ lại, lúc đó nhà Vua trông hệt như một cô gái bình thường.

Một Tsutsukakushi Tsukushi mà tôi tưởng lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt đanh thép, nay đang mặt đỏ như gấc. Thêm nữa, trông chị ta dễ thương lắm. Chị ấy có thể biểu lộ cảm xúc của rồi làm tôi mừng lắm. Nghĩ tới đây, tôi nở nụ cười hiền.

Nhân đây xin nói, nếu đứng từ góc nhìn thứ ba, ta sẽ có một nam sinh cấp ba trần như nhộng cười nhăn nhở trước mặt một cô gái đang gào khóc. Tsutsukakushi sau đó bảo tôi là em ấy không biết nên gọi cảnh sát vào lúc nào cho hợp lý.

*

Phòng yến tiệc ở chính giữa nhà rộng hơn ít nhất 30 lần phòng tôi. Trong phòng có hai chị em nhà Tsutsukakushi và cậu con trai lớn nhà Yokodera. 

Sau vụ đó, tôi tìm được một chiếc khăn tắm, mặc một bộ quần áo thể dục cho mượn, rồi thẳng tiến tới phòng yến tiệc này. Ở mọi góc trong phòng đều được trang trí đèn lồng giấy. Trong ánh sáng mờ ảo, chúng tôi thoải mái trò chuyện.

“Hiểu… Ta hiểu tình hình rồi. Vậy là nhà Yokodera đã biến mất không thấy tăm hơi.” 

“Đúng rồi. Em mừng là chị hiểu cho. Em sẽ thấy vui hơn nữa nếu chị khỏi rời người em đó.”

“Hử? Nhà ngươi nói gì đấy?” Thiết Vương khịt mũi đầy kiêu ngạo.

Chị ta đang ngồi trên người tôi, mái tóc đuôi gà làm chị ấy trông như Diêm Vương. Thân này đã hoá thành cuộn sushi, bị bọc trong lớp chăn dành cho khách sử dụng. Quên chuyện được đối xử như khách quý đi, giờ tôi cảm giác mình đang bị giam ở chín tầng địa phủ rồi.

Có lẽ nói chuyện này chẳng liên quan lắm, song nhà Vua vẫn đang mặc đồng phục CLB điền kinh. Vậy là chị ta còn chẳng mặc thường phục khi ở nhà. Chị ta còn ở quanh thì hôm nay không có tiệc ngủ rồi.

“Ta vẫn chưa nghe nhà ngươi mở miệng xin lỗi. Nhà ngươi phải xin lỗi vì đã khoe cái thứ đáng ghê tởm đó trong phòng thay đồ. Không cần xin lỗi ta, thành khẩn nhận lỗi trước Tsukiko trẻ người non dạ kìa.”

“Vâng… Anh xin lỗi.”

Lý lẽ đanh thép của chị ấy làm tôi không thể phản bác lại được. Tôi không còn biết ngượng không có nghĩa là người khác cũng như tôi.

Bị bọc trông hệt một cái kén, chỉ biết xoay đầu như rùa, tôi hướng mắt về phía cô em gái.

“Anh xin lỗi, Tsutsukakushi à. Anh không có ý…”

“Không, em không ngắm lâu thế - Em không để tâm chuyện đó lắm đâu. Em cũng xin lỗi vì không giải thích cặn kẽ cho Nee-san.”

“Không, em không cần xin lỗi. Anh mới là người có lỗi. Onee-san của em nói đúng, anh phải biết chuyện vừa rồi là sai.”

“Không không, chuyện đó ổn mà, ổn thật.” Cô em gái lắc đầu.

Em ấy đang mặc áo phông, ánh mắt có vẻ hơi đồng cảm với tôi. Để giải thích ánh mắt ấy, cứ tưởng tượng hai quốc gia nhỏ bé liên minh với nhau vì bị gia đình hoàng gia áp bức quá đáng là được.

“À, anh cũng thấy em khoả thân dạo trước, nên chắc bây giờ chúng mình hoà rồi nhỉ. Mà, có thể em đã thấy anh khoả thân lâu hơn, cho nên sau này anh sẽ có cơ hội ngắm bù thôi, anh không để bụng đâu.”

“Xin anh. Cắn lưỡi và giữ yên lặng đi, hoặc cắn lưỡi và đi chết đi. Cảm ơn nhiều.”

“Hử?!”

Hoà khí vừa có được đã biến thành quan hệ ngoại giao tan vỡ rồi.

“…Ohhh? Mi bảo… mi thấy… Tsutsukakushi khoả thân à?”

Ở phía trên tôi đây là mái tóc đuôi gà đang bừng bừng lửa giận.

“Urk…! K-Không, à thì…”

“Vậy đã có chuyện đó thật. Mi nói, ta cuối cùng đã biết – Mi chính là Yokodera em!”

“Sao chị lại kết luận ra thế?”

Chị ta vẫn còn tin sao?! Thiết Vương giơ ngón trỏ lên tạo ấn tượng ngầu lòi như một vị thám tử nào đó đã giải quyết xong vụ án. Tôi thấy hơi áy náy sau khi ngắm biểu cảm rất tự mãn tới mức tự kiêu của chị ấy. Hiểu nhầm tai hại hơn nữa rồi. 

Nhưng hôm nay tôi phải nói cho chị ta biết. Nói rằng trên thực tế không có một thằng em nào cả. Mọi chuyện xảy đến trong vài tháng nay là do một mình tôi tự biên tự diễn. Sau những chuyện đã qua, tôi đã phải biết nói ra điều cần phải nói quan trọng đến nhường nào chứ? 

“…Um, chị Chủ tịch. Cho em xin một phút được không?”

“Đừng gọi ta bằng cái tên đó, tên Yokodera em kia. Giờ ta biết vì sao mi có thể công khai hành động bậy bạ như thế rồi. Bởi lẽ nếu mi thực ra là Yokodera thật của CLB điền kinh, thì dù khả năng có nhỏ tới đâu đi chăng nữa, ta sẽ phải dùng ngọn lửa địa ngục sinh ra từ nỗi đau và bội phản để tàn phá mi ở các khía cạnh vật lý, xã hội và hình thể.”

“…Fu… Fuhahaha! Đúng là tao đây, thằng em trai xấu xa gấp vạn lần thằng anh đây!”

Tôi tuyệt đối không được nói thật! Dù có phải tự sát đi nữa! Đúng là tôi không còn liêm sỉ, song nỗi sợ vẫn không hoàn toàn biến mất đâu. 

“Senpai… làm vậy thì…”

Bên cạnh tôi là một Tsutsukakushi đang thở dài vì không tin vào những gì em vừa nghe được, nhưng cô ấy cũng không cố chữa lại lời chị mình. Cảm ơn em nhiều lắm. Em là người duy nhất tốt bụng tới mức gia hạn ân xá cho tên tội phạm có tiền án tiền sự như anh đó.

“Và chuyện nhảm nhí gì cơ? Nhà ngươi biến mất rồi hả? Đừng đùa. Làm gì có chuyện phản khoa học thế xảy ra được! Ta còn tỉnh lắm, không bị lừa đâu! Ta biết rồi, Yokodera em à, mi chỉ đang lăm le tấn công Tsukiko khi đêm đến đúng không?” 

“Làm sao tôi dám làm thế chứ! Tôi… không, tao không còn cách nào khác nữa!”

“Bản thân chị đây dạo này cũng không được vào phòng Tsukiko nhé… Vào ban đêm, nhà ngươi sẽ thử đột nhập từ cửa sổ phòng con bé hoặc cố gắng cạy khóa cửa trước hay nhiều thủ pháp khác nữa. Ta biết nhà ngươi sẽ làm vậy mà!” 

“Có phải chị đang kể về bản thân không thế?!”

Chị ta cứ thụi liên tiếp vào tấm chăn tội nghiệp đang cuộn quanh tôi. May thay, tấm chăn này cũng là tấm đệm che chắn hộ sát thương lên người tôi. Nói gì thì nói, Thiết Thẩm Phán đã tuyên án tôi có tội rồi.

“Ngay bây giờ ta sẽ ném mi ra ngoài! Đừng hòng đi vào trong địa giới nhà chúng ta nữa!”

“Senpai là khách của em. Chị có định tôn trọng quyết định của em không thế Nee-san?”

“…Giờ ta đang nghĩ thế, chứ cũng muộn rồi, ở lại thoải mái nhé!” Thiết Thẩm Phán đã vội vàng rút lại bản án vừa tuyên. 

Và thế là phán quyết của phiên tòa trong nhà Tsutsukakushi được thay đổi trong vẻn vẹn ba giây. Phán quan này tuyên án thật là tuỳ tiện mà. 

“Nói vậy, mi không được đặt chân ra khỏi gian phòng này. Ta sẽ bảo vệ sự trong trắng của Tsukiko! Làm như thế thì Tsukiko sớm muộn gì cũng sẽ mê ta như điếu đổ thôi!”

“Chuyện đấy thì rõ rồi, mà tôi sắp vãi hết ra quần nè. Nhà vệ sinh ở đâu thế?”

“Không ở đâu cả! Mi nổ tung cũng không chết được đâu!”

“Tôi sẽ toi đời đó! Ít nhất thì trái tim tôi sẽ đi đời!”

“Cứ việc chết đi!”

Mắt sáng như mắt chim cắt, chị ta dang tay như chim cắt xoè cánh, rồi sút một cú thật mạnh vào tấm chăn cuốn quanh người tôi, cú đá này làm tấm thân tội nghiệp này lăn lông lốc trên sàn. Dừng lại đi! Chị sắp sửa kích thích mấy nơi kỳ lạ đó! Chuyện sắp sửa không hay rồi!

Tôi nhìn sang phía Tsutsukakushi tìm kiếm sự giúp đỡ, tin tưởng vào lòng tốt của em ấy. Em ấy đặt một chai nước rỗng ở gần tôi.

“Em xin lỗi, Senpai ạ. Hôm nay xin anh hãy tự giải quyết vào đây nhé.”

“Anh phải làm thế nào?! Em định bảo anh ngủ trong tư thế này hả?!”

“Không sao đâu. Mọi chuyện cuối cùng sẽ ổn thôi.”

“Cái ‘cuối cùng’ đó bao giờ xảy ra thế?!”

Tsutsukakushi không nhìn vào mắt tôi, từ tốn cúi đầu, bỏ gian phòng này lại sau lưng… Tôi bị bỏ rơi rồi! Những tưởng mình sẽ có cơ hội làm thân với Tsutsukakushi trong bữa tiệc ngủ này cơ chứ. Đáng ra phải có một vài sự kiện như là tìm nhầm chỗ ngủ mới phải.

Giờ tôi như chú chim gãy cánh. Tôi đã trở thành một cái kén bị bỏ lại trong gian phòng lớn, cùng với…

“Nào nào, đêm còn dài lắm đó, Yokodera em ạ. Chị đây lúc nào cũng muốn trò chuyện thân mật với cậu đó. Tất nhiên là trò chuyện bằng thân thể rồi. Nói chuyện rất toàn diện, rất cẩn thận, rất kịch tính, và rất một chiều nữa. Tình bạn giữa hai ta sẽ sâu đậm thêm ngay ấy mà.”

Thấy diêm vương cười nhăn nhở, tôi tự hỏi không biết mình đã chọn sai từ chỗ nào. Ai đó bấm nút reset giúp tôi với.

-Khoảng mười phút sau.

“Mmm… không thể… thật là, Tsukiko quả là một đứa được chiều mà.”

“……”

“Đừng làm thế… Chị không đi nổi nữa…? Fufu, đừng trách chị nha…”

“……”

Bị bỏ lại trong gian phòng là một tổ kén đáng thương và một nhà Vua đang ngáy, tay vẫn còn ôm lấy cái kén. Thiết Vương đã say giấc nồng rồi.

“Em có thích chị tới đâu, một nụ hôn là… thứ em nên trân trọng hơn chứ…”

Ngậm miệng đi. Cái kiểu mơ gì thế? Lăn lộn trong tấm chăn, tôi tìm cách thoát khỏi cái ôm của người đang ngáy kia. Chị ta ngã đập mặt vào sàn, nhưng chỉ khua tay múa chân một chút rồi lại tiếp tục hành trình trong thế giới giấc mơ. Mặt chị ấy là vẻ mặt lúc ngủ mơ vui nhất tôi từng thấy đó.

Nhìn vào cây cột lớn có treo chiếc đồng hồ cũ khổng lồ, tôi thấy lúc này mới tầm 10 giờ đêm.

Vậy là cái ‘Cuối cùng’ Tsutsukakushi đề cập tới đã xảy ra. Đêm của Thiết Vương thực ra không hề dài. Chủ tịch CLB điền kinh đó các bạn à. Chị ta sống rất chính trực và lành mạnh. Ngủ sớm dậy sớm.

“Được rồi. Tới giờ… rgh… thoát ra rồi!”

Lấy chai nước Tsutsukakushi để lại cho tôi làm đòn bẩy, tôi bắt đầu nhiệm vụ thoát khỏi cuộn sushi đang trói bản thân. Thiết Vương vừa mới nằm trên tôi rồi bám víu vào tấm chăn này, nên giờ tôi đang nhễ nhại mồ hôi. Tôi cần chút khí thở, và quan trọng hơn là phóng thật nhanh tới nhà vệ sinh.

Sau một trận hết sức gian khổ, tôi đã đưa được một cánh tay ra khỏi tấm chăn. Sau đó tôi giải thoát cho cánh tay bên kia, tẩu thoát thành công.

“Ngứa đó… dừng lại đi. Tượng thần mèo đang theo dõi chúng ta…”

Suốt nãy giờ, nhà Vua cứ nói mớ kiểu đó. Xin hãy nói em biết chị đang mơ về thể loại gì.

“…Chị đã rất lạc quan rồi, thế mà…”

Vẫn mồ hôi đầm đìa sau chiến thắng vừa rồi, tôi quỳ xuống trước nhà Vua đang ngủ rất thoải mái. Trả đũa một hai lần chắc vẫn ổn nhỉ? Kẻ thù đang ngủ mà không phòng bị gì, tay chân duỗi ra như thiên thần tuyết, để lộ chiếc áo phông trắng bên dưới lớp áo khoác thể dục. Tư thế đó làm ngọn núi đôi kia phập phồng trông như bánh pudding mềm mịn.

Không giống cô em gái, chị ta có gu thời trang tốt lắm đó. Trông hệt mấy cô người mẫu ảnh vậy. Tôi nhìn thấy mà phải nuốt nước bọt, bỗng nhà Vua chợt quay người lại.

“Dù nhà ngươi không bị trời phạt, vẫn sẽ có hình phạt đó nhé…”

“……”

“Ta sẽ… biến nhà ngươi thành… Mm…”

“…?!” 

Tôi rút tay lại ngay tức khắc. Trả thù là không tốt. Người trẻ sống trong xã hội văn minh thế kỷ 21 chỉ nên nghĩ về tương lai phía trước thôi! Đúng rồi, tôi phải đi vệ sinh cái đã!

…Tôi không trốn chạy, chỉ rút lui chiến thuật thôi. Vừa đứng dậy, cảnh vật quanh tôi đột nhiên biến đổi.

“…Eh?” Tôi ngã lộn nhào.

Bàn chân tôi đã rời mặt đất. Không đúng, phải nói là tôi bị ai đó tùm chân. Ai làm? Quá đơn giản. Là Thiết Vương đang bám riết lấy chân tôi. Chị ta giữ khư khư nó vào ngực, dụi má vào cẳng chân tôi hệt như một thứ đồ chơi nhồi bông gì đó…

“Chờ đã, Tsukiko ơi… em đi đâu thế…?”

“Này, cái… tưởng lúc ngủ người ta chỉ có thể di chuyển trong phạm vi giới hạn thôi chứ!”

“Không, chị sẽ… không buông tay đâu…”

Mắt cá chân tôi đang chạm vào khoảng giữa hai ngọn đồi mềm mại kia. Cảm giác mềm mịn, bồng bềnh, thoải mái, khó-nói-nên-lời đang dồn ép vào cẳng chân tôi từ mọi hướng. Thứ đó còn ấm áp và mềm mại hơn cả tôi tưởng tượng nữa.

“Từ từ, giờ không phải lúc tận hưởng!”

Nếu đây là trong trò chơi tôi thích, thì tôi sẽ nhấn ngay lựa chọn ‘Ôi không, cơ thể mình tự cử động rồi’, và một cái CG oái oăm nào đó về Thiết Vương sẽ được mở khoá, nhưng đời không như là mơ. Sau cùng thì tôi mới là người phải chịu trách nhiệm đúng không? Hiển nhiên quá rồi còn gì!

“Bỏ tay ra, nhà Vua ơi! Đ-Đừng bám lấy tôi nữa! Áo phông của chị sắp bị cuộn lên đó! Chuyện sắp sửa rối tung lên rồi!”

“Không muốn đâu… Muốn cứ thế này mãi thôi…”

“Tôi không quan tâm! Tôi không muốn thế này! C-Chỗ đó rất nguy hiểm đấy?!”

“Tại sao, Tsukiko ơi… Sao em không nghe lời chị…?” Nhà Vua lắc đầu như một cô bé “Em định rời bỏ chị mà đi nữa sao?” Chị ta lại hỏi.

“…Chị vừa nói gì cơ?”

“Không… Chị không muốn em rời đi nữa…” Tsutsukakushi Tsukushi đã ngưng cười rồi.

Cặp mày dài ấy đang run rẩy. Đôi tai trông giống hệt cô em đó hơi ửng hồng còn mí mắt khép chặt lại vì đau đớn. Tôi thấy phần rìa mắt đã đỏ lên trông thấy. Chị ta cắn chặt môi, thở ra những tiếng rất nhẹ nhàng như một cậu nhóc bướng bỉnh. Cả thân hình kia đã cứng đơ lại, như thể chị ta đang tuyệt vọng níu kéo thứ gì đó trong mơ. Tôi không biết gì cả.

Vậy là Thiết Vương không hề có vẻ mặt sắt thép đâu. Dù chị ấy là Vua của CLB điền kinh, nhưng bản thân chị ấy không phải là một vị vua chân chính. Chị ta có thể là một Senpai được quý trọng, là người đang bám riết lấy cô em gái (dự định) của tôi, nhưng mà…

“…Đừng… bỏ chị lại một mình…”

…Trên tất thảy, chị ấy vẫn chỉ là một cô gái có thể khóc và mơ thấy ác mộng mà thôi. 

Lúc tôi rời gian phòng, cơn mưa đã nặng hạt hơn trước. Cơn mưa tầm tã rơi trong màn đêm tăm tối này. Cả đám dế mèn cũng đang ẩn mình, cố gắng bám trụ trong thời tiết khắc nghiệt này. Dù mọi chuyện đã lắng xuống hơn so với hôm qua, tôi bắt đầu tự hỏi không biết cơn bão có thật sự chỉ sượt qua chúng tôi không. Em tin chị, Onee-san dự báo thời tiết ơi.

Đi dọc hành lang bằng ván gỗ dài, rẽ phải, rẽ trái, lên xuống cầu thang, tôi đã tới nhà vệ sinh.

“…Đáng sợ quá!”

Chỗ này thật sự trông giống nhà ma ở trung tâm giải trí đó. Giống từ cửa sổ bằng kính tới tiếng mưa vọng vào. Xung quanh tôi toàn là màn đêm và bóng tối. Giờ mà bị bốn hồn ma của Hanako-san tấn công thì tôi cũng chả lạ nữa nhé. Nếu tên nào ngốc nghếch hoặc nhát gan lạc vào chỗ này, khả năng đám đó sẽ khóc to vì hoảng loạn đấy.

À thì, tôi không bị lạc đường, vẫn còn ổn lắm. Song tôi sẽ phấn khởi hơn nếu người cầm đầu tiểu đội Hanako-san kia là một cô em nhỏ nhắn trong chương trình Bán Dẫn Rực Rỡ.  

“Nói chứ, chị ta lúc đó có vẻ mềm yếu quá…” Giải quyết nỗi buồn trong một khu vệ sinh kiểu cũ xong xuôi, tôi thở dài.

Không nghĩ có ngày tôi lại thấy Thiết Vương – Tsutsukakushi Tsukushi – khóc đấy. Không biết chị ta đang mơ thấy kiểu ác mộng gì nữa. Có thể đó là một giấc mơ đi mua sắm cùng em gái ở siêu thị quanh đây vào buổi tối để rồi lạc mất cô em, hoặc đó chỉ là một giấc mơ nhảm nhí nào đó. Có thể lại là kiểu giấc mơ mà chị ta sẽ quên sạch khi trời sáng.

Nhưng dù có là giấc mơ gì thì đó là giấc mơ đã làm chị ta khóc, và tôi ghét những thứ như thế. Bất kể đó là ai hay là chuyện gì, tôi đều ghét chúng. Tôi là kiểu con trai thích mấy video có con gái cười trong lúc làm chuyện nọ chuyện kia cơ. Cảm giác mình nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi nhỉ.

“…Chợt nhớ ra, cái áo khoác này là của ai vậy?” Lúc rửa tay ở trước tấm gương, tôi đột nhiên tự hỏi.

Trong tấm gương là bản thân tôi mặc chiếc áo khoác thể dục màu xanh biển giản dị. Em ấy đưa tôi bộ này thay cho quần áo tôi đang mặc vì chúng đã ướt nhẹp cả. Trông thì không giống áo của nam giới, nhưng cũng không giống đồng phục CLB điền kinh xíu nào, cũng chẳng giống quần áo học sinh cấp 3 mặc. Kiểu dáng đã cũ lắm rồi, khả năng Ponta sẽ thích nó đấy, với vùng ngực khá doãng. Chỉ có phần tay và thân là vừa. 

‘Em mừng là Senpai mặc được bộ đó.’ Tsutsukakushi nói. ‘Tình cờ em còn dư bộ này,’ cô nàng nói như thể không hề để ý chút nào. 

Không tính cô em gái, tôi không nghĩ bộ thể dục này sẽ vừa với cô chị. Nghe nói hai chị em mồ côi cha mẹ. Từ bé hai người đã sống nương tựa vào nhau, và không có người thân thích sống cùng… Thế thì bộ đồ này là của ai?

“Lại một bí ẩn nữa sao… Hm? Hmm??”

Điệu bộ như bác thám tử say khướt, tôi mò đường về từ nhà vệ sinh. Tôi rẽ trái, rẽ phải, đi lang thang dọc hành lang, tôi trở lại…

“Umm… Chỗ nào thế này?”

Tôi lạc rồi. Chưa bao giờ tưởng tượng có ngày tôi bị lạc trong nhà người khác. Thật sự đấy, tư dinh Nhà Tsutsukakushi chứa từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Nhìn về phía trước hay phía sau, hành lang nào trông cũng giống nhau. Nhìn sang hai bên, tôi thấy cửa trượt và cảnh trời mưa. Nhìn lên trần tôi thấy ánh đèn lập loè ánh vàng trong đêm. Nhìn xuống đất tôi thấy bóng tối đang mở miệng chực chờ nuốt chửng bàn chân tôi.

“Eeek! Từ bao giờ chúng ta chuyển sang thể loại kinh dị thế!?” 

Theo kịch bản của một buổi thử thách can đảm mùa hè cổ điển mà tôi đã nghiên cứu, gặp nạn trong căn nhà Nhật Bản lạ lẫm mà có người bám vào thật ra có rất nhiều điểm cộng. Thêm vào yếu tố trời mưa, đặt thời gian vào nửa đêm, bỏ luôn yếu tố có người bám vào, ta sẽ được tình cảnh của tôi bây giờ… Tóm lại là thế.

“Gyaaa! Ai đó! Tsukiko-chaaaaan ơi!” 

Và cái kết là bạn sẽ hoảng hồn chạy dọc hành lang, hét toáng lên vì sợ. Cảm giác mình vừa mới nghĩ về điều gì đó khá quan trọng, nhưng quên mất tiêu rồi. Ở chỗ nào tôi cũng bị lạc cả.

Tôi thẳng tiến về hướng ánh đèn trong bóng tối, trở lại nhà vệ sinh lúc trước.

“Sao lại thế này?!”

Giờ còn dính yếu tố vòng lặp trong mấy câu chuyện ma kinh điển nữa rồi! Không thể đánh giá thấp mấy căn nhà Nhật Bản được! Bao giờ Azukiarai sẽ xuất hiện đây?! Tôi khá là chắc chắn Azuki-gì đó sẽ là một người phẳng lỳ và thích khóc nhè! ...Hm? Thế thì cũng chẳng đáng sợ lắm nhỉ? Ngay lúc tôi mường tượng ra người bạn sẽ xuất hiện thay vì oán linh, bỗng nhiên cơn hoảng loạn tan biến như sóng biển.  

Bình tĩnh lại, cẩn thận nhìn xung quanh một chút, tôi phát hiện mình đang ở trong phòng thay đồ ngay cạnh nhà vệ sinh, sát vách bể tắm tôi bước ra lúc nãy. Nhắc mới nhớ, Tsutsukakushi đã nói tôi biết nhà vệ sinh ở chỗ nào rồi mà? Ánh đèn đang bật như để gợi ý tôi tới đó. Chắc là mình quên tắt đèn.

“Mình phải tiết kiệm điện!”

Tôi rất thích Denko-chan đó (Ít ra hình tượng cô gái đó đã được một bộ doujin mà tôi đọc qua tận dụng), do vậy tôi sẽ nghe lời dạy của cô ấy… Chuyện chỉ có thế thôi. Không hề có ý đồ xấu xa nào đâu.

Mở cửa phòng thay đồ, làn hơi trắng phả vào mặt tôi. Cửa vào phòng tắm mở toang, như thể ai đó vừa bước ra khỏi đó, làm nơi đây mù mịt sương ẩm.

“…Chị vẫn chưa ngủ sao?”

“…?!”

Không thể nói giờ tôi đang gặp hên hay gặp xui nữa bởi tôi chỉ kịp nín thở lúc nghe thấy giọng điềm tĩnh của người bên kia.

“Bây giờ chị còn thức là chuyện hiếm thấy đó, Nee-san ạ”

Một cô gái vừa mới tắm xong. Giờ nàng ta đang dùng khăn tắm lau khô tóc, quay lưng về phía này. Đây là lần đầu tôi thấy em ấy thả trôi mái tóc đen dài ấy. Chiếc khăn lớn trông rất lạc quẻ với mái đầu nhỏ xinh kia. Hai cánh tay mảnh mai trên bờ vai nhỏ nhắn đó đang gắng sức lau khô mái tóc ướt sũng.

“Senpai có vẻ mệt rồi, chị cởi trói cho anh ấy đi nhé?! Anh ta có phần hơi bất cẩn, nhưng không phải người xấu đâu. Em cam đoan đó…Thi thoảng, thật sự, thật sự rất hiếm khi, anh ta tỏ ra tốt bụng nữa.

Lưng em ấy vẫn còn hơi ửng hồng, từng giọt nước chảy dọc sống lưng như kết tinh ramune soda. Cặp mông tròn trĩnh, căng mọng đó trông hệt trái đào tiên với vài nét đỏ chấm phá. Hơi nước tụ quanh phần đùi và đùi sau. Những tưởng cô ấy vẫn còn quá nhỏ, quá trẻ, nhưng hình thể nhìn từ phía này trông tươi mới, đầy sức sống như quả chín trên cây vậy.

“À mà, không biết vì sao nhà mình hết dầu gội rồi. Còn vài chai dư ở kệ bên đó, nên là–” Tsutsukakushi liếc nhìn sau gáy rồi hoá đá ngay lập tức.

Tôi cũng đứng im như trời trồng với đống cao lương mỹ vị bày sẵn trước mặt. Hai đứa không ai động đậy. Chỉ ánh nhìn chạm nhau, không gian như chết lặng.

“…”

“…”

“……”

“……”

Chẳng biết hai người nhìn chằm chằm vào nhau đã bao lâu. Dù hàng triệu năm lịch sử từ lúc đại dương hình thành tới khi nhân loại diệt vong đã chạy trong đầu, nhưng thế giới xung quanh vẫn đang mờ sương, và một Tsukiko-chan rất ngon lành đang ở giữa khung cảnh đó. Còn tôi đứng như một cực không đổi của hành tinh.

…Không, sai rồi. Tôi đang rất từ từ lùi về sau. Không phải do bản thân tôi làm đâu. Một thế lực vô hình khác đang dẫn dắt tôi đó. Dù đáng ra Tsutsukakushi không hề có biểu cảm, mắt em ấy trong như mắt mèo con, song ánh mắt ấy lại chất chứa một loại năng lượng rất kỳ quái. Như thể em ấy là một siêu tân tinh sắp nổ tung rồi.

K-Không thể ở lại đây được! Phải về phòng ngay! 

“…Đúng rồi… dầu gội đầu!”

“……”

“Lúc nãy lỡ dùng hơi quá… Với lại… Ah, làm đổ kệ rồi… Haha, sau phải sửa lại thôi… Dù sao thì, anh xin phép đi nhé… Ngủ ngon mơ đẹp nha!”

Tôi ngượng nghịu quay gót ra đi, lập tức cuốn gói khỏi phòng thay đồ. Đ-Được rồi! Mình đã rất tự nhiên thoát khỏi mớ hỗn độn này rồi! Mình quả là tài giỏi mà! Ngày mai chỉ cần cúi đầu xin lỗi, và rồi…

“-Mi là ví dụ kinh điển cho loại cặn bã. Mi nghĩ ngày mai sẽ tới sao?”

Nghiến. Tôi nghe thấy một tiếng gì đó. Một bàn tay nắm chặt vai tôi. Chất chứa trong đó là sức lực và lượng sát ý đủ nghiền nát xương tôi.

“Urk?!”

Thiết Vương vĩ đại đang đứng chặn hành lang. Đôi mắt toả ra hàn khí đó mở to, trừng trừng nhìn tôi. Mọi tàn dư của ác mộng và mọi dấu vết của nước mắt đều đã không còn. Chưa hết, tiếng hàm răng trắng khoẻ đó nghiến ken két nghe cực kỳ điếc tai. Chị có phải khách quen của Nhà hàng Tsutsukakushi không vậy, nhà Vua ơi? Chị nên dùng hàm răng đó cho việc tốt chứ nhỉ, hahahaha… Chờ chút, tôi không nghĩ mình thoát khỏi vụ này nổi đâu!

“E-Em tưởng chị đang ngủ?!”

“Ta nhận được tín hiệu khẩn cấp từ phía Tsukiko. Một giấc mơ báo mộng về cơn lũ lớn quét qua bụng ta!”

“Ahh, thế là chị cần đi vệ sinh. Hiểu rồi!”

“Bình thường thì ta sẽ không bao giờ để ngươi chạy thoát… Hmm? Ta hiểu rồi! Mi đã dùng siêu năng lực để ru ta ngủ, đồ vô ơn bội nghĩa!”

“Đừng có gán cho người ta siêu năng lực chỉ để làm mấy điều chị nói có cơ sở chứ!”

“Im đi, đồ lừa dối. Gần đây ta còn chưa có cơ hội thoả thuê tận hưởng thân hình Tsukiko vừa mới tắm xong đó – Ta sẽ không tha cho vụ này đâu!”

Thế chỉ là ghen tị thôi à?! Tôi định nói vậy, nhưng không còn thời gian rồi. Biểu cảm bình thường của Thiết Vương giờ đã hoá tử thần, làm tôi hết khả năng cãi lại. Nói vậy, trước kia chị ta từng không thể bộc lộ cảm xúc thật; nên giờ lúc chị ta có thể làm vậy, tôi có thể thấy mắt chị bừng bừng lửa giận, và khi nắm đấm đã sẵn sàng ý chí rút cạn sinh lực tôi xuất hiện – 

“Tên kia, đi đâu thế?!”

Tôi chỉ có thể chạy bán sống bán chết để giữ mạng. Tôi lướt qua một bên sườn Thiết Vương rồi uốn người về phía trước. Tôi nhảy liên tiếp ba bước như vận động viên chuyên nghiệp, chuyển sang tư thế của vận động viên chạy ngắn, rồi dần đạt vận tốc của vận động viên việt dã, lướt đi trên hành lang. Các vị có thể không nhớ, nhưng tôi thật ra là thành viên CLB điền kinh đấy, và cũng đã từng rất được kỳ vọng.

…À thì, nếu so sánh với chuyên gia trong bất kỳ lĩnh vực nào của CLB điền kinh như Thiết Vương… Tóm lại, chị ta vượt qua điều không tưởng như thể đó là chuyện rất bình thường. Tôi dám cá chỉ cần ba giây là chị ta sẽ đuổi kịp tôi.

“Đ-Đồ hèn hạ! Đừng có chạy, Yokodera em!”

Hoặc tôi nghĩ thế, song Thiết Vương không hề có ý định đuổi theo. Ngoái nhìn lại, chị ta đuổi theo tôi với vận tốc của máy bay phản lực, để rồi chỉ ba giây sau đã lui về như xe ủi. Quá trình vừa rồi lặp lại không biết bao nhiêu lần, và chị ta chẳng tới gần được thêm bước nào.

Jiểu rồi. Chị ta quá hứng thú với cảnh tượng ở sau cánh cửa phòng thay đồ đang mở. Chị yêu em gái nhiều tới mức nào vậy…?

“Grrr… Trở lại đây ngay! Nếu mi vừa mổ bụng vừa xin lỗi thì ta sẽ không phạt nữa đâu!”

“Có thể loại trừng phạt nào ở Nhật Bản ngày nay tệ hơn bị ép phải seppuku không?!

Tôi không biết khi nào nhà hàng đóng cửa, nên giờ không thể thư giãn được. Chạy dọc hành lang lờ mờ sáng với mấy bóng đèn leo lét soi đường – Tôi lại bị lạc rồi.

Đi lang thang một lúc thì tôi bắt gặp một con đường bị gió ào ào thổi vuông góc với đường tôi đi. Mình đã đi qua chỗ này lúc tìm nhà vệ sinh chưa nhỉ? Sao chẳng nhớ chút nào vậy? Thêm nữa, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân ở xa vọng lại, khả năng cao thuộc về nhà Vua. Tôi còn nghe thấy tiếng hò hét ‘Đem máy nạo ra đây!’ rồi ‘Cái kẹp ở đâu rồi?!’ nữa.

“Làm sao đây…?”

Tôi không nghĩ ra gì cả, nhưng không biết vẫn hơn. Vì không thể quay lại nên tôi phải đi tiếp thôi. Cuống cuồng, tôi bước xuống hiên nhà, nhưng cùng với tiếng mưa đập vào mái hiên, tôi còn nghe thấy tiếng chúa quỷ đang tới. Cha ơi, giúp con với! Càng nghe thấy âm thanh đầy thịnh nộ đó, bước chân tôi càng nhanh hơn. Tôi chạy bạt mạng trên lối đi bộ, suýt ngã lăn quay. Sau cùng, tôi đụng phải một bức tường gỗ ép cứng.

“Đây là…”

Một nhà kho, trông khá lớn đó. Cảm giác như một chỗ chứa kho báu của nhà địa chủ trong kịch cổ trang. Gỗ ép tường bắt đầu phai màu, trông lấm lem. Nhà kho này khá rộng và sâu, cả từ bề ngoài trông cũng rất lớn. Về độ cao thì cao hơn một căn nhà ba tầng. Thậm chí còn có cửa sổ mở ra nữa, nhưng chúng ở cao quá nên tôi không nhìn rõ. 

Nó đường bệ ngự trong bóng tối.

Nghĩ lại, khả năng nó đã mời tôi vào. Bởi lẽ, cánh cửa đôi vững chãi này chỉ hơi mở ra, tạo khe hở chỉ vừa đủ một người lách vào. Cảnh cửa trượt bên trong, cả cửa lưới trong đó nữa, đã mở trước khi tôi quyết định xem nên làm gì.

Bên trong nhà kho tối như hũ nút. Ngay lúc tôi đặt chân vào trong, tất cả tiếng mưa rồi tiếng thét đều tắt ngấm, cho phép tôi tận hưởng cảnh đêm yên tĩnh. Nơi đây như tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài. Tất cả những gì còn lại là màn đêm gợi nhớ đến thời thượng cổ, một bầu không khí sờn mốc giả tạo – và một thứ gì đó nữa.

Gần tay nắm cánh cửa lưới có treo một chiếc đèn pin. Tôi bật nó lên, một vòng sáng yếu ớt chiếu xuyên qua không gian này. Tôi chiếu vào giếng trời và trần nhà ở trên cao. Chiếu đèn xuống dưới chân, tôi thấy đồ đạc ở khắp nơi.

“…Chỗ này chẳng phải toàn rác sao?”

Rất nhiều đồ vật khác nhau nằm ngổn ngang trong đó, không cho tôi chỗ nào để đặt chân vào. Trông như thế đã có động đất làm mọi thứ rơi vung vãi vậy. Thật sự không có người dọn dẹp khu này sao? Tôi không kỳ vọng có chuyện đó lắm, và thực ra nếu có thì cũng hơi thất vọng. Nhà kho này không thể dùng cho mấy cảnh trói cô gái trong kimono rồi. Cảm giác hơi hụt hẫng, tôi chiếu đèn về phía tường – và thấy Mèo Đá.

“?!”

Vẫn không biểu cảm như thường lệ, tượng Mèo Đá nhìn xuống phía tôi. 

Không, không đúng. Đây không phải ‘Mèo Đá’. Bức tượng mèo kia được Tsutsukakushi Tsukushi đích thân đẽo ra, vẫn còn đứng trên đỉnh đồi có cây tùng. Bức tượng mèo trước mặt tôi đây quá to so với nó. Thứ này đứng như mấy bức tượng moai từ thời tiền sử ấy. Cả nhà kho này cảm giác như địa bàn của nó. Bức tượng kia cao hơn bất cứ ngôi nhà đơn gia đình nào, còn cao hơn cả tường của nhà kho nữa.

Không khí ngột ngạt làm tôi khó thở quá. Bóng tối cộng thêm mùi ẩm mốc và áp lực từ bức tượng thiêng khổng lồ đã phủ kín nhà kho vốn tưởng rất rộng rãi này. Bất kể chỗ nào tôi thấy, bất kể chỗ nào tôi ngoảnh mặt sang cũng cảm giác nhà kho này chật chội quá, còn tượng Mèo Đá thì cứ nhìn tôi mãi. Không gian cô lập này có thể đã được tạo ra vì thần mèo.

…Cảm giác thứ gì đang rung chuyển. 

Không biết tại sao có thứ gì đang bay phấp phới trên không dù không khí từ bên ngoài không lọt vào trong được. Lúc vật đó lọt vào tầm mắt tôi, tôi với tay bắt lấy nó. Nó không có gì đặc biệt cả. Chỉ là một mảnh giấy. Một mảnh giấy hình chữ nhật màu vàng.

…Ở trung tâm tờ giấy, đề chữ ‘Phong ấn’ ghi rất to.

“Cái quái gì…?”

Tôi thử cười cợt trước diễn biến đáng thất vọng này, nhưng họng lại không cất ra tiếng. Thật sự mảnh giấy này rơi ra có ổn không thế? Chắc không phải việc của mình, nhưng mảnh giấy này đáng ra phải được dán vào bức tượng trước mặt tôi chứ?

Tôi có linh cảm xấu. Và buồn thay, khi mọi chuyện trông có vẻ xấu đi thì linh cảm xấu hay đúng. 

Tượng Mèo Đá vẫn nhìn tôi chằm chằm, ánh nhìn dần mãnh liệt hơn. 

83fc706e-b47b-42f1-ba6a-58f0b42327c3.jpg

Một trò chơi bài của Nhật Bản. Các bạn tìm kiếm trò President card game vì mình cũng không nắm được luật chơi. Tsukiko viết Hán tự là Nguyệt Tử (con gái của Mặt trăng) Chuyện ông lão đốn tre, có tên khác là "Nàng tiên trong ống tre", "Công chúa Kaguya". Hai từ 'Cách nói' và 'cá hồi' nghe đồng âm với nhau Shishi-odoshi là một dụng cụ tự chế của Nhật Bản để xua đuổi các loài vật hoang dã phá hoại mùa màng. Tác giả dùng 'Ore', căn cứ vào văn cảnh người dịch quyết định xưng hô như vậy. Hanako-san là một nhân vật trong truyện kinh dị ở Nhật Bản. Nếu ai tò mò có thể tìm theo link: Nhắc tới sự kiện Akiko Kojima chiến thắng cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ thế giới năm 1959, từ sau đó thế giới bắt đầu quan tâm tới những người phụ nữ có thân hình nhỏ nhắn hơn. Một hình tượng kinh dị trong truyện dân gian Nhật Bản, với âm thanh nghe như tiếng giã đậu đỏ. Tên của Azuki Azusa lấy từ chữ đậu đỏ (azuki) Denki = Năng lượng. Đây là một nhân vật xuất hiện trong các áp-phích cổ động tiết kiệm năng lượng ở Nhật Bản. Được mệnh danh như một biểu tượng giải khát của mùa hè Nhật Bản, Ramune là loại nước giải khát nổi tiếng nhất trong nền ẩm thực của Nhật Bản và được xem là loại nước ngọt có nguồn gốc lâu đời nhất. Ramune (ラムネ) là phiên âm từ chữ ‘lemonade’ trong tiếng Anh, với nghĩa là nước chanh Hình thức mổ bụng tự sát