Ngân Tô lần theo địa chỉ Khang Mại gửi, đến nơi mới phát hiện đó là một khách sạn năm sao.
An ninh cực kỳ nghiêm ngặt, cô không thể tự tiện lên lầu, chỉ đành đứng dưới sảnh đợi Khang Mại xuống đón.
Năm phút sau, Ngân Tô gặp được hắn ta.
Khang Mại ngoài đời trông không khác gì trong trò chơi — cao gần 1m9, ăn mặc tùy ý, đeo cặp kính râm to che nửa gương mặt, nhìn có chút… đáng sợ.
Ngân Tô cũng không thay đổi nhiều, vẫn mặc chiếc áo khoác đen quen thuộc. Chỉ là tóc cô ngoài đời có vẻ dài hơn trong trò chơi kha khá.
Hai người thực ra mới chỉ tách nhau chưa bao lâu, nên cũng không có gì để ôn chuyện.
Sau một câu chào đơn giản, Khang Mại đưa Ngân Tô lên lầu. Khi nhìn thấy căn phòng tổng thống trước mặt, Ngân Tô không biết mình nên ghen tị hay tán dương:
“Anh cũng giàu ghê.”
“Làm mấy vụ kinh doanh nhỏ thôi.” – Khang Mại cười nhạt rồi ra hiệu mời cô ngồi – “Nhưng mà… sao cô lại dám đến tìm tôi? Không sợ tôi bán đứng cô à? Giờ thông tin của cô rất đáng giá đấy.”
Chỉ cần biết tên cô thôi, cũng đủ bán với giá cao rồi.
Ngân Tô không hề lo lắng:
“Anh là người thông minh.”
Mà đúng là Khang Mại thông minh thật. Nếu không, lúc trước hắn cũng sẽ không vội vàng thêm cô làm bạn tốt, còn chủ động thể hiện thiện chí giúp đỡ.
“… Vậy cô tìm tôi để làm gì?”
“Tôi cần biết thêm thông tin về trò chơi Cấm Kỵ và mối liên hệ với thế giới thực.”
Khang Mại đã sớm đoán ra — cô rất thiếu kiến thức cơ bản, nên cũng không quá bất ngờ khi nghe cô nói vậy.
“Nội dung các phó bản thuộc dạng cấm kỵ thì không thể chia sẻ, nhưng những thứ khác thì trên diễn đàn người chơi gần như đều có hết. Cô không mua điện thoại trong Thương Thành à?”
Ngân Tô: “…”
Cái gì mà điện thoại?
Cô có thấy mục Thương Thành, nhưng còn chưa kịp bấm vào xem.
Khang Mại đỡ trán, thở dài:
“Cô rốt cuộc là từ đâu đến vậy? Không lẽ xuyên từ thế giới khác qua?”
Đó là lý do hợp lý duy nhất hắn có thể nghĩ ra.
“Không đến mức đó. Nếu có chuyện tốt thế thì cũng chẳng đến lượt tôi.”
“…”
Khang Mại cũng không tiếp tục truy hỏi, mà bắt đầu giải thích:
“Món đầu tiên trong Thương Thành chính là điện thoại. Chức năng của nó tương tự điện thoại bình thường, nhưng bên trong sẽ có sẵn một app đặc biệt của trò chơi Cấm Kỵ.”
“Tất cả những gì liên quan đến trò chơi — như bảng cá nhân, diễn đàn, thương thành, danh sách bạn bè… đều nằm trong app đó. Ngoài ra, điện thoại còn cập nhật các tin tức liên quan đến trò chơi, là một vật phẩm thiết yếu cho người chơi.”
Dù người chơi có thể mở bảng cá nhân ngay trong thế giới thực, nhưng nếu không có điện thoại thì rất bất tiện.
Dù sao… nếu ai đó đứng giữa đường chọc tay vào hư không để lướt bảng, thì nhìn vào cũng biết ngay đó là người chơi.
Ngân Tô mở bảng cá nhân, bấm vào Thương Thành, quả nhiên — sản phẩm đầu tiên là điện thoại, giá chỉ 999 điểm tích lũy.
Có rất nhiều kiểu dáng và màu sắc để chọn, y như các dòng điện thoại ngoài đời. Cầm lên tay cũng không ai phát hiện ra sự khác biệt.
Vừa chọn kiểu dáng, Ngân Tô vừa hỏi:
“Giờ trò chơi Cấm Kỵ đã giáng lâm toàn cầu được năm năm rồi, thân phận người chơi vẫn không thể công khai sao?”
“Nếu không có thực lực hoặc hậu thuẫn mạnh, tốt nhất đừng công khai.” – Khang Mại nói – “Có người từng gây thù trong phó bản, sau đó bị trả thù ngoài đời.”
“Kỹ năng thiên phú có thể mang về thế giới thực, muốn giết người trong âm thầm không để lại dấu vết cũng dễ như chơi.”
Thậm chí, có những người chuyên nhận đơn thuê trả thù.
Không ai biết mình sẽ đắc tội ai lúc nào — nên tốt nhất là không tiết lộ thông tin cá nhân.
“Thế… chính phủ không quản lý à?”
“Dĩ nhiên là có, nhưng… người ta mà đã bất chấp, thì ai cản nổi?”
“Còn Cục Điều tra Cấm Kỵ thì sao? Nói tôi nghe thử chút đi.”
“…”
Khang Mại hơi do dự, rồi cũng đáp:
“Cục Điều tra Cấm Kỵ xuất hiện ngay sau một tháng kể từ khi trò chơi giáng lâm. Ban đầu là một tổ chức cực kỳ mạnh, nhanh chóng ổn định tình hình hỗn loạn do trò chơi gây ra.”
“Ngay sau đó, họ đã công bố sáu quy tắc chung…”
“Cục Điều tra Cấm Kỵ có quyền lực rất lớn, có thể trực tiếp xử lý những người chơi lợi dụng kỹ năng thiên phú để làm loạn trong thế giới thực, sinh tử đều mặc kệ.”
“Năm năm qua, uy tín của Cục Điều tra Cấm Kỵ cũng rất cao. Cũng nhờ có họ mà nước mình không rơi vào hỗn loạn như nước ngoài, người bình thường vẫn có thể sống yên ổn.”
Ngân Tô tò mò:
“Nước ngoài loạn đến vậy sao?”
Khang Mại gật đầu:
“Từ sau khi trò chơi Cấm Kỵ giáng lâm, nhiều nước nhanh chóng rơi vào hỗn loạn. Chính phủ các nước gần như chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.”
Ở nước ngoài, không có bất kỳ giới hạn nào cho việc sử dụng kỹ năng thiên phú. Thậm chí, một số chính phủ còn giao đặc quyền cho người chơi có kỹ năng cao, để họ áp chế người dân thường.
Hiện tại, những người chơi đó tự lập tổ chức, chiếm đóng địa bàn, mỗi người tự xưng là vua một phương.
Mà họ thì chẳng quan tâm đến người dân. Vì vậy, điều kiện sống của người bình thường ở nước ngoài rất tệ, khiến nhiều người buộc phải chủ động bước vào trò chơi để cầu sống.
Chờ Khang Mại nói xong tình hình quốc tế, Ngân Tô liền hỏi tiếp về phó bản tử vong.
Phó bản tử vong là do người chơi tiết lộ nội dung phó bản, dẫn đến những người khác bước vào mà không ai sống sót được.
Sau khi người chơi chết trong phó bản, sẽ quay về thế giới thực, nhưng trong vòng 24 giờ chắc chắn sẽ chết.
Tuy nhiên, nhờ những người từng vào phó bản đó, thông tin về nội dung cũng đã được truyền ra không ít.
Cho nên ai cũng biết, ví dụ như phó bản “Viện Dưỡng Lão Cuộc Sống Hoàn Mỹ” này, trước giờ chưa từng có ai vượt qua nổi phó bản tử vong.
Bất kể là ở trong nước hay nước ngoài — chưa từng có ngoại lệ.
Giờ toàn cầu cùng công bố xác nhận điều đó, cũng là để khẳng định:
Trước đây, không có ai từng vượt qua phó bản tử vong.
“Có một thời gian, một số người chơi vì không thể vượt qua phó bản, sau khi trở về thế giới thực biết mình sắp chết, đã quyết định trả thù bằng cách công khai nội dung phó bản…”
Thời điểm đó, số lượng phó bản tử vong tăng vọt, số người bị cuốn vào nhiều vô kể, tỷ lệ tử vong của người chơi lập kỷ lục cao chưa từng có.
Ngân Tô càng nghe càng tò mò:
“Sau đó thì sao? Làm sao ngăn được chuyện đó?”
“Có người trả thù những kẻ đã tiết lộ nội dung phó bản — giết cả người thân họ, chết rất thảm.”
Dù sao, không phải ai cũng là người đơn độc không người thân. Chết thì cũng thôi, nhưng nếu làm liên lụy đến những người vô tội không bị trò chơi chọn, thì nhiều người không thể xuống tay được.
“Nhưng… vẫn còn những kẻ điên rồ. Mỗi năm đều có thêm những người bước vào phó bản tử vong.”
…
…
Ngân Tô cuối cùng cũng chọn được kiểu điện thoại mình thích. Vừa thanh toán bằng điểm tích lũy xong, cô liền cảm giác bên phải áo khoác như trĩu xuống.
“…” – Nhanh thế? Giao hàng tận tay liền luôn sao? Không đi làm ngành hậu cần thì quá phí luôn á, chắc chắn đứng đầu ngành nghề.
Ngân Tô đưa tay kiểm tra, quả thật điện thoại trông không khác gì điện thoại thật ngoài đời.
Máy đang ở trạng thái chờ khởi động, nhưng cần phải xác minh khuôn mặt và vân tay của cô mới có thể sử dụng.
Sau khi kích hoạt xong, cô nhìn thấy trên màn hình chỉ có một biểu tượng app với hai chữ “Cấm Kỵ”, nền đen tuyền, không hề có ký hiệu gì khác.
Như thể đang muốn nhắn nhủ: bóng tối, chính là kết cục cuối cùng của người chơi.
Ngân Tô chạm vào biểu tượng. Giao diện bật lên — vẫn là một trang bìa đen tuyền, rồi mấy dòng chữ lớn dần hiện ra:
[Chào mừng đến với trò chơi Cấm Kỵ]
Trang chào mừng vừa kết thúc, hệ thống tự động chuyển sang giao diện đăng ký tài khoản. Ngân Tô không cần làm gì cả, app tự động đăng ký luôn cho cô với cái tên “Tô Đại Thiện Nhân”.
Phong cách đúng là: tiện lợi lên hàng đầu…