Hoan Nghênh Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 81

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 139

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 7

Trường Trung Học Lý Quang - Chương 51

Ngay khi mọi người đang rơi vào cảnh vô kế khả thi, đến cả những người chơi kinh nghiệm dày dặn cũng chỉ có thể tùy tiện chọn một chỗ ngồi thì cô gái mặc áo khoác đen đột ngột bước ra từ cuối phòng học.

Người chơi nhìn thấy cô, giống như gặp phải ôn thần, đều chủ động tránh đường.

Không ai cản trở, Ngân Tô liền xem như họ “hiểu chuyện”, thản nhiên bước đến bên cạnh một bạn học đang ngồi một mình ở hàng thứ hai.

Người bạn học ấy vẫn chăm chú đọc sách, dường như không hề nhận ra bên cạnh có người đứng.

Ngân Tô chống một tay lên bàn, cúi người chậm rãi, ánh mắt dõi theo dòng chữ trên trang sách. Quyển sách này khác với những quyển trống rỗng khác – bên trong có ghi chú và những khoảng trống được lấp đầy.

Cô nghiêng đầu hỏi nhẹ:

“Cậu thích học lắm sao?”

Người kia không phản ứng gì, mắt vẫn không rời khỏi trang giấy.

Bỗng nhiên, Ngân Tô đưa tay giật lấy quyển sách trong tay hắn.

Hành động quá nhanh khiến những người chơi khác chưa kịp phản ứng, cô đã cầm sách trong tay. Trong phòng học vang lên những tiếng hít thở kinh ngạc.

“???”

Cô đang làm gì thế?!

Bạn học nghiêm túc kia, lúc đầu bị giật sách đến ngơ ngác, như thể không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Khoảng ba giây sau, hắn đột ngột ngẩng đầu, giọng đầy tức giận:

“Trả lại cho tôi!” – Nói rồi lao tới giành lại.

Ngân Tô nghiêng người, một tay đè hắn ngồi lại chỗ, tay còn lại nâng quyển sách lên cao, liếc mắt nhìn:

“Nói cho tôi biết chỗ ngồi của tôi ở đâu, tôi sẽ trả lại sách.”

“Cậu đến cả vị trí của mình cũng không nhớ, còn đọc sách làm gì?!”

Bạn học tức đến mức không thể đứng dậy, ánh mắt càng lúc càng méo mó, giọng đầy căm ghét:

“Cậu không bằng chết đi cho rồi!”

Ngân Tô bật cười nhẹ:

“Tôi chết hay không không biết, nhưng nếu cậu không nói, tôi cam đoan – cậu mới là người phải chết.”

Nói rồi, cô đặt sách lên bàn phía sau hắn, giả vờ như sắp xé.

Đồng tử của bạn học co lại, theo phản xạ kêu lên:

“Đừng…”

Ngân Tô dừng lại, mỉm cười hỏi:

“Vậy, bạn học yêu quý, chỗ của tôi là ở đâu?”

Khuôn mặt bạn học mỗi lúc một u ám, ánh mắt như đang lẩm bẩm nguyền rủa.

“Xoẹt xoẹt ——”

Hắn sợ hãi thấy Ngân Tô sắp xé một trang, cuối cùng nhịn không được hét lên:

“Lớp trưởng! Lớp trưởng có phiếu điểm lần trước!”

“Lớp trưởng là ai?”

“…”

“Xoẹt xoẹt ——”

Bất đắc dĩ, hắn chỉ về phía bên trái.

Ở đó, một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao đang chăm chú đọc sách, mặc dù bọn họ ồn ào như vậy, cô cùng các bạn học xung quanh vẫn không hề bị ảnh hưởng.

Ngân Tô ném sách lại cho bạn học, nhanh chóng bước đến chỗ lớp trưởng.

“Bạn học…”

Lớp trưởng từ trong áo khoác rút ra một tờ giấy, đặt mạnh lên bàn, đồng thời siết chặt quyển sách trong tay.

Ngân Tô: “…”

Cô khẽ gãi mũi, rút lấy tờ giấy.

Nhưng mà…

Phiếu điểm không hề có tên, chỉ là dãy số từ 1–40 xếp theo thứ tự. Có đúng năm cột, tám hàng – vừa khớp với tổng số chỗ ngồi trong lớp. Nhưng tờ giấy này chẳng giúp được gì cả, vì không ai biết số thứ tự của mình là bao nhiêu.

Ngân Tô nhíu mày, tiếp tục hỏi lớp trưởng:

“Lớp trưởng, giúp đỡ bạn học là trách nhiệm của cậu mà, đúng không?”

Cô giơ tờ phiếu điểm chắn tầm nhìn đọc sách của lớp trưởng, giọng vô cùng lễ phép:

“Vậy thì, làm ơn cho tôi biết – số của tôi là bao nhiêu?”

Lớp trưởng cau mày, rõ ràng không vui, nhưng không hề mất bình tĩnh như bạn học vừa rồi:

“Cậu đến cả điểm số của mình cũng không nhớ sao?”

“Bị bệnh rồi.” Ngân Tô trả lời tỉnh bơ, “Chưa hồi phục hẳn, đầu óc còn không tỉnh táo.”

“…”

“Cho nên, lớp trưởng nên quan tâm đến bạn học bị bệnh như tôi, giúp đỡ chút chứ?”

“…”

Cuối cùng, lớp trưởng cắn răng:

“13.”

Ngân Tô gật đầu, đưa lại phiếu điểm, rồi “thuận tay” giật luôn quyển sách của lớp trưởng.

“???” Lớp trưởng lập tức kêu to: “Cậu làm gì vậy?! Tôi đã nói cho cậu rồi mà!”

Ngân Tô giơ quyển sách lên, cười đầy ẩn ý:

“Tôi phải chắc chắn là lớp trưởng không nói sai. Yên tâm, tôi sẽ giữ gìn cuốn sách này thật tốt, quý trọng nó vô cùng.”

Hốc mắt lớp trưởng đỏ lên – không phải vì tủi thân mà vì tức giận đến cực điểm. Nàng trừng mắt nhìn Ngân Tô, cuối cùng vẫn cắn răng sửa lại lời:

“…33. Số của cậu là 33! Trả sách lại cho tôi!”

Ngân Tô nhìn nàng một lúc, rồi ném trả sách lại:

“Thân là lớp trưởng, giúp bạn học là việc nên làm. Đừng tỏ thái độ tiêu cực thế.”

“…”

Lớp trưởng ôm sách vào lòng, mắt vẫn giận dữ nhìn theo cô.

Vị trí 33 là hàng thứ hai từ dưới đếm lên, chính giữa. Ngân Tô đến bàn đó, phát hiện một tấm thẻ học sinh đã được đặt sẵn.

Trên thẻ là hình chân dung cô – hai mắt vô hồn, khuôn mặt khô khan, đen trắng như ảnh thờ.

Trên mặt thẻ chỉ có hai dòng:

【Mã học sinh: 404433】

【Xếp hạng trong lớp: 33】

Mặt sau là dòng chữ “Trung học Lý Quang”.

Xem ra, đây chính là chỗ ngồi thật sự. Nếu không, tấm thẻ này cũng không thể hiện ra được.

Ngân Tô cất thẻ đi rồi ngồi xuống.

Còn những người chơi khác thì như lạc vào mộng cảnh.

Tìm vị trí… còn có thể làm như vậy sao?

Cô ta chẳng sợ đắc tội NPC à? Mới ngày đầu mà đã rước lấy BUFF tử vong rồi?

Nhưng nhớ lại việc Ngân Tô giết luôn tài xế khi chưa bước vào phó bản…

Ừm. Cô ta đúng là không sợ thật.

Dù hành động của cô khác người, nhưng lại chỉ ra một lối đi:

Lớp trưởng biết rõ vị trí của từng người!

Nhưng… chẳng lẽ họ cũng phải đi uy hiếp lớp trưởng sao?

Nhỡ đâu kích hoạt điều kiện tử vong thì sao?

Họ đâu có trái tim thép như Ngân Tô.

Lớp trưởng không thu lại phiếu điểm. Một người chơi gan to lén lấy đi, lớp trưởng cười lạnh:

“Đầu óc các người cũng hỏng rồi à? Không nhớ nổi thành tích của mình sao? Thế thì chết đi cho rồi!”

Giọng điệu đầy oán độc, không chút che giấu.

Tất cả im lặng.

Mặc dù chỉ là công kích bằng lời, không ít người chơi dày dạn quyết định không dây dưa với lớp trưởng.

Nhưng… nếu không thể ép hỏi, thì làm sao xác định vị trí?

“Bài thi…” – Một người chơi bỗng nhớ ra – “Trên mỗi bàn đều có bài thi, có thể có điểm số trên đó.”

Quả nhiên, bài thi của các học sinh NPC đều đặt trên bàn, điểm số hiển thị rõ ràng.

Nếu loại trừ các điểm đã có, đối chiếu với bảng xếp hạng và vị trí, sẽ suy ra được chỗ ngồi của mình.

“Không được.” – Có người phản bác – “Phiếu điểm và bài thi không có tên, chúng ta vẫn không thể xác định được đâu là mình.”

Rất nhanh, có người bắt đầu đi kiểm tra bài thi trên bàn học…

“Không sai. Điểm số xếp theo thứ tự từ cao đến thấp, chứng tỏ từ phải qua trái. Nếu đối chiếu khéo léo, vẫn có thể tìm ra thứ tự của mình.”