Hoan Nghênh Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

33 81

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

28 139

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

41 175

Cô bé bán bom

(Đang ra)

Cô bé bán bom

码字G - Mã Tự G

Đương nhiên là tôi rồi!

5 7

Trường Trung Học Lý Quang - Chương 50

Người chơi mới phản ứng chậm hơn một chút, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Ngân Tô.

Lúc đầu, Ngân Tô không phản ứng gì, nhưng khi thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, cô cũng dứt khoát nhìn lại, sắc mặt không đổi:

“Nhìn tôi làm gì? Muốn xin lỗi à?”

Một câu chẳng khác gì nổi điên.

Đám người im bặt: “…”

Không, bọn họ không định xin lỗi.

Chỉ là rất có ăn ý mà thu ánh mắt lại, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Thân thể của bọn họ hiện tại chỉ là hơi khó chịu một chút, vẫn chưa đến mức ảnh hưởng hành động. Còn Ngân Tô, chỉ như là một kẻ lập dị hơi điên, nhưng vẫn chưa hẳn nguy hiểm ngay.

Giáo viên chủ nhiệm không chú ý đến sự thay đổi phía sau, tiếp tục lên tiếng:

“Trường học đương nhiên hy vọng các em có thể điều dưỡng tốt, nhưng kỳ thi lớn sắp tới rồi. Nếu không theo kịp tiến độ, sẽ rất rắc rối. Trong trường có phòng y tế, nếu cảm thấy không khỏe, hãy đến đó kiểm tra.”

Bà không nói nhiều, nhưng lời lẽ trong đó đủ để người chơi hiểu được — thân thể bọn họ rõ ràng đang có vấn đề, nguyên nhân chưa biết, nhưng trò chơi lại cố tình sắp xếp để mọi thứ bắt đầu trong trạng thái không hoàn hảo.

“Phó bản tân thủ mà cũng bắt đầu kiểu này sao?”

“Không biết nữa…”

“Phó bản này… sẽ không khó quá chứ?”

“Phó bản tân thủ thì khó được tới mức nào…”

Người chơi mới vẫn còn bối rối, lo lắng. Người chơi kỳ cựu thì bắt đầu trao đổi nhỏ, rõ ràng cũng cảm thấy cái BUFF tiêu cực này không bình thường.

Cuối cùng, giáo viên chủ nhiệm dẫn bọn họ đến dãy phòng học. Lúc này, phần lớn học sinh đã ổn định trong lớp, bên ngoài chẳng còn lại bao nhiêu người.

Lớp học 4-044.

Trong phòng đã có hơn mười học sinh, phần còn lại ghế vẫn trống. Nhưng kỳ lạ là, những học sinh này lại khác hẳn với đám đông mà bọn họ từng thấy ở sân trường.

Mỗi người đều ngồi ngay ngắn, tay cầm sách, sắc mặt âm trầm, tỏa ra một luồng khí lạnh và tử khí.

Giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa, ra hiệu cho họ đi vào.

Mọi người cứ nghĩ bà sẽ nói thêm gì đó quan trọng, nhưng không — chờ đến khi bọn họ vào đủ, bà chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu:

“Ngồi vào chỗ của mình, đừng làm trễ thời gian tự học.” Rồi xoay người rời đi.

Người chơi: “…”

Ngồi vào chỗ mình? Là chỗ nào? Không ai nói gì hết? Không có quy tắc gì à?

“Không lẽ không được ngồi lung tung? Nhưng mà bàn đâu có ghi tên. Làm sao biết ghế nào là của mình?”

“Nếu ngồi nhầm sẽ ra chuyện gì?”

“Không biết… nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.”

Trong phòng học, đám học sinh vẫn vùi đầu đọc sách như thể không nhìn thấy có thêm hai mươi mấy người lạ mặt vừa bước vào. Mỗi người đều đắm chìm trong biển sách vở, hoàn toàn không quan tâm đến ai khác.

Ngân Tô tiện tay mở cuốn sách trên chiếc bàn gần nhất. Bên trong chẳng có bất kỳ dòng tên hay dấu hiệu nào để nhận dạng. Chỉ có sách giáo khoa và các đề thi đã làm hoặc chưa làm, nhưng cũng không có tên.

Hiển nhiên, không thể dựa vào tên để xác định vị trí của mình.

“Bạn học, bạn có biết chỗ tôi ngồi ở đâu không?” Một người chơi cố thử bắt chuyện với một học sinh trong lớp.

Không ai trả lời.

Người chơi khác cũng lần lượt thử với những người ngồi trong lớp, nhưng kết quả như nhau. Mỗi học sinh đều như bị sách vở hút trọn tâm trí, không thể phân tâm dù chỉ một giây.

“Không có đầu mối nào… Vậy tìm kiểu gì đây?”

“Đi lớp khác xem thử có quy luật gì không.”

“Không có gì…”

“Chẳng phát hiện được gì hết…”

“Hay phó bản này cố tình không cho đầu mối?”

Người chơi kinh nghiệm chia nhau tản ra đi điều tra các lớp khác, hy vọng có thể tìm ra manh mối. Ngân Tô thì tựa lưng vào bức tường cuối lớp, ánh mắt lười biếng đảo một vòng qua từng người chơi trong phòng.

Trò chơi này, nói gì thì nói, vẫn có phần công bằng.

24 người chơi, nam nữ chia đều.

Còn người nào là lính mới, ai là kỳ cựu thì tạm thời cô chưa xác định được.

Ví dụ như nhóm bốn người gọi là “F4 ngày đoàn”, nhìn qua rất già dặn, nhưng trong đó có một người lại toát ra vẻ mới chơi. Có điều… Ngân Tô cũng không quan tâm mấy đến thân phận của từng người.

Thứ cô thấy kỳ quái là… bốn người bọn họ làm thế nào lại rơi vào cùng một phó bản?

Trò chơi này không phải là kéo người ngẫu nhiên sao?

Nếu bị kéo vào cùng nhau thật thì… đúng là quá may mắn!

“Chị gái.”

Một giọng nói nhỏ vang lên bên cạnh.

Ngân Tô không nhúc nhích, chỉ lười biếng liếc mắt sang — là cậu nhóc từ trạm xe ban nãy.

“Chị gái, em tên là Tại Uẩn.” Cậu ngại ngùng giới thiệu, giọng mềm như sương sớm. “Chị… chưa tìm được chỗ ngồi sao?”

Ngân Tô không trả lời ngay, mãi đến khi thấy trên mặt cậu nhóc bắt đầu lộ vẻ xấu hổ, mới mở miệng:

“Em tiếp cận chị làm gì?”

Cô nhìn có dễ bắt chuyện lắm à?

Ở trạm xe còn miễn cưỡng có thể hiểu được. Nhưng sau chuyện cô giết tài xế, bị mọi người liệt vào danh sách cảnh giác… vậy mà cậu ta còn dám tiếp cận?

Tại Uẩn rõ ràng không ngờ bị hỏi như vậy, cứng đờ vài giây rồi lí nhí: “Em… chỉ là muốn… làm quen với chị thôi…”

Ngân Tô lạnh nhạt từ chối:

“Chị không có nhu cầu kết bạn.”

Tại Uẩn: “…”

Cậu thất vọng cúi đầu, im lặng dịch ra xa, tự mình tìm chỗ đợi.

“… Hay là cứ ngồi đại đi?” Một người chơi mới, có vẻ đã mất kiên nhẫn, bắt đầu đề nghị.

Lập tức có người phản bác bằng giọng châm chọc:

“Ngồi đại? Anh tưởng đang đi học thật à? Đây là đâu, sơ sẩy là mất mạng đó!”

Người kia cũng không chịu lép vế:

“Vậy tìm không ra chỗ thì sao? Chẳng lẽ ngày đầu tiên đã để tụi tôi chết?”

“Phó bản này có 24 người. Ngày đầu chết vài người… có gì lạ?”

“Thế anh có cách nào tìm đúng chỗ không?”

“…”

Lúc này, nhóm người chơi kỳ cựu vừa đi điều tra các lớp khác cũng đã quay lại.

Mọi ánh mắt lập tức dồn về phía họ, nhưng bọn họ chỉ lắc đầu — những lớp khác cũng giống hệt lớp này: học sinh vùi đầu học, không một thông tin hữu ích, không quy luật nào rõ ràng.

Cả nhóm lật tung căn phòng cũng chỉ tìm thấy một bảng trực nhật. Nhưng bảng đó chỉ ghi mấy con số, chẳng ai hiểu đại diện cho cái gì.

Những chiếc bàn trống không tên, không dấu hiệu. Ngay cả các học sinh trong lớp, bàn sách và bài thi của họ cũng không ghi bất cứ thông tin nhận dạng nào — làm sao họ biết đâu là chỗ mình?