Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Paralyze
Editor: Lionel
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
Khi biết Kashima Kobato sẽ nhận nuôi con mèo, tôi muốn cảm ơn cô ấy từ tận đáy lòng.
Vài ngày sau, tôi tới bắt chuyện với Kashima để gửi lời cảm ơn.
Thế nhưng cô chỉ lúng túng đưa mắt nhìn xuống rồi bỏ đi.
Có lẽ không phải phản ứng ghét người đối diện... Tôi nghĩ vậy.
Bởi tôi biết Kashima là một cô gái hướng nội.
Ngay cả trong giờ giải lao, cô ấy chưa từng nói chuyện với các bạn nam trong lớp.
Chắc cô không biết phải làm gì khi bất ngờ có một đứa con trai đến bắt chuyện.
Nên cuối cùng đành chọn im lặng rồi bỏ đi.
Điều đáng ngạc nhiên là chúng tôi từng trò chuyện với nhau.
...Trừ khi cô ấy thực sự ghét tôi, nhưng.
Nếu vậy thì diễn biến câu chuyện phải khác rồi.
Nhưng rõ ràng không phải vậy nên cũng chưa cần vội.
Đừng quá vội vàng khi thiết lập quan hệ với người khác.
Mà hãy làm một cách từ tốn và chậm rãi.
Đó là lời khuyên của vợ chồng cô chú, thứ đã ăn sâu bám rễ vào lòng tôi.
▽
Tôi ngồi dưới bóng cây cắn miếng thịt chiên giòn.
Lúc nãy kiểm tra túi da thấy khả năng vận chuyển đồ đã phục hồi.
Nên tôi quyết định nghỉ ngơi tiện thể dùng bữa luôn.
Bé Slime đang ngoe nguẩy ngay bên cạnh.
Trước mặt là “món ăn” có hình chữ nhật thuôn dài đều nhau.
Thịt chiên giòn đóng gói.
Nó thực sự là thứ hương vị mà tôi muốn nếm lại những ngày gần đây.
Tôi nhớ mình vẫn hay ăn món này hồi còn ở thế giới cũ.
Lớp bột chiên bên ngoài giòn vừa phải.
Lớp thịt bên trong có độ dai độc đáo.
Bên trong có phải thịt cá không nhỉ?
Lớp ngoài còn phủ một lớp nước sốt màu nâu sẫm.
Một thứ gia vị đậm đà tuyệt hảo.
Nước sốt mằn mặn có chút ngọt nhẹ.
Bột chiên giòn vừa phải cùng nước sốt ẩm ướt.
Hai thứ này mà kết hợp với nhau thì không cưỡng lại được.
Khoang miệng tôi bị thứ hương vị đậm đà này chiếm trọn.
Dù ăn không nhiều nhưng nó lại thỏa mãn một cách kỳ lạ.
Tiếp đến tôi đổ trà xanh vào miệng.
Thật sảng khoái.
「Phù.」
Có phải vì đã trở lại mặt đất không?
Tâm trí tôi thư thái đến mức có thể tiếp thu thức ăn và đồ uống thoải mái như vậy.
Nhìn miếng thịt chiên giòn trên tay.
Làm phát nữa nào.
「...Mi muốn ăn không?」
Tôi muốn xem thử nó ăn trông như thế nào.
Nhóc Slime tò mò quan sát miếng thịt chiên giòn(?) tôi đưa.
Piu piu.
Một phần cơ thể nó nhô lên và dãn ra.
「Pi, gi...?」
「Hửm? Mi hỏi có thực sự được ăn không ấy à?」
Màu nhóc Slime chuyển dần sang xanh lục.
Dấu hiệu này nghĩa là đúng, nó muốn hỏi vậy.
「À, đương nhiên là được rồi.」
Tôi đưa tay về phía nhóc Slime.
Phần đầu cơ thể nó nhô ra quấn lấy miếng thịt chiên giòn.
Miếng thịt chiên giòn dần trôi vào thân nhóc Slime.
Nằm gọn trong cơ thể Slime, miếng thịt chiên giòn từ từ tan chảy.
Hừm.
Ra đó là cách nó ăn à?
「Kiu kiu~♪」
Lần này cơ thể chuyển sang màu hồng.
Là biểu thị niềm vui.
Có vẻ nó khoái món đó.
Lúc trước tôi làm vài thử nghiệm với bé Slime.
Thử xem liệu giao tiếp giữa chúng tôi có khả thi hay không.
Có vẻ nội dung lời nói đã truyền đạt mức độ nào đó.
Nên tôi có cách giúp bản thân hiểu được ý định của nhóc Slime.
Xanh lục là “khẳng định”.
Màu đỏ là “phủ định”.
Còn hồng là “hài lòng” hoặc “vui vẻ”.
Giờ tôi mới chỉ xác định được ba kiểu ý này.
Có thể còn nhiều cái khác nữa.
Nhưng giờ nhiêu đó là đủ rồi.
Một loại quái vật có biểu hiện cảm xúc phong phú hơn cả mong đợi.
Có thể truyền đạt ý định dù không có biểu cảm khuôn mặt hay ngôn ngữ chung với tôi.
Có khi nó còn dễ hiểu hơn con người ấy chứ.
Ngoài ra nhóc Slime này còn rất lanh lợi.
Nhưng, liệu có cách mang quái vật vào thị trấn hay làng mạc không.
Đó là thứ cần tìm lời giải nhất lúc này.
Nhưng vấn đề ngay lập tức được giải quyết.
Nhóc Slime dãn dài ra rồi biến thành một sợi dây.
Giờ tôi có thể để nó bám vào người và trốn dưới lớp áo choàng.
「Chút nữa... nếu mấy ngôi làng hoặc thị trấn không có gì phát hiện được hiện diện quái vật thì vấn đề này coi như xong.」
Ngoài ra, để nó “trốn” trên người tôi cũng là một lợi thế.
Tôi đứng dậy.
Và bảo nhóc Slime bám vào.
Slime ở dạng dây bắt đầu bám vào chân tôi rồi bò lên.
Cảm giác bồng bềnh mềm mại lướt qua lớp vải trang phục tôi mặc.
Nó trượt dần lên gáy tôi.
Nhóc Slime bỗng hiện ra.
「Pi gi.」
「Mi quan sát phía sau giúp ta được không?」
「Pi!」
Một phần cơ thể nhóc Slime nhô ra trước mặt tôi.
Và chuyển thành màu xanh lục.
“Đồng ý.”
「Tốt lắm...」
Nếu có gì xảy ra ở điểm mù thì nhóc này sẽ báo cho tôi biết.
Có thêm “con mắt” quan sát phía sau.
Thì gần như tôi đã loại trừ được mọi điểm mù.
「Chọn mi làm bạn đồng hành quả là quyết định đúng đắn.」
「Pi gi♪」
Nhóc Slime bò xuống.
Tôi cũng lại ngồi xuống.
Vì vẫn còn một điều khiến tôi bận tâm.
Lấy “Bách Khoa Toàn Thư Về Cấm Thuật” khỏi túi da.
Bắt chéo chân và mở ra đọc.
Nhóc Slime cũng dãn dài cơ thể ra ngó nghía.
「Hình như nó ở đâu đây...」
Những ký ức hồi ở tàn tích loại bỏ nhắc tôi như vậy.
「Đây rồi.」
『Bản thảo hệ thống cường hóa quái vật - Kết quả thí nghiệm』
『Quá trình cường hóa quái vật (gia tốc tiến hóa)』
『Slime → Khả thi』
『Thử nghiệm lần một, thành công』
『Thử nghiệm lần hai, thành công』
『Thử nghiệm lần ba, thành công』
『Chưa ghi nhận bất kỳ dấu hiệu tiêu cực hay tác dụng phụ gây ảnh hưởng hoặc làm quái vật trở nên cuồng loạn』
Còn có mấy dòng viết nguệch ngoạc như bản ghi nhớ bên dưới nữa.
“Đúng hơn là quan hệ giữa tôi và Slime còn tốt hơn trước rất nhiều. Không thể phủ nhận việc cảm xúc đã hoàn toàn thay đổi. Thật rắc rối. Nhờ có sự dễ thương của Slime, tôi đã thức tỉnh.”
「...」
Có vẻ Đại Hiền Giả đã thức tỉnh thứ gì đó trong thí nghiệm này.
「Dù sao thì... cường hóa quái vật?」
Nghĩa là năng lực của Slime có thể cải thiện được.
Tôi liếc nhìn nhóc Slime.
「Nghĩ lại thì, liệu quái vật có khái niệm lên cấp không...?」
Tôi muốn xác nhận nó vào một ngày nào đó.
Tuy nhiên, ngay lúc này có một điểm khiến tôi chú ý.
Đại Hiền Giả nghiên cứu “giải pháp” cường hóa.
Dựa vào cường hóa để tăng cường đồng nghĩa với việc chúng không thể lên cấp như người hùng được triệu hồi.
Có thể lắm.
Đó chắc là lý do cường hóa được nghiên cứu.
「Nhưng thứ này... sẽ trở thành nghiên cứu nguy hiểm nếu sử dụng sai mục đích...」
Tôi than vãn khi đọc mục tương ứng.
Tại con người cố ép quái vật tăng sức mạnh đây mà.
Tôi đã hiểu lý do Đại Hiền Giả đặt tiêu đề cuốn sách này là “cấm thuật”.
Tiếp tục đọc chi tiết trang này.
Nguyên liệu thô và thành phần chế tạo thuốc cường hóa được miêu tả kèm theo ghi chú.
Những nơi có thể tìm nguyên liệu cũng đã được mô tả và ghi chú lại.
Đương nhiên là tôi không biết bất cứ chỗ nào cả.
「Nếu muốn thu thập nguyên liệu trong khi tìm người đọc được nguyền chú, có lẽ mình phải đến mấy nơi đó rồi.」
Giờ thì.
「Đến lúc phải đi tiếp rồi nhỉ?」
「Pi!」
「Ờm...」
Tôi muốn gọi nhóc Slime, nhưng lại ngập ngừng.
「Pi?」
Tên à... có nên đặt tên cho nó không nhỉ?
Nó lúc nào cũng kêu “Pi gi!”.
Nó tròn.
「Pigimaru được không?」
「Pi gi?」
「Từ giờ tên mi sẽ là Pigimaru nhé. Mà... nếu không muốn thì hãy phản đối...」
「Pi gi!」
Nó chuyển qua màu xanh lục.
“Đồng ý.”
「Pi?」
「Pi gi gi~♪」
Rồi giờ lại chuyển tthành màu hồng.
Có nên hiểu là nó đang tỏ ra hạnh phúc không?
Tôi cất “Bách Khoa Toàn Thư Về Cấm Thuật” vào túi da.
Trong túi còn có cả rác đồ ăn và thức uống dịch chuyển đến.
Tôi đã cố loại bỏ vụn đồ ăn thừa nhiều nhất có thể để tránh mùi hôi.
Chà.
「Ngửi thử xem nào.」
Có phải vì nó là vật phẩm ma thuật?
Thật kỳ lạ, bên trong túi không hề có mùi gì.
Kể cả cuốn “Bách Khoa Toàn Thư Về Cấm Thuật” cũng không có mùi.
Nhưng, kiểu gì tôi cũng phải chuyển chúng qua một cái túi khác...
Đống rác tích tụ này cần bỏ đúng nơi đúng chỗ.
『Không được xả rác bừa bãi, con nhớ chưa?』
Lời dạy của dì.
Tôi muốn bảo vệ những lời mình hứa với dì ấy.
「Không biết giờ dì thế nào rồi...」
Dì ấy cực kỳ tốt bụng, cũng chính vì thế mà tôi luôn thấy lo lắng bất an.
「Dì ấy lúc này... chắc cũng đang lo cho mình lắm đây...」
▽
Lần đầu tiên gặp vợ chồng chú cũng chính là cái ngày bố mẹ ruột tôi biệt tích.
Hôm đó dì ôm tôi thật chặt.
Tay và giọng nói thì run rẩy.
Ban đầu tôi nghĩ dì ấy đang tức giận.
Bởi mỗi khi bố tôi uống rượu và nổi cáu thì tay cũng run như vậy.
Còn mẹ tôi khi quát mắng chửi rủa thì giọng cũng thế.
“Dì xin lỗi vì đã không phát hiện mọi chuyện sớm hơn.”
Dì ấy xin lỗi tôi.
Nhưng tôi không hiểu vì sao dì ấy lại xin lỗi.
Đến mãi sau này tôi mới hiểu ý nghĩa những lời đó.
Khi hiểu được, tôi đã bật khóc.
Khóc trong hạnh phúc.
Con người chắc chắn có thể khóc vì hạnh phúc.
Đó là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm nó.
▽
Tôi cất túi da đi.
Rồi để nhóc Slime - Pigimaru bám vào người.
Sau đó bắt đầu đi.
Đích đến là một thị trấn hoặc làng mạc nào đó.
「Này, Pigimaru.」
Pigimaru trườn lên cạnh vai tôi.
「Pi gi?」
「Điều ta đang cố thực hiện chỉ là vì tư thù. Tùy vào cách nhìn nhận, có thể đó chỉ là một mục tiêu nhàm chán nhưng với ta lại cực kỳ quan trọng...」
Thật ngu ngốc khi để hận thù kiểm soát.
Báo thù thì được ích gì?
Báo thù thì còn lại gì?
Báo thù không đem lại cuộc sống thanh thản.
Báo thù là sai trái.
Báo thù là vô nghĩa.
Có những lối suy nghĩ như vậy.
Chắc chắn là thế.
Bị ám ảnh bởi hận thù trông thật thảm hại.
Dính phải hận thù chẳng khác nào tự làm khổ bản thân.
Nhưng, tôi vẫn sẽ làm.
Vì ai?
Rõ ràng không cần phải hỏi.
Đương nhiên là vì chính bản thân tôi.
Để tự thỏa mãn.
Để tự thuyết phục chính mình.
Để giải quyết cảm xúc của riêng tôi.
Mọi người nên tha thứ vì đó là lý tưởng cao đẹp à, đếch quan tâm.
Là người hùng thì phải có tránh nhiệm bảo vệ thế giới khỏi cái ác?
Chuyện đó chẳng liên quan đến tôi.
Mục tiêu cuối cùng của tôi chỉ là hoàn thiện bản ngã chính mình.
Nhưng, hành động trả thù này xuất phát từ nguyên do chính đáng.
Nguyên nhân là vì tôi, cá nhân tôi, công lý của chính tôi.
Nếu có đồng đội, đương nhiên tôi phải nói rõ cho họ biết đích đến của chuyến hành trình này là trả thù.
Nói ngay mà không do dự.
Không cần giấu giếm.
Rời bỏ tôi hay không là quyền của họ.
Tôi đã quyết định như vậy.
「Chính vì thế, đây chỉ là chuyến hành trình với đích đến không gì ngoài trả thù. Đó là bản ngã thực sự của ta... Mi theo ta liệu có ổn không?」
「Pi!」
「Giờ là lúc mi nên rời đi đó hiểu không? Mi có thể tự do rời đi, ta sẽ không phàn nàn hay bắt ép gì cả.」
「Pi...!」
Phần cơ thể nhô ra cạnh vai tôi chuyển đỏ.
“Từ chối.”
「...Mi muốn cùng ta hoàn thành hành trình báo thù này sao?」
「Pi!」
Phần cơ thể nhô ra đó bắt đầu chuyển thành xanh lục.
“Đúng vậy.”
「Hừm, ta hiểu rồi.」
Tôi nhẹ nhàng vỗ vào phần nó nhô ra bên vai và tiếp tục bước về phía trước.
「Vậy thì, một lần nữa...」
Hành trình của hai kẻ thất bại lại tiếp tục.
「Hãy quan tâm nhau nhé, chiến hữu.」
「Pi gi!」
Màu sắc phần cơ thể nhô ra của Pigimaru bỗng bóng bẩy hơn khi phát ra âm thanh vừa rồi.
▽
Tôi bẻ vài cành cây cản đường rồi tiếp tục đi xuyên qua khu rừng.
Bằng những bước chân hướng tới mục đích trả thù.
“Báo thù không đem lại bất cứ điều gì tốt đẹp.”
「Sai rồi.」
Tôi làm vậy không phải để tạo ra những điều tốt đẹp.
Tôi không cần những thứ đó.
「Ngay khi mọi thứ sẵn sàng... Mình sẽ nghiền nát bọn chúng mà không thương tiếc.」
Tôi làm vậy chỉ là để báo thù.
Nữ thần chết tiệt đó.
「Nhất định phải báo thù.」
▽
Lời kết của tác giả:
Chương này đã kết thúc phần đầu rồi. Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả những độc giả đã đọc đến chương này. Cảm ơn vì đã đồng hành cùng tôi đến tận bây giờ.
Tôi thực sự biết ơn những phản hồi, bình luận và đánh giá của các bạn. Những từ ngữ khen ngợi rằng “truyện rất thú vị” tôi nhận được ở phần bình luận đã trở thành nguồn động lực giúp tôi viết tiếp. Cảm ơn các bạn đã gửi cho tôi những phản hồi chân thành theo nhiều chiều. Cảm ơn những đánh giá tích cực các bạn đã dành cho bộ truyện của tôi. Cảm ơn rất nhiều.
Khi viết câu chuyện ở tàn tích loại bỏ, tôi vô cùng thích cảm giác được phiêu lưu cùng các bạn để dõi theo những hành động của Mimori Touka. Tôi sẽ rất vui nếu các bạn có thể tiếp tục cùng tôi theo dõi sự phát triển của Mimori Touka trên hành trình báo thù.
Tôi đang suy nghĩ về việc bắt đầu viết tiếp phần hai sau khoảng 1 tuần nữa. Ngoài ra tôi còn có kế hoạch cập nhật liên chương (nhiều chương trong một ngày). Không biết liệu tôi có thể cập nhật như vậy không... Tôi ước mình có thể cập nhật càng nhanh càng tốt (đổ mồ hôi).
Các bạn có thấy nữ thần và một vài người hùng khác quá cực đoan(?), một số quái vật hơi kỳ cục? Tôi nghĩ sự tương phản đó có thể làm chúng tỏa sáng và nổi bật hơn. Đây là câu chuyện có nhiều yếu tố tà ác, nhưng tôi vẫn hy vọng các bạn có thể tiếp tục tương tác và theo dõi.
Phần tái bút này bắt đầu hơi dài dòng rồi. Tôi thực sự xin lỗi... (đổ mồ hôi).
Tôi hy vọng mình sẽ gặp lại các bạn trong phần tiếp theo. Cảm ơn rất nhiều.
Paralyze: (◣‿◢)