Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Paralyze
Editor: Lionel
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
「Căn cứ vào đâu mà cô nghĩ người đó có thể biết những ký tự này?」
「Đã từng có một người được mệnh danh là “Phù Thủy Cấm Kỵ”. Anh có biết Phù Thủy Cấm Kỵ không?」
「Không.」
Phù thủy à.
「Nghe nói cô ấy rất nguy hiểm và bị xua đuổi khỏi vùng đất bản thân sinh sống vì nắm giữ lượng kiến thức khổng lồ về những thứ cấm kỵ trên thế giới.」
Lý do gọi là “Cấm Kỵ” đây sao.
Nhưng có vẻ đó cũng chỉ là tin đồn.
Tuy vậy đây vẫn là một manh mối giá trị.
「Tôi phải đi đâu nếu muốn gặp người đó?」
「Anh có biết nơi được gọi là Đại Tàn Tích không?」
「Lần đầu nghe.」
「Theo lời đồn thì có vẻ cô ấy ở đâu đó trong Đại Tàn Tích này.」
「Vẫn chưa có ai xác nhận điều đó sao?」
「Vâng, chỉ đơn thuần là những tin đồn.」
「Nơi đó có cách xa chỗ này không?」
「Anh có thể đến đó nếu đi về hướng bắc. Chỉ là...」
Người thiếu nữ ngập ngừng trong giây lát.
Vậy nghĩa là những gì cô sắp truyền đạt.
Sẽ có tính khả thi thấp.
「Rất khó để đến được chỗ của phù thủy.」
「Có nguyên do gì sao?」
「Đại Tàn Tích còn có tên gọi khác là “Lãnh Địa Quỷ Mắt Vàng”.」
Những từ ngữ không quen thuộc cứ lần lượt bật ra.
Đương nhiên.
Tôi vẫn chưa có đủ kiến thức cần thiết về thế giới này.
Vậy nên hầu hết chúng đều là những từ mới mẻ.
Nghĩ theo hướng đó thì đành phải chấp nhận... Nhưng mà.
Quá nhiều từ lạ lẫm cần nhớ.
Cứ như là những dòng nước đục đổ vào não vậy.
Rảnh rỗi phải sắp xếp lại theo trình tự mới được.
「Theo như cách gọi tên thì có lẽ chỗ đó là nơi sinh sống của nhiều loại quái vật phải không?」
「Vâng. Đó là một khu vực nguy hiểm nằm ở trung tâm lục địa này.」
「Ra vậy.」
Nữ phù thủy ẩn mình tại nơi ấy.
Một khu vực được cho là nguy hiểm.
Từ cách nói còn chỉ ra điều này là hiểu biết chung của toàn lục địa.
Nhưng nếu nghĩ theo hướng ngược lại thì, liệu nơi đó có phải địa điểm hoàn hảo để trốn tránh ánh mắt thiên hạ không?
「Tôi hiểu rồi. Cảm ơn vì những thông tin giá trị vừa rồi.」
Nhìn vào thanh đo.
Có lẽ <Tê Liệt> sẽ hết sau vài phút nữa.
Người thiếu nữ này cũng khá uy tín.
Tuy nhiên khả năng cô ấy tấn công tôi ngay khi hết hiệu ứng cũng không phải là bằng 0.
Nữ thần chết tiệt đó lúc đầu còn giả bộ hiền từ cơ mà.
「...」
Có lẽ đã tới lúc phải rời đi rồi nhỉ?
「Còn điều gì anh muốn biết nữa không?」
「Đủ rồi. Cảm ơn vì đã giúp đỡ.」
Người thiếu nữ cười gượng.
「Chỉ thế này đâu có đủ... mới vậy thì quả nhiên là chưa được. Để trả ơn cứu mạng, nhiêu đó vẫn không thể bù đắp...」
「Không.」
「Ể?」
「Giờ tôi không cần đền đáp gì cả. Có được những thông tin cần thiết vào lúc này là quá đủ rồi.」
Thật tình cờ khi lấy được thông tin cần thiết trước khi tới nơi dân cư sinh sống.
「Từ giờ chúng ta sẽ đường ai nấy đi. Được chứ?」
「V-Vâng. Nếu đó là điều anh muốn.」
Sở hữu tinh thần trách nhiệm mạnh mẽ.
Ấn tượng đơn giản là quá trung thực, không tốt mà cũng chẳng xấu.
Thật khó khăn để sống như vậy, luôn lo lắng những thứ không cần thiết.
Trông khá giống với ai đó.
...
À, phải rồi.
Dì của tôi.
Một người quá tốt bụng và luôn lo lắng quá mức cần thiết.
Họ có chút giống nhau.
Dì là hiện thân của hình mẫu lý tưởng về người tốt trong tôi.
「Tạm biệt.」
「Ưm, còn thuật thức ngăn cản cử động này...」
「Vài phút nữa “thuật thức” khống chế chuyển động cơ thể cô sẽ tự động hết hiệu lực. Đó cũng là khoảng thời gian đảm bảo an toàn cho tôi.」
Lúc trước tôi đã đề cập rằng nó là “kỹ năng”.
Tuy nhiên người thiếu nữ này lại nghĩ nó là thuật thức nào đó.
「Tôi hiểu rồi. Vậy là một lúc nữa nó sẽ tự hóa giải.」
Không chút nghi ngờ...
Như cô ấy có phương pháp gì đó để xác định sự thật vậy.
「Thật may là cô đã trả lời nhanh chóng.」
「Cũng một phần vì trông anh có vẻ đang vội.」
Hẳn cô ấy đã nhận ra tôi hay để tâm tới thanh đo.
「Cố gắng theo kịp nhịp độ với tôi à. Chu đáo thật đấy.」
「Dù sao thì anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi mà.」
「Tôi không có ác cảm với những người như cô. Hơn nữa là tôi cũng không có quyền đòi hỏi nhiều khi bỗng bất ngờ tấn công thế nên... chúc cô thượng lộ bình an.」
Sau khi quay người và nói lời chào tạm biệt, tôi rời khỏi nơi đó.
Đi được một đoạn thì Pigimaru từ trong áo choàng chui ra.
「Pi.」
「Hửm?」
「Pi mư?」
「Mi muốn biết tại sao ta lại bỏ qua cho cô ấy à?」
「Pi.」
Nó chuyển màu sang xanh lục.
「Ta không thấy cô ấy có ác ý gì với mình... hơn nữa là còn giúp ta giải đáp nhiều nghi vấn. Chẳng lý do gì để làm tổn thương người khác khi họ còn không có sát ý hay ham muốn hãm hại mình. Ta không có sở thích tàn sát bừa bãi. Giết chóc vô nghĩa lại càng không. Ta sẽ chỉ đồ sát theo quy tắc nhất định.」
「Pi mư pi mư...」
Cơ thể tròn xoe của Pigimaru nhô ra một chút và chuyển động lên xuống.
Nảy nảy, cảm giác như nó đang gật đầu vậy.
「Nhưng, cũng không thể phủ nhận khả năng cô gái đó sẽ bám theo chúng ta sau khi cơ thể được tự do. Nhờ mi tiếp tục cảnh giác phía sau nhé... Trông cậy cả vào mi đó, chiến hữu à.」
Phớn phở.
Cong cơ thể xuống một góc như thể cung kính, Pigimaru tiếp tục chuyển qua màu xanh lục.
「Pi!」
Chà, không thể phủ nhận là quyết định của tôi có phần ngây thơ.
Nhưng cũng không thể khác được.
Vì cô ấy thực sự đem cho tôi cảm giác như lúc ở cạnh người thân trong gia đình.
Xem xét việc đối phó những người tạo cảm giác tương tự vợ chồng cô chú.
Có lẽ nên cho điều đó vào quy tắc của tôi.
Đương nhiên, mọi quy tắc vẫn sẽ có ngoại lệ.
▽
Tôi tìm thấy một cái ao nhỏ trên đường đi.
Liệu có mạch nước ngầm không nhỉ?
「...Tắm rửa ở đây được không ta?」
Nhờ Pigimaru chú ý quan sát, tôi bắt đầu tiếp cận ao nước.
Nước rất trong.
Diện mạo tôi phản chiếu trên mặt nước.
Bộ dạng lúc này đã tệ hơn trước khá nhiều...
Những lời bố tôi nói chợt hiện về.
『Đứa trẻ như mày mà cũng có ánh mắt đáng sợ gớm.』
Không... tôi vừa trở về những gì vốn có.
Hoặc là ngay từ đầu trông đã như vậy rồi.
Tôi dùng tay múc nước.
Nước lã.
Một thứ cần tránh sử dụng làm đồ uống.
Dẫu vậy, tôi muốn đảm bảo bản thân luôn có đủ nước để dùng.
Nó luôn là thứ hữu ích.
Tôi lấy nước vào các chai nhựa rỗng.
Sau đó cởi quần áo, gấp lại rồi để trên mép ao.
Cầm theo mảnh vải xé ra từ bộ đồng phục và nhúng chân xuống nước.
May mắn thay, tôi không có cảm giác lạnh.
Ánh nắng xuyên qua những tán cây cho thấy lúc này vẫn chưa phải thời điểm mặt trời lặn.
Đã tới lúc ngâm mình vào dòng nước.
Các dây thần kinh căng thẳng dần được thả lỏng.
Xào xạc.
Có tiếng lá cây.
Các dây thần kinh đã giãn ra lập tức căng lại trong tích tắc.
Đưa tay về hướng âm thanh phát ra.
「A...」
「...Là cô sao?」
Là người thiếu nữ tóc vàng mà tôi đã gặp lúc trước.
Cô sững lại trong tư thế bước ra từ rừng cây.
Chỉ là... tôi không còn trông thấy bộ giáp hay trang bị lúc trước nữa.
Cô đeo một cái túi trên hông.
Tôi không nghĩ những thứ mình vừa đề cập có thể nằm gọn trong cái túi ấy.
Lại càng không nghĩ là bị vứt đi.
Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau một hồi.
Rồi người thiếu nữ vội quay mặt đi chỗ khác.
「...Xin lỗi vì đã hành động khiếm nhã.」
Cô gái ấy cúi đầu.
「Cô cũng có ý định sử dụng ao nước này sao? Để tôi lau khô người rồi rời đi luôn...」
「Dạ thôi, không sau đâu ạ. Xin đừng bận tâm.」
Người thiếu nữ quay gót bước đi và biến mất vào trong rừng.
Tôi trở lại việc tắm rửa rồi dùng mảnh vải lau người.
Thật sảng khoái.
「Pi... Pi...」
Pigimaru với hình dạng bẹp dúm nhảy ra từ bụi cỏ.
Nó chậm rãi bò tới chỗ tôi.
「Hửm? Có chuyện gì sao?」
「Pi un pi un~...」
Nhóc ấy đang chán nản điều gì à?
Cứ như là tiếc nuối chuyện gì đó.
Tôi nhanh chóng hiểu ra lý do.
「Lẽ nào... Mi thấy có trách nhiệm vì không thể phát hiện cô ấy đến gần à?」
「Pi i...」
Pigimaru từ từ chuyển qua màu xanh lục.
Tôi cúi xuống và đưa tay lại gần Pigimaru.
「Pi... i.」
Liệu nó có nghĩ bản thân sắp bị trừng phạt không?
Pigimaru phản ứng kiên quyết như thể đã chuẩn bị tâm lý.
Vuốt vuốt.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể mềm mại của nó.
「Pi?」
「Đừng lo. Mi đã làm hết sức có thể rồi mà, phải không?」
「Pi! Pi!」
Vậy là đến cả Pigimaru cũng không thể phát hiện được.
Nhìn về hướng người thiếu nữ đã rời đi.
Tuy vừa rồi tôi có nới lỏng cảnh giác nhưng đó là vì hoàn toàn không có điều gì bất thường.
Trên hết Pigimaru rất nhạy cảm với mọi chuyển động và âm thanh.
Ngay cả khi có nhóc ấy cảnh giác cũng không thể phát hiện...
Chứng tỏ cô gái này có “thứ gì đó”.
「Ta nghĩ phải có gì đó đã giúp che giấu hiện diện và âm thanh phát ra... thế nên mi mới không thể phát giác cô ấy.」
Hừm.
Nhớ lại vụ bộ tứ đó truy đuổi người thiếu nữ.
Có lẽ chúng phải sở hữu tài năng vượt trội mới có thể bám theo cô ấy.
「Pi, pi, pi.」
Pigimaru vẫn cật lực xin lỗi.
Tôi bất giác mỉm cười.
「Như đã nói, mi không phải thấy có trách nhiệm gì cả. An tâm, ta không bỏ rơi chiến hữu của mình chỉ vì điều đó đâu.」
Pigimaru chuyển qua màu hồng rồi cọ vào chân tôi.
「Pi in~♪ U in~...♪」
Tóm lại, vẫn còn mạnh khỏe là ổn rồi.