Đây là bản dịch phi lợi nhuận, được đăng chính thức duy nhất tại ln.hako.re và docln.net.
Translator: Dragon
Editor: Lionel
Chúc một ngày tốt lành.
----------------ovOvo----------------
Tôi cố che giấu hiện diện trong khi di chuyển.
Đối thủ với cảm giác đe dọa này...
Có phải kẻ địch hay không hiện chưa thể kết luận.
Nhưng tôi có thể hình dung danh tính thực sự của người này từ cuộc trò chuyện giữa bốn kẻ đó.
『Nhầm mục tiêu rồi phải không?』
『Nhưng đúng như tao dự đoán, lần này chúng ta không được phép động vào con mồi.』
Người mà nhóm bọn chúng đang truy bắt.
「Dù sao thì... cảm giác này chắc chắn là ý chí quyết chiến.」
Người này tính nghênh tiếp trực diện à?
Cần giấu đi sự hiện diện nếu muốn tấn công bất ngờ.
Nhưng, cái tinh thần quyết chiến mạnh tới mức ngu ngốc này.
Cứ như thể thách thức đối thủ vậy.
Người này vô cùng tự tin với thực lực bản thân chăng?
Hay là do ngu thật nhỉ?
Tôi nhặt nhành cây đặc chắc gần đó.
Vút.
Rồi ném nó theo một hướng góc nghiêng.
Sột soạt.
Trong một khoảnh khắc.
「Pi.」
Phần cơ thể Pigimaru nhô lên phát ra một tín hiệu nhỏ.
Mục tiêu đã di chuyển.
Pigimaru chỉ hướng mục tiêu di chuyển bằng phần cơ thể nhô ra.
Chuyển động của mục tiêu nhanh khủng khiếp.
Như một cơn lốc.
Tôi cũng nhanh chóng nhấc đầu gối khỏi mặt đất và di chuyển.
Khóa mục tiêu từ phía sau.
Lưng mục tiêu ngay lập tức phản ứng.
Nhưng, hơi chậm.
「<Tê Liệt>」
Mục tiêu không quay người lại.
Không... là không thể quay lại.
Có vẻ mục tiêu đang thấy bối rối vì cơ thể không thể cử động.
Dáng vẻ thiếu nữ.
Phần đầu che bằng mũ trùm?
Không, sai rồi.
Là nó.
Thứ các nữ tu sĩ hay trùm trên đầu.
Hình như gọi là tấm mạng che nhỉ?
Nhưng thay vào đó, cái mũ trùm này lại che phần lưng một cách tách biệt.
Trông giống như áo trùm đầu.
Tổng thể trang phục là thứ tiếp theo thu hút sự chú ý.
Có lẽ nên diễn tả nó là một bộ giáp giống váy chăng?
Áo giáp và trang bị cơ bản có màu trắng.
Các đường kẻ màu xanh lam và lục tô điểm thêm từng phần cho bộ giáp.
Tóc cô có màu vàng chanh nhạt.
Mái tóc dài một phần buộc rủ ra sau.
Cô có một thân hình mảnh mai dù bộ giáp làm tôi khó nhận định chính xác.
Nhưng, điều khiến tôi quan tâm nhất chính là.
「Tôi có thể cảm nhận được tinh thần quyết chiến nơi cô... Nhưng sát ý của cô lại pha lẫn tạp chất. Nó làm tôi có chút bận tâm.」
Bản chất của sát ý đã thay đổi trong suốt thời gian qua.
Nó làm tôi thấy khá băn khoăn.
Bản chất ấy thực sự khác với sát ý thuần túy và ham muốn tàn bạo.
Một cảm giác khác biệt với đám quái vật trong tàn tích và cả bốn kẻ vừa rồi.
Nhờ có đối tượng so sánh mà tôi nhận ra sự khác nhau ấy.
「Tôi thấy cô có gì đó khác biệt so với nhóm bốn kẻ ban nãy. Đó là lý do vì sao tôi quyết định nói chuyện với cô một chút. Tuy nhiên, tôi buộc phải khống chế cử động của cô để đảm bảo an toàn.」
Vẻ nguy hiểm của đối thủ vẫn không thay đổi.
Nếu nhìn theo hướng cá nhân, tôi cảm giác cô ấy còn áp đảo hơn cả bốn tên kia.
Do đó, cứ phải tiên thủ tất thắng đã.
Tốt nhất là tạo nên tình huống thuận lợi nhất cho bản thân.
「Rốt... cuộc, anh... muốn... gì...? Quả, nhiên...」
Cô ấy muốn hỏi mục đích.
Tạm thời cứ trả lời thành thật.
「Đơn giản thì có lẽ tôi đang lạc đường. Nếu cô am hiểu vùng này thì hãy cho tôi biết vị trí thị trấn hoặc làng mạc gần đây nhất. Tôi không phải người dân ở đây nên không thông thuộc nơi này. Nếu được thì phiền cô nói mọi thông tin về nơi này cho tôi...」
Có một vài thay đổi ở người thiếu nữ.
Cảm xúc bối rối dần hiện ra.
Rồi từ từ chuyển thành nghi ngờ.
Tôi cẩn thận đi vòng ra trước mặt cô ấy.
「...Bịt mắt?」
Là một phần mặt nạ đúng không nhỉ?
Mắt được che lại bởi nó.
Trông như mặt nạ dạ hội vậy.
Tầm nhìn của cô ấy lúc này đang hướng xuống dưới.
Nhìn từ phía trước, độ trắng của làn da càng nổi bật.
Cằm tròn thon gọn.
Cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đôi môi mỏng có chút bóng mềm quyến rũ của cô khẽ rung lên.
「N-Nhóm bốn... kẻ...?」
「...Chúng có phải đồng đội của cô không?」
「C-Chúng... không... phải...」
「...」
Cô ấy bị tê liệt nên rất khó để trò chuyện.
Lượng thanh đo còn lại cũng là một vấn đề.
Không còn cách nào khác.
「Giờ tôi sẽ giải phóng cử động phần miệng cho cô để thuận tiện nói chuyện.」
Chính xác mà nói thì là phần đầu.
Nhưng tôi chỉ nói chung chung giới hạn là phần “miệng”.
Tùy vào biểu hiện và ý định của cô ấy, tôi sẽ có một thước đo cho cuộc trò chuyện này.
「Tuy nhiên, nếu cô có bất kỳ hành động đáng ngờ nào, tôi sẽ tiếp tục sử dụng kỹ năng ngay lập tức. Ngoài ra còn có cách khiến cô bị thương nữa đấy. Cô hiểu chứ?」
Vừa rồi chỉ là phóng đại vẻ lạc quan với mục đích hăm dọa.
Khiến đối phương nghĩ tôi có thể xếp chồng liên tiếp kỹ năng <Tê Liệt>.
Nhưng thực tế là không thể.
Mà tôi cũng không hề nói dối gì cả.
Nếu có những hành động đáng ngờ, tôi sẽ sử dụng kỹ năng <Ngủ> ngay tức khắc.
Tuy nhiên, một khi đã ngủ thì khó mà tiếp tục cuộc trò chuyện.
Nếu có thể thì tôi muốn tránh phải sử dụng <Ngủ>.
Chà, đúng là còn nhiều cách khống chế sau khi khiến cô chìm vào giấc ngủ nhưng... có lẽ chưa tới mức phải thực hiện công đoạn đó.
Pigimaru vẫn giữ im lặng.
Nó hoàn toàn đọc được bầu không khí rồi nín thở.
Thật ấn tượng.
Chính xác là tôi thấy Pigimaru khá thông minh...
Sau một khoảnh khắc, người thiếu nữ thốt lên.
「V-Vâng.」
Chạm vào phần bên cạch thanh đo, <Giải phóng một phần (Đầu)>.
Màn hình hiển thị chuyển đổi giống hệt những lần hủy bỏ kỹ năng khác.
Lách tách.
Sau khi giải phóng, tôi lùi lại một chút để đề phòng.
Người thiếu nữ bỗng ngây người nhìn tôi.
「...C-Có thể... nói chuyện... bình thường...」
「Cô có thể tự do cử động phần “miệng” rồi đấy. Xin lỗi nhưng tôi vẫn phải cảnh giác với cô. Để đến được đây tôi đã trải qua rất nhiều thứ. Vì vậy tôi không thể dễ dàng tin tưởng người lạ.」
「Không... Cảnh giác với người lạ không có gì sai cả. Đó là điều thiết yếu đối với những lữ khách như anh.」
Khá bất ngờ khi cô ấy không hề chửi rủa hoặc la hét.
Có phải do tính cách của cô không?
Giọng nói trong trẻo bộc lộ sức mạnh ý chí.
Nếu một kị sĩ thanh khiết thực sự tồn tại thì chắc người đó phải mang lại cảm giác như thế này.
Tôi quan sát lại lần nữa.
Vì nếu chỉ nhìn qua thì không thể chắc chắn liệu cô ấy có cử động đầu hay không.
「...」
Nhìn lướt qua thanh đo màu vàng.
Đột nhiên, tôi nhận ra một điều.
Một cảm giác khác với khi gặp nhóm 4 kẻ đó hoặc giải phóng một phần lúc nãy.
Có lẽ không ai ngoài tôi có thể nhìn thấy thanh đo.
Họ không hề biết thanh đo thời gian có tồn tại.
Nói cách khác, họ chẳng thể ước chừng khoảng thời gian giới hạn của hiệu ứng vì không thấy được thanh đo giảm dần.
Nếu là lần đầu rơi vào tình trạng này, họ có thể bị lừa rằng hiệu ứng kỹ năng là vĩnh viễn.
「Trước khi trả lời những thông tin anh cần, tôi muốn xác nhận một điều.」
「Tôi có trả lời hay không còn tùy thuộc vào nội dung câu hỏi của cô.」
「Anh đã gặp nhóm bốn người đàn ông nào chưa?」
「Gặp rồi.」
「Thế họ đâu rồi?」
「Bị giết hết rồi.」
「...Hể? Giết, rồi?」
「Có gì không ổn à? Chúng trông chẳng khác gì mấy mảnh vụn phế liệu không thể sửa chữa và tái chế, tôi cũng nghĩ chúng là những kẻ truy đuổi cô.」
「À... không... không có gì đâu. Chúng chính là những kẻ đang truy đuổi tôi. Nhưng...」
Người thiếu nữ nhìn chằm chằm vào tôi.
「Đám Bạch Bộ Nhân đó... Có lẽ nào, chỉ một mình anh ra tay? Hay anh còn những đồng đội ở quanh đây nữa?」
「...Có một. Bọn chúng bị tôi và đồng đội xử lý. Nhưng lúc này tôi không muốn tiết lộ thân phận của người ấy.」
Không phải tôi lừa dối gì cô ấy.
Vì quả thật là có một chiến hữu đang “ẩn nấp” ở đây.
Hơn nữa, tôi nói ra sự tồn tại của một đồng đội vô hình.
Bởi nó đồng thời mang lại hiệu quả trong việc ngăn chặn hành động của đối phương.
Mà đám bộ tứ đó còn có hẳn danh xưng luôn cơ à?
Chà, dù sao thì bốn kẻ đó cũng không phải đồng đội của người thiếu nữ này.
Giờ chỉ cần biết vậy là đủ rồi.
Nhờ thế cuộc trò chuyện có thể dễ dàng hơn.
Vì sẽ rất khó trò chuyện nếu tôi trở thành kẻ đồ sát đồng đội của cô.
「...」
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể tin tưởng.
Trừ khi cô ấy cho tôi xem “con mắt”.
Nghe nói là mắt truyền tải sự thật nhiều hơn miệng.
Liệu có phải cô giấu đi đôi mắt để tránh bị phát hiện nói dối.
Tôi có giả thiết như vậy.
Cạch.
Phần kính che mắt trượt lên.
Thời khắc trùng hợp đến mức khó hiểu.
Tôi không nghĩ cô ấy đọc được.... tâm trí mình.
Nhìn dáng vẻ người thiếu nữ sau khi gỡ bỏ tấm mắt kính mặt nạ.
Mắt hai mí gọn gàng.
Hàng mi tuyệt đẹp đầy vẻ thanh lịch.
Cặp mắt xanh lam nhạt hấp dẫn mê hồn.
Đủ khiến tôi tự hỏi liệu trên đời này thực sự tồn tại đôi mắt trong veo như vậy sao.
Tấm mạng che dần được gỡ bỏ, các đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người thiếu nữ này chắc chắn là một mỹ nhân.
Một vẻ đẹp huyền bí vượt khỏi lẽ thường.
Làm tôi không thể không nghĩ đến “chủng tộc” đó.
Thường được miêu tả là có ngoại hình mảnh mai cùng vẻ đẹp tuyệt trần trong các tác phẩm văn chương gần đây.
Một chủng tộc thường được gọi là “Yêu Tinh”.
Tuy nhiên, cô ấy không có “cái đó”, thứ đặc trưng nhất của tộc Yêu Tinh.
Đúng vậy.
「...」
Lấp ló qua tấm mạng che, người thiếu nữ để lộ ra đôi tai con người.
Dragon: Mlem Mlem. Paralyze: (◣_◢) Dragon: Hớ hớ, anh định xem mắt để lấy con gái nhà người ta hay gì? Paralyze: (♥_♥) Lionel: “Elf” = “Yêu Tinh”.