Haiyore! Nyaruko-san

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

(Đang ra)

Mizu Zokusei no Mahou Tsukai

Kubou Tadashi

Vì là một Thủy Ma Đạo Sĩ, nên câu chuyện sẽ bắt đầu với "Liên kết hydro"!

153 1325

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

(Hoàn thành)

Cô Gái Khối Tự Nhiên và Chàng Trai Khối Xã Hội, Ai Tỏ Tình Trước Là Thua

Tokuyama Ginjiro

""Nếu cậu tỏ tình trước thì tớ cũng không phải là không thể hẹn hò thật với cậu đâu!""

21 25

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

197 1018

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

319 860

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

398 6314

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

33 271

Quyển 2 - Chương 14: 4 Dấu vết giấc mơ xa vời (2)

Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm thụp! Thùm

「Thôi được rồi. Giờ thì đã lấy ra thuận lợi rồi, cứ để Shoggoth hồi phục năng lượng đi。」

「Ta nổi giận rồi, ta muốn Shoggoth cứ thế mà làm việc ngay lập tức! Này, Shoggoth, dậy mau!」

Nyarlathotep với gân xanh nổi trên thái dương, ôm lấy Shoggoth đang nằm bất động dưới đất.

「Ể, không để nó hồi phục hả?」

「Đã được liếm qua thế này thì chắc chắn đã hồi phục một chút rồi, nhưng hẳn là không thể bay như vừa nãy đâu.」

「Vậy thì làm sao mà đến chỗ Kuko được?」

「Đã không đi đường không được thì đi đường bộ vậy.」

Nyarlathotep tự tin đáp lời.

「Đường bộ… nhưng Shoggoth thế này thì làm sao mà đi đường bộ được?」

Nếu nó không thể bay, hẳn là phải cưỡi lên lưng nó mà đi bộ về. Nhưng mà vừa nãy là nhờ đi đường không mới có thể vượt qua dãy núi hiểm trở đến thế mà?

Trong lúc Mahiro còn đang hoài nghi, Nyarlathotep hừng hực khí thế, trưng ra vẻ mặt kiểu 「Cứ để bố lo!」. Cô giơ Shoggoth lên cao trước mặt, một tay nâng Shoggoth, tay kia vuốt ve tấm lưng phủ đầy vảy.

「Sẽ hơi nhột một chút đó. Yên tâm, chỉ đau một lát thôi.」

「Cuối cùng là nhột hay là đau, cô chọn một cái đi chứ.」

Bỏ ngoài tai lời Mahiro nói, Nyarlathotep nhẹ nhàng ấn vào lưng Shoggoth.

Sau đó, một chuyện dị thường đã xảy ra.

Shoggoth rời khỏi tay Nyarlathotep, cứ thế lơ lửng giữa không trung. Cơ thể vốn chỉ to bằng một con mèo, dù không có kích cỡ của một con ngựa bình thường như lúc bay đến, nhưng cũng đạt đến tầm một con ngựa mini nhỏ hơn một vòng.

Đôi chân vốn bị xoắn ngược giờ thẳng tắp, đôi cánh dơi cũng gập lại và thu vào lưng, sau đó cơ thể nó bỗng nhiên cứng lại, đường cong phủ vảy biến thành phong cách máy móc với những đường thẳng sắc gọn.

Từ phần thân dưới bật ra hai bộ phận hình tròn, đó chính là hai chiếc bánh xe thật sự. Hiểu được điều này, Mahiro mới lần đầu tiên nhận ra Shoggoth sẽ biến thành thứ gì.

「...Xe máy?」

Vật thể vốn là Shoggoth và đang lơ lửng trên không trung ấy, cuối cùng hạ bánh xe xuống đất.

Dù nhìn thoáng qua hay quan sát kỹ, nó trông đều giống một chiếc xe máy hai bánh. Phần chân hơi thẳng lên một góc là bộ quây phía sau. Phần đầu ngựa là bộ quây phía trước, còn phần cánh gập lại là bộ quây dưới. Tay lái và lốp xe xuất hiện từ đâu thì không ai biết, đó là một quá trình biến hình bất chấp nguyên tắc bảo toàn khối lượng.

「Đây chính là hình thái di chuyển của Shoggoth, 『Shoggoth Xa Lộ』!」

Vẫn như mọi khi, cái tên nghe cứ như bịa ra vậy.

「...Chuyện biến hình thì bỏ qua đi, nhưng tại sao lại là xe máy? Cứ để Shoggoth hồi phục năng lượng rồi bay đi nhanh hơn chứ?」

「À thì, nhưng Shoggoth Xa Lộ có thể phóng lên đến một nghìn hai trăm kilomet một giờ đấy.」

「Vậy thì người ngồi trên đó chịu nổi không?」

「Mà nó lại là xe nguyên bản (chú thích 12: ý chỉ xe máy dưới 50cc. Tốc độ giới hạn ở Nhật là 30km/h).」

「Đã lắp loại động cơ độ nào mà có thể tăng tốc độ lên gấp bốn mươi lần tốc độ giới hạn vậy?」

「Mahiro, anh đúng là... xin đừng áp dụng luật giao thông Trái Đất chứ, tốc độ giới hạn theo tiêu chuẩn vũ trụ là ba trăm kilomet một giờ mà.」

「Thế cũng cao gấp bốn lần rồi còn gì, phải tuân thủ luật giao thông chứ.」

「...Mahiro.」

「Chuyện gì?」

「Kẻ chậm chạp sẽ không bao giờ đuổi kịp truyền thuyết.」

「Cô cứ đi tai nạn chết quách đi.」

「Nhanh hơn cả quỷ đêm nữa đấy!」

「Đã hoàn toàn không cần yếu tố Thần thoại Cthulhu nữa rồi...」

「Ghét ghê, Mahiro từ nãy đến giờ chỉ biết cằn nhằn. Người ta đã đặc biệt nhờ thợ quen độ lại đó, lái chiếc Shoggoth Xa Lộ này cứ như là uốn lượn cơ thể phóng như điên vậy...」

「Người thợ đó sẽ bị bắt mất thôi.」

「Nhưng mà, tôi có giấy chứng nhận hợp lệ đó. Muốn xem giấy đăng ký xe không? Nè, ở đây có ghi chữ 'Cải' đó.」

「...À à, xem ra là vấn đề luật pháp rồi.」

SAN từ nãy đến giờ chỉ giảm chứ không tăng. Việc phải phản bác quá nhiều khiến Mahiro không chỉ đau đầu mà toàn thân cũng bắt đầu khó chịu. Nếu không cẩn thận, hộp cơm trưa vừa ăn có lẽ sẽ nôn ra hết.

「Tóm lại là như vậy đó, chúng ta mau về chỗ Kuko đi.」

Ngay lúc đó –

「Chỉ có ngươi... không được trốn...」

Một giọng nói như vọng từ đáy địa ngục khiến Mahiro và Nyarlathotep đột ngột quay đầu nhìn về cùng một hướng.

Ở đó có một thanh niên đầy thương tích nhưng đã đứng dậy một lần nữa. Thành thật mà nói, Mahiro mải cãi nhau với Nyarlathotep nên đã quên mất sự tồn tại của hắn. À phải rồi, việc tìm Cthugha là để giải quyết tên đó, đến bây giờ Mahiro mới tự nhận ra điều này.

「Sao có thể... Đòn mượn lực vừa nãy rõ ràng đã trúng hoàn toàn...」

「Từ nãy đến giờ cô có chém đòn nào đâu?」

Về cơ bản, cô ta chỉ dùng nắm đấm và cước để dồn anh trai mình vào đường cùng như thế thôi.

Tuy nhiên, sau khi bị em gái mình đánh tàn nhẫn như vậy mà không chỉ vẫn còn ý thức, lại còn có thể đứng dậy lần nữa, điều này quả thực đáng kinh ngạc. Xem ra dù hắn có sa đọa đến đâu, vẫn là anh trai của Nyarlathotep. Mặc dù vậy, Mahiro không nghĩ hắn có thể xoay chuyển tình thế hiện tại.

「Lần này thật sự sẽ cho ngươi thấy! Thấy 『Toàn bộ Vũ trang』 của ta... Hãy tuyệt vọng đi!」 Thanh niên dang rộng hai tay sang hai bên. Lần này dường như nằm ngoài dự đoán, Nyarlathotep phản ứng chậm mất nửa nhịp, và còn chần chừ thêm khoảnh khắc vừa bước xuống xe. Chỉ cần khoảng trống như thế, đối với thanh niên dường như đã là quá đủ.

Hình dạng con người của thanh niên dần trở nên mờ ảo, chiếc áo choàng màu trắng ban đầu, trong chớp mắt đã nhuốm màu đen kịt. Hai chân vốn dĩ kéo dài ra thêm một cái nữa, đôi bàn tay dang rộng mọc ra những chiếc móng vuốt. Thể hình to lớn hơn một vòng, và trên người hắn không còn bất cứ thứ gì có thể miêu tả là quần áo, chỉ có vô số dây leo, hay đúng hơn là vô số xúc tu khó tả quấn quýt tạo thành làn da. Gương mặt thanh niên với ngũ quan đoan chính đã không còn, phần lẽ ra là đầu, có một cơ quan như chiếc lưỡi đỏ đen quằn quại vươn lên trời.

Chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể thấy, đây là một dị dạng.

「Gừ ~ pạp!」

Thực thể vốn là thanh niên đó, phát ra tiếng kêu quái dị làm chấn động không khí.

So với hình thái Toàn bộ Vũ trang của cô em gái trông giống anh hùng phim siêu nhân, cái tên Nhuyễn Động Chi Hỗn Độn sẽ phù hợp hơn rất nhiều khi dùng cho hắn ta.

Thế nhưng, bây giờ không phải lúc để ngưỡng mộ những điều đó.

Thanh niên hóa thành quái vật dị dạng, đưa hai cơ quan từng là cánh tay về phía trước. Đầu móng vuốt hợp lại phát ra tia chớp trắng thuần khiết. Tia chớp dần lớn lên dưới ánh nhìn chăm chú, phát triển đến quy mô có thể nuốt chửng một người. Rất giống quả cầu đen mà Nodens đã sử dụng hồi ở R'lyeh.

「Mahiro, nguy hiểm!」

Nyarlathotep bước xuống xe, lao đến trước mặt Mahiro. Gần như cùng lúc, dị hình cũng bắn ra viên đạn năng lượng phát ra ánh điện trắng đó.

Nyarlathotep đỡ lấy quả cầu sét đang bay đến, trong khoảnh khắc biến đổi ngoại hình, trở thành một anh hùng phim siêu nhân trong bộ đồ bó sát màu đen.

Đây là hình thái Toàn bộ Vũ trang của cô.

「Này, Nyaruko!」 Mahiro hét toáng lên. Nyarlathotep đang dần lùi lại, cô bị uy lực của quả cầu sét áp chế. Nyarlathotep dùng thế đứng trụ vững trên mặt đất, lùi dần về phía sau.

Cuối cùng, quả cầu sét bành trướng rồi nổ tung trong tích tắc.

「Mahiro——」

Lời của Nyarlathotep chỉ nghe được một nửa, bởi vì Mahiro bị dư chấn của vụ nổ hất tung lên không trung. Cậu cảm thấy một cảm giác lơ lửng mãnh liệt, và một sự khó chịu như thể đầu bị rung lắc.

Ngay sau đó là một cú sốc xuyên thấu toàn thân. Mahiro ngã xuống đất, không hề có bất kỳ động tác chuẩn bị nào, trực tiếp ngã ngửa. Vì cú ngã đau điếng này, Mahiro không thở nổi.

「Ư... Khụ!」

Sau một khoảnh khắc tưởng chừng như vài phút, Mahiro thở dốc hết không khí trong phổi ra ngoài, trước mắt tối sầm, thậm chí còn ù tai, kèm theo một cơn đau nhức như thể toàn thân bị tháo rời từng mảnh.

Mahiro nằm ngửa hình chữ đại trên mặt đất. Dù vẫn còn đau đến mức không điều hòa được hơi thở, nhưng khi cố gắng cử động các ngón tay, cơ thể vẫn rất nghe lời. Xem ra dù bị hất tung, tính mạng cậu vẫn không gặp nguy hiểm lớn. Điều này chắc hẳn cũng là do Nyarlathotep đã xuất hiện bảo vệ cậu trong lúc nguy cấp.

Mà phải rồi, Nyarlathotep đâu?

Tầm nhìn dần hồi phục màu sắc, ngay sau đó, Mahiro nhìn thấy một bóng người mặc giáp đen nằm cạnh mình, đó chắc chắn là Nyarlathotep.

「Này... ưm... Nyaruko!」

Mahiro nén đau, chống khuỷu tay xuống đất, chống đỡ nửa thân trên ngồi dậy.

Áo giáp của Nyarlathotep có nhiều vết cháy xém ở khắp nơi, và vẫn còn bốc khói trắng. Dù đối mặt với Cổ Thần Nodens mà vẫn có thể tiêu diệt mà không hề hấn gì, hình thái Toàn bộ Vũ trang này lại bị đẩy vào tình cảnh tuyệt vọng như vậy. Anh trai Nyafu biến thành dị hình, sức chiến đấu cao đến mức đó sao?

「Ma... Mahiro...」

Nyarlathotep phát ra âm thanh yếu ớt như hơi thở, và khẽ cựa quậy cơ thể.

「Nyaruko, cô ổn chứ?」

「Tô-tôi... tôi không ổn rồi...」

「Cô nói gì cơ...?」

「Nhưng... tôi nhất định sẽ hạ gục anh ấy... Vậy, tôi có thể nhờ anh một việc không...?」

「Chuyện gì? Cô muốn tôi làm gì?」

「Làm ơn... đóng dấu vào tờ giấy này...」

Cô ta run rẩy đưa cho Mahiro một tờ giấy.

Tiêu đề phía trên viết – Giấy Đăng Ký Kết Hôn.

Rắc!

「Oái! Mahiro, anh làm gì thế!」

「Cô vẫn khỏe re đó thôi?」

Dùng chiếc nĩa không chút khách khí đâm thẳng vào đỉnh đầu, Nyarlathotep lập tức bật dậy trong 0.2 giây.

「Quá, quá đáng! Mahiro là ác quỷ à?」

「Ít nói thôi! Trong tình huống khẩn cấp thế này, cô yêu cầu cái gì thế hả!?」

「Vô nghĩa! Mà sao cô lại giả vờ yếu đuối thế hả! Lại còn cố tình làm giáp bị cháy! Có thời gian làm trò hề thì lo xử lý anh trai cô đi chứ!」

「Sao anh lại nói thế, người ta đã xả thân cứu anh đó!」

「Ồn ào quá! Hơn nữa cô——」

「——Chà!」

Lúc này, một tràng cười the thé vang vọng khắp nơi. Không cần nói cũng biết, kẻ phát ra tiếng cười chính là con quái vật dị hình kia. Dù không thể xác định tiếng cười phát ra từ đâu, nhưng cái cơ quan hình nón dài và thon, trông giống lưỡi kia, đang rung rinh đầy khoái trá.

“...Thật là một tiếng cười khó chịu.”

“Hừ, dù có vẻ như đã chặn được đòn đó một cách chật vật, nhưng tổn thương vừa rồi gây ra thì không thể che giấu được nữa rồi nhỉ?”

Lời nói của con quái vật khiến Mahiro quay lại nhìn Nyarlathotep. Lúc nãy cậu không để ý, nhưng giờ mới thấy Nyarlathotep đang ôm lấy bên sườn trái.

“Chẳng lẽ, Nyarlathotep, cô thật sự...”

“...Sẽ không ảnh hưởng đến trận chiến đâu.”

Giọng cô nàng nghe ra có vẻ yếu ớt.

“Khặc khặc, vô dụng thôi, vô dụng thôi mà. Nyarlathotep, chiêu này của ta sẽ chấm dứt cuộc đời ngươi, còn cuộc đời đầy tủi nhục bấy lâu của ta, cũng sẽ từ đây bước sang một trang mới.”

Cùng với lời nói đầy hận thù, dị hình kia một lần nữa khép chặt móng vuốt, tạo ra một quả cầu trắng sáng lóa. Lần này, nó lớn hơn hẳn quả cầu trước đó, dòng điện cũng mạnh mẽ hơn nhiều, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết uy lực của nó cao hơn hẳn.

Trong khi đó, Nyarlathotep đang ở trong tình trạng bị thương. Vừa nãy, ngay cả khi toàn lực ứng phó, cô nàng cũng đã bị dồn đến bước đường cùng. Thật khó mà tưởng tượng được giờ đây cô có thể chống đỡ được một đòn tấn công với uy lực mạnh hơn.

“Hãy đến thế giới kia mà vĩnh viễn xin lỗi ta đi, Nyarlathotep!”

Như thể muốn chế nhạo hiện thực phũ phàng, con quái vật dị hình bắn ra quả cầu sét.

Đòn pháo kích này... không thể đỡ nổi.

Không cần lý trí mách bảo, chỉ theo bản năng mách lối, Cthugha dốc hết sức lực nhảy vọt sang một bên. Lớp bảo vệ ở lại chỗ cũ, còn chưa kịp cản được một khoảnh khắc đã bị xuyên thủng, còn khẩu pháo cơ động do cô điều khiển thì bốc hơi ngay lập tức.

“Gừ, ừm!”

Cthugha khẽ rên lên. Dù đã cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng rên rỉ khẽ thoát ra từ cổ họng.

Cô không hoàn toàn né được.

Phần cánh tay phải từ khuỷu trở xuống đã bị thiêu cháy đến thối rữa. May mắn là vết thương dường như chưa ăn vào xương, nhưng chỉ cần khẽ dùng sức, một cơn đau nhói đã chạy dọc từ đầu ngón tay lên đến sống lưng.

Phía sau vang lên tiếng nổ.

Quay đầu nhìn lại, ở phía bên kia bầu trời vùng hoang dã băng giá, một vầng sáng khổng lồ nở rộ. Ánh sáng đỏ rực bao phủ mặt đất, giống như đột nhiên biến thành giữa trưa.

Đây có lẽ là kết quả của đòn pháo kích vừa rồi xuyên qua vùng hoang dã, nhưng địa điểm phát nổ lại quá tùy tiện, chắc hẳn là do trên đường đi đã bắn trúng vật gì đó nên mới thành ra như vậy.

Hướng đó có...

“...Celæno.”

Đó là hệ thống vệ tinh đô thị quản lý toàn bộ Cõi Mộng trên bầu trời, và truyền thông tin theo thời gian thực về Thành phố Onyx. Hệ thống này vốn dĩ phải treo lơ lửng trên không trung mới phải.

Chắc chắn đã bị phá hủy hoàn toàn.

Không chỉ rời bỏ các vị Cổ Thần Trái Đất mà đáng lẽ phải bảo vệ, mà còn phá hủy hệ thống vệ tinh quan trọng nhất trong Cõi Mộng này, vốn được các vị Cổ Thần Trái Đất gìn giữ.

Đã xác định được, Dị Thần đang trong trạng thái điên loạn. Giờ không còn là lúc ung dung nói về việc ngừng hoạt động của Dị Thần nữa, cứ tiếp tục thế này, không biết sẽ gây ra những thiệt hại nghiêm trọng đến mức nào nữa.

Hơn nữa…

Cthugha nhìn vào cánh tay phải của mình! Tay cô ấy bị bỏng.

Cthugha, một vị thần Hỏa Diễm, lại bị chính lửa thiêu đốt.

Đôi mắt Cthugha từ từ híp lại. Suy nghĩ trở nên cực kỳ rõ ràng. Phần tàn nhẫn và lạnh lùng nhất trong lòng Cthugha, vốn có tính cách như một ngọn lửa bùng cháy, đã thức tỉnh.

Đại pháo của Dị Thần lại bắt đầu tập trung ánh sáng, và chỉ trong nháy mắt đã tăng độ sáng, cuối cùng phát triển thành một luồng sáng chói gần như tràn ra khỏi nòng pháo.

Tiếp đó, phát pháo thứ hai được bắn ra. Ánh sáng và sức nóng gần như tuyệt vọng,

Tốc độ thẳng tắp.

Vừa thiêu cháy bầu khí quyển và mặt đất trên đường đi, vừa lao đi với tốc độ cực nhanh.