Going All Out to Make a Proud Girl with a Nice Face Submit: A Yuri Story

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

(Đang ra)

Sau khi được tôi an ủi, em gái đã không thể sống thiếu tôi được nữa

本町かまくら

Chẳng mấy chốc, tôi nhận ra bản thân mỗi ngày đang phải đối mặt với những lời tỏ tình và hành động có phần quá khích từ cô em gái này.

18 310

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành một tên quý tộc phản diện và mong muốn bị trục xuất khỏi đất nước, thế nhưng cô công chúa ám ảnh với tôi lại không cho phép điều đó!

リヒト

Tuy nhiên vì lí do gì đó, vị hôn thê đãng lẽ phải khinh thường cậu, lại trở nên ám ảnh nhân vật chính và không để cậu ấy ra đi?

51 1031

Childhood Friend of the Zenith

(Đang ra)

Childhood Friend of the Zenith

Ubilam

Mang trong mình gánh nặng của những hối tiếc và ký ức về tội ác trong quá khứ, anh bắt đầu một hành trình mới.

35 560

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

(Đang ra)

Tôi Nhặt Được Nhân Vật Phản Diện Bị Bỏ Rơi Trên Tuyết

Lanquin

"Em không thể dụ dỗ ai đó rồi bỏ đi như vậy được."

1 15

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

(Đang ra)

Chuyển sinh thành cô gái quá dễ thương, nên tôi nhắm tới mục tiêu trở thành người được yêu mến

Jajamaru

Không còn cách nào khác, tôi đành phải sử dụng sự dễ thương vô đối của Yumie để có thể mang lại nụ cười cho gia đình của mình thôi!

39 2735

One Shot - Chương 1

Khi tôi đang đứng bên cạnh cửa sổ, tôi nghe thấy một vài tiếng thì thầm.

“Cậu nghĩ ai là người nổi tiếng nhất trong trường mình ?”

“Rõ ràng là Kureha Sara-san!”

Hôm nay là ngày có diễn ra buổi họp ủy ban hàng tuần. Là phó chủ tịch ủy ban Lễ hội Aitan, tôi hiện tại đang ngồi nhàn nhã tại một phòng họp ở tòa Văn hóa sự vụ - một nơi chỉ mở vào khoảng thời gian này trong năm.

Bây giờ đã là tháng mười rồi, nhưng cơn nóng của mùa hè vẫn nán lại trong không gian. Thế nên thực sự khó mà tin được rằng mùa thu đã đến từ lâu. Kể cả thế, chúng tôi vẫn phải mặc đồng phục mùa thu, tức là có một áo bolero mặc ngoài bộ đồng phục bình thường, nhưng vì cơn nóng nên cái nó ngột ngạt đến ngớ ngẩn. Hi vọng nhiệt độ sẽ hạ dần.

Cùng với mùa đông sắp tới, năm hai bọn tôi dần trở nên bận bịu. Đó là vì năm ba đang chuẩn bị cho kì thi vào năm tới và họ không thể tham gia vào việc tổ chức các lễ hội trường như lễ hội Thể thao vào tháng 11 và lễ hội Aitan vào tháng 12. Như một lẽ dĩ nhiên, chúng tôi phải gánh vác hầu hết mọi việc, cái vấn đề muôn thuở mà năm nào cũng diễn ra y như vậy. Phía nhà trường nên tổ chức các sự kiện đó sớm hơn một chút nhưng đương nhiên là không rồi.

Vào lúc này đây, hình ảnh phản chiếu của tôi lại lọt vào mắt của chính tôi, nó đã trở thành một thói quen tự ngắm nhìn bản thân của luôn rồi.

Vòng eo, mái tóc lấp lánh ánh đỏ nhẹ nhàng phấp phới theo gió, cứ thế ngả xuống dưới như một tấm ren mịn màng. Tuyệt vời. Hoàn hảo luôn.

Lớp trang điểm khiến mặt tôi hơi sáng hơn, lớp phấn mắt và đường lông mi hình quạt ‘cuốn vào nhau’ đầy tự nhiên với đường lông mi được nhấn mạnh hơn, tô điểm cho khuôn mặt của tôi càng thêm phần kiều diễm. Hoàn hảo lắm luôn.

Giờ thì, ngồi thế nào nhỉ ? Tôi cao hơn các cô gái cùng trang lứa, nếu không cẩn thận thì tôi sẽ gù lưng xuống, thế nên tôi phải luôn cố giữ nó thẳng. Cái thân hình mà tôi đo cẩn thận mỗi tối được thể hiện toàn bộ một cách hoàn hảo qua cách tôi mặc bộ đồng phục. Hoàn hảo lắm lắm luôn.

Như mọi khi, tôi xinh lắm lắm lắm luôn.

Sau buổi học trên lớp, các học sinh khóa dưới bắt đầu tập trung vào căn phòng tôi đang ngồi. Khi các em thấy tôi, tôi lập tức dừng bước đi, chào tôi rồi mới tiếp tục đi tiếp như thể họ là tín đồ của tôi hay gì ấy.

Dễ thương nhỉ ? Thấy họ làm vậy khiến tôi cảm thấy vui sướng vô cùng. Họ rất là yêu quý tôi nhể ? Hehehe…

“...Vậy, The Belle Fleur tiếp theo…”

“...Ừ, tớ chắc chắn sẽ bầu cho Kureha-san”

Nghe được những lời như thế thì thật khó có thể không cười nhếch mép. Những lúc như này chính là những lúc hạnh phúc nhất đời tôi.

Học viện Mizugahara là một trường nữ sinh tích hợp cả cấp hai và cấp ba, cũng là một nơi dành cho những tiểu thư nhà giàu. Để leo lên đỉnh của ngôi trường này, bạn sẽ phải diễn như kiểu bạn là Galapagos, tuân thủ nghiêm ngặt truyền thống và tránh xa những gì mà con gái ngày nay thường làm như có bạn trai hoặc chạy theo các xu hướng.

Ví dụ, nhà trường khuyến khích việc học tập tốt và cư xử nhã nhặn. Đương nhiên việc có một ngoại hình đẹp là quan trọng rồi, kiểu như vẻ ngoài sẽ khiến tất cả mọi người yêu quý bạn hơn ấy, và cái sự yêu quý đấy là cái quan trọng nhất luôn.

Khiến các cô gái khác có ấn tượng tốt về mình là cần thiết, và duy trì ấn tượng đó lại càng cần thiết hơn. Nếu bạn không nhận ra thì tôi đã làm việc đó cả đời rồi. Vì thế, tôi đang đứng đây và đương nhiên sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi tôi tới được đỉnh cao!

Nếu tôi đặt chân ra khỏi trường, tôi chỉ là một cô gái xinh đẹp mà bạn nhìn thấy thường xuyên. Nhưng ở đây, ngôi trường này, sự tồn tại của tôi là hoàn mỹ!

Thế nên, tôi từng là cô gái nổi tiếng nhất trong ngôi trường này!

‘Onee-san’ tối thượng của học viện Mizugahara! Người được sinh ra với tài năng và vẻ đẹp! Đó là tôi, Kureha Sara!

Cần bằng chứng á ?

“Niiyama-san”.

“Ể? V-vâng?”

Khi tôi quay người lại và gọi tên một trong các cô gái vừa nói lúc nãy, cô ấy giật bắn mình, như một chú chó dễ thương giật mình. Mắt cô bé chớp liên tục như thể đang cố sửa lại ánh nhìn hướng về tôi.

“Đừng làm thế nhé, Niiyama-san. Bạn không được nói với bạn bè về người mà bạn sẽ bỏ phiếu cho đâu. Nhất là khi bạn còn là một thành viên của ủy ban nữa.”

“A-Ah…Xi-Xin lỗi… Em không định làm v-vậy đâu..”

Hai má cô bé đỏ ửng lên, mặt méo xẹo lại như sắp khóc đến nơi. Có vẻ lời nói của tôi rất có ảnh hưởng đến cô ấy, phản ứng dễ thương thật đấy!

Tôi đi đến trước mặt cô ấy, thẳng lưng lên để khiến tôi trông nhã nhặn nhất có thể, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đằng đó. Trong trường hợp này, tôi nên lau nước mắt cho cô bé để đạt hiệu quả cao nhất, nhưng chắc là hơi quá.

Thế thì, chỉ cần dịu dàng cười với cô bé thấp hơn tôi 10cm này là được.

“Kuhera-san …?”

Tôi nắm chặt tay cô bé hơn một chút, mặt cô bé đỏ ửng lên. Lời thì thầm xung quanh bọn tôi thỉnh thoảng ngắt một chút. Đợi đến thời điểm thích hợp, như một diễn viên trong nhà hát, tôi mới bắt đầu nói.

“Dĩ nhiên, mình không thể nói rằng mình không hạnh phúc khi biết bạn yêu quý mình. Mình sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng nguyện vọng của bạn. Thế nên, làm ơn tiếp tin tưởng mình nhé?”

Nói rồi tôi đặt tay còn lại còn mình lên trên bàn tay nhỏ bé đó, khẽ di chuyển để nắm chặt hơn nó giữa 2 bàn tay của tôi, cái nắm tay đó là có toan tính cả đấy. Nghe lời tôi nói, Niiyama-san gật đầu lia lịa với vẻ mặt vui sướng.

“N-nó là vinh dự của tớ!”

Đó là kiểu phản ứng tôi muốn thấy đấy. Cô ấy không hú hét vì hành động của tôi nhưng tất cả mọi người xung quanh vẫn nhìn cô ấy với ánh mắt ganh tị. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, cô bé lại nhìn lại tôi như thế đã bị quyến rũ. Biểu cảm thiếu phòng vệ đó là sự pha trộn giữa sự ngượng ngùng lẫn với cả ham muốn.

Tôi có thể cảm nhận được cơn rùng mình chạy dọc cơ thể. Cái cảm giác này thật là…không thể cưỡng lại được!

Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, không ngoại lệ. Như thể là một miếng bánh đang đợi tôi nuốt chửng vậy.

Ngay cả Niiyama-san, cô gái nằm trong top 5 người đẹp nhất trường, cũng bị quyến rũ bởi tôi! Đó là thành quả cho cố gắng của tôi đấy!

Tất cả nỗ lực! Mồ hôi và nước mắt! Tất cả đều để tôi có thể đạt được điều đó! Để trở nên nổi tiếng giữa những cô gái này!

Trước khi bạn nghi ngờ thì tôi khẳng định, động cơ của tôi 100% thuần khiết. Mấy cô gái dễ thương mà, họ thơm và cơ thể của họ còn mềm nữa, tôi thích họ…Ahh…thích họ lắm luôn!

“Tôi hi vọng mọi người đều ghi nhớ lời tôi nói. Chúng ta không nên nói nói quá nhiều về lí do ủng hộ người này người kia…ít nhất cũng không nên cho đến đầu tháng sau”

Nói với tất cả mọi người, tôi nở một nụ cười với họ trước khi thực hiện một cái nháy mắt. Những cô gái dễ thương đó phản ứng đầy mong chờ, như chú chim nhỏ đang đợi chim mẹ cho ăn ấy. Dễ thương.

Trong tương lai, tôi có ý định ít nhất là làm những thứ 16+ với họ nhưng bây giờ tôi sẽ kìm chế, tôi không muốn họ ít thích tôi hơn.

Dù sao thì tôi rất kiên quyết để đạt được.

‘Belle Fleur’

Ngôi sao của lễ hội Aitan, bông hoa đẹp nhất của học viện, người được tất cả người khác ngưỡng mộ. Để được ban tặng danh hiệu đó, tôi phải là người được chọn thông qua phiếu bầu của học sinh toàn trường.

Người có danh hiệu đó phải là một ‘thánh nữ thuần khiết’, nghĩa là một cô gái không bao giờ bất cẩn đặt tay lên bất kì ai tiếp cận cô.

Đó là lí do tại sao–

Đột ngột, cánh cổng bật mở với một tiếng động lớn.

Bầu không khí bất chợt thay đổi, và tôi không phải là người duy nhất để ý đến điều đó.

“Cảm ơn vì đã đợi. Hãy bắt đầu cuộc họp ngay lập tức.

Cô gái vừa bước vào là một mỹ nữ tuyệt diễm với mái tóc được buộc gọn gàng bằng một sợi ruy băng màu xanh quấn quanh đầu. Mặc dù giọng nói của cô như rõ tiếng chuông ngân nhưng lại yên tĩnh, lập tức hớp hồn tất cả mọi người, trong đó có cả tôi.

Cô gái đó có tất cả mọi thứ, từ nhân cách, trí tuệ và hơn cả là vẻ đẹp nghẹt thở khiến không ai thoát ra được.

Chỉ bằng việc bước đi, cô đã hoàn toàn thay đổi bầu không khí của căn phòng. Không cần biết cô đang đặt chân đến đâu, cô như đang đứng trên một sân khấu chỉ dành cho cô và thứ sắc đẹp mê hoặc lòng người, những thứ còn lại sẽ là pháo hoa làm nền cho vẻ đẹp ấy.

Dáng đứng nhã nhặn, đài các của cô khiến cái sự thật rằng cô đã từng khóc lóc như một đứa trẻ nghe như là một thứ lố lăng, phản khoa học. Thế giới không thiếu những con người xinh đẹp nhưng ở cô gái đó lại có một thứ gì đó…một ánh sáng chói lòa chỉ có thể tỏa ra từ một vẻ đẹp ‘thực sự’.

“...Ôi không…Mareshino-san vẫn đẹp như vậy…”

“...Nhanh ngồi vào chỗ nào, chúng ta không thể khiến Mareshino-san đợi được…”

Những học sinh khóa dưới thì thào với nhau trong khi tìm cho mình một chỗ ngồi.

Trong khi đó, tôi nhìn thẳng vào tấm lưng của cô gái với cái ruy băng màu xanh.

Mareshino Rui.

Một đối thủ, một ‘chướng ngại’ mà tôi phải vượt qua để đạt được mục tiêu.

*********

Học viện Mizugahara không hề có hội học sinh. Vì thế nên nhà trường thành lập các buổi học mặt để quản lí các sự kiện của trường.

Đa phần các sự kiện đều được góp tay bởi cả trường cấp hai và cấp ba, và sự kiện này cũng thế. Mỗi lớp sẽ cử ra hai người để tham gia vào buổi họp, hiện có khoảng 30 người ở đây, trải dài từ các em năm nhất cấp hai đến năm hai cấp ba.

Chủ tịch của buổi họp sẽ là một trong các học sinh năm hai cấp ba, người có số điểm cao nhất sẽ được chọn. Lúc đầu tôi nghĩ rằng đó là tôi nhưng hóa ra lại là Mareshino Rui được chọn.

Một lần nữa, cô gái đó lại là vị nữ hoàng bất khuất nắm giữ điểm số cao nhất kể từ hồi còn học cấp hai. Tất cả mọi người đều đặt kì vọng vào cô ấy, đặc biệt là các giáo viên. Tôi nghe loáng thoáng rằng một vài giáo viên còn dựa vào để tạo câu hỏi cho đề kiểm tra.

Nếu tôi là đại diện cho một cô gái bình thường đạt được sự công nhận nhờ siêng năng thì cô gái đó là một thiên tài bẩm sinh.

…Tức cái tôi muốn nói là… Cô ta là một đối thủ mạnh đối với tôi.

Sau khi tất cả mọi người ngồi vào ghế, Mareshino-san mở đôi môi xinh đẹp đó ra và bắt đầu nói.

“Kể từ bây giờ, tôi tuyên bố rằng, cuộc họp hàng tuần bàn về lễ hội Aitan sẽ bắt đầu. Hôm nay là ngày chúng ta gặp nhau lần đầu thế nên sẽ bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân. Sau đó, tôi sẽ nói mục tiêu cũng như danh sách, trình tự công việc cần hoàn thành rồi kết thúc buổi họp tại đó do hiện tại vẫn chưa có việc gì. Được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu giới thiệu từ năm thứ năm”

Ở trong ngôi trường mà cấp hai và cấp ba rất gần gũi, mọi người gọi năm hai cấp ba là ngũ niên luôn cho tiện.

Với cử chỉ nhẹ nhàng, không một lỗi dù là nhỏ nhất, Mareshino đứng lên khỏi ghế, đặt một tay trước ngực.

“Tôi tên là Mareshino Rui, chủ tịch của cuộc họp bàn về lễ hội Aitan năm nay, tôi sẽ cố gắng hết mình để hoàn thành nhiệm vụ. Rất vui được làm việc với mọi người. Tôi chắc rằng các bạn năm nhất có rất nhiều điều muốn hỏi trong buổi họp, thế nên cứ thoải mái hỏi tôi bất cứ thứ gì. Tôi sẽ cố gắng để trả lời cho tất cả câu hỏi của mọi người.”

Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng và dễ nghe, cách nói chuyện rất lịch sự nhưng không bị cảm giác câu nệ quá mức. Câu nói cuối thể hiện sự cân nhắc, quan tâm đến các em năm nhất, càng làm bài giới thiệu thêm phần hoàn hảo. Tôi cùng năm với cổ mà tôi vừa tự vừa sợ cô nàng luôn á.

Sau lời chào mừng, Mareshino-san ngồi xuống và ra hiệu cho tôi bằng mắt. Ổn thôi. Nối tiếp cô ấy tạo ra kha khá áp lực cho tôi, mà nói thì cũng làm được gì đâu. Cố nào.

“Tôi là Kureha Sara, phó chủ tịch của cuộc họp bàn về lễ hội Aitan năm nay. Mục tiêu của tôi ở lễ hội năm nay là tiễn các anh chị năm cuối. Ý tôi là, nếu lễ hội năm nay thành công, nó sẽ được sử dụng làm mẫu cho lễ hội năm sau, tức là lễ tiễn ngũ niên năm nay luôn đó. Dù sao thì, hi vọng mọi người sẽ quan tâm tới tôi!”

Những điệu cười khúc khích vang khe khẽ khắp căn phòng sau lời giới thiệu của tôi. Tôi liếc nhìn mặt Mareshino-san, vẫn vô cảm như thường lệ.

Đôi khi tôi cảm giác Mareshino-san không đối xử tốt với tôi lắm. Cô ấy có xem tôi như kẻ thù hay gì không nhỉ? Hoặc cũng có thể cô ấy chỉ ghét tôi thôi. Tôi nghe bảo cô ấy luôn đối xử tốt với mọi người, nhưng rõ ràng là cô ấy không đối tốt với tôi rồi.

Cứ thế, việc giới thiệu bản thân tiếp diễn. Nghe các em năm nhất ngây thơ giới thiệu sướng tai quá! Các em ý vẫn đang trong cái tuổi sắp lớn…hay là tôi quyến rũ vài em nhỉ…

“Phần giới thiệu bản thân vậy là xong, tôi sẽ thông báo sơ bộ về những gì chúng ta sẽ làm trong thời gian sắp tới.”

Mareshino-san đứng dậy và viết về các mục công việc cần được thực hiện trên bảng trắng. Hôm nay là thứ 5 lần 2 của tháng mười. Mọi người sẽ bầu chọn vào ngày thứ hai đầu tiên của tháng 12, còn lễ hội sẽ diễn ra vào khoảng giáng sinh năm nay. Khá may rằng sẽ không có cuộc họp nào có thể diễn ra vào tháng 12 thế nên nếu các cuộc họp được diễn ra vào thứ 5 hàng tuần thì sẽ chỉ có bảy cuộc họp thôi.

Bảy à… Không nhiều lắm nhỉ?

Nhìn vào mặt tích cực, tôi sẽ có thể gặp Mareshino-san học khác lớp với tôi bảy lần. Bảy cơ hội có thể nhìn ngắm cô ấy ở khoảng cách gần. Ahhhh…mắt tôi được ban phước…

“Vậy là chúng ta sẽ phải vừa chuẩn bị cho việc bầu cử, vừa chuẩn bị cho lễ hội Aitan à. Về những ứng cử viên thì…”

Cuốn sổ tay của Mareshino-san cũng đầy trang nghiêm như chính cô ấy vậy…

Lời giải thích tiếp diễn sau đó. Tôi thì chẳng có việc gì để làm cả, thế nên cố cứ nhìn ngắm Mareshino-san một cách trống rỗng thôi. Nếu tôi trở thành Belle Fleur, tôi sẽ kiếm một cô bạn gái tầm Mareshino-san mới được.

À đấy, không biết vẻ mặt của Mareshino-san đối với người yêu của cô ấy nhìn như nào nhỉ? Cô ấy tạo cảm giác như một tiểu thư trẻ tuổi nên tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ hiền từ, ngọt ngào và dành tất cả cho người cô ấy yêu. Chẹp, muốn cưới cô ấy quá đi~

Tôi tiếp tục nghĩ mấy thứ linh tinh như thế đợi thời gian qua đi.

Ngay trước khi kết thúc buổi họp, một thứ không thế ngờ tới đã diễn ra.

“Esumi-san và Tanihara-san từ chối tham gia bầu cử sao?” Mareshino-san nhíu mày hỏi lại.

“Ừm…vâng…tớ chắc chắn…”

Cô gái cùng năm vừa trả lời vừa gật đầu trong sợ hãi.

Esumi-san and Tanihara-san đều là những cô gái nổi bật trong năm học này. Đương nhiên, ý tôi khi nói “nổi bật” tức là trông họ xinh quá đi mất!

“Ứng cử viên của danh hiệu The Belle Fleur sẽ là các cô gái ngũ niên như tôi. Mọi năm, thường sẽ có sáu ứng cử viên được chọn, có thể là do người khác đề cử, cũng có thể là tự đề cử chính mình, nhưng…”

Tôi chuyển ánh nhìn đến cái bảng trắng, lấy tay đỡ cằm.

“Vậy là năm nay chỉ có hai ứng cử viên bỏ quyền thôi đúng không?”

Tôi và Mareshino-san chạm mắt, chắc hẳn cô ấy cảm thấy phiền phức với diễn biến này. Biểu cảm của cô ấy lúc này rõ ràng là khác với bình thường, điều này khiến cô ấy còn lộng lẫy hơn nữa, dễ thương ghê~

“Điều này chưa từng diễn ra trước đây…”

“Ổn mà. Chúng ta đâu thể bắt ép ai đó trở thành ứng cử viên được”

“Thì đúng, nhưng…”

Có vẻ cô ấy muốn nói gì đấy, nhưng cuối cùng thì cũng bỏ cuộc, tập trung vào buổi họp một lần nữa.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ thông báo giáo viên về điều này. Cơ mà mọi người ổn với chuyện này à? Cơ hội duy nhất trong đời để trở thành Belle Fleur của lễ hội Aitan đấy ?”

Danh hiệu Belle Fleur là thứ được mỗi nữ sinh trong trường mơ ước nên tôi hiểu những gì mà Mareshino-san đang cố nói. Mặc dù thế, tất cả mọi người trong phòng đều lắc đầu chắc chắn như thể cái nhìn buồn bã lúc nãy chỉ là lời nói dối.

“Đương nhiên! Không cần biết tự đề cử thế nào… Chẳng có cách nào để thắng được hai ứng cử viên đó cả! Người chiến thắng chỉ có thể là một trong hai người họ mà thôi!”

Phản ứng lại câu nói đó, những lời đồng ý cũng nối nhau vang lên sau đó. Hiểu rồi…

Hai ứng cử viên đó. Tên của hai người họ được viết len bảng trắng. Kureha Sara và Mareshino Rui.

Hiện tại mới chỉ hoàn thành một nửa chương, mai mình sẽ dịch nốt phần còn lại rồi gộp chung với chương này luôn Bây giờ là 2h30 sáng và 8h sáng ngày mai mình đi học, thôi thì đọc tạm nhé act like Galapagos: ý chỉ một vẻ đẹp độc đáo và không thể chạm tới, một người phụ nữ biết giữ gìn phẩm hạnh. Cũng có thể là một câu tôn vinh vẻ đẹp hoang sơ, sự thú tính, tuân theo những bản năng nguyên thủy nhất. học sinh thuộc năm thứ năm, viết rõ thế thì hết tiện, gọi là năm năm thì bỏ đi, mình phân vân giữa năm ngũ và ngũ niên, dùng tạm ngũ niên.