Trên một khoảng sân rộng 200 mét, bao quanh bởi đám đông ồn ào, tôi, Kureha Sara, hít một hơi thật sâu.
“Cố lên nào, đội đỏ!”
“Kureha-sama !!”
Cơn gió se lạnh mùa thu thổi qua không gian, xoa dịu làn da của tôi đã chịu cái nắng mặt trời từ nãy.
Bên cạnh, Mareshino Rui, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi quay lại nhìn tôi với nụ cười lộ rõ.
"Cậu có thể sẽ không bị đánh bại trong mấy thứ thể dục thể thao. Nhưng lần này là thi đấu theo nhóm và đội Xanh bọn tôi sẽ dành chiến thắng bằng sức mạnh của tất cả mọi thành viên.”
Lời lẽ thì nhã nhặn đấy, như kiểu chỉ đang nhẹ nhàng nói ra lời tuyên bố chiến thắng. Nhưng trong lời tuyên bố "lịch sự” ấy lại có ẩn ý đằng sau.
"Cô giỏi thế nào thì cũng chẳng thay đổi được cục diện của cả trận đấu đâu!” Đó chắc hẳn là những gì cô ta đang cố nói.
“Cả đội đỏ đã đặt hết niềm tin vào tôi, để tôi ở vị trí chạy cuối rồi, tôi phải cố hết sức để đảm đương trách nhiệm to lớn đó chứ! Vả lại cô cũng thế mà đúng không? Cùng cố gắng nhé!”
“Cô còn chẳng chạy nhanh đến thế, thế quái nào họ lại chọn cô làm người chạy cuối cơ chứ?” Ý của tôi là thế đấy.
Từ cái cách cô ta che ánh nhìn với cái má đỏ ửng lên, giả vờ như đang tập trung vào cuộc đua đó thì chắc cô ta cũng hiểu ý tôi rồi.
“...Đừng có thúc ép bản thân quá nhé, cậu có thể bị thương đấy. Là một ứng cử viên của danh hiệu “The Belle Fleur” được yêu quý bởi tất cả mọi người, cơ thể của cậu là một thứ kho báu của trường ta.”
Cho dễ hiểu thì ý cô ta là ‘Khoảng cách giữa đội tôi và cậu cách nhau khá xa đấy, hay là cậu bỏ cuộc luôn đi cho xong?’
Tôi buộc mái tóc đỏ của tôi thành kiểu đuôi ngựa. Trước khi nhận ra thì người chạy hiện tại của đội Xanh đã đến nơi, chuyền lại gậy cho Mareshino Rui, người chạy khá tốt và cũng là người cuối cùng.
Cuộc đua này là sự kiện cuối cùng trong lễ hội thể thao của trường, xung quanh chặng đua bị lấp kín bởi các học sinh, như thể cả ngôi trường đang hướng mắt về cuộc đua.
Thích hay không thì đây cũng là cái sự kiện dễ đoán kết quả nhất cả cái lễ hội rồi. Giá như đội của chúng tôi, đội Đỏ, không phải chật vậ– Mà không, đứng cuối luôn rồi còn đâu nữa mà chật vật.
Ờ thì tôi đoán là nó cũng khiến cuộc đua thú vị hơn chăng?
Rui vừa nhận được gậy đã bắt đầu chạy rồi. Cô ta chẳng phải người nhanh nhất đâu cơ mà vẫn nhanh hơn trung bình năm hai. Nhưng nếu xét về dáng chạy thì cô ta chắc chắn là đẹp nhất.
Ngay sau khi cô ta chạy đi, tiếng hò reo lập tức trở nên lớn hơn.
“Mareshino-sama~! Cố lên~”
“Tiến lên, đội Xanh! Lên đê, đội Xanh!
Chắc bạn cũng đoán được khi nghe mấy lời cổ vũ đó, cô ta vô cùng, cực kì là nổi tiếng. Không phải do cô ta là một minh tinh hay gì đó đâu, à thì cũng đúng, nhưng chủ yếu là do cô ta được tất cả mọi người yêu quý thôi. Trong ngôi trường này, có khi cô ta còn nổi tiếng hơn bất kì người nổi tiếng nào ngoài kia.
Thôi thì, chấp cô ta từng đấy cũng ổn thôi.
Ngay sau đó, người chạy cuối của đội Vàng, đội Trắng chạy vượt qua tôi rồi sau đó thì mới tới lượt tôi nhận được gậy từ người chạy trước. Cô gái đó là một cô bé năm nhất, vừa thở dốc với gương mặt hối lỗi vừa đưa cây gậy cho tôi. Tôi chỉ nở nụ cười với cô ấy trước khi cầm lấy cái gậy.
“Không sao đâu, chị sẽ lo phần còn lại.”
Tôi đạp mạnh xuống đất và chạy nước rút.
Ngay khi tôi làm vậy, tiếng hò reo lại lớn hơn, thôi thúc tôi chạy nhanh hơn về phía trước. Như đang gieo mình vào gió, chỉ trong cái chớp mắt, tôi đã vút qua đội Trắng.
Tiếng hò reo lại trở nên lớn hơn nữa, cảm giác như tôi đang hát trên sân khấu và họ là những người hâm mộ cuồng nhiệt. Cuộc đua cũng chẳng vì thế mà dừng lại, ngay khi đến đoạn đường bo cong đầu tiên, tôi đã vượt qua cả đội Vàng. Tiếng hò reo chạm đến đỉnh điểm khi buổi trình diễn lên đến đỉnh điểm - cuộc đua giữa hai cô gái nổi tiếng nhất.
Rui, người đang dẫn đầu chắc hẳn cũng đã nghe thấy tên của tôi giữa tiếng cổ vũ. Tôi đã có thể thấy rõ bóng lưng của cô ta từ đây. Nếu đó là ai khác ngoài cô ta, chắc hẳn họ sẽ cảm thấy áp lực và làm ảnh hưởng đến tốc độ của họ, nhưng đây là cô ta chứ đâu phải “ai khác”.
Với mỗi bước chạy, tôi càng lúc càng rút ngắn khoảng cách giữa cả hai người.
Nhưng thế thì vẫn chưa đủ, cô ta đã đến chặng cuối trước vạch đích rồi.
Thế thì sao chứ, tôi đâu thể chỉ đầu hàng với lời động viên của những cô gái đang ủng hộ tôi hết mình ? Và hơn cả thế, đó là danh dự của chính tôi.
Cả hai người bọn tôi đang dần tiếp cận vạch đích, bao quanh bởi tiếng hò reo, chúng tôi cố gắng đẩy chân mình về phía trước. Ngay khoảnh khắc đó, mọi thứ dường như dừng lại, tấm lưng xa vời của Rui đã biến mất.
Một bước, tôi ở ngay bên cạnh cô ta.
Hai bước, tôi vượt qua cô ta.
Ba bước, tôi bước qua vạch đích.
“Kyaaa~!”
Bao quanh bởi tiếng hò reo không ngớt, tôi khuỵu gối
…Thắng…hehehe…thắng rồi…tôi thắng Mareshiro Rui rồi…
Tôi kìm nén tiếng cười chiến thắng nhưng trái tim tôi không thể ngừng run lên vì phấn khích.
Dù thế thì tôi vẫn phải cố gắng chịu đựng thôi, tôi không thể mất bình tĩnh ở nơi công cộng thế này được.
Cố đứng thẳng dậy, rồi lại run rẩy ngã xuống, tôi quá kiệt sức rồi. Đúng lúc đó, có người từ đằng sau giúp nâng tôi lên.
“Tôi không thể ngờ được là cậu lại có thể chiến thắng từ vị trí bét bảng vậy đấy. Đúng là chỉ có cậu mới làm được, Kureha-san, cậu đúng là danh dự của học viện Mizugahara đấy.”
“...Mareshino-san…”
Rui, người cũng chẳng khá hơn tôi bao nhiêu, đã cho tôi tựa vai. Sau đó, tiếng hò hét rền vang không dứt, vang vọng khắp chốn, mừng cho chiến thắng của tôi.
Bỏ qua cảm xúc của cô ta khi nói câu ấy, tôi nở nụ cười vô tư “Hehe, cảm ơn nhé, lúc nào tôi cũng vui vẻ khi ở bên cạnh cô.”
“C-Cái đồ… mà tôi cũng thế…”. Cô đáp lại bằng một nụ cười tươi.
Mãi sau đó, tôi nghe được một tin đồn rằng bức ảnh tôi và Rui ôm vai nhau đã được truyền đi khắp nơi bởi câu lạc bộ nhiếp ảnh. Và bằng một cách nào đó, bức ảnh đã trở thành bức ảnh được “tẩu tán” nhiều nhất xuyên suốt lịch sử câu lạc bộ.
*********
Sau khi mọi thứ đã kết thúc.
“Ủa chờ tí, tại sao mọi người lại cổ vũ cho cô trong khi đó là chiến thắng của tôi ??”
“Ồ, bất ngờ thế hả? Tôi đã đưa tay ra giúp cậu khi cậu suýt nữa ngã, và giờ cậu ở đây tìm lý do chỉ trích tôi à? Cậu nên biết ơn vì những gì tôi đã làm chứ.”
Hiện tại hai đứa tôi đang ở cùng nhau dưới ánh đèn mập mờ của nhà kho thể chất.
Bây giờ cũng tối rồi, công tác dọn dẹp hậu lễ hội cũng đã gần hoàn tất. Tôi có thể nghe thấy tiếng các học sinh khác đang trên đường về nhà. Còn chúng tôi thì ở lại lâu hơn một chút.
“Với cả không phải cậu chính là người nói rằng cậu cảm thấy vui khi có tôi ở bên à ? Thế sao bây giờ cậu lại phàn nàn về việc đấy cơ chứ.”
“Ừ thì tôi có nói thế thế thật. Tôi rất vui khi có thể nghiền nát cô, ném vào mặt cô cái chiến thắng của tôi ngay khi cô tưởng rằng cô đã thắng, hiểu chưa ? Dù sao thì, thế quái nào mọi người lại cổ vũ cho cô mặc dù đó là chiến thắng của tôi ?”
“Họ có hò reo chỉ vì chiến thắng của cậu đâu, họ hò reo vì sự kịch tính của trận đấu nữa mà. Với cả việc tôi suýt chút nữa là chiến thắng khiến cậu bận tâm đến thế cơ à?”
Cô ta nở nụ cười đầy khiêu khích kích hoạt thứ gì đó trong tâm trí tôi.
Tôi dập tay thật mạnh vào tường. Và người bị kẹp ở giữa tôi và cái tường, Rui với cái vẻ mặt tự mãn bị thay thế bằng vẻ mặt yếu đuối.
“Hmm… coi kìa, dám nói thế cơ à? Tôi tưởng tôi đã “dạy dỗ” cô rồi c– À hiểu rồi, cô cố tình làm thế để “được” tôi “dạy dỗ” nữa chứ gì?”
“Hả ?! Đ-Đương nhiên là–!”
Ngay khi tôi nâng cằm cô ta lên, đôi má mềm mại kia ngay lập tức đỏ ửng.
Trong ánh đèn lờ mờ, vẻ đẹp của cô ấy là thứ duy nhất bừng sáng.
Thật đấy, sao cô ấy xinh quá vậy ? Từ ánh nhìn trừng trừng, đôi mắt khẽ nheo lại biểu lộ sự khó chịu, sống mũi nhọn, mọi thứ hòa quyện, tạo ra sự cân bằng hoàn hảo đến mức mất cân đối. Đương nhiên là tôi không có ý nói vẻ ngoài bình tĩnh của cô ấy không đẹp hay gì, tôi chỉ là… muốn thấy gương mặt này của cô nhiều hơn.
Cô ấy là mối tình đầu của tôi, không một ai biết về điều đó cả, và việc cố gắng giữ nó cho một mình tôi khiến mọi thứ còn hồi hộp hơn nữa.
“Nghh–!”
Tôi ấn đôi môi của tôi vào đôi môi còn lại. Rui mở to mắt bất ngờ xong cũng nhanh chóng chấp nhận và đáp trả. Đó chẳng phải lần đầu nên là lẽ đương nhiên khi cô ấy có thể phản ứng lại nhanh chóng đến vậy.
Tôi dần dơ chân lên, đặt đầu gối vào đan xen giữa cặp chân kia. Bọn tôi vẫn đang mặc đồng phục thể dục, thế nên đôi chân trần của bọn tôi cứ thế chạm vào nhau. Thế là chẳng chỉ mỗi đôi môi của tôi mới có thể cảm nhận được hơi ấm của cô ấy.
“Ngh…Mmm…Ahh…S-Sara-san…”
Hình dáng của tôi phản chiếu trong đôi mắt nhẹ nhàng, ẩm ướt của cô.
Sự căng thẳng giữa hai người bọn tôi biến mất. Đó là mối quan hệ của bọn tôi, bị ràng buộc bởi một “hợp đồng”.
Tôi vuốt ve tóc của cô ấy còn cô ấy thì hướng đầu vào tay tôi một cách dễ thương như đang mong chờ tôi chiều chuộng cô ấy nhiều hơn.
Không một ai ngờ được rằng hai học sinh nữ nổi tiếng nhất trường lại làm mấy thứ “thiếu đứng đắn” trong một không gian kín như thế. Đặc biệt là khi hiện tại ở trường vẫn còn nhiều học sinh.
Tim tôi đập thình thịch, không thể cưỡng lại niềm vui thích, tôi vùi mặt vào ngực của Rui.
“Ch-Chờ chút–người em vẫn còn đầy mồ hôi, đừ–”
“Càng tốt”
“Đ-Đừng… S-Sara-san–”
“Đừng có tự dối mình vậy chứ, em biết là em cần gì mà~”
“..Em thực sự…biết ư ?”
“Hm?”
Em ấy bất ngờ đẩy tôi xuống, ở bên dưới tôi là một tấm nệm nên tôi không thấy đau hay gì cả nhưng thực sự khá bất ngờ trước động thái của em ấy đấy.
“Thất đấy… Em đã nói với chị là đừng có làm mấy thứ như vậy trên trường cơ mà! Chị đúng là một công chúa nhỏ bé ích kỷ !”
Rui lau miệng bằng mặt sau bàn tay rồi “cưỡi” lên eo tôi. Đôi mắt em ấy sáng lên một cách thần bí nhìn xuống tôi nằm ở dưới.
‘Cá-Cái con bé này…’
Không dừng lại một nhịp nào, em ấy cúi xuống đè môi xuống môi. Giữa lúc đó, mấy ngón tay của cái người đang đè tôi cũng chẳng ngồi yên, nó đi từ cổ tôi, xuống tới ngực, bụng rồi chọc nhẹ trước khi đi … xa hơn … ?.
“Đồ ngốc –! Chỗ đó là –!”
Tôi nâng giọng lên, cố gắng cản cái thứ không biết điểm dừng kia lại. Nhưng rồi tôi đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ bên ngoài.
“Kureha-sama vẫn đẹp như mọi ngày~”
“Chuẩn luôn, cả cái vòng cuối cùng của cuộc đua cũng ghê gớm thật!”
Trong cơn hoảng loạn, tôi che miệng tôi lại tránh để giọng tôi phát ra. Mấy cánh cửa sổ của phòng trữ đồ được mở ra từ trước đấy để thông gió, thế nên bây giờ ai cũng có thể nghe thấy tiếng động mà chúng tôi tạo ra dù là nhỏ nhất. Còn nếu những cô gái đó mà nhìn vào phòng thì…
Kể cả thế thì cái thứ đang ở trên tôi vẫn cứ tiếp tục. Thậm chí còn càng lúc càng táo bạo, đưa tay vào đồng phục của tôi như muốn khuấy động chỗ nhiệt lượng đang dâng trào trong tôi.
“R-Rui, chờ tí! Ch-Chị phát điên mất! Ngh–!”
Tôi nhỏ giọng mắng mỏ em ấy nhưng nó còn chẳng khiến em ấy nao núng chút nào.
“Bình tĩnh lại nào, những người ở ngoài sẽ phát hiện ra chị đấy”
“T-Thế sao e-em không d-dừng lại đi?! Mmh!”
Em ấy mặc kệ, sử dụng ngón tay nghịch ngợm chỗ nhạy cảm của tôi.
“Jeez–! Nhẽ ra em mới phải là người nằm d-! Em nên…thế chỗ ch–... và để chị –!”
“Đừng có nói mấy điều đó chứ, sao chị không nằm im, đừng suy nghĩ gì cả và để em làm gì thì làm đi ? Thế thì em hạnh phúc, chị hạnh phúc, và cả hai chúng ta đều thỏa mãn, đúng không ?”
“..Rui, em quên rồi à? Cái ngày mà em ôm chị, khóc lóc, cầu xin chị dừng lại, nói mấy thứ như kiểu nếu chị không dừng lại thì em sẽ phát điên ấy. Chị đã nghĩ trí thông minh của em đã tăng một chút rồi cơ, nhưng có vẻ em vẫn cần chị “dãy dỗ” nữa đấy.”
Sau đó, cả hai đứa căng thẳng trừng trừng nhìn nhau.
Trong khi đó, những học sinh bên ngoài vẫn đang nói chuyện khi đi ngang qua phòng chứa đồ.
“Giữa Kureha-sama và Mareshino-sama, cậu nghĩ ai sẽ trở thành “The Belle Fleur” ?”
“Chả biết nữa, mà có là ai thì tớ cũng đồng ý hết mình!”
“Tớ cũng thế!”
Dưới bầu trời tối đen như mực, bên cạnh mấy cô gái ngây thơ, vui tươi trò chuyện, chúng tôi ở đây, đang cười khúc khích với nhau, nhìn chằm chằm nhau với ngọn lửa chưa nguôi.
“...Tất cả để có được danh hiệu cao quý nhất của trường. The Belle Fleur.”