“...Em không thua đâu–!”
Rui với chiếc tay cầm nói với tôi bằng khuôn mặt đỏ. Để đáp trả, tôi chỉ vào màn hình TV, nơi con số 9-0 hiển thị to rõ ràng.
“Một chiến thắng nữa là cả trận đấu sẽ kết thúc luôn đó”
“...Ugg…”
Ngày 31 tháng 12, Năm mới. Tôi đến chơi nhà Rui.
Rui có một cái bàn sưởi trong phòng riêng của em ấy, và cả hai đứa bây giờ đang ngồi ngay cạnh nhau cho chân vào trong đó. Tôi có thể cảm nhận chân trần thỉnh thoảng vô tình chạm vào chân tôi, nhưng tôi không thể để mình bị mất tập trung được. Bởi vì bọn tôi đang tranh đấu!
Cái TV được kết nối với máy Switch tôi mang đến. Cả hai đứa đang cạnh tranh trong phần Smash Bros mới nhất vừa mới ra mắt.
Cũng do em ấy chưa từng chơi game bao giờ, nên luật sẽ là nếu em ấy thắng được một lần trước khi tôi thắng mười trận thì em ấy thắng tất. Và như bạn thấy, mọi thứ với tôi đang rất mượt mà.
“Đến lúc nghĩ hình phạt cho em rồi nhỉ…?”
“Còn một trận nữa cơ mà! Đừng có bỏ qua khả năng thắng của em như thế!”
Sau khi chọn nhân vật xong, trận chiến cuối cùng bắt đầu. Từ hướng em ấy, tôi có thể nghe thấy tiếng “Ei!” mỗi khi em ấy tấn công. Có vẻ như Rui là kiểu sẽ di chuyển cơ thể mỗi khi chơi game nhỉ.
Thực sự mà nói thì trận chiến không dễ dàng đâu. Kĩ năng của Rui tăng nhanh chóng sau mỗi trận. Như mong đợi về nàng học sinh gương mẫu nhỉ. Tôi có cảm giác tôi mà để em ấy tập vài ngày thôi là em ấy sẽ lật cái bàn được ngay.
Mà sao cũng được, thắng một ván nữa thôi mà.
“Yay, chị thắng nhé~”
Tôi giơ hai tay, ăn mừng chiến thắng như đứa trẻ, Rui hạ vai xuống, “Ugg…”
“M-Một trận nữa tôi…”
Rui cầu xin
“Được thôi, nhưng nếu em thua nữa là chị gấp đôi hình phạt nhé ?”
“H-Hình phạt không quan trọng nữa rồi!”
“Ừ, em chỉ muốn thắng thôi nhỉ, em yêu ?”
Tôi vỗ đầu em ấy rồi làm trận mới. Đương nhiên là tôi vẫn thắng rồi. Liếc nhìn biểu cảm của em ấy, buồn thấy rõ luôn kìa.
“E-Em thua nữa rồi…”
“Đó là lí do chị nói nên đặt luật là chị cần thắng 30 đó”
Sau khi nói thế, tôi lôi cặp tai mèo và cái vòng cổ từ túi xách ra. Thấy thế em ấy nhìn tôi khó chịu
“C-Chị lại định làm nhục em đấy à…”
“Và đây là hình phạt thứ hai”
Tôi lôi ra bộ đồ lót mèo khá nổi tiếng một thời gian trước. Ở áo có một cái lỗ hình mèo, quần thì có thiết kế giống một con mèo. Nó là một thứ mà sẽ chỉ mặc cho người yêu xem, với cảm giác quyến rũ, ngọt ngào và tinh nghịch cùng lúc.
“Ew…thật luôn, ew…”
Em ấy ‘ew’ hai lần luôn kìa…
“Cũng may là căn phòng ấm áp. Giờ thì thay bộ này vào đi nào!
“Eh ? Trước mặt chị á ?”
Khi tôi đưa em ấy bộ đồ, mặt Rui đỏ bừng. Mà tôi cũng chẳng khá hơn là bao, nhất là sau khi thấy phản ứng của em ấy. Đặt tay lên sau đầu, tôi nói “Ah, um…”
“Chị sẽ ra ngoài một chút nhé.”
“...Nếu thế thật thì quá lắm đó”
Tôi rời khỏi phòng, tiện đi ‘giải quyết nỗi buồn’ luôn. Trên đường, tôi gặp vào Kitagawa-san
“Ah, xin lỗi vì vào nhà mà chưa báo trước”
“Đừng nói vậy, tiểu thư rất vui mỗi khi cô đến, Kureha-sama”
Cô ấy nói với một nụ cười. À, tôi còn một câu hỏi nữa.
“Kitogawa-san, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ ?”
Nụ cười của cô hầu càng trở nên rạng rỡ hơn nữa.
“Vâng, tôi vẫn còn nhớ rõ. Kureha-sama hồi còn làm Tsubomi rất đáng yêu đó ạ”
…Hm? Tôi thấy có chút không thoải mái với mấy lời đó.
“Ủa. nó có hơi lạ không ? em tưởng chị trở thành hầu gái của Ru–à không, là hầu gái nhà Mareshino khi Rui lên trung học cơ sở chứ ?”
Khi cô ấy nghe lời tôi nói, Kitagawa bất ngờ nhìn tôi một chút rồi khúc khích cười.
“Hiểu rồi, tiểu thư chưa nói gì về tôi cả”
Sau đó cô ấy tháo kẹp tóc ra. Mái tóc đen dài thả xuống ngực cô ấy, và nhìn như thể đang sáng lên vậ–Chờ chút…
“H-Huh?! B-Belle Fleur-sama–?!”
“Ừ, cảm ơn em hồi đó nhé, Sara-chan~”
Nụ cười của cô ấy y hệt một ‘thánh thuần khiết’, giống với nụ cười đã quyến rũ Rui năm đó. Nhưng tôi không ngờ được vụ này đấy…!
********
Đến khi về tận phòng Rui, tôi vẫn chưa hết bất ngờ.
Làm sao ngờ được người Rui ngưỡng mộ lại sống trong nhà em ấy luôn chứ. Ừ thì tôi biết Kitagawa-san không cần phải là Belle Fleur năm đó nhưng mà…
Tôi mở cửa có vẻ mạnh hơn hơn tôi tưởng.
Nhờ đó, Rui, trong bộ đồ lót, nhìn thẳng vào tôi, giật mình. Em ấy kéo bàn sưởi lên che cả ngực. Ugh, thời điểm vào phòng hơi tệ rồi.
“Nào, Rui, lại đây nào. Sao phải giấu chứ”
Em ấy rên rỉ “Uu…” rời khỏi máy sưởi một cách chậm rãi. Chiếc cổ gầy, vai trắng và cánh tay thanh tú dần lộ ra. Em ấy trông hơi miễn cưỡng, chắc em ấy cũng không cố tình giấu đi đâu.
Một lúc sau, tôi có thể thấy được cả cơ thể em ấy. Những phần cơ thể trước đây bị đồng phục che lại giờ cũng đã lộ ra, đương nhiên trừ chỗ bộ đồ lót che rồi. Rui ngại ngùng nhìn tôi.
“...C-Chị nghĩ sao ? Nó có hơi kì không…?”
“Ừ, một chút”
H-Huh?! Chờ–Kya!”
Tôi đẩy em ấy cuống trong khi em ấy chỉ có thể nhìn tôi bất ngờ. Rồi tôi hôn em ấy. Sự việc của Kitagawa-san giờ đã biến mất, chỉ còn lại suy nghĩ về cô gái xinh đẹp này mà thôi.
Rồi tôi vùi mặt vào ngực em ấy, tận hưởng mùi hương trong khi ôm em ấy chặt nhất có thể.
“U-Umm??”
“Ugh, chị không cưỡng được. Em dễ thương quá, chị muốn hôn em, chị yêu em, yêu em nhiều lắm, chị muốn giữ em thật chặt”
“G-Giữ á ? C-Cảm ơn chị…nyaa…?”
Nhưng trước khi tôi thực hiện bước tiếp theo, Rui dừng tôi lại với một tiếng nhỏ “Um…”. Thường thì tôi mặc kệ đấy nhưng lần này em ấy bắt lấy một cái túi.
“Cái gì vậy ?”
“Nếu chị không phiền…chị có thể làm thế cùng với Rui-san được không, nyaa…”
Em ấy mở túi. Bên trong là tất lưới, garter belt, một bộ đồ lót búp bê và một cặp tai thỏ. U-ủa, chẳng lẽ ý em ấy là…?
“Đó là bộ đồ—”
“Ừ”
Không thể nào…
********
“Uwa…”
Em ấy bắt tôi thay trang phục, hối hận quá đi mất.
Bộ đồ lót búp bê mỏng này lộ rất nhiều da thịt, và các tất lười bám rất sát vào đùi tôi, cảm giác vô cùng biết thái. Mà còn chưa nói đến garter belt đấy…em ấy sẽ hạnh phúc khi thấy tôi thế này thật á ? Mà còn một cặp tai thỏ nữa, nhưng phải nhìn vào gương mới đeo được, tôi thì không muốn thấy mình mặc thế này chút nào!
Cái tình huống hài hước gì đây. Kiểu, tôi là Belle Fleur đấy ? nhưng giờ thì tôi phỉa mặc mấy thứ như này. Dù sao đi nữa, bộ đồ lót mặt khá khó chịu. Tôi biết là nó chẳng được thiết kế để thoải mái đâu nhưng mà–!
“...Thế, trông chị thế nào?”
“Thế nào là thế nào cơ?” Rui nhìn quanh, tiếc là chỉ có con thỏ ỉu xìu này chào đón em ấy thôi.
“E-em thấy thế nào…? Ừ thì không quan trọng lắm đâu, chị đẹp với mọi thứ chị mặc mà, đúng không ?”
“Ừ, đương nhiên rồi…chị trông đẹp lắm”
Rui tiếc gần tới tôi. Và với một bộ mặt bất ngờ, em ấy đẩy tôi xuống.
“C-Chờ chút–!”
“Chị dễ thương quá đi mức, Sara-san. Em không chịu được nữa.”
“Chị kêu chờ chút đã mà–!”
Em ấy cuồn nhiệt liếm tai tôi, giả bộ như con mèo. Nhưng Rui à! Hôm nay là tới lượt chị tấn công cơ mà!
“Em không có gì để nói à ?!”
Nghe lời tôi nói, tai em ấy hơi đỏ ửng
“Ừm, đây là lí do em kêu chị mặc bộ đồ. Em muốn chị cảm thấy dễ chịu hơn nữa.
“Em biết đấy không phải những gì chị muốn nói mà–!”
Trong khi ôm em ấy, tôi nghĩ “Ổn thôi”. Nhưng có một thứ em ấy quên nhớ tới, đó là thỏ có một cái đời sống tình dục khá là ‘mãnh liệt’ đấy.
Đơn giả thì, hai đứa tôi, hai Belle Fleur, dành đêm giao thừa bên nhau, chạm và nhấn chìm nhau trong tình yêu tới sáng. Tôi có cố gắng đảo vị trí nhưng như kì vọng từ Rui, quá nửa thời gian là tôi bị em ấy đè xuống rồi…nhưng lần sau thì không có chuyện đó đâu!
Dù sao thì, từ hôm nay, tôi sẽ cố luôn là người phụ nữ xứng đáng với tình yêu của em ấy. Để chúng tôi có thể hạnh phúc bên nhau hàng thập kỉ sau. Để Rui của tôi được sống một cuộc đời hạnh phúc bên tôi.
Hiểu đơn giản là một đoạn dây chun gắn liền đồ lót với tất chân. Một bộ đồ sinh ra chỉ để lột thì thoải mái làm gì đâu :v Bên Eng dịch là có một cái LỖ hình móng mèo :)