Niềm hạnh phúc khi được chọn là ‘Tsubomi’...tôi còn nhớ nó như ngày hôm qua.
Đối với đứa trẻ lớp ba như tôi, Belle Fleur đối với tôi hồi đó không dừng lại ở một học sinh trung học hay một tiểu thư cao quý mà như là một tồn tại tầm cỡ thần thánh vậy.
Nhưng hồi đó cũng có một cô gái khác cũng được chọn làm ‘Tsubomi’ giống tôi, một cô gái ít nói và lịch sự, đeo một cái ruy băng màu xanh.
‘Tớ cũng muố–Không, tớ sẽ trở thành Belle Fleur’
Nụ cười của cô bé ấy đã châm ngòi cho sự ngưỡng mộ của tôi với vị trí Belle Fleur.
Và cũng là kí ức cay đắng về mối tình đầu.
********
Ngày thứ 5 cuối cùng của tháng 11. Tất cả mọi người đều đang bàn tán về cuộc bầu chọn cho danh hiệu Belle Fleur khởi động vào thứ hai tuần sau.
Trái ngược với năm tư đang tỏ ra thích thú thấy rõ thì năm thứ năm tinh tế hơn. Tôi đoán họ sẽ không cứ thế đứng trước mặt Rui và tôi mà bàn tán náo nhiệt gì đâu.
“Thế năm nay Saitou-san cũng là người thiết kế trang phục năm nay à ?”
“Ừ! Khi tớ liên hệ với cô ấy, cô ấy vui vẻ đồng ý. Cô ấy cũng nói sẽ cung cấp cả đồ lót và phụ kiện nữa đó!... À mà cô ấy cũng nói cần số đo của cậu đấy Sara-san. Có khi cô ấy chỉ có thể đến đo số đo nhanh cho cậu thôi, nên tốt nhất là cậu nên đưa cô ấy số đo gần đúng trước…”
Nghe bản thông cáo ngập ngừng của Ryouko-chan, tôi mỉm cười nhẹ “cảm ơn em nhé”. Trông con bé khác hẳn hôm nọ luôn mà.
“Được rồi. Chị sẽ ở phòng họp cả ngày hôm nay. Có gì thì cứ đến gặp chị nhé.”
“Vậng ạ~”
Ryouko-chan nói xong chạy biến đi luôn. Tôi thì đi thẳng đến tòa văn hóa, trong lúc đó tôi vẫn không ngừng nghĩ tới tấm phong bì.
Tôi đi vào phòng họp, Rui ngồi một mình, lật ba cuốn tài liệu khác nhau cùng lúc để điền đơn.
“Chào nhé”
“Ừ, chào cậu”
Sau khi chào hỏi xong, tôi cũng ngồi xuống một vị trí xa chỗ Rui. Tôi nhìn lại những gì đã hoàn thành vào ngày hôm qua rồi xác định xem hôm nay làm gì tiếp.
Vậy là phải tìm người hướng dẫn cho khách ở chỗ đỗ xe, rồi còn biểu đồ thời gian cho tiếp tân. Cũng phải đến câu lạc bộ phát sóng xem ai làm người dẫn chương trình nữa. Xong là về vấn đề sắp xếp các loại hoa trang trí với câu lạc bộ vườn tược.
Và sau khi xong hết những việc đó…
Tôi liếc trộm Rui. Khuôn mặt hoàn toàn tập trung vào công việc của cô ấy trông chẳng khác so với một tác phẩm nghệ thuật là bao. Chỉ cần cô ấy ngồi tại đó thôi, tôi cảm thấy tâm hồn mình như đã được xoa dịu ấy. Chắc cứ ngồi đây thêm chút cũng không sao đâu nhỉ ?
“?”
Cô ấy nhận ra ánh mắt của tôi rồi. Cô ấy nghiêng đầu, nhìn lại về hướng tôi. Tôi cười khó xử, thì thầm “Sau giờ học nhé ?”. Nhận được lời nhắn của tôi, cô ấy cười tươi.
Một tiếng rưỡi sau đó, tôi thư giãn làm việc. Đây là cái thứ người ta nói là không có áp lực làm việc nhỉ.
Rất nhiều người tới chỗ Rui trong tiếng rưỡi vừa qua, khiến cô ấy phải ngưng công việc lại vài lần nhưng cô ấy chưa bao giờ tỏ ra khó chịu cả. Cô ấy đối xử tốt với tất cả mọi người. Mọi người thì rời đi với lời cảm ơn.
Với biểu hiện của cô ấy, kể cả tôi cũng phải thừa nhận cô ấy phù hợp với vị trí Belle Fleur vô cùng.
********
Sau khi đa số học sinh đều đã rời trường, tôi đưa Rui tới nhà nguyện. Đó cũng là nơi Belle Fleur khởi hành đi đến khán phòng gần đó ở sự kiện cuối cùng của lễ hội Aitan.
Chỗ này đủ rộng để chứa hai lớp học khác nhau. Trần nhà nguyện cũng cao, vài hàng ghế gỗ được để gọn gàng hai bên nhà nguyện. Bên dưới tấm kính màu trên cao là điện thờ, chỗ thực hiện lễ nghi.
Thường thì chỗ này khá ít học sinh lại gần.
Mặt trời đã ẩn hiện cuối chân trời, ánh điện trong nhà nguyện thì mập mờ. Nhờ vậy mà cảm giác hai đứa tôi đang ở một chiều không gian hoàn toàn khác trong khuôn viên trường vậy.
“Sao cậu đưa tớ tới đây vậy ?”
“Thì ở đây trông khá lãng mạn còn gì ?”
“Hợp lí, cậu muốn nghe tớ chơi dương cầm không ? Đã muốn tìm chỗ nào lãng mạn thì làm cho tới luôn.”
“Nếu cậu làm được thì tốt quá, tớ muốn nghe”
Sau cuộc trò chuyện ngắn, bọn tôi sải bước cùng nhau tới giữa nhà nguyện. Cả hai đứa cũng mang cặp và áo khoác đến đây nữa, tránh để người khác nghĩ bọn tôi vẫn ở trường ấy mà.
Cũng tức là chúng tôi có rất nhiều thời gian và không gian riêng đấy, ít nhất là cho tới khi người đón đưa Rui đến.
Cơ mà vậy cũng đủ để kết thúc cuộc chiến này rồi.
Tôi biết rõ chuyện giữa hai bọn tôi sẽ chẳng kết thúc với niềm vui được.
Trường hợp tệ nhất thì câu chuyện này sẽ còn kết thúc đau đớn hơn nữa…
“Rui”
Tôi mở cặp lấy cái phong bì ra. Thấy nó, nụ cười dịu dàng của Rui cứng lại.
“Cậu nói là muốn bức thư tình của tớ nhỉ ?”
“U-ừ thì…cậu đã phải tốn công việc nói rồi, t-tớ phải đọc nó chứ nhỉ ?”
Tôi đưa tấm phong bì cho Rui mà không nói gì. Cô ấy nhận nó với hai tay như đang đón lấy một thứ báu vật vậy. Rồi từ từ, cô ấy mở nó ra…
“H-Huh…?”
…Chỉ để nhận ra bên trong chẳng có gì cả.
“S-Sara-san? T-Tại sao bên trong lại…?”
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Rui nhìn tôi. Nhìn cô ấy như đang không biết phải phản ứng thế nào ấy. Cô ấy đang tức giận ? buồn bã ? hay cô ấy chỉ đang định gạt phăng đi rồi trêu tôi không viết nổi bức thư ?
Mà dù cô ấy như nào thì cũng chẳng quan trọng. Tôi nói thẳng với cô ấy, người đang đứng quay lưng về tấm kính màu lớn giữa phòng.
“...’Cậu làm người yêu tớ nhé’”
Đây cũng là những lời cô ấy từng nói với tôi.
“Giờ nhìn lại, hồi đó tớ đã hiểu lầm ý nghĩa đằng sau lời tỏ tình đó, đinh ninh nó chỉ là giả bộ.”
“H-Huh? S-Sara-san…?”
Biểu cảm của Rui cứng lại, mắt mở to bối rối, lấy tay che miệng cô ấy lại.
Biết ngay mà.
“Ừ. Tớ nhận ra rồi”
“...Từ lúc nào thế ?”
Kể cả những lúc thế này, giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy vẫn làm tôi phấn khích.
“Tớ muốn nói rằng tớ nhận ra từ đầu rồi cơ, nghe vậy thì ngầu hơn nhiều. Nhưng quả thực tớ mới nhớ ra gần đây thôi…”
Tôi khẽ nheo mắt nhìn cô ấy. Ngay cả trong không gian mập mờ như này, tôi vẫn có thể nhìn thấy rõ mặt cô ấy. Giờ thì tôi đã biết vì sao tôi bị hấp dẫn bởi cô ấy cũng như tại sao cô ấy đạt được mọi tiêu chí, sở thích của tôi.
Bởi vì cô ấy là mối tình đầu của tôi.
“Tớ không ngờ là sẽ trở thành người yêu với người đã bỏ rơi tớ trước đó đấy.”
“...”
Rui tránh ánh mắt tôi.
“Vậy cậu nghĩ là vì cậu đã bỏ rơi tôi một lần rồi nên giờ cậu làm gì tôi cũng được à ? đúng không ? Điều đó cũng giải thích tại sao cậu lại cứ giấu giấu diếm diếm đấy.”
Cô ấy lắc đầu, dải ruy băng lắc lư trong không khí.
Dù tôi nói như đang buộc tội cô ấy, nhưng thực sự thì tôi cũng chẳng giận cô ấy lắm. Một phần cũng là lỗi của tôi khi không nhận ra nó sớm hơn mà, phàn nàn gì chứ ? Là Rui tự nghĩ cô ấy có lỗi thôi.
Lý do tôi sử dụng tông giọng gay gắt như thế vì tôi muốn biết tại sao cô ấy lại tạo ra trò hề này ngay từ lúc bắt đầu. Tôi hiểu cô ấy quá mà, không dùng lời nói ép buộc cô ấy thì cô ấy sẽ lại tìm được cách trốn đi thôi.
Thế nên, sân khấu lên đèn nào.
“Thì vì…”
Giọng của cô ấy cao hơn hẳn mọi khi, khiến trái tim tôi đau nhói.
“Cậu đã quên rồi hả, Sara-san ?”
Đột nhiên, Rui nhìn tôi với vẻ tức giận. Mặt tôi tái xanh ‘Không được’ Tôi cố giữ mình lại, nhưng lại không thể. Trái tim tôi đập nhanh hơn và…
những cảm xúc đớn đau ngày ấy lại quay lại.
“Tôi đã rất cố để quên đi”
“Một điều như thế…”
“Tôi không muốn cứ sống trong hối tiếc cả đời. Những kí ức đó nên được chôn vùi và lãng quên.”
Bọn tôi đã tranh đấu với nhau lâu rồi, một vài lời nói khó nghe chẳng là gì cả, như mọi khi thôi.
Nhưng mấy lời đó chẳng phải chỉ có vậy, nó còn có ý nghĩa rõ ràng hơn nhiều.
“Lúc đó chúng ta chỉ là những đứa học sinh tiểu học, tám năm rồi đấy, cậu vẫn cứ cố mà bám vào nó à ?”
“Tôi ? Bám vào quá khứ á ? Tôi đã nói là đã cố quên đi nói rồi mà nhỉ ? Với cả cậu mới là người giấu mọi thứ mà ? Rõ ràng là cậu đang âm mưu mấy thứ đáng tởm”
Tôi biết cô ấy sẽ không làm vậy. Rui có thể gian xảo và mưu mẹo nhưng không phải loại làm mấy trò bẩn thỉu.
Bọn tôi đã làm người yêu cả tháng rồi, nên tôi hiểu chứ. Suốt khoảng thời gian đó cũng đã liên tục nhắc nhở tôi cô ấy hoàn hảo đến mức nào
Tôi biết rất rõ chứ, nhưng những lời ác ý vẫn cứ tự ý nó tuôn ra.
“Tôi không hề giấu, cậu còn chẳng hỏi cơ mà ? Tại sao tôi phải lôi chuyện cũ nói lại chứ ? Thậm chí tôi còn chẳng có bằng chứng gì nữa cơ.
“Ừ, cậu nói cái quái gì chả được ? Cậu đủ thông minh để vừa nói vừa nghĩ luôn mà ?”
Tôi có thể thấy Rui đang bị tổn thương.
Nhưng cô ấy đã nhanh chóng phục hồi lại. Rui thực sự rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc bản thân đến mức mà mọi người nghĩ rằng cô ấy chẳng quan tâm đến cái gì cả. Nhưng tôi biết là điều đó sai. Chúng tôi đã giao tiếp với nhau bằng cả trái tim rồi mà.
“Tôi sẽ không làm điều đó. Tôi không và cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng cậu hay gì cả. Nhưng nếu cậu đã muốn nghĩ vậy thì tốt thôi, tôi chẳng làm gì được cả.
“Lí do tiện lợi ghê nhỉ. Cậu chỉ cần nói rằng cậu không muốn thì cứ làm gì chẳng được–”
“Cậu nói hơi nhiều so với một người đột nhiên nhớ ra mọi chuyện đấy.”
Thấy nước mắt đọng lại nơi khóe mắt Rui, tôi chợt nhận ra.
Đây là những gì tôi thực sự muốn làm.
Công kích, khiến cô ấy phải đau đớn. Mọi cảm xúc tiêu cực trong tôi vẫn tồn tại song song với tình yêu tôi dành cho cô ấy. Rui nhìn tôi đầy căm hận.
Những cảm xúc tiêu cực trong tôi cứu thế tràn ra ngoài. Càng chứng minh những lời nhục mạ là những thứ tôi muốn làm từ đầu rồi.
“Được rồi, đây không phải là lỗi của ai cả. Tớ muốn biết mục đích của cậu từ đầu , rốt cuộc cậu định làm cái gì cơ chứ ?”
“Kế hoạch cái gì ? Cậu là cái người đưa tôi cái phong bì trống không đấy ?”
Không…Chỉ là tôi không thể thản nhiên viết lá thư được thôi. Nhỡ đâu cô ấy sẽ từ chối, một lần nữa bỏ đi sau khi mọi chuyện kết thúc thì sao ? Làm sao tôi có thể cứ thế tỏ tình được ?
Nhưng lời giải thích đó chẳng được nói ra, bị thay bằng những lời công kích cay nghiệt. Cũng chỉ bởi vì nói thế thì dễ hơn nhiều…
“Đó không phải là–”
“Đủ rồi!”
Rui bước thẳng tới chỗ tôi– không, thẳng tới cổng nhà nguyện”
“Tạm biệt”
Giọng cô ấy lạnh tanh.
Đánh dấu cái kết cho mối quan hệ này.
Không, đó không phải cái kết tôi muốn! Tôi chỉ muốn cô ấy làm những chuyện này mà thôi !
“...”
Cô ấy bước ngang qua tôi, dáng đi chứa đầy sự tức giận và nỗi buồn, khiến tôi càng thêm đau lòng.
‘Đó là do cậu mà, chuyện này sẽ không xảy ra nếu cậu không lừa tớ từ đầu!’ Tôi muốn hét lên.
Đó không phải là lỗi của tôi, đó là lỗi của cô ấy…
Tôi chẳng mất gì nếu cô ấy rời đi cả. Cô ấy chạy trốn, tức là cô ấy đang giấu diếm gì đó.
Nếu đúng vậy thì chiến thắng của cuộc chiến này thuộc về tôi. Cả sự tức giận và công lí đều được thực thi trong khi Rui thì đau đớn. Dù sao thì cô ấy cũng là người chạy đi mà.
Tôi đánh bại cả Mareshino Rui đấy! Mạnh như cô ta cũng chẳng là gì cả!
Đau đớn một chút chẳng là gì so với kết quả ngọt ngào cả !
Rồi…một kí ức xưa cũ xuất hiện trong tâm trí tôi.
‘Tớ xin lỗi!’
Nghe lời tỏ tình của tôi, cô cái đó…mối tình đầu của tôi quay lưng lại chạy đi.
Hình ảnh bóng lưng của cô ấy vẫn còn in sâu vào trong trí nhớ của tôi.
Lúc đó, tôi chỉ có thể đứng nhìn, đông cứng, không biết phải làm gì, cũng không biết tại sao cô ấy lại bỏ đi.
Chỉ khi tôi ngồi trên xe đi về nhà, tôi mới nhận ra tôi đã bị từ chối. Về đến nhà tôi chỉ biết nằm khóc, tự hỏi liệu có phải do cả hai là nữ nên cô ấy đã từ chối không.
Nghĩ lại, lúc đó tôi ngu ngốc thật. Nhẽ ra tôi chỉ cần đuổi theo hỏi cô ấy là được. Chẳng việc gì phải đau khổ cả.
Đã nhiều năm như vậy rồi, tôi nhận ra tôi không nến mắc một sai lầm như thế nữa…
Tôi quay đầu
Và nắm lấy cổ tay Rui
“O-Ow–! Hey!”
Cô ấy cố gắng vùng vẫy, nhưng tôi lại càng nắm chặt tay hơn. Tôi nghiến răng lườm cô ấy.
“Rui”
Với giọng quyết tâm, tôi gọi tên cô ấy.
“Lần này, tôi không cho cậu chạy đâu”
Tôi đã phải chiến đấu với thứ dục vọng xấu xí của bản thân để học cách kiếm soát chính mình.
Mức này chẳng là gì cả.
Nhìn tôi quyết tâm như vậy, Rui hơi đỏ mặt. Tôi nắm lấy cả hai tay cô ấy và kéo lại.
“Tại sao cậu lại che dấu mọi thứ ?”
“Bởi vì–”
“Lần này tớ sẽ tin lời cậu”
Nói ra tấm lòng của mình lúc nào cũng thật đáng sợ, bạn sẽ không biết được người khác có hiểu nó không. Và tôi luôn gặp vấn đề với chuyện này, nhưng đây không phải lúc sợ hãi mấy thứ như thế. Thà thành thật còn hơn lộ bộ mặt kém sang hơn nhiều.
Tôi là Kureha Sara cơ mà.
Hai ánh mắt chạm nhau.
“Tớ sẽ tin cậu. Hai chúng ta chưa ở cùng nhau bao lâu nhưng thế là đủ để biết cậu như thế nào.
Mắt Rui mở to.
“N-nó…”
Tôi thả lỏng nắm tay. Nhưng giờ cô ấy cũng không chạy đi nữa. Mắt cô ấy láo liên nhìn quanh, nhưng tôi có thể thấy cô ấy đang rất cố gắng.
Nếu cô ấy còn là đứa trẻ lúc đó, cô ấy đã chạy đi rồi. Có vẻ cô ấy cũng như tôi, đã lớn lên và mạnh mẽ hơn rồi.
Cả hai đã trở nên trưởng thành hơn. Đó là tại sao cả hai lại được chọn làm ứng cử viên cho Belle Fleur giữa hàng trăm học sinh.
Thế nên tôi tin cô ấy. Tin vào Mareshino Rui.
Cô ấy chắc chắn sẽ nói cho tôi toàn bộ mọi thứ.
“T-Thì bởi…cậu đã quên nó…rồi…”
Mặt cô ấy méo mó, đầy đau đớn.
“K-Khi chúng ta gặp lại nhau hồi cấp hai…tớ đã ngay lập tức nhận ra cậu…nhưng cậu lại mặc kệ tớ, Sara-san…thực sự là hồi cậu tỏ tình thì tớ đã rất hạnh phúc…nhưng cũng lúc đó...tớ sợ hãi đến mức chạy đi...n-nên tớ nghĩ rằng cậu giận tớ...n-nhưng...hóa ra là do cậu...quên hết rồi..."
Tôi im lặng nghe cô ấy nói.
Cố gắng tiếp nhận từng lời nói run rẩy của cô ấy bằng toàn bộ khả năng của mình.
"Tớ nhớ rõ mọi thứ, và cũng đã luôn tự trách bản thân mình, nhưng cậu lại quên đi mọi thứ. Sara-san! Bất công quá đấy! Nhưng...tớ biết đó là lỗi của tớ...tớ đã không cho cậu một câu trả lời rõ ràng lúc đó...là lỗi của tớ..."
Nước mắt bắt đầu tràn ra từ đôi mắt to tròn của cô ấy.
"Tớ biết rõ nỗi hối hận đến quá muộn...và mọi chuyện đều là lỗi của tớ...n-nhưng việc cậu quên được mọi chuyện như vậy khiến mình hơi tức giận...tớ biết nó nghe khá là...n-nhưng...năm năm...năm năm kể từ ngày đó, tớ vẫn giữ nguyên tình cảm với cậu..."
Nếu không phải do tình huống hiện tại, tôi đã ôm cô ấy rồi.
Cách cô ấy bày tỏ cảm xúc thực sự quá dễ thương luôn.
"Thì vì thế nên"
"Vì chúng ta sắp ra trường rồi, nên tớ nhận ra tớ có thể thử...trải nghiệm những gì có thể xảy ra nếu ngày đó tớ nói đồng ý...tớ rất hối hận, tớ vô cùng hối hận luôn ấy...n-nhưng tớ cũng không muốn mọi chuyện kết thúc thế này ! Tớ ích kỷ, tớ biết, nhưng..."
Tôi suýt chút nữa đã nói nó không hề ích kỉ đâu, nhưng đã kìm lại được.
Cô ấy không cần mấy lời an ủi sáo rỗng như vậy.
Hơn nữa…
"...Tớ chưa hề quên hết mọi thứ đâu"
"N-Nhưng..."
"Thì, lí do tớ muốn trở thành Belle Fleur..."
Tôi bất ngờ che miệng Rui lại, tôi nói.
"...là vì cậu yêu quý Belle Fleur quá đó."
"Huh?"
"Hồi đó, tớ đã bị thu hút bởi một cô bé nhìn Belle Fleur với ánh mắt ngưỡng mộ. Tớ đã nghĩ nếu trở thành Belle Fleur thì tôi cũng sẽ được cô bé đó nhìn thấy. Nếu là một người phụ nữ hoàn hảo thì rồi cô bé đó cũng sẽ chấp nhận tình cảm của tớ."
Nghe lời tôi nói, một giọt nước mắt lăn trên má cô ấy.
"S-Sara-san..."
"Thế nên, tớ đã cố gắng hết sức để khiến tất cả cô gái yêu tớ. Ngu ngốc nhỉ ? Tớ vừa bắt cậu trả lời cho một câu hỏi mà chính tớ cũng chẳng quan tâm đến câu trả lời. Tớ chỉ muốn hỏi cậu là liệu cậu có bỏ tớ mà đi lần nữa không thôi...bời vì tớ thích cậu mà..."
Khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt, cô ấy cười. Cô ấy thực sự nhìn nhu một vị thánh vậy.
"Sara-san...tớ...cũng thích cậu...tớ thích cậu lắm!"
Trừ việc cô ấy không phải một vị thánh. Rui chỉ là một cô gái với hơi ấm tôi có thể cảm nhận.
"Tớ nói cảm xúc thật của tớ nhé, Rui ?"
"Mm..."
Cô ấy đứng thẳng, trông cô ấy như một cô dâu chuẩn bị được cầu hôn vậy.
Tôi nắm chặt lấy tay cô ấy.
"Thánh sau là lễ hội Aitan rồi. Tớ chắc chắn sẽ trở thành Belle Fleur. Tớ sẽ trở thành Belle Fleut xinh đẹp nhất, xinh đẹp đến mức làm lu mờ đi mọi Belle Fleur trong kí ức cậu. Khiến cậu chỉ có thể nghĩ về tớ, nhớ mỗi mình tớ...đó là tại sao..."
Tôi bước lại gần cô ấy.
"Hãy để lại ước mơ của cậu cho tớ"
Khi đang khóc, Rui bắt đầu cười.
"Cậu bảo tớ đầu hàng đấy à ?"
"Ừ"
Chẳng cần lòng vòng nữa.
"Đổi lại, cậu sẽ đường đường chính chính biến Belle Fleur xinh đẹp thành người yêu"
"Pfft... cậu nói cái quái gì vậy, jeez…!”
Cô ấy lại cố gắng cười, nhưng nước mắt lại tràn ra.
"Tớ...cũng có thể trở thành một Belle Fleur xinh đẹp mà..."
"Ừ, đúng là cậu có thể. Nhưng cậu không thể tốt hơn tớ được."
"Tại sao?"
"Mục tiêu của cậu là biến thành Belle Fleur năm đó đúng không ? Mục tiêu của tớ là vượt qua cô ấy, khiến cậu chỉ có thể nhớ tới tớ thôi cơ. Đó, cậu biết ai hơn ai chưa ?"
Lần này, cô ấy đã có thể cười thực sự.
"To mồm đó~"
"Ừ thì cũng đúng..."
Chúng tôi chụm đầu vào nhau. Rui vòng tay qua sau lưng tôi.
"Giờ thì tớ chẳng biết trả lời cậu thế nào nữa rồi...cảm giác như tớ nên đưa mục tiêu của tớ cho cậu...nản quá đi..."
"Thế tớ nói theo cách khác nhé"
Tôi ôm cô ấy.
"Tớ đã rất cố gắng để theo đuổi cậu suốt tám năm qua, trong khi đó thì cậu mới chỉ làm thế có năm năm thôi. Tớ là người thắng cuộc đúng không?"
"Oh, jeez!" Cô ấy rên rỉ.
"Tớ không thắng được cậu rồi..."
"Nói thật thì cậu không cần quan tâm quá đâu. Cứ để đấy cho tớ thôi. Tớ sẽ khiến cậu hạnh phúc."
Tôi vỗ lưng cô ấy.
"...Ugh…”
“Ổn thôi mà. Cậu cứ nghỉ đi, Rui"
Tôi tiến sát đến tai cô ấy.
Nhưng trước khi chạm môi vào đó, tôi dừng lại.
"Cứ để mọi chuyện lại cho tớ đi, Rui"
"Mmh–!”
Rồi tôi hôn cô ấy, thấy những giọt nước mắt vẫn tiếp tục chảy.
Cô ấy cố gắng kháng cự nhưng rồi cũng thả lỏng, vòng tay qua cổ tôi. Mặc dù quyết định của cô ấy là giao nộp giấc mơ cho tôi, nhưng khuôn mặt lại đong đầy hạnh phúc.
Cô ấy hôn lại tôi, trong khi nở nụ cười hạnh phúc nhất.
Trong nhà nguyện, dưới ánh đèn mập mờ, bọn tôi ôm chặt lấy nhau. Sau nụ hôn dài, Rui xấu hổ nhìn tôi.
Và tươi vui nói
"...Tớ thua rồi...cậu thắng...jeez…”
Vậy, cuộc chiến đã kết thúc.
********
Mareshino Rui đã rút lui ngay trước cuộc bầu cử khiến nhiều người bối rối. Rồi mọi chuyện cũng lắng xuống bởi vì tôi vẫn ở đó.
Rui đã lấy một cái lí do nào đó để rút lui kiểu như cô ấy muốn hỗ trợ lễ hội Aitan thôi chứ không muốn làm tâm điểm.
Cũng không hẳn là nói dối, nhưng cũng không hẳn là sự thật.
Rõ ràng là cô ấy không thể chạy loanh quanh nói 'Tớ rút lui vì tớ muốn Sara-san khiến tớ hạnh phúc~’
********
Tháng 12 trôi qua nhanh chóng.
Lễ hội Aitan đến, khiến công việc tăng lên đột ngột, tôi đã phải chịu đựng kha khá thứ…
Trong khi đó, mối quan hệ giữa Rui và tôi quay lại ban đầu, bởi vì khi tôi tỏ tình thì lỡ nói mấy câu kiểu 'Cậu sẽ có vinh dự được làm người yêu của Belle Fleur vĩ đại nhất' trong khi tôi còn chưa phải là Belle Fleur…
Các cuộc gọi đêm đã trở thành một phần trong cuộc sống của hai đứa. Trong một cuộc gọi như thế, cô ấy đã nói "Nếu cậu chưa trở thành Belle Fleur vĩ đại nhất thì sao tớ thành người yêu của cậu được chứ ?" với giọng buồn rầu. Tôi hờ hững nói "Thế thì tớ làm theo ý cậu vậy" để trêu cô ấy. Cách cô ấy nói "...Đừng bắt nạt tớ chứ..." dễ thương ghê.
Dù sao đi nữa, đã nói thì phải làm.
Đó là tại sao.
Tôi đã phải chạy quanh khuôn viên trường làm đủ việc, trong khi trời thì đang lạnh dần.
Chưa xong nữa, mình ốm quá