Gods’ Games We Play

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Đang ra)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 65

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

185 164

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

30 13

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

64 76

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

26 193

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

18 150

Tập 04 - Player.3 Phá Đảo Toàn Diện

1

Mê cung Thần thánh Lucemia: Sân Hành Quyết, tư dinh của Sư Tử Say Ngủ, đã được thiết lập làm điểm hồi sinh hiện tại cho các người chơi.

Vốn có hai loại hồi sinh. Một là “chơi lại từ đầu” khi cả đội bị tiêu diệt.

Loại còn lại là “bắt đầu lại” khi người chơi tái nhập cuộc từ thế giới loài người.

“Xin chào và mừng trở lại. Tôi rất vui mừng được đón tiếp ngài!”

“Tuyệt cú mèo... Thật lòng thì tôi chẳng muốn quay lại đây chút nào. Nhưng tôi không thể đành lòng để Fay tự mình gánh vác tất cả.”

Ashlan, đội trưởng của Đội Blaze, thở dài thườn thượt khi một lần nữa trở lại trò chơi này.

Tuy nhiên, ngay khi vừa hồi sinh tại Sân Hành Quyết, anh đã phải hét lên kinh ngạc. “Ối!”

Chính số lượng vật phẩm chế tạo đã khiến anh choáng váng; căn phòng gần như bị chôn vùi trong vô số vật phẩm chế tạo.

Những trang bị hiếm như Rìu Ảo Ảnh, Giả Linh Kiếm Vierge, Vương miện Hủy Diệt, Râu Vua Bóng Lông, Thánh phục của Thiên thần Pizaprin, và cả vũ khí chuyên dụng cho trận chiến cuối cùng, Tên lửa Megalith.

Có cả những vật phẩm triệu hồi hiếm như Mô hình 3D Sư Tử Say Ngủ và Mô hình 3D Nhân sư Sphinx.

Những vật phẩm tiêu hao hiếm có như Xúc xắc Gian lận, Máu của ???, và Chất cấm Cấp III, Rượu Quỷ.

Còn có các nguyên liệu chế tạo hiếm như Orihalcon, Scarletite, Lông Vũ Hạt Giống Thế Giới và Móng Rồng. Danh sách cứ thế kéo dài vô tận.

“Toàn bộ chỗ vật phẩm này đều thuộc dạng hiếm có khó tìm! Họ đã mất bao lâu để thu thập tất cả những thứ này?!”

Ashlan nuốt nước bọt khan. Mỗi một vật phẩm trong căn phòng này đều khó kiếm hơn mức trung bình rất nhiều—bạn sẽ phải hạ gục những con trùm khu vực gần như bất khả chiến bại, lao vào với tâm thế có thể bỏ mạng hàng chục lần, hoặc phải len lỏi qua những khu vực đầy rẫy cạm bẫy hiểm hóc nhất của mê cung.

“Được rồi, cậu ta đâu rồi? Fay đâu?”

“Bên này, Đội trưởng Ashlan! Ngay đây ạ!” Cậu ấy kia rồi—Fay đã trở lại Sân Hành Quyết, tay ôm một cây vĩ cầm khổng lồ.

“Có anh ở đây thật là một sự trợ giúp lớn. Chỉ với chúng tôi thì việc đạt được một trăm phần trăm phá đảo sẽ rất khó khăn.”

“Ừ, được thôi. Mà Fay này, cái quái gì thế kia? Cậu định biểu diễn độc tấu vĩ cầm à?”

“Đây là chiến lợi phẩm khi đánh bại một trong những con trùm khu vực ở sâu bên trong. Việc đánh bại trùm khu vực sẽ giúp tăng tỷ lệ mở khóa, nên tôi nghĩ chúng ta cần cố gắng hạ gục tất cả chúng ít nhất một lần.”

“Và hiện tại các cậu đang ở mức bao nhiêu phần trăm rồi?”

“Tất cả chúng tôi gộp lại đã đạt được ba mươi tư phần trăm.”

Tỷ lệ Mở khóa: Ashlan đã được thông báo sơ qua về ý nghĩa của con số đó.

Vài giờ trước, Fay đã quay trở lại thế giới loài người thông qua một điểm lưu.

Cậu đã gọi cho Đội trưởng Ashlan, người đang ở trong một phòng họp tại tòa nhà Tòa án Bí pháp, và nhờ anh giúp đỡ trong kế hoạch phá đảo hoàn toàn mê cung.

“Một trăm phần trăm, hả?! Lúc cậu nói, tôi đã nghĩ chắc cậu đang đùa.”

Đội trưởng Ashlan chậm rãi nhìn quanh phòng. “Nhưng xem ra cậu hoàn toàn nghiêm túc.”

Bên cạnh những đống vật phẩm hiếm, một tấm bản đồ khổng lồ đã được dán kín một bức tường của Sân Hành Quyết.

Fay đã tạo ra hàng chục tấm Bảng Đất Sét, một trong những vật phẩm có thể chế tạo, và ghép chúng lại với nhau như những mảnh ghép hình để tạo thành một tấm bản đồ ghi lại thông tin về các khu vực khác nhau của Lucemia.

Loài quái vật nào xuất hiện, trùm khu vực là gì, vật phẩm chiến lợi phẩm, các cơ chế và cạm bẫy có thể tìm thấy ở đó.

Tất cả thông tin mà một người chơi hằng ao ước. Một cặp nam nữ trẻ đang ngồi dùng dao khắc lên bức tranh tường khổng lồ.

“Này, Ranios. Có một con quái vật hiếm ở tầng ba khu vực phía bắc, đúng không? Tên nó là gì? Đặc điểm và vật phẩm rơi ra là gì?”

“Đó là Thanh Gươm Nhảy Múa. Nó sẽ rơi ra vật phẩm hiếm Orihalcon khi cậu đánh bại nó.”

“Hiểu rồi.”

“Nayuta, về giao lộ này ở tận cùng bên trái của tầng hầm đầu tiên phía nam…”

“Đó là một ngõ cụt.”

“Phải.”

Chàng trai thì vạm vỡ, cơ bắp, trong khi cô gái có mái tóc màu đỏ sẫm.

Ranios, từ Thành phố Tường Thép, và Nayuta, từ Thành phố Đông Á.

Cả hai đều là lãnh đạo của các đội cứu hộ tương ứng của thành phố họ, và là hai người đã hăng hái tình nguyện giúp đỡ Fay trong nỗ lực phá đảo hoàn toàn của cậu.

Và họ không phải là những người duy nhất.

“Ezrace, cậu làm lâu quá đấy. Cậu có thực sự đang cố gắng phá đảo phía đông không thế?”

“Tôi có mà, Nayuta!” Chàng trai trẻ với mái tóc vàng rực rỡ mỉm cười, có chút ngượng ngùng.

Đó là Ezrace, đại diện của Thành phố Đại dương Fisshara.

“Có một cái bẫy hố ở tầng hai bên đó. Hóa ra đó là một mê cung siêu phức tạp khiến tôi mất tám giờ để vượt qua, nhưng nó chỉ tăng tỷ lệ mở khóa của tôi thêm 0,2 phần trăm. Nhớ ghi chú lại nhé. Tôi có một tờ giấy riêng ghi lại sơ đồ của mê cung.”

“Tầng hai, phía đông. Hiểu rồi.” Nayuta khắc thông tin của Ezrace vào các tấm bảng đất sét.

Đội trưởng Ashlan quan sát họ một lúc, rồi nói, “Mọi người đang hợp tác với nhau một cách cực kỳ nghiêm túc.”

Anh không thể giấu được vẻ ngưỡng mộ trong giọng nói của mình.

“Phải nói là tổng động viên toàn lực lượng thì đúng hơn,” Fay nói với một nụ cười gượng.

“Tôi đã kêu gọi mọi tông đồ mà tôi có thể tìm thấy trong mê cung này. Tôi cũng đã nhờ Đội trưởng Kilhiedge từ trụ sở chính giúp đỡ, và ông ấy đã vui vẻ đồng ý. Hiện tại ông ấy đang đi trinh sát.”

“Chà. Trụ sở chính cơ à? Khoan đã… Trụ sở chính! Điều đó làm tôi nhớ ra!” Đội trưởng Ashlan vỗ tay.

“Cậu đã ở trong mê cung suốt thời gian qua nên không biết đâu. Trụ sở chính đang hành động. Nghe nói mấy người của họ cuối cùng cũng quyết định nhấc mông lên—họ bảo là vì vẫn còn rất nhiều tông đồ bị mắc kẹt trong này.”

“Mấy người của họ?”

“Cậu biết đấy—Mind Over Matter! Đội tuyển nổi tiếng nhất ở trụ sở chính!”

“Thật sao? Chà, vậy thì nhẹ nhõm quá.”

Bốn thành viên của Mind Over Matter chính là đội mạnh nhất thế giới hiện nay—nhiều người thậm chí còn cho rằng họ là đội mạnh nhất trong lịch sử.

Họ có thành tích chung là 7-1, bao gồm cả những vị thần, giống như Uroboros, đã từng được coi là bất khả chiến bại.

“Ba Đại Bất Khả Thi” từng là “Năm Đại Bất Khả Thi”, và chính nhờ công của Mind Over Matter mà hai Bất Khả Thi đã bị loại khỏi danh sách đó.

Thủ lĩnh của họ là Thánh Heleneia—theo mọi người kể, một cô gái ở tuổi thiếu niên, không khác Fay là mấy.

“Nếu chúng ta muốn phá đảo hoàn toàn mê cung này, thì tôi hy vọng chúng ta có thể liên lạc được với họ. Họ sẽ truyền cảm hứng hơn tôi cả trăm lần,” Ashlan nói.

“Tôi thấy anh rất truyền cảm hứng đấy chứ, Đội trưởng Ashlan.”

“Gì, thật á?”

“Vâng, nên nhân tiện đây, chúng ta hãy họp chiến lược. Bất cứ khi nào anh có được vật phẩm hiếm nào, hãy mang chúng đến Sân Hành Quyết ở đây. Tôi sẽ nhận chúng giúp anh.”

Fay chìa ra một chiếc chìa khóa bạc nhỏ. Vật phẩm này chính là bước ngoặt; nó là thứ sẽ cho phép họ đạt được 100 phần trăm phá đảo.

“Cái này gọi là Chìa khóa Vạn năng Sảnh Kho Báu, và nó cho phép cậu giữ gần như không giới hạn số lượng vật phẩm.”

“Trời đất! Đúng là bá đạo!”

“Hơn nữa, ngay cả khi bị quét sạch, cậu cũng không làm mất vật phẩm của mình. Đây là một món đồ cực kỳ giá trị đấy.”

Đây là chiến lợi phẩm họ nhận được từ Nhân sư Sphinx. Nó cho phép họ đối mặt với cả những khu vực cạm bẫy nguy hiểm nhất mà không chút sợ hãi.

“Thánh thần ơi! Đó là, kiểu như, một… siêu, siêu vật phẩm! Cậu đã lấy nó ở đâu ra vậy?!”

“Từ một con trùm đột kích gần cuối mê cung. Tất cả là nhờ Uroboros mà chúng tôi đã có thể… Ồ, phải rồi, điều đó làm tôi nhớ ra. Anh có tình cờ thấy Uroboros khi ở thế giới loài người không? Cô ấy bị đá ra khỏi trò chơi, và tôi chỉ hy vọng cô ấy ổn…”

“Có chứ, cô ấy đang nằm ườn trên giường của cậu đấy. Chính Thư ký Trưởng đã thấy cô ấy.”

“Giường của tôi?!”

“Ừ, với một hộp kem lấy từ tủ lạnh. Và máy lạnh bật hết công suất.”

“Tôi mừng vì cô ấy ổn, nhưng mà chà! Xem ra cô ấy đang tự nhiên như ở nhà…”

Hóa ra Fay đã lo lắng thừa. Cậu thở dài.

Ngay lúc đó, một phụ nữ trẻ với vẻ ngoài trí thức—kể cả cặp kính—chạy đến, thở hổn hển.

“Chúng tôi vừa có một phát hiện lớn!” cô nói. Đây là Camilla, đội trưởng của Đội Archangel.

Chuyện chỉ mới xảy ra cách đây vài phút: Fay và nhóm của cậu đã giải cứu Camilla khi cô đang bị một đám Bóng Lông Thây Ma tấn công, và cậu đã tuyển mộ cô vào nỗ lực phá đảo mê cung của mình.

Cô đã kể cho cậu mọi thứ cô biết về những vật phẩm hiếm cô đã chế tạo và những con quái vật hiếm cô đã đánh bại.

“Đó là bức tường đổ nát trong lối đi phía bắc. Nếu phá vỡ nó, sẽ có một đường hầm bí mật! Nó dẫn đến một khu vực hoàn toàn mới. Ở đó đầy một loại quái vật mới trông giống như khủng long!”

“Cảm ơn, Camilla. Tốt hơn hết chúng ta nên nhanh chóng đi kiểm tra—”

“Tụi em đã có một phát hiện lớn nhất, điên rồ nhất!” Pearl ngắt lời, chạy tới. Trong mỗi tay, cô bé cầm một quả bóng lông, những con quái vật có lông xù đó.

Lẽ ra chúng phải là thây ma, vì đây là Chế độ Lăng mộ—nhưng thực tế, chúng là những quả bóng lông bình thường.

“Khoan đã, đó không phải là…?”

“Tụi em đã hồi sinh chúng! Từ dạng thây ma!” Cô bé ôm chặt những quả bóng lông.

“Anh còn nhớ sau khi quả bóng lông phun nước bọt vào chúng ta, chúng ta đã có thể gột sạch mùi hôi ở thác nước không? Nên em đã có một ý nghĩ…”

“Em đã rửa một quả Bóng Lông Thây Ma trong thác nước à?”

“Vâng! Và nhìn này! Nó đã trở lại thành một bé Bóng Lông ngọt ngào!”

Họ vừa có thêm một manh mối quan trọng nữa.

Mê cung này chắc chắn được thiết kế để ngay cả những con quái vật dường như đã chết cũng có thể được hồi sinh.

“Chưa hết đâu ạ!”

“Xin lỗi vì đã để ngài chờ lâu, Chủ nhân Fay!”

Nel và Leshea tiến đến, mỗi người cầm một quả bóng lông.

“Khi chúng em phục hồi tất cả các Bóng Lông Thây Ma thành bóng lông thường, chúng đã rất biết ơn và dẫn chúng em đến một khu vực bí mật, Làng Bóng Lông!”

“Vâng! Tụi em thậm chí còn được diện kiến Vua Bóng Lông, và nó ngay lập tức tăng chỉ số mở khóa của tụi em thêm hẳn một phần trăm,” Nel nói thêm.

“Mọi người đã đi và về rồi sao?!”

Trong khi Fay quay về thế giới thực, ba người bạn đồng hành của cậu vẫn ở trong mê cung đã làm việc không ngừng nghỉ để phá đảo nó.

“Để tỏ lòng biết ơn, nhà vua đã tặng chúng em Huy hiệu Bóng Lông. Nó có nghĩa là sẽ không có quả bóng lông nào tỏ ra thù địch với chúng ta khi chúng ta khám phá!”

“Trời, tôi cũng muốn xem Làng Bóng Lông… Thôi kệ. Dù sao đi nữa, Đội trưởng Ashlan, tôi nghĩ anh đã hiểu chúng tôi đang làm gì.”

Fay quay lại phía người đội trưởng kia, người đang háo hức nghiên cứu các vật phẩm hiếm.

“Chúng tôi đang khám phá hầm ngục này từng chút một. Tôi đã hy vọng anh có thể giúp chúng tôi.”

“Ừ, chắc chắn rồi. Đừng ngại, tôi sẽ tham gia.” Anh ta nở một nụ cười mệt mỏi với Fay.

“Cứ để đó cho tôi. Tôi đã không lãng phí hơn một trăm giờ lang thang dưới này đâu!”

2

Trong Mê cung Thần thánh Lucemia, “tỷ lệ mở khóa” có lẽ tương ứng với hàng trăm đến hàng nghìn cơ chế khác nhau, như có thể đoán được từ cách con số tăng lên từng phần mười của một phần trăm.

Có những vật phẩm hiếm để khám phá và chế tạo. Những quái vật hiếm (như Thiên thần Pizaprin) với các sự kiện độc nhất.

Những con trùm khu vực (như Bóng Lông Vàng hoặc Bóng Lông Bóng Tối) để đánh bại.

Những con trùm đột kích (như Sư Tử Say Ngủ và Nhân sư Sphinx) để vượt qua.

Ngay cả những con quái vật có vẻ bình thường như Bóng Lông Thây Ma cũng có thể liên quan đến các sự kiện bí mật, như những gì đã xảy ra khi tất cả chúng được rửa trong thác nước và trở lại thành bóng lông thường.

“Tôi nghĩ các sự kiện ẩn sẽ là phần khó nhất,” Leshea nhận xét.

Bốn cặp bước chân có thể được nghe thấy đang đi xuống hành lang, và Leshea đang đi cuối nhóm.

“Các con trùm khu vực có thể khó bị đánh bại, nhưng nếu cậu cứ tiếp tục thử hồi sinh sau mỗi lần thất bại, cuối cùng cậu cũng có thể làm được. Tôi nghĩ trở ngại lớn nhất để đạt được một trăm phần trăm mở khóa sẽ là tìm ra tất cả các sự kiện ẩn.”

cbd2c930-79e1-4c71-bc1c-9519fdf2ceb0.jpg

“Vâng! Em cũng đang nghĩ y hệt như vậy,” Pearl nói với một cái gật đầu. Cô bé đang ngậm một chiếc bánh quy trong miệng.

Cụ thể là Bánh Quy Bóng Lông, mà cô bé đã nhận được ở Làng Bóng Lông.

Ăn nó làm giảm tỷ lệ chạm trán quái vật của bạn… vì một lý do nào đó.

Điều đó sẽ cho phép họ tập trung vào việc thực sự khám phá mê cung.

“Tụi em chỉ tình cờ nghĩ ra việc rửa Bóng Lông Thây Ma trong thác nước thôi. Em cảm thấy mình có thể đi ngang qua một sự kiện ẩn mà không bao giờ biết được! Em hy vọng chiến thuật ‘biển người’ của chúng ta có thể giúp chúng ta vượt qua chuyện này…”

Họ hiện có sáu đội riêng biệt đang làm việc để phá đảo hoàn toàn: Fay và ba người bạn đồng hành của cậu.

Đội Blaze của Đội trưởng Ashlan, với hai mươi người. Camilla và đội Archangel của cô từ Mal-ra, chín người.

Ngoài ra, họ đã tìm thấy hai nhóm tông đồ bị lạc và một trong những đội cứu hộ khác đang lang thang trong mê cung, và họ đã tuyển mộ họ tham gia vào nỗ lực khám phá.

“Hoh! Thưa Chủ nhân Fay, em nghĩ là nó đây.”

Họ đang ở hành lang phía bắc Sân Hành Quyết, và Nel đang chỉ vào một bức tường trông không có gì đặc biệt.

Họ luôn đi qua mà không để ý đặc biệt, nhưng bây giờ nó có một cái lỗ hổng lớn.

“Đây là lối đi bí mật mà nhóm của Camilla đã tìm thấy bằng cách chế tạo La bàn Gian lận. Họ nói nó dẫn đến một khu vực mới nào đó.”

“Tôi hiểu rồi. Một đường hầm mà cậu không thể tìm thấy nếu không có vật phẩm đặc biệt.”

Họ cúi người chui qua cái lỗ và thấy mình không còn bị bao quanh bởi những bức tường rung động một cách kỳ lạ, mà là trong một khu rừng trải dài ngút tầm mắt.

Một khu rừng rậm khổng lồ trông giống như một khu rừng mưa nhiệt đới.

“Chúng ta… vẫn còn ở trong mê cung sao?” Pearl nói.

“Anh không nghĩ chúng ta có thể chắc chắn về bất cứ điều gì nữa,” Fay đáp.

“Này, khu vực này không ở trong Chế độ Lăng mộ, phải không? Nhìn những chiếc lá tươi tốt, khỏe mạnh kia kìa.”

Có những cây xanh um tùm ở khắp mọi nơi. Chim đang hót, hoa đang nở, và những con bướm đang đậu trên cánh hoa của chúng.

Đã quá lâu kể từ khi họ nhìn thấy một cảnh tượng dễ chịu và thư giãn như vậy, đến nỗi họ gần như đã quên mất cảm giác đó là như thế nào.

“Ahh, thật là dễ chịu. Những bông hoa thơm ngát, và những cây có trái cây chín mọng, màu đỏ tươi chỉ treo lủng lẳng trên… Chỉ treo lủng lẳng trên…” Pearl đứng hình tại chỗ.

Cô bé bất động như một bức tranh tĩnh vật, ngoại trừ một giọt mồ hôi duy nhất lăn dài trên má.

Trái cây màu đỏ tươi?

Trong mê cung này, Táo Sát Thủ đồng nghĩa với một cuộc phục kích tàn bạo, và những cành cây trĩu nặng chúng giờ đang treo lơ lửng trên đầu cả nhóm.

“Cả một khu rừng Táo Sát Thủ?!” Pearl kêu lên.

“Coi chừng! Pearl, lui lại!” Fay la lên.

Cậu và những người khác nhảy lùi lại, nhưng Pearl, ở đầu nhóm, nói, “Em sẽ không!”

Cô bé siết chặt nắm đấm và trừng mắt nhìn những quả táo treo trên đầu họ.

“Thực ra, thế này là hoàn hảo. Em đã từng bị bất ngờ từ điểm mù của mình trước đây—nhưng với nhiều quả táo ngay trên đầu thế này, em sẽ không bao giờ ngớ ngẩn đến mức mất cảnh giác. Miễn là em hoàn toàn tỉnh táo, em sẽ có thể né tránh bất cứ thứ gì bằng dịch chuyển tức thời của mình!”

“Chà, quyết định hay lắm!”

“Thêm nữa, nếu kinh nghiệm của chúng ta là đúng, trong số hàng ngàn quả táo này, chỉ có khoảng mười phần trăm sẽ thực sự cố gắng tấn công em. Em chỉ cần sẵn sàng cho chúng!”

Pearl dũng cảm sải bước vào khu rừng rậm. Cô bé chỉ vào những quả trái cây màu đỏ tươi đang đung đưa trong gió.

“Cứ nhào vào bất cứ lúc nào. Các ngươi định làm gì? Hai quả một lúc? Ba quả? Ha! Năm quả cũng được, ta không quan tâm! Ta có dịch chuyển tức thời!”

Khả năng Dịch chuyển của Pearl hoạt động trong phạm vi ba mươi mét.

Ngay cả khi những quả táo bay về phía cô từ mọi hướng, cô chỉ cần vèo một cái đi xa ba mươi mét và trốn thoát.

“Hử! Không có đứa nào dám à? Ta biết mà. Các ngươi chỉ biết đánh lén thôi.” Pearl mỉm cười đắc thắng.

Vùuuuuu.

Ngay lúc đó, một cơn gió lớn thổi qua khu rừng của những cây Táo Sát Thủ.

Những quả trái cây bắt đầu đung đưa một cách háo hức. Không chỉ một hoặc hai quả—toàn bộ khu rừng đầy những quả táo chín, tất cả cùng một lúc.

“Hả…?”

Bùm!

Âm thanh giống như tiếng gầm của một khẩu đại bác, nhưng nhịp độ lại giống như của một khẩu súng máy.

Tất cả Táo Sát Thủ trong rừng đồng loạt rơi xuống.

Chúng bao phủ bán kính ba mươi mét của Dịch chuyển một cách dễ dàng. Thực tế, nếu Pearl có thể dịch chuyển mình đi một trăm mét, điều đó cũng chẳng giúp ích được gì.

Vô số quả táo đổ ập xuống.

“Pearl! Là do em khiêu khích chúng đấy!”

“Đâu phải lỗi của emmmmmm!”

Fay và những người khác đã vào một khu vực ẩn, Khu rừng Trái Cây Đỏ.

Và bây giờ, họ chạy thẳng ra ngoài nhanh nhất có thể.

Cùng thời điểm, nơi khác.

Vào khoảng thời gian Fay và những người khác đang vào khu rừng Táo Sát Thủ, một lực lượng kết hợp gồm Đội Blaze của Ashlan và Đội Archangel của Camilla—tổng cộng hai mươi mốt người—đang cùng nhau khám phá hầm ngục.

Họ đã đi ngược từ Sân Hành Quyết đến nơi hành lang rẽ nhánh.

Họ đã mở cánh cửa bị khóa bằng một vật phẩm có thể chế tạo được gọi là Chìa khóa Mithril Nhỏ, và phía sau cánh cửa, họ đã tìm thấy một hành lang dài, thẳng tắp.

Nó dài hơn cả quãng đường chạy nước rút một trăm mét—dài đến mức cảm giác như bạn có thể chạy marathon trên đó.

“Là nó đây sao? Đây có phải là thứ mà Thiên thần Pizaprin đã nói đến không?” Ashlan hỏi.

“Vâng. Khi chúng tôi ước anh ta cho chúng tôi biết về bất kỳ con trùm khu vực nào chúng tôi chưa chiến đấu, hành lang này là thứ anh ta đã tiết lộ cho chúng tôi,” Camilla nói với một cái gật đầu.

Thiên thần Pizaprin, người đã mở khóa cánh cửa Sảnh Kho Báu cho nhóm của Fay, sẵn lòng ban một điều ước cho mỗi đội.

Vì vậy, Camilla đã hỏi anh ta để lấy thông tin.

“Thiên thần ngốc nghếch… Khi tôi yêu cầu anh ta hồi sinh trùm cuối cho chúng tôi, anh ta lại nói, ‘Điều ước đó vượt quá khả năng của ta.’ Anh ta thẳng thừng từ chối!”

“Thôi nào. Anh nghĩ nó sẽ dễ dàng như vậy sao? Dù sao đi nữa, hãy tập trung. Có điều gì đó kỳ lạ về hành lang này!”

Camilla quay lại, đẩy gọng kính lên sống mũi và trông có vẻ bối rối.

“Chúng ta đến đây vì được cho là có một con trùm khu vực ở quanh đây, nhưng chúng ta đã đi được bao nhiêu cây số rồi? Chúng ta còn phải đi bao xa nữa đây?”

“Thực ra, Camilla… Tôi nghĩ chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Họ có thể thấy một ngõ cụt. Bức tường hoàn toàn trắng, và hành lang chỉ đơn giản kết thúc ở đó.

Sau khi đi bộ hàng cây số, họ không thấy con trùm nào cả—họ chỉ đến cuối hành lang.

“Chà, chuyện gì thế này?! Có điều gì đó cực kỳ kỳ lạ về ngõ cụt này… Hử?”

Camilla cau mày. Có phải cô đang nhìn nhầm không? Bức tường, vốn trông rất xa cách đây một lúc, dường như đã gần hơn.

Gần như thể nó đang tiến về phía họ…

“Đội trưởng, bức tường đang di chuyển!” một trong những người của Ashlan hét lên hết cỡ.

“Bức tường trắng đó chính là con trùm!”

“Cậu đùa à!”

Đó là một cục tẩy khổng lồ. Nó lấp đầy toàn bộ hành lang từ sàn đến trần, tạo thành một bức tường đang lao về phía họ xuống hành lang.

“Không thể nào! Đó là trùm khu vực sao?!” Ashlan rút ra một vật phẩm chế tạo, Kính Bách khoa, và đeo nó vào.

Chúng tiết lộ thông tin về con quái vật:

Trùm khu vực: Vua Tẩy

Một kẻ thù mạnh mẽ vô hiệu hóa mọi vật chất và mọi đòn tấn công.

Nếu nó chạm vào bạn, bạn sẽ bị xóa sổ… Vì vậy, tốt hơn hết là bạn nên chạy đi!

“Băng Giá!” Camilla hét lên, tung ra một luồng ma thuật. BÙM! Ngay khi nó đánh trúng Vua Tẩy, phép thuật của cô đã bị vô hiệu hóa—bị xóa sổ.

“Được rồi, con trùm này nguy hiểm chết tiệt! Mọi người co cẳng chạy đi!” Ashlan hét lên.

“Nó có một cái tên ngớ ngẩn và trông thật nực cười—nó lấy đâu ra cái quyền mạnh như vậy chứ?!” Camilla nói thêm.

Mọi người quay ngoắt lại và chạy hết tốc lực.

Từ phía sau, họ có thể nghe thấy một tiếng gầm sâu khi Vua Tẩy tiến về phía họ, xóa sổ các bức tường, trần nhà và mọi thứ trên đường đi của nó.

“Thật đáng sợ! Nó đáng sợ hơn cả trăm lần so với mấy thứ kinh dị ngớ ngẩn!”

“Làm sao chúng ta có thể đánh bại con quái vật đó?!”

Sau đó, cả đội đã bị quét sạch.

Họ hồi sinh, thử lại, rồi lại thử lần nữa…

“Đội trưởng Camilla. Trông nó không phải đang nhỏ lại khi đuổi theo chúng ta sao?”

“Gì…?”

“Nó là một cục tẩy, cô biết đấy? Việc xóa sàn nhà, tường và các thứ khác chắc chắn sẽ làm nó mòn đi. Đó là những gì tôi đã nghĩ trong lần đầu tiên chúng ta chiến đấu với nó…”

“Thế tại sao cậu lại đợi đến khi chúng ta bị tiêu diệt bốn lần mới nói ra?! Hự!”

Khoảng hai giờ sau, đội kết hợp của Ashlan và Camilla đã thành công trong việc chạy cho đến khi kẻ thù hoàn toàn tự bào mòn mình, và do đó họ đã vượt qua thử thách đặc biệt đó một cách xuất sắc.

3

Tỷ lệ mở khóa sẽ “mở khóa” vị thần khỏi lăng mộ của mình.

Nhưng có bao nhiêu cơ chế phải tìm trong mê cung rộng lớn này?

Có những con trùm khu vực tàn bạo và những con trùm đột kích cực kỳ độc ác.

Trong số hàng nghìn vật phẩm, có những vật phẩm hiếm chỉ có thể tìm thấy thông qua chế tạo—và những đường hầm ẩn không thể phát hiện trừ khi bạn có những vật phẩm hiếm đó.

Đã bao lâu rồi? Đã bao nhiêu thời gian trôi qua ở thế giới thực? Fay tự hỏi.

Tính cả cậu và nhóm của mình, họ có sáu đội với khoảng năm mươi người đang giải quyết vấn đề, mọi người đều khám phá hầm ngục nhanh và hết sức có thể.

Cuối cùng, họ đã phá đảo mọi khu vực. Thu thập mọi vật phẩm. Phá hủy mọi quái vật trùm.

Tỷ lệ mở khóa của họ là 99,9 phần trăm.

“Mệt… mệt quá… Tôi không thể nhúc nhích thêm một phân nào nữa,” Đội trưởng Ashlan nói.

“Tôi đã kiệt sức rồi… Còn… còn lại thứ gì nữa chứ?” Camilla hỏi.

Họ nằm kiệt sức ở Sân Hành Quyết. Xung quanh họ, các đồng đội của họ cũng gục ngã trên mặt đất, tái nhợt và kiệt quệ.

Chính lúc đó, Pearl chạy vào, thở không ra hơi. “Fay! Tụi em đã tìm thấy cơ chế cuối cùng rồi!”

“Em nói thật chứ?!”

“Lối này! Tụi em đã tình cờ tìm thấy nó khi Leshea bắt đầu đập phá mọi ngõ cụt trong hầm ngục!”

“Quyết định dùng vũ lực luôn à?” Fay để Pearl dẫn mình vào sâu trong mê cung.

Họ đến nơi Nel và Leshea đang đứng.

“Ngay đây, Fay!” Leshea nói.

“Là ngôi đền này,” Nel nói. “Đây là một nơi kỳ lạ—dường như nó dùng để thờ cúng xúc xắc hay gì đó?”

Phía sau bức tường hầm ngục bị đập vỡ là một không gian chật hẹp với thứ có vẻ là một bàn thờ.

Có một ngôi đền ở đó, chỉ là một đống đá phủ rêu.

Vật được tôn thờ dường như là một cái khay đá lớn và sáu viên xúc xắc bằng đá.

Tuy nhiên, những viên xúc xắc này không phải loại sáu mặt quen thuộc, mà có hai mươi bốn mặt, mỗi mặt được khắc một số từ 1 đến 24.

“Sáu viên xúc xắc hai mươi bốn mặt,” Fay nhận xét. “Việc chúng không phải là xúc xắc sáu mặt thông thường có vẻ là một manh mối rõ ràng.”

“Fay—tôi tìm thấy một tấm bia đá ở đây!” Leshea nói, vẫy tay gọi cậu từ phía sau ngôi đền.

Đường kính khoảng một mét, nó mang một nhiệm vụ duy nhất, có vẻ đơn giản.

TẤT CẢ VÌ MỘT: HÃY BIẾN TẤT CẢ THÀNH MỘT.

Vậy là thử thách cuối cùng lại là một thử thách về may mắn.

Có sáu viên xúc xắc hai mươi bốn mặt, và họ phải làm cho tất cả chúng đều hiện mặt số 1.

“Khoan đã, tỷ lệ của chuyện đó là bao nhiêu?!” Nel nói khi nhìn xuống những viên xúc xắc đá phủ rêu.

“Đây là những viên xúc xắc hai mươi bốn mặt! Điều đó có nghĩa là có khoảng bốn phần trăm cơ hội để một con số bất kỳ xuất hiện. Nhân con số đó với sáu, và cậu sẽ có, ờ…”

“Khoảng 0,0000004096 phần trăm?” Leshea nói ngay lập tức. “Tính toán sơ bộ, cậu sẽ cần phải gieo xúc xắc khoảng hai trăm nghìn lần để điều đó xảy ra. Nếu mất năm giây để gieo chúng, thì sẽ là mười triệu giây.”

“Leshea…? Mười triệu giây là bao nhiêu thời gian?” Pearl hỏi.

“Ba mươi hai năm.”

“Chúng ta đang nói về một khoảng thời gian như thế sao?! Và đó là chưa kể thời gian ngủ hay bất cứ thứ gì… Khoan đã, tại sao mình lại nghĩ về điều đó chứ? Toàn bộ ý tưởng này thật điên rồ!”

“Ồ, cứ thử đi, Pearl. Cứ thử một lần xem!”

“Em không thể!” Cô bé nhìn xuống những viên xúc xắc và nuốt nước bọt. Cô bé không di chuyển.

“Em không thực sự muốn chạm vào những viên xúc xắc với đám rêu kinh tởm này… Ồ, được rồi! Ya!”

Cô bé chộp lấy những viên xúc xắc và ném chúng mạnh hết sức có thể.

Chúng lạch cạch trên đĩa đá và ra các mặt 8, 19, 3, 23, 24, 15.

“Chẳng gần tí nào. Em đã nghĩ có lẽ chúng ta có thể được ít nhất năm trong sáu viên ra mặt 1.”

“Cậu điên rồi!”

“Không, chúng ta có thể làm được,” Leshea nói.

Cô cầm sáu viên xúc xắc trong tay, năm viên trong tay trái, chỉ một viên trong tay phải.

Rồi cô ném viên trong tay phải lên đĩa.

1.

Viên thứ hai và thứ ba cũng đều ra 1.

“Hả? C-cậu làm thế nào vậy?!”

“Tôi chỉ đang gieo để ra thứ tôi muốn, rõ ràng là vậy. Đó chỉ là một cách gieo xúc xắc thôi.”

Kiểm soát xúc xắc: một người chơi đam mê và kinh nghiệm như Leshea có thể khiến ngay cả một viên xúc xắc hai mươi bốn mặt cũng hiện ra mặt cụ thể mà cô muốn.

Các con số 1 chồng chất: 1, 1, 1, 1, 1.

“C-cậu làm nó trông dễ dàng quá, Leshea!” Pearl nói.

“Còn một viên nữa,” cô đáp.

Viên xúc xắc thứ sáu lăn trên đĩa và dừng lại ở mặt 1—nhưng rồi một điều kỳ lạ đã xảy ra.

Lẽ ra nó phải dừng lại ở đó, nhưng thay vào đó nó lại nghiêng đi và lăn thêm nửa vòng.

Nó dừng lại ở, trong tất cả các con số, mặt 4.

1, 1, 1, 1, 1, 4.

Viên xúc xắc cuối cùng đã hiện sai số, và họ đã thất bại trong thử thách.

“K-không! Tại sao?! Rõ ràng nó đã dừng lại ở mặt 1 mà! Kỹ năng điều khiển xúc xắc của cậu đã hoàn hảo rồi, Leshea!” Pearl nói.

“Hơi quá hoàn hảo,” Leshea nói, cười khan. “Cố ý thao túng các lần gieo là vi phạm quy tắc. Thông điệp dường như là, Hãy tin vào những viên xúc xắc.”

“Vậy thì nó hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn, phải không?!”

“Nếu vậy, có lẽ chúng ta được phép đổi xúc xắc.” Fay thò tay vào túi vật phẩm của mình.

Có hơn một nghìn vật phẩm có thể chế tạo trong hầm ngục, khoảng 10 phần trăm trong số đó được coi là “hiếm”, và mục đích của một số vật phẩm vẫn chưa được giải thích.

“Có một vật phẩm, Xúc xắc Gian lận. Tôi đã nghĩ nó thật kỳ lạ—không có mánh khóe hay cạm bẫy nào khác liên quan đến may mắn thuần túy. Nhưng có lẽ sẽ hợp lý nếu sử dụng chúng ở ngôi đền này? Bên cạnh đó, tấm bia không nói rằng chúng ta phải sử dụng những viên xúc xắc đá.”

Họ chỉ cần đổi những viên xúc xắc đá bằng một bộ được tạo ra đặc biệt để gian lận.

Việc người chơi điều khiển kết quả của các lần gieo là vi phạm quy tắc, nhưng nếu chính những viên xúc xắc làm điều đó, có khả năng cao điều đó sẽ được chấp nhận.

“Đ-đúng rồi, Fay! Đổi tất cả chúng thành Xúc xắc Gian lận, và rồi chúng sẽ đều ra 1!” Pearl nói.

“Sẽ mất một thời gian đấy,” Fay đáp.

“Xin lỗi?”

“Các thành phần của Xúc xắc Gian lận bao gồm Bản thiết kế Trang bị Trò chơi 1 và Orihalcon. Và Orihalcon là một vật phẩm rớt ra rất hiếm—cậu hiếm khi thấy nó. Những gì chúng ta có là do Đội trưởng Ashlan đưa.”

Trùm khu vực Vua Tẩy rớt ra một Orihalcon khi bị đánh bại.

Đôi khi, nó cũng được rớt ra bởi quái vật hiếm Thanh Gươm Nhảy Múa…

“Nhưng chúng chỉ xuất hiện khoảng mười tám giờ một lần. Và tỷ lệ rớt Orihalcon từ chúng là khoảng năm phần trăm, nên chúng ta có thể phải mất hai tuần chỉ để có một miếng.”

Mười tuần để thu thập năm Orihalcon. Nói cách khác, nếu họ muốn làm thêm năm Xúc xắc Gian lận, họ sẽ dành hai tháng tới và hơn nữa chỉ để thu thập các thành phần.

“Chúng ta sẽ không bao giờ trụ được lâu như vậy!”

“Đó là lý do tại sao tôi muốn làm điều này với những gì chúng ta có trong tay ngay bây giờ.”

Sáu viên xúc xắc đá phủ rêu với hai mươi bốn mặt.

Đầu tiên, họ có thể đổi một trong số chúng bằng Xúc xắc Gian lận mà họ có.

Điều đó có nghĩa là họ chỉ cần gieo ra mặt 1 trên năm viên xúc xắc.

“Thực tế, tôi muốn… Để xem. Ba viên Xúc xắc Gian lận, tôi đoán vậy. Khi đó chỉ có ba viên xúc xắc phải ra 1 một cách may mắn. Tỷ lệ đó sẽ là khoảng 0,0064 phần trăm, có thể kiểm soát được. Tôi đoán chúng ta có thể giao việc thu thập Orihalcon cho Đội trưởng Ashlan.”

Phân công lao động—đó là những gì họ cần. Họ sẽ để một đội khác xử lý việc thu thập các thành phần cho Xúc xắc Gian lận.

Trong khi đó, họ sẽ tiếp tục gieo. Mặc dù họ biết, tất nhiên, rằng cơ hội thành công là cực kỳ nhỏ.

“Được rồi, tôi sẽ bắt đầu,” Fay nói.

Họ sẽ thay phiên nhau, mỗi người gieo trong hai giờ.

Fay đi trước, nhưng không phải là cậu mong đợi sẽ được sáu con 1. Và cậu đã không được.

“Trời, cái này thật sự khó. Được rồi, Leshea, đến lượt cậu.”

“Cứ để đó cho tôi!”

Tiếp theo là Leshea, nhưng ngay cả với vận may mạnh mẽ của một cựu thần về phe họ, tất cả những gì họ có thể làm là gieo được bốn con 1 cùng một lúc.

“Chà, chúng ta mới bắt đầu thôi mà,” Leshea nhận định. “Tiếp theo là cậu, Nel!”

“Em chưa bao giờ giỏi trong các cuộc thi may rủi—nhưng em sẽ làm hết sức mình!”

Nel lao vào nhiệm vụ, nhưng sau hai giờ đồng hồ, cô không tiến gần đến một lần gieo thành công nào.

“Em chưa bao giờ giỏi trong các cuộc thi may rủi—em giao lại cho chị, Pearl.”

“Tay em đã sẵn sàng!”

Cuối cùng, bốn người họ đã gieo trong tám giờ mà không có thành công nào cả.

“Em không thể tin được 5.760 lần gieo mà chẳng đi đến đâu!” Pearl khóc lóc và ném những viên xúc xắc xuống.

Cô bé thở hổn hển vì gieo xúc xắc không ngừng, và vai phải của cô mỏi đến nỗi cô chỉ có thể nhấc cánh tay lên khỏi mặt đất hơn mười centimet.

Cơ bắp của cô đau nhức.

Chuyện này sẽ còn khó khăn hơn họ nghĩ.

Ít nhất, họ đã tin như vậy cho đến khi nghe thấy một tiếng reo lớn từ phía sau.

“Cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi—Fay!”

Có tiếng bước chân lộc cộc, và một chàng trai trẻ trong chiếc áo khoác đen xuất hiện từ lối đi.

Anh ta có mái tóc bạc xỉn và một ánh mắt sắc bén truyền tải ý chí tuyệt đối. Fay biết rõ anh ta.

“Dax?! Cậu cũng ở đây sao?!”

“Ừm! Ta biết định mệnh sẽ luôn kéo chúng ta lại gần nhau!”

Dax Gear Scimitar. Một tông đồ từ Mal-ra, vẻ ngoài điển trai lãng tử và lối chơi mạnh mẽ đã ban cho anh một sức hút đến nỗi anh đôi khi được gọi là Hoàng tử Trò chơi.

“Cuộc hội ngộ này đã được định sẵn. Fay! Từ lúc ta đặt chân vào mê cung thần thánh này, ta đã thấy trước tương lai này!”

“Không phải định mệnh đã ngăn anh ta khỏi việc bị lạc đường rất nhiều,” một cô gái da ngăm ngay sau lưng anh lẩm bẩm: Kelritch.

Với tư cách là cộng sự của anh, cô đi cùng anh mỗi ngày, và cô nghe có vẻ không mấy ấn tượng.

Bây giờ cô nói, “Tôi phải xin lỗi cho Dax.”

“Fay! Ta thấy ngươi đang tìm cách phá đảo hoàn toàn mê cung này. Không hổ danh là đối thủ định mệnh của ta. Tuy nhiên!”

Dax liếc nhìn ngôi đền phía sau họ. Khi anh thấy sáu viên xúc xắc hai mươi bốn mặt trên đĩa đá, tông đồ của Mal-ra càu nhàu, gần như thể anh ngạc nhiên.

“Fay… Đừng nói với ta một người có năng lực như ngươi lại bị cản trở bởi một thử thách đơn giản như vậy.”

“Tôi đoán cậu có thể gọi nó là đơn giản. Nhưng tỷ lệ quá thấp!”

“Vậy thì để ta khai sáng cho ngươi!”

“Cậu có đang nghe không đấy?!”

“May mắn là gì? Có phải là vấn đề của tỷ lệ? Có phải là vận may được ban từ trên trời? Ta nói cho ngươi biết, không! May mắn là sức mạnh của định mệnh mà một người tự tay mình kéo về phía mình. Với tư cách là chiến binh tối thượng, đây là khoảnh khắc của ta!”

“Ừm… cậu muốn thử gieo chúng không?”

“Có lẽ ta sẽ. Nhưng trước tiên!” Dax quét lấy sáu viên xúc xắc.

Fay nghĩ anh ta sẽ ném chúng thẳng xuống, nhưng thay vào đó, vì một lý do nào đó, anh ta lại lấy ra một chiếc khăn tay mới toanh.

Sau đó, anh ta bắt đầu lau bóng từng viên xúc xắc phủ rêu.

“Dax… Anh đang làm gì vậy?” Kelritch hỏi.

“Hãy xem đây, Kelritch. Ngươi phải hiểu hành động này.”

“Tôi không hiểu. Đó là lý do tại sao tôi hỏi.”

“Ta ghét đám rêu và bụi bẩn này. Những viên xúc xắc mà ta sắp gieo phải tỏa sáng!”

Kít, kít. Anh ta chăm chỉ lau những viên xúc xắc cũ bằng chiếc khăn tay của mình.

Fay và những người còn lại quan sát anh ta trong vài phút.

Cuối cùng, anh ta nói, “Đã xong. Hãy chiêm ngưỡng sự tỏa sáng!”

Chà!

Mọi người xung quanh đều thốt lên kinh ngạc. Công việc cẩn thận của anh đã đánh bóng những viên xúc xắc từ phủ đầy rêu cho đến khi chúng lấp lánh như những viên ngọc trai xinh đẹp.

Đây là hình dạng thực sự của những viên xúc xắc, những biểu tượng của may mắn, được tôn thờ ở ngôi đền này.

“Khoảnh khắc đã đến! Hãy cho ta thấy sức mạnh của các ngươi!” Dax gầm lên. Anh ta nắm chặt những viên xúc xắc lấp lánh và giơ tay lên cao.

“Hỡi các sứ giả của định mệnh đã tụ họp! Thời khắc đã điểm! Hãy mang đến một kỷ nguyên mới; hãy mở ra cánh cửa vinh quang ngay bây giờ! Ta ban cho ngươi cái tên—Xúc xắc Dax!”

“Đó là cái tên hoành tráng, ấn tượng của cậu á?!”

Những viên xúc xắc bay trong không khí. Sáu vật thể lấp lánh hai mươi bốn mặt nhảy múa trên đĩa đá.

Và chúng dừng lại cùng một lúc, trong một sự hòa hợp tuyệt đẹp.

1, 1, 1, 1, 1, 1.

“Không thể nào!” Fay và các đồng đội đồng thanh thốt lên.

Nhưng Kelritch, với giọng gần như triết lý, nói, “Đúng là Dax mà.”

Và đây chính là Xúc xắc Dax!

Có phải là do vận may dồi dào độc nhất của Dax? Hay những viên xúc xắc đã đáp lại lòng biết ơn đối với người chơi đã lau bóng chúng?

Hay chúng đã được truyền cảm hứng bởi lời tuyên bố táo bạo của anh?

Dù là gì đi nữa, ngay khi tất cả sáu viên xúc xắc dừng lại với mặt số 1 hiện ra, đĩa đá bên dưới chúng bắt đầu phát sáng.

Nó không còn là đá nữa, mà tự nó đã là một vật phẩm, một tấm gương tỏa ra ánh sáng thiêng liêng.

Tấm Gương Sáng Bình Minh: Tự động kích hoạt khi một đòn tấn công sẽ giết bạn trong một lần.

Cho phép cả đội thoát khỏi sự hủy diệt một lần.

Và đó chưa phải là tất cả. Ánh sáng từ tấm gương lan ra đến trần nhà và mọi bức tường, và mọi bề mặt của mê cung mà nó chạm vào đều được trở lại bình thường.

Chế độ Lăng mộ đã bị vô hiệu hóa. Họa tiết bệnh hoạn biến mất, và các bức tường, sàn nhà và trần nhà một lần nữa trở lại thành đá bóng đẹp đẽ.

dbfb680f-3ed7-4a79-9c0f-cb36d03badf4.jpg

“Đúng rồi đó, các bạn của ta! Ta biết các ngươi có thể làm được nếu cố gắng!” Dax nói với những viên xúc xắc một cách tán thành.

Anh ta gật đầu hoàn toàn hài lòng, rồi quay gót, chiếc áo khoác đen của anh ta tung bay.

“Fay! Chúng ta là đối thủ trọn đời, được chỉ định và dẫn dắt bởi định mệnh mang tên trò chơi! Nhưng trong trò chơi đặc biệt này có nhiều người muốn trở về nhà. Hãy hoãn cuộc thi của chúng ta lại!”

“Hả? Cậu đi rồi sao?”

“Chúng tôi đang ưu tiên tìm kiếm các tông đồ bị lạc. Xin phép,” Kelritch nói với một cái cúi đầu.

Sau đó, cô nhanh chóng chạy theo để bắt kịp Dax, người đã đi ra khỏi hang.

Họ nghe thấy cô hỏi anh ta, “Anh có chắc là không muốn đi cùng họ không? Họ đang trên đà phá đảo hoàn toàn trò chơi này. Anh có thể ghi thêm một chiến thắng nữa nếu đi theo họ.”

“Ta có cách làm việc của riêng mình.”

“Vâng, một cách làm vụng về. Anh cảm ơn cậu ta vì đã giúp các tông đồ bị lạc của chúng ta rồi cứ thế bỏ đi? Phải thừa nhận, tôi không ghét phẩm chất chính trực đó của anh.”

Hai người họ biến mất khỏi tầm mắt, và hang động của những viên xúc xắc, nơi vốn đầy ắp tiếng nói chuyện cho đến một lúc trước, trở nên im lặng.

Trong sự tĩnh lặng, dường như mọi chuyện đã kết thúc… nhưng chỉ trong một giây, cho đến khi tiếng hét của Pearl xé toạc không khí.

“K-không thể nào! Nhưng tại sao?!”

“Có chuyện gì vậy, Pearl? Em trông như vừa thấy ma.”

“À-à, thì… thì cứ nhìn đi!” Pearl chỉ vào Nel. Cô bé dường như đang chỉ vào ngực cô gái—nhưng rồi ngón tay cô di chuyển lên, lên, cho đến khi cô chỉ vào phía trên đầu cô.

Ở đó lơ lửng tỷ lệ mở khóa của cô: 99,999 phần trăm.

“Cái gì?!” Nel không tin vào mắt mình. Tỷ lệ mở khóa đã ở mức 99,9 phần trăm.

Một khi họ đã phá đảo hang động của những viên xúc xắc, lẽ ra nó phải tăng lên 100. Mọi người đều đã mặc định như vậy.

Kể cả Fay.

Vậy mà vẫn còn 0,001 phần trăm nữa.

“Hả? Chà, thật vô lý.” Leshea khoanh tay, suy ngẫm.

“Giữa chúng ta, chúng ta đã kiểm tra mọi ngóc ngách của mọi khu vực. Và tôi khá chắc chắn chúng ta đã thấy mọi quái vật, cạm bẫy và vật phẩm ở đây.”

“Đ-đúng vậy, Leshea! Đúng, chúng ta đã làm thế!” Pearl nói, gật đầu. “Chúng ta đã khám phá mọi hang cùng ngõ hẻm! Em đã chắc chắn rằng hang động này là khu vực cuối cùng—thật vô lý! Tỷ lệ mở khóa trước đây luôn tăng theo từng phần mười của một phần trăm. Vậy tại sao bây giờ nó lại lên đến 99,999 phần trăm? Làm sao chúng ta có thể còn lại 0,001 phần trăm? Nó không hoạt động theo cách đó!”

Đó là một lời phàn nàn công bằng. Tỷ lệ mở khóa thường tăng 0,1 phần trăm mỗi khi họ đánh bại một trùm khu vực, hoàn thành bất kỳ sự kiện nào, và vân vân.

Chưa có sự kiện nào từng đẩy tỷ lệ lên đến ba chữ số thập phân.

Điều đó dường như là một cách nói khác rằng không phải chúng ta đã bỏ lỡ một vật phẩm hay một con trùm.

Có một thứ gì đó rất nhỏ mà chúng ta đã bỏ qua, Fay nghĩ.

Tỷ lệ mở khóa đang nói với họ điều gì đó. Họ chỉ còn cách phá đảo trò chơi này vài bước nữa.

Họ chỉ thiếu một thứ, một thứ chỉ chiếm 0,001 phần trăm của hầm ngục.

“Có lẽ chúng ta đã bỏ lỡ thứ gì đó?” Nel hỏi.

“Nhưng Nel, chúng ta đã kiểm tra từng inch của mê cung này rồi,” Pearl nhấn mạnh.

“Ngay cả khi chúng ta có bỏ lỡ thứ gì đó, cũng gần như không thể tìm ra nó ở đâu—”

“Pearl,” Fay nói, gọi tên cô gái tóc vàng gần như trước khi cậu nghĩ về nó. “Chính là nó!”

“Ừm… cái gì ạ?”

“0,001 phần trăm cuối cùng đó không ở trong mê cung. Nó ở bên ngoài. Mọi người, chúng ta hãy quay lại.”

“Em xin lỗi, saooooo?! A-anh đang nói gì vậy?”

Fay không trả lời, nhưng cách cậu quay người lại đã quá rõ ràng. Thông điệp là, Hãy theo tôi.

Cậu sải bước qua những hành lang vô tận, đi qua Sân Hành Quyết và điểm lưu của họ mà gần như không liếc nhìn, cho đến khi cậu đến phòng chờ lớn đã là điểm hồi sinh đầu tiên của họ.

“Chào mừng trở lại. Ngài đang tìm gì sao?”

“Không, chúng tôi ổn. Tôi đang tìm một thứ ở bên ngoài lâu đài.”

Họ rời khỏi căn phòng lớn có lối vào Lucemia, hướng về phía lối ra và đi qua cổng lâu đài.

Ở đó, họ đối mặt với một đồng cỏ trải dài ngút tầm mắt.

Những thảm cỏ xanh mướt và vô số loài hoa đầy màu sắc mọc ở đó.

Một làn gió nhẹ như mùa xuân thổi qua, và không có một gợn mây nào trên bầu trời xanh, trải dài cho đến khi gặp chân trời.

“Chủ nhân Fay?! Ngài đang đi đâu vậy?!”

“Không có mê cung nào ở lối này đâu, Fay! Khoan đã—anh định rời khỏi lâu đài hoàn toàn sao?!”

“Anh vừa nhớ ra,” Fay nói, đi qua biển cỏ xanh và tận hưởng cảm giác của làn gió xuân.

“Tỷ lệ mở khóa xuất hiện lần đầu tiên với chúng ta khi nào? Không phải khi chúng ta vào mê cung. Nó đã xuất hiện trước đó!”

“—?!” Pearl nín thở.

“Cánh đồng này là nơi chúng ta đến khi chúng ta lần đầu tiên vào trò chơi này. Chúng ta đã có thể thấy tỷ lệ mở khóa vào lúc đó.”

“Hả? Cái gì vậy?” Pearl hỏi.

“Nó biến mất nhanh chóng. Số lần hồi sinh, có lẽ?”

“Nếu có thể đạt được một trăm phần trăm mở khóa chỉ dựa vào những thứ trong mê cung, thì con số đó sẽ không xuất hiện cho đến khi chúng ta đến đó. Nhưng nó đã xuất hiện ở đây, có nghĩa là…”

“Ở đây cũng có thứ gì đó để khám phá sao?!”

“Chính xác. Nhưng khi chúng ta đi qua đây, tỷ lệ mở khóa của chúng ta là không.”

“V-vâng, tất nhiên rồi. Tất cả những gì chúng em có thể làm là thoát khỏi những quả Táo Sát Thủ và vượt qua.”

Pearl đã hồi sinh hai lần khi bị tấn công bởi những quả trái cây chết người.

Đó là thứ gần nhất với một mánh khóe hay cạm bẫy mà họ đã gặp—nhưng ngay cả việc né tránh những quả táo cũng không làm tăng tỷ lệ của họ.

“Còn gì khác nữa?! Anh có ý tưởng gì không, Fay?”

“Có. Có một thứ rất lớn.”

Cậu tiếp tục đi. Cậu dường như đang quay trở lại đúng nơi họ đã bắt đầu toàn bộ trò chơi.

Cuối cùng, một thứ gì đó lớn và tối sẫm hiện ra ở chân trời.

Một cái hố.

Nó há miệng ở đó, một mình giữa cánh đồng trống. Ngay khi họ nhìn thấy nó, cả Pearl và Nel đều bật chạy.

“Ahhhhh!” Pearl kêu lên.

“Đ-đúng rồi, chính nó! Cái hố này đã ở đây suốt!”

Cả hai người họ bây giờ đều nhớ ra: Tất cả họ đã tránh cái hố này.

“Trông có vẻ là một cái lỗ khá lớn. Nếu nhảy vào đó, cậu chắc chắn sẽ chết.”

“Vậy tại sao anh lại nói như thể anh đang nghĩ đến việc làm điều đó, Fay?! Chúng ta đã bị tiêu diệt bởi hai cái bẫy khác nhau rồi! Chúng ta không cần thêm bất kỳ lần hồi sinh ngu ngốc nào nữa!”

Pearl đã bị hạ gục hai lần bởi mánh khóe với những quả Táo Sát Thủ.

Cô bé đã quá lo lắng về việc chết lần thứ ba đến nỗi họ đã tránh nhảy vào hố.

Nhưng biết đâu…

Nếu có một cái hố lớn như thế này trong hầm ngục, họ chắc chắn đã nhảy vào đó từ lâu, chỉ để chắc chắn.

Có lẽ có một vật phẩm ở dưới đó, hoặc có lẽ là một con trùm.

Nhưng thứ này lại ở bên ngoài mê cung, một cơ chế gặp phải trước khi họ biết được tầm quan trọng của tỷ lệ mở khóa, trong khi họ vẫn còn mới mẻ với nỗi sợ bị tiêu diệt.

Đây phải là nó: Trò chơi cân não đầu tiên mà vị thần đã chơi với họ cũng là trò chơi cuối cùng.

“Chà, tôi thực sự cảm thấy như chúng ta sắp đến nơi rồi!” Leshea nói, tiến lại gần cái hố.

Mái tóc màu đỏ son của cô bay trong gió khi cô đứng ở rìa và nhìn vào trong.

Bên trong, cái hố tối một cách gần như siêu nhiên. Bạn sẽ khó có thể nhìn thấy tay mình trước mặt ở dưới đó.

Điều gì đang chờ đợi sau cú rơi?

“Trông nó thực sự, thực sự sâu. C-chị có chắc là muốn nhảy vào đó không?” Pearl hỏi.

“Không phải là chúng ta cần phải sợ bị quét sạch vào lúc này. Đi thôi, Pearl!” Fay nói.

Và rồi họ nhảy.

Fay, Leshea, Pearl, và Nel đều lao vào hố. Ngay khi họ làm vậy, một thứ gì đó lấp lánh trên đầu họ.

100,0000000000000 phần trăm

“Ồ!”

“Chúng ta làm được rồi!”

Pearl và Nel vỗ tay ngay cả khi họ đang rơi tự do.

Cú rơi đưa họ qua chính cái hố, xuống hàng chục rồi hàng trăm mét dưới lòng đất.

Khi cú rơi cuối cùng dừng lại, họ thấy mình ở một nơi quen thuộc.

“Thì ra là vậy!” Fay nói.

Họ đã rơi từ đồng cỏ và hạ cánh nhẹ nhàng ở một nơi rất đặc biệt.

Một đấu trường La Mã hình tròn khổng lồ.

Trước mặt họ là một kim tự tháp cao khoảng hai mét.

Đúng vậy: cái hố đầy đe dọa ngay từ đầu trò chơi thực ra lại là con đường ngắn nhất đến căn phòng sâu nhất.

“Xin chào, vị thần! Tụi em đã làm mọi thứ để khiến ngài sống lại rồi!”

Pearl nói, chạy đến kim tự tháp. Cô bé cầm Chuông Hồi Sinh trong tay và giơ cao.

“Bây giờ, đến lượt ngài hồi sinh!”

Riiiiing.

Có một âm thanh tuyệt đẹp có thể triệu hồi linh hồn của người chết… nhưng dù họ chờ đợi mãi, không có sự thay đổi nào trong lăng mộ.

“H-hả? Này, lạ thật…” Pearl chớp mắt, không yên. Cô bé rung chuông hết lần này đến lần khác, nhưng tất cả những gì nó làm là tạo ra một âm thanh hay ở đó trong đấu trường La Mã dưới lòng đất.

“Đừng nói với em là… Chúng ta vẫn chưa làm tất cả những gì cần làm?”

“Tất cả những gì còn lại là đam mê,” Leshea nói, chạy đến chỗ Pearl và đặt một bàn tay tự tin lên vai cô.

“Hãy nhìn kỹ tấm biển. ‘Không có con người nào phá đảo mê cung của ta, và ta đã chán chờ đợi.’ Tôi nghĩ tôi biết người điều khiển trò chơi đang làm gì ở đây. Đó là một cách nói, ‘Hừ! Đoán là ta đã làm trò chơi của mình quá khó. Không ai có thể phá đảo nó? Không một ai cả? Thật tệ.’ Đó là một lời khiêu khích công khai!”

“Nó không nói tất cả những điều đó!”

“Điều đó có nghĩa là chỉ có một điều để chúng ta đáp lại!”

Leshea hít một hơi thật sâu.

“Ôi trời ơi! Cái hầm ngục này thật sự siêu dễ, nhỉ?”

Có một sự rung động trong không khí khi tiếng hét của Leshea vang vọng khắp đấu trường.

Họ đã giải được thử thách nhỏ của vị thần. Bây giờ là lúc để các người chơi đưa ra một lời thách thức khinh miệt.

“Vị thần này không có bất kỳ thử thách thực sự nào để đưa ra sao?” Leshea nói lớn.

Kim tự tháp không có phản ứng—nhưng cô vẫn tiếp tục. “Chúng ta đã chế tạo tất cả các vật phẩm và đánh bại tất cả các con trùm. Chỉ có vậy thôi sao?”

“Phải, tôi thất vọng đấy!” Fay nói thêm. “Hơi mất hứng khi biết rằng hầm ngục này quá đơn giản. Tôi hy vọng ít nhất có một trùm cuối mạnh mẽ, tử tế để chúng ta chiến đấu! Em không nghĩ vậy sao, Pearl?”

“V-vâng! Chán đến nỗi em buồn ngủ luôn rồi. Một mê cung hoành tráng thế này mà không có trùm cuối? Thất bại! Phải không, Nel?”

“Ờm, v-vâng ạ! Em ước gì chúng ta có thể gặp người đã xây dựng thứ này!”

Kim tự tháp vẫn không có động tĩnh gì.

Leshea quyết định thúc thêm một cú nữa. “Chúng ta đã đạt được một trăm phần trăm tỷ lệ mở khóa, nên tôi đoán chúng ta đã chơi xong. Trừ khi… Tôi tự hỏi liệu vị thần có sợ ai đó phá đảo trò chơi của họ không.”

“Sợ? Ý cậu là, kiểu như, hoảng sợ?”

“Phải, run như cầy sấy!”

Fay chỉ vào lăng mộ im lặng và gọi, “Ra đây! Đừng trốn trong cái lăng mộ nhàm chán đó. Những kẻ thách thức mà ngài đã chờ đợi bấy lâu cuối cùng đã ở đây!”

Cạch.

Cạch cạch cạch…

Vào lúc đó, kim tự tháp bắt đầu rung chuyển, những cơn rung nhẹ lướt qua nó, làm rung chuyển những viên đá của nền móng, rùng mình rời khỏi các bức tường như một đống khối gỗ đang vỡ ra.

“A, A, A…”

Cuối cùng, nó dường như nổ tung, đỉnh của kim tự tháp bay vút lên trời.

Một vị thần với làn da nâu nhạt bật ra.

“Đứa nào dám bảo trò chơi này nhàm chán, dễ ợt và là một thất bại?!”

Vị thần cầm một cây trượng có sọc vàng và đen.

Vị thần hiện ra dưới hình dạng một cô gái trẻ có mái tóc vàng phía trước và tím phía sau; cô bay lên không trung và đáp mạnh xuống đỉnh đấu trường.

“Ta nằm trong mộ và đã nghe—các ngươi đã nói xong chưa?!”

Đôi mắt cô sáng rực sức sống. Gò má cô ửng hồng sự sống.

Rõ ràng trong nháy mắt: Trùm cuối đã hồi sinh.

“Để dành lời càu nhàu cho đến khi các ngươi đã đánh bại trùm cuối—ta!”

Đối thủ cuối cùng trong Mê cung Thần thánh Lucemia, Mê cung của Cái chết và Tái sinh, đã xuất hiện.

Đối đầu Anubis, Thần cai quản Âm phủ

Điều kiện Thắng: Đánh bại Thần cai quản Âm phủ. Tuy nhiên, điều kiện thua không rõ.

Điều kiện Thua: Người chơi ở trạng thái hồi sinh.

Ghi chú: Bất kỳ vật phẩm nào thu được trong mê cung Lucemia đều có thể được sử dụng.