Dịch: Lily- Biên tập: Bút Lông
[Lee Hyunsung đang gật gà gật gù như một sĩ quan trực ban trong phòng chỉ huy.]
Nếu như là ở trong “Bí kíp sinh tồn”, có lẽ sẽ có một câu miêu tả như thế. Và biết đâu sẽ còn có cả một câu như thế này nữa.
[ Có lẽ Lee Hyunsung không hề hay biết điều sẽ xảy đến với anh ta vào ngày hôm nay.]
“Anh Hyunsung?”
“…A, ừm, tôi chỉ chợp mắt một chốc thôi. Dokja, anh đã ngủ đủ chưa?”
“Vâng, tôi ổn rồi. Nhưng mà anh đã nói mớ đấy, gì mà sĩ quan trực ban…”
“Ơ, thật à?”
“Binh nhì Lee Hyunsung gì đó…”
Mặt Lee Hyunsung đỏ lựng lên.
“C-Chuyện này… Khoảng thời gian đi lính đã để lại cho tôi một vài chấn thương tâm lý ấy mà.”
“Đi lính? Không phải anh Lee Hyunsung là một sĩ quan à?”
“À thì... Tôi đã được chuyển sang đại đội 3 sau khi lên hàm hạ sĩ.”
“Nghe nói những trường hợp vậy hiếm lắm. Chắc hẳn công việc trong quân ngũ rất phù hợp với anh nhỉ?”
Lee Hyunsung nở một nụ cười cay đắng. Đó là một nụ cười mà tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Hiếm có ai thật sự phù hợp với quân đội, phần lớn người ta ở lại vì không thể làm gì khác.
Giờ thì ta ném vài hòn sỏi xuống mặt nước nào.
“Nhưng tôi rất mừng khi có anh Lee Hyunsung ở đây.”
“Vâng?”
“Tôi luôn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn mỗi khi có anh Lee Hyunsung che chắn phía trước. Cảm giác như được bảo vệ vậy.”
“…Thật vậy ư?”
Lee Hyunsung khẽ mỉm cười. Đó là một nụ cười yếu ớt nhưng chắc chắn là đã nhẹ lòng hơn nhiều. Sau khi chào vài câu ngắn ngủi, tôi rời khỏi chỗ Lee Hyunsung.
Trong nguyên tác, vào lần hồi quy thứ ba của Yoo Junghyuk, Lee Hyunsung đã thức tỉnh thuộc tính riêng khi đứng ra bảo vệ mọi người ở ga Geumho trước nhóm Cheol-doo. Song lần này Jung Heewon đã giành mất cơ hội đó của anh ta.
Jung Heewon, Yoo Sangah và Lee Gilyoung cùng tiến lại về phía tôi. Tôi nói nhỏ với bọn họ.
“Mọi người đã thấy rõ chưa? Cứ hành động như tôi vừa làm ấy.”
“Ừ… cũng thấy đại khái rồi. Nhưng tại sao chúng ta phải vậy cơ chứ?”
Bởi vì điều này đây.
[Nhân vật “Lee Hyunsung” bắt đầu cảm thấy có trách nhiệm hơn.]
Tôi nhìn Lee Hyunsung đang lau chùi chiếc khiên sắt với vẻ mặt ngây thơ và lại nhận ra một điều.
“Góc nhìn của độc giả toàn tri” là một trò lừa đảo. Bét nhất thì là đối với các “nhân vật” trong truyện.
“Tôi muốn giúp anh Hyunsung thôi. Mấy ngày nay trông anh ấy có vẻ rầu rĩ... Chắc hẳn anh ấy sẽ tươi tỉnh hơn nếu được mọi người cổ vũ một tí, nhỉ?”
Tôi thực sự nói thế là vì Lee Hyunsung. Yoo Sangah ngây thơ gật đầu theo.
“Giống như câu nói ‘lời khen ngợi sẽ làm cá voi cũng muốn nhảy múa’ phải không?”
“Cũng từa tựa vậy.”
“Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ cố gắng!”
Không như Yoo Sangah, Jung Heewon lại có vẻ ngờ vực.
“Anh Dokja này.”
“Vâng.”
“Nhà bảo trợ của anh Dokja chắc không phải một kẻ nào đó có tên đại loại là ‘Thầy bói chột mắt’ đấy chứ?”
“...Là gì vậy?”
“Anh không biết à?”
À thì đúng là có một danh hiệu từa tựa như vậy. Trong một khoảnh khắc, tôi còn ngỡ rằng Jung Heewon là tác giả của “Bí kíp sinh tồn”, nhưng đương nhiên là không có chuyện vô lý như vậy. Bởi vì danh hiệu của Cung Duệ* là “Độc nhãn Di-lặc” cơ.
“Không phải thế đâu, đó là kỹ năng đặc biệt của tôi. Có thể nói, đó là kỹ năng thấu hiểu con người.”
“Tôi không hỏi anh nữa đâu, vì đằng nào thì anh cũng chẳng định nói cho tôi biết.”
“Cảm ơn.”
“Nhưng mà anh đã bao giờ dùng nó lên người tôi chưa đấy?”
Suýt chút nữa thì tôi đã bộc lộ hết cảm xúc thật lên mặt. Thật may là Jung Heewon không có kỹ năng “Phát hiện Nói dối”. Tôi quay sang nhìn Lee Gilyoung và nói.
“Tôi chỉ dùng nó với cánh đàn ông con trai thôi.”
“Ồ.”
Đó không phải là một lời nói dối. Tôi vẫn chưa đọc nội tâm của Jung Heewon mà.
Chưa thôi.
“Dù sao thì, tôi mong tất cả mọi người đều cùng làm việc này. Đầu tiên là cô Jung Heewon, rồi cô Yoo Sangah, và cuối cùng là Gil-young. Hãy lần lượt nói gì đó động viên anh ấy, bất cứ khi nào có thể.”
“‘Ôi, tôi tin tưởng vào anh Hyunsung lắm!’ – kiểu như vậy ấy à?”
“Không phải cái kiểu đó.”
“Hầy, chết mất thôi, thật đấy.”
Có càu nhàu thì vẫn phải làm thôi. Kế hoạch này chỉ có thể thành công một khi Lee Hyunsung thức tỉnh thuộc tính của mình. Nếu biết trước Yoo Junghyuk sẽ như vậy thì tôi đã lên kế hoạch sớm hơn một chút rồi… Thôi, nếu chúng tôi cố gắng hết sức thì có lẽ sẽ có kết quả trong ngày hôm nay, tuy hơi gấp một chút.
Thực ra, có vẻ mọi người trong đội có vẻ đang làm rất tốt.
“Anh Hyunsung rất đáng tin cậy, như cây tùng cây bách ấy.”
“Ha ha, cảm ơn Heewon. Bài hát yêu thích của tôi là ‘Cây thông xanh’ đấy.”
[Nhân vật “Lee Hyunsung” cảm thấy tự hào.]
“Tôi không hỏi câu đó.”
[Nhân vật “Lee Hyunsung” cảm thấy hơi rầu rĩ.]
“Tôi chưa bao giờ gặp ai ngay thẳng như anh Hyunsung cả.”
“A... Không phải đâu, nhưng mà cảm ơn nhé, Yoo Sangah.”
[Nhân vật “Lee Hyunsung” bắt đầu suy nghĩ về công lý.]
“Cơ bắp của anh Hyunsung là đỉnh nhất.”
“Cảm ơn nhóc.”
[Sự tự tin của nhân vật “Lee Hyunsung” đã tăng lên rất nhiều.]
May thay, Lee Hyunsung là một người đơn giản. Sau khi các cuộc hội thoại như trên đã được lặp đi lặp lại một vài lần, thông báo từ hệ thống bắt đầu thay đổi.
[Nhân vật “Lee Hyunsung” đang chờ một cơ hội để tiến hóa thuộc tính của mình.]
Tốt, đã suôn sẻ cả rồi.
Yoo Sangah hỏi, giọng thoạt có chút lo lắng.
“Nhưng tôi nghĩ rằng anh Hyunsung phải chịu hơi nhiều gánh nặng…”
Yoo Sangah đúng là một người tốt bụng. Dù là trong hoàn cảnh này, cô ấy vẫn lo lắng cho người khác. Đó là một khả năng tôi hoàn toàn không có.
“Có lẽ là hơi nặng nề một chút, nhưng đây là điều cần thiết. Trên đời này có những người càng gánh vác nhiều gánh nặng tinh thần thì lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.”
“A…”
“Đừng lo, rồi sẽ ổn thôi. Và… Gilyoung, em đã tìm thấy thứ anh dặn chưa?”
“Rồi ạ.”
Lee Gilyoung đang đứng cạnh Yoo Sangah, đáp lời. Trên cái đầu nhỏ của thằng bé là một đôi gián với cặp râu dựng đứng.
“Chị gái kia, chị ta đang ở tầng B1.”
“Cảm ơn em.”
Chỉ cần Lee Hyunsung là đủ. Giờ đã đến lúc tranh đoạt quyền lực từ những kẻ khác rồi.
Tôi bước lên cầu thang một mình. Đám người của Liên Minh Địa Chủ “chào đón” tôi ngay khi tôi lên đến nơi.
“Ha ha, ai thế này? Chẳng phải là thằng nhãi cư trú trái phép đây sao?”
“…”
“Còn dám vác mặt lên đây nữa à? Nghe bảo mày vẫn sống tốt mà không cần cái phòng nào hết, thiệt luôn? Xem ra Yoo Junghyuk đã giúp mày đúng không?”
Tôi lờ bọn chúng đi và tiếp tục tiến tới. Các thành viên của Liên Minh tiếp tục lải nhải như thể chúng tưởng rằng tôi đang sợ hãi.
“Sống chung với Yoo Junghyuk chắc khó khăn lắm hả? Gia nhập liên minh của bọn tao đi. Pildu nói sẽ cân nhắc cho mày đấy.”
Tôi lướt qua, giả đò như chưa nghe thấy gì và đếm các Vùng Xanh còn lại trên từng tầng. Một, hai, ba… Nếu muốn kế hoạch này thành công, tôi không được bỏ lỡ một cái nào cả.
“Tất nhiên, với điều kiện là mày mang hai con đàn bà kia theo.”
Bây giờ còn có mười một Vùng Xanh. Con số này đã giảm đáng kể sau diễn biến ngày hôm qua. Đó là một con số ngoạn mục để thực thi kế hoạch.
“Ê, mày đang bơ bọn tao đó hả?”
“Vẫn đang nghe đây. Bảo với ông ta là tôi sẽ suy nghĩ.”
Mấy gã thành viên Liên Minh nhìn nhau và phá ra cười. Cứ cười đi, khi còn có thể.
Tôi bước lên thang cuốn, mặc xác đám người phía sau. Đúng lúc đó, bỗng một lưỡi kiếm sắc lẻm xuất hiện từ sau lưng tôi và kề sát cổ tôi. Nó xuất hiện mà tôi không cảm nhận được tí gì cả... Ở giai đoạn đầu này, chỉ có một kỹ năng duy nhất có thể nâng cấp độ lén lút lên đến nhường này.
[Ma Bộ.]
“Ông chú, làm tôi thất vọng phết đấy.”
Lee Jihye. Một cô nhóc kiêu ngạo với khả năng chiến đấu xuất sắc. Không phải tự dưng mà con nhỏ được Trung Võ Công lựa chọn.
“Này ông chú, chẳng lẽ ông không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mấy bà chị kia nếu chú chấp nhận giao dịch với bọn chúng à?”
“Đương nhiên là biết.”
“Biết mà lại thế à? Chẳng phải hôm qua còn thà chết phứt đi còn hơn hay sao?”
Tôi nhún vai.
“Bỏ thanh kiếm xuống và nói chuyện đi.”
“Nói chuyện? Ông chú cố ý đến đây tìm tôi à?”
“Phải.”
Nghe vậy, Lee Jihye từ tốn buông thanh kiếm xuống. Khi tôi quay đầu lại, con nhỏ đã đi trước. Khi tôi đuổi theo kịp, Lee Jihye đang đứng trên lối đi đằng sau nơi bán vé gần cửa của tầng B1. Có vẻ như chúng tôi đã đi được một quãng khá xa.
“Ông muốn nói cái gì đây?”
“Tại sao phải ra đây đứng vậy?”
“Sư phụ bảo tôi canh gác chỗ này.”
“…Canh gác?”
“Vậy nên ông chú không được phép qua đây.”
Lee Jihye đập tay xuống một cái cổng soát vé rồi làm động tác xẹt tay ngang cổ họng. Tôi nhìn sang lối đi phía sau hàng rào. Có rất nhiều lối ra được đánh số, nhưng không phải lối nào cũng dẫn lên trên mặt đất. Trong phút chốc, tôi cảm thấy khá đáng quan ngại.
...Không thể nào, hẳn là Yoo Junghyuk sẽ không chọn con đường đó đâu nhỉ?
Nếu Yoo Junghyuk muốn Lee Jihye bảo vệ nơi này, chỉ có thể vì một lý do duy nhất mà thôi.
Hắn muốn tấn công một “bí cảnh” trong lúc kịch bản thứ ba đang diễn ra. Xông vào một bí cảnh, nghe hay đấy. Thực ra, nhân vật chính cố gắng cày cuốc để mạnh hơn thì chẳng có vấn đề gì xấu cả. Vấn đề ở chỗ, đây là một bí cảnh mà Yoo Junghyuk của lần hồi quy thứ ba chưa thể vượt qua được.
Xem ra tôi phải nhanh chóng xử lý vấn đề này.
“Anh cần em giúp đỡ.”
“Giúp đỡ? Tôi?”
“Trong hôm nay, anh sẽ đập tan liên minh của Gong Pildu.”
“...Thật đấy à?”
Lee Jihye nhìn tôi chằm chằm như thể đang cố moi suy nghĩ thật trong đầu tôi ra vậy.
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật “Lee Jihye” đã tăng.]
“Ông yếu mét như này thì làm ăn gì! Kể cả khi cả nhóm các ông xông lên thì cũng hơi bị quá sức đó.”
“Kể cả khi có em giúp đỡ à?”
Lee Jihye quay phắt đầu lại như thể tôi vừa làm tổn thương lòng kiêu hãnh của con nhỏ.
Thành công rồi. Chắc hẳn Lee Jihye đã thách thức Gong Pildu ngay từ ngày đầu tiên con nhỏ đến ga tàu điện ngầm này, và kết cục là phải bỏ chạy. Nếu không có Yoo Junghyuk xuất hiện kịp thời, Lee Jihye đã phải bỏ mạng rồi.
“Anh có cách. Nhưng phải cần em giúp.”
“...Sư phụ bảo tôi đứng gác chỗ này.”
“Nếu em không giúp, đa số mọi người ở đây sẽ chết hết.”
“Đằng nào cũng chết cả thôi.”
“Yoo Junghyuk đã nói vậy à?”
Lee Jihye trợn mắt lên.
“Cậu nhóc nói chuyện với chúng ta ngày hôm qua đã chết. Em biết chưa?”
“...Biết.”
“Đáng ra cậu ấy có thể sống sót. Thậm chí rất có thể hôm nay cậu ta sẽ lại chạy sang chỗ chúng ta và kể lể các câu chuyện về Yoo Junghyuk.”
“Chuyện này…”
“Yoo Junghyuk đã giết cậu ấy. Đáng lẽ ra hắn đã có thể cứu cậu nhóc đó, nhưng hắn đã giết cậu ấy.”
Tôi vừa nói vừa cảm thấy rối ren. Tôi nói thì hay lắm, nhưng tôi thấy mình chẳng khác gì Yoo Junghyuk, dù là khi ở trên tàu điện ngầm, hay ở ga Geumho...Tôi đã phớt lờ những người mà tôi đáng lẽ có thể cứu, chỉ vì việc cứu họ sẽ đe dọa đến sự an toàn của tôi.
Song, con người càng đạo đức giả thì miệng lưỡi càng dẻo quẹo.
“Anh đã thấy đoạn phim về kịch bản thứ nhất của em khi còn ở trên tàu.”
Đôi vai nhỏ nhắn của Lee Jihye run lên lẩy bẩy.
“Nó ghi lại cảnh em giết cô bạn cùng lớp để sống sót.”
“...Dừng lại đi.”
“Thực ra, em không muốn làm thế mà, phải không?”
[Nhân vật “Lee Jihye” đang cực kỳ rối loạn.]
“Ông thì biết cái quái gì?”
“Anh thì biết cái gì à? Anh chả biết cái gì cả, dĩ nhiên. Anh chỉ tự nói một mình vậy thôi.”
“…”
“Nhưng anh muốn nói cho em biết rằng, nếu hôm nay em quay lưng đi, về sau em sẽ phải hối hận suốt cả đời. Chắc chắn đấy.”
[Nhân vật “Lee Jihye” đang chìm trong đau khổ cực độ.]
Tôi không biết “cô bé” Lee Jihye, nhưng tôi hiểu rất rõ “nhân vật” Lee Jihye. Nếu không có gì thay đổi, con bé này sẽ trở thành một tín đồ trung thành của Yoo Junghyuk. Nhưng đó là câu chuyện trong tương lai hẵng còn chưa xảy ra, chứ không phải bây giờ. Dù vẫn ngưỡng mộ sức mạnh của Yoo Junghyuk, về cơ bản Lee Jihye vẫn khác Yoo Junghyuk.
Sau vài phút, Lee Jihye lên tiếng.
“Nếu tôi giúp, mọi người sẽ sống sót à?”
“Không phải tất cả, nhưng một phần đáng kể sẽ sống sót.”
“...Tôi có thể làm được gì?”
“Anh sẽ bắt đầu kế hoạch vào 7 giờ tối hôm nay.”
Tôi nói kế hoạch cho Lee Jihye. Để thực hiện kế hoạch này, con bé cần làm chính xác những việc cần thiết nhất định.
Lee Jihye ngẩn ra và há hốc miệng.
“Ông phát điên rồi à? Ông muốn làm như thế thật ư?”
“Ừ.”
“...Thật tình, tôi không nghĩ là sẽ thành công đâu. Tôi phải nói trước là, tôi không nghĩ mình sẽ giúp được gì đâu.”
“Lựa chọn thế nào là quyền của em.”
Nói thì nói vậy, nhưng chắc chắn Lee Jihye sẽ hành động. Con nhỏ được Trung Võ Công lựa chọn mà.
[Tinh tọa ‘Mưu lược gia bí mật’ thích sự vô liêm sỉ của bạn.]
[Đã nhận được 100 xu tài trợ.]
[Nhà bảo trợ của Lee Jihye yêu thích bạn.]
[Đã nhận được 100 xu tài trợ.]
Giờ thì tất cả đều đã sẵn sàng rồi.
(*) Cung Duệ (Gung Ye) (850 – 918) là quốc vương duy nhất của Hậu Cao Câu Ly (Hu Goryeo). Theo truyền thuyết, Cung Duệ được sinh ra vào tiết Đoan Ngọ, nhà tiên tri của vương thất Tân La (Shilla) đã tiên đoán rằng đứa trẻ sinh vào tiết Đoan Ngọ sẽ mang tai họa đến cho đất nước. Vì vậy, nhà vua ra lệnh cho hầu cận giết đứa trẻ. Tuy nhiên, khi binh lính đến, bà mẹ đã ném đứa trẻ xuống từ lầu hai, để người hầu gái nấp trong bụi rậm gần đó đỡ lấy đứa bé. Mặc dù đã đánh lừa được quân lính, nhưng người hầu gái đã vô tình chọc vào mắt trái đứa bé và khiến Cung Duệ bị hỏng một mắt. Cung Duệ được bí mật nuôi dưỡng và trở thành một sư tăng Phật giáo. Sau này, Cung Duệ đã gia nhập vào lực lượng khởi nghĩa và trở thành lãnh đạo quân nổi dậy, đánh bại quân Tân La tại địa phương và các lãnh chúa địa phương khác, sau đó tự xưng là quốc vương Hậu Cao Câu Ly vào năm 901. Tận dụng việc mình từng là sư tăng, Cung Duệ sử dụng Phật giáo để củng cố quyền lực, bằng cách tự xưng mình là Phật Di-lặc. Tuy nhiên, theo sử sách ghi lại, về sau ông trở thành một bạo chúa độc đoán.