Dịch: Lily - Biên tập: Bút Lông
Nhìn làn sóng quái vật đang ập đến, tôi dồn sức xuống đùi mình. Toàn bộ sức mạnh của thể chất cấp 15 cô đọng lại và tạo cho chân tôi một lực đẩy mạnh mẽ.
Grào!
Chít chít chít.
Lũ chuột đất nhe nanh xồ ra từ tứ phía, và những chiếc sừng groll bay vù đến từ những nơi chẳng ai ngờ tới.
Làn da đã được thể chất cấp 15 tôi luyện của tôi bắt đầu bầm dập và tứa máu khi phải chịu sự tấn công liên tục từ mấy cái sừng.
[Thẻ dấu trang số 1 đã được kích hoạt.]
“Thẻ dấu trang” được kích hoạt, kỹ năng “Hắc hóa” của Ác Quỷ Cuồng Vọng Kim Namwoon bùng lên quanh cơ thể tôi. Tôi lao thẳng vào lũ quái vật đang ào ạt dâng lên ở phía trước.
Có vài con chuột đất ngoạm cả vào đùi tôi, răng nanh cắm phập vào trong máu thịt. Song, tôi không dừng lại. Tôi vẫn tiếp tục chạy.
Kia rồi.
Cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy bức tường được nhắc tới trong truyện. Tôi đạp lên đầu lũ chuột rồi bật nhảy về phía trước. Vùng Xanh cho hai người đang sáng lên.
Thế nhưng… đệch.
[Vùng Xanh 1/2.]
Đã có sẵn một người ở đó rồi.
“…”
Trong một khoảnh khắc, tôi quên luôn đám quái vật đang đuổi sát nút phía sau và nhìn hắn chằm chằm. Có một kẻ không nên xuất hiện ở đây.
“Này.”
Hắn quay sang nhìn tôi.
“Anh có thể ra khỏi đó không? Anh không cần chỗ này cũng sống sót được mà.”
“Khó lắm. Hôm nay tôi mệt.”
Tôi rất muốn phang một cú đấm thật mạnh vào chính giữa bản mặt xúi quẩy của thằng cha này. Tôi chẳng thể hiểu nổi nữa. Đây không phải là Yoo Junghyuk của “lần hồi quy thứ 3” mà tôi biết.
Trong “Bí kíp sinh tồn”, lần đầu tiên Yoo Junghyuk sử dùng Vùng Xanh ẩn là vào lần hồi quy thứ 4… Khỉ thật, có khi nào hắn đã biết về chỗ này ngay từ lần hồi quy thứ 2 rồi nhưng trong truyện lại không nhắc tới không? Nếu vậy, vì sao hắn không dùng nó vào lần hồi quy thứ 3 trong truyện chứ?
Grừưưưư!
Tiếng rít của lũ chuột đất đang dí theo tôi vang lên từ phía sau. Đã quá muộn để trách móc tác giả rồi. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Lee Gilyoung. Tôi nhìn thẳng vào mắt Yoo Junghyuk. Chúng tôi gần như lên tiếng cùng một lúc.
“Nhận thằng nhóc đi.”
“Đưa thằng nhóc đây.”
Tôi vẫn thấy mừng. Ít ra thì chắc chắn các tinh tọa đã nghe thấy lời tôi nói.
[Vùng Xanh 2/2.]
Tôi đặt Lee Gilyoung xuống và ký hiệu của Vùng Xanh lập tức thay đổi. Giờ thì Lee Gilyoung đã an toàn rồi.
“Anh! Đợi đã! Anh!!”
Lee Gilyoung vội vã nhào về phía tôi, nhưng cánh tay cứng rắn của Yoo Junghyuk đã ghìm chặt thằng bé lại. Tôi vung kiếm về phía lũ chuột đất.
[Tinh tọa “Thủ lĩnh của nghĩa quân trọc đầu” nhắm mắt lại.]
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” đang dõi theo bạn với ánh mắt áy náy.]
Vào giây phút cuối cùng, tôi thấy miệng Yoo Junghyuk mấp máy.
“Tôi đã bảo là anh sẽ chết mà.”
Đám quái vật đang ầm ầm ùa về phía tôi. Và giờ thì chẳng còn Vùng Xanh nào sót lại nữa.
“Còn lâu.”
Tôi lờ lũ quái vật đi và với tay vào túi áo khoác. Thực sự thì tôi không muốn phải dùng đến thứ này chút nào cả. Vì dù hiện tại tôi có mạnh cỡ nào đi nữa, tôi cũng không thể đảm bảo hệ quả sau sử dụng sẽ ra sao. Nhưng giờ thì tôi chỉ có thể đặt niềm tin vào “Bức tường thứ tư” mà thôi.
“Đây là…?”
Khuôn mặt Yoo Junghyuk nhuốm đầy vẻ kinh ngạc. Tên khốn này đã nhận ra rồi à? Dù sao thì tôi cũng chẳng thể biết được cách này nếu như không có hắn.
Tôi nhìn xuống hòn đá đang tỏa ra ánh sáng trắng trong lòng bàn tay mình.
[U Linh Tinh Thạch.]
Đây là một vật phẩm tôi thu được từ việc săn lũ Spectre trên đường đến ga Chungmuro.
Rít, grít!
Hàng trăm con chuột đất bắt đầu gặm nhấm cơ thể tôi. Các vết thương chi chít trên người tôi đang tứa máu, và phần vai bị đâm bởi sừng groll đã bị máu nhuộm đỏ thẫm. Khi cảm thấy mình không còn thể chống chọi được nữa, tôi nhét viên đá trong tay vào miệng.
Ngay tức khắc, thứ gì đó giống như hơi nước bắt đầu dâng lên trong miệng tôi. Luồng hơi nước nhanh chóng hóa thành sương mù dày đặc bao phủ lấy cả cơ thể.
[“Nhà tù Ảo Ảnh” đã được kích hoạt.]
Lũ chuột đất và groll lập tức ngừng tấn công tôi.
Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu trở nên vặn vẹo từng chút một. Ga tàu, Yoo Junghyuk, và cả Lee Gilyoung đang tuyệt vọng gọi với theo.
Tôi trở thành một “u linh”.
“Dokja.”
Tôi nhận ra ngay khi nghe thấy tiếng mẹ mình. Đây là một giấc mơ.
Tôi cố vùng vẫy để không bị cuốn vào đó, nhưng lần này nó chẳng dễ dàng chút nào cả. Sàn nhà lún xuống như một vũng lầy và nuốt chửng lấy tôi.
[Vì ảnh hưởng quá sâu, hiệu ứng của “Bức tường thứ tư” tạm thời suy yếu.]
Tâm thức khổng lồ bắt đầu tự ý dệt nên cảnh tượng theo ý nó.
Một căn phòng khách bê bết máu. Thi thể lạnh ngắt của một người đàn ông. Bóng lưng của một người phụ nữ đang nhìn xuống thi thể. Không, ký ức này quá kinh khủng. Tôi không thể nhớ ra được.
Tôi cật lực lắc đầu và cảnh tượng trước mắt tan ra.
Sang chấn tâm lý chết tiệt…
Đây là một ký ức mà tôi không muốn nhìn thấy.
Chính vì lý do này mà tôi không muốn nuốt “U Linh Tinh Thạch” tí nào. Viên đá này tạm thời biến người sử dụng trở thành một “u linh” vô hình với quái vật, nhưng tác dụng phụ của nó là phóng đại sang chấn tâm lý của người sử dụng đến mức cực đại.
Vậy nên tôi mới không đưa nó cho thành viên khác trong đội. Nếu người sử dụng không phải là tôi, rất có thể họ sẽ phát điên ngay tại chỗ.
·····
Dẫu đầu đau như búa bổ, tôi vẫn phải chịu đựng nó.
“Bức tường thứ tư” cứ như là cheat code của tôi vậy, nó thậm chí còn có thể ăn mòn được cả “U Linh Tinh Thạch”. Ngay cả kỹ năng “Lá chắn Tinh thần” siêu việt cũng không thể đạt nổi hiệu quả đến cỡ đó. Rốt cuộc thì nó ở đâu ra vậy? Nếu như tôi đoán không nhầm thì kỹ năng này…
“Yoo Junghyuk? Anh là Yoo Junghyuk à?”
Tôi còn tưởng mình lại bắt đầu bị sang chấn tâm lý rồi, nhưng đây không phải là một giọng nói mà tôi biết. Vậy nên, đây không phải là một giọng nói được tạo nên từ ký ức của tôi. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy một cô gái lạ mặt.
“…Anh không phải Yoo Junghyuk. Nhưng có vẻ anh cũng là người Hàn Quốc, vậy anh là ai?”
Một người nước ngoài với mái tóc vàng rực. Đó là một cô gái nhỏ nhắn. Cô ta nhìn tôi một lúc lâu và bày ra một vẻ mặt bối rối.
“Tôi… Tôi không thể hiểu nổi. Tôi đã nhìn thấy tương lai rất nhiều lần rồi, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy anh…”
Một màu đỏ quái dị xoáy tròn trong con mắt trái cô ta. Những trang truyện lướt nhanh trong đầu tôi. Tôi biết nhân vật này. Không, không đời nào tôi không biết cô ta. Nếu thế thì…
[Kỹ năng đặc biệt ‘Danh sách nhân vật’ đã được kích hoạt.]
[Nhân vật “Anna Croft” đang sử dụng “Lá chắn Tinh thần” (Cấp 6).]
[“Danh sách nhân vật” đã xuyên thủng “Lá chắn Tinh thần” (Cấp 6).]
[Có quá nhiều thông tin về nhân vật này. “Danh sách nhân vật” sẽ được chuyển thành “Khái quát nhân vật”.]
+
[Khái quát nhân vật.]
Họ tên: Anna Croft.
Thuộc tính: Tiên tri (Huyền thoại), Đấng Cứu rỗi (Huyền thoại).
Kỹ năng: Nhìn thấu tương lai (Cấp 5), Nhìn thấu quá khứ (Cấp 4), Thấu thị (Cấp 8), Thiên Lý Nhãn (Cấp 4), Rèn luyện Ma thuật Nâng cao (Cấp 4), Lá chắn tinh thần (Cấp 6), Phát hiện nói dối (Cấp 7), Đại Quỷ Nhãn (Cấp 1)…
+
Một người phụ nữ có khả năng vượt qua các giới hạn không gian để xâm nhập vào tâm thức của người khác. Một người phụ nữ biết trước được tương lai, và cố gắng nhào nặn nó theo ý mình. Trong “Bí kíp sinh tồn”, chỉ có duy nhất một “nhân vật nữ” sở hữu khả năng này.
“Anna Croft.”
“…Tại sao anh lại biết tôi?”
Cô ta mở tròn mắt và nhìn tôi chằm chằm.
Tôi khẽ trả lời.
“Tôi là một nhà tiên tri.”
[Nhân vật “Anna Croft” đã kích hoạt “Phát hiện nói dối” (Cấp 7).]
[Kỹ năng “Phát hiện nói dối” đã xác nhận lời bạn nói là dối trá.]
Quả nhiên, tôi chẳng thể nào lừa được một nhà tiên tri chân chính.
“…Hãy tiết lộ danh tính đi. Anh là ai?”
Đôi môi nhỏ của cô ta mím chặt lại thành một đường thẳng. Trông như thể cô nàng đang kháng nghị vậy.
Tôi đã lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Có lẽ do hiệu ứng của “Bức tường thứ tư” tạm thời bị yếu đi nên cô ta mới phát hiện được sự hiện diện của tôi. Nếu như “Bức tường thứ tư” thực sự đúng như tôi nghĩ…
Nhân tiện, thế này thì đáng thất vọng thật.
“Cô không biết tôi là ai thật à?”
“…Ơ?”
“Chẳng phải cô đã nhận được ‘Nội đan của ngư long’ mà tôi đã gửi đó sao?”
Môi Anna chậm rãi mở ra.
“Và hẳn là cô đã cấy được ‘Đại Quỷ Nhãn’ nhờ năng lượng của nội đan đó, có đúng không?”
“V-Vậy chẳng lẽ anh là...? Anh là người đã lấy ‘Tín Niệm Tàn Diệt’…?”
[Đại Quỷ Nhãn].
Đây là món vật phẩm khủng với giá một triệu xu, và người phụ nữ đang đứng trước mặt tôi đây đã sở hữu được nó nhờ có một nhà bảo trợ kim cương chết tiệt. GATO thật.
“Anh kia! Tên anh là gì? Làm sao…”
[Hiệu ứng của kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đang dần hồi phục.]
“Sao… Sao không thấy gì nữa thế này…?”
Mắt cô ta mờ đi. Hiệu ứng của “Đại Quỷ Nhãn” - kỹ năng cho phép người sử dụng can thiệp vào tâm thức người khác - đang dần suy yếu và hình bóng cô ta cũng từ từ tan đi mất. Tôi vẫy tay chào tạm biệt.
“Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp nhau thôi. Cô cứ chờ ở bên kia bán cầu đi.”
[Kỹ năng đặc biệt “Bức tường thứ tư” đã hoàn toàn hồi phục.]
Hình ảnh Anna Croft cũng hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng thì tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Thật ra tâm thức của tôi đã bị dao động liên tục trong suốt khoảng thời gian tôi nói chuyện với Anna Croft. Và điều này thì không ổn tí nào.
[Đã tạo miễn dịch với “Nhà tù Ảo Ảnh” do hiệu ứng của kỹ năng đặc biệt.]
…Mẹ kiếp, trễ quá rồi.
Sau một cái rùng mình, tâm thức của tôi lập tức trở nên tỉnh táo.
Tôi vẫn thấy hơi khó chịu một chút, nhưng đã đỡ hơn ban nãy rất nhiều rồi. Hít vào và thở ra thật chậm rãi, tôi cố gắng nhẩm lại các sự việc trong thực tế từng chút từng chút một để khôi phục lại ý thức.
Tôi là Kim Dokja.
Thế giới đã bị hủy diệt.
“Bí kíp sinh tồn” đã trở thành hiện thực.
Nơi này là… “Nhà tù Ảo Ảnh”.
Tôi đã nuốt U Linh Tinh Thạch và trở thành một bóng ma trong chốc lát. Khi tôi biến thành bóng ma, tôi sẽ không bị các loài vật sống dưới lòng đất tấn công.
Phải, chính là thế.
Vậy ra… thế giới trông như thế này đây.
Khung cảnh xung quanh mờ ảo như thể tôi vừa chơi thuốc, không thể cảm nhận được dòng chảy thời gian. Tôi bắt đầu cảm thấy bứt rứt.
Chuyện gì đã xảy ra với Yoo Sangah, Lee Hyunsung và Jung Heewon? Tên khốn Junghyuk kia, hắn có giết Gilyoung không? Kịch bản thứ ba liệu có còn đang tiếp diễn? Nhỡ đâu lũ chuột đất vẫn còn lởn vởn xung quanh thì sao? Liệu đám groll quanh đây có xơi tái tôi không?
Nếu vậy…
…Anh.
…Làm ơn.
…Anh Dokja!
Nhiều giọng nói vụt qua đầu tôi.
[Kỹ năng đặc biệt “Ổn định” (Cấp 1) đã được kích hoạt.]
Phải rồi, đã đến lúc tôi quay trở lại.
Tôi thở mạnh ra. Có thứ gì đó mềm mại chạm vào má tôi.
“Anh Dokja!”
Màn sương mù dần tan đi và tầm nhìn của tôi lại trở nên rõ ràng. Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là khuôn mặt Yoo Sangah, rồi khuôn mặt lo lắng của Lee Hyunsung và Jung Heewon cũng xuất hiện.
“…Kịch bản thứ ba?”
“Đã kết thúc rồi, anh Dokja. Chúng ta đã thành công rồi. Chúng ta làm được rồi!”
…À ra thế. Chúng tôi đã thành công.
Nhìn các đồng đội đang phấn khích, tôi thử nhúc nhích người mình. Tôi đã giữ tư thế cứng đờ này suốt một ngày rồi, và cơ bắp của tôi chẳng chịu nghe lời gì cả.
“Còn quá sớm… để vui mừng.”
“Ơ?”
“Chỉ mới có một ngày trôi qua mà thôi. Hôm qua là ngày thứ ba…”
Lee Hyunsung vội vàng đỡ lấy tôi khi tôi vừa cố đứng dậy.
“Anh Dokja! Thế này không được đâu. Anh chưa ngủ được bao lâu cả.”
“Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ ba mươi phút sáng. Kịch bản thứ ba đã kết thúc được ba mươi phút.”
8:30… May mà thời gian chưa trôi qua mấy. Thế nhưng, có một khuôn mặt không thấy tung tích đâu cả.
“Gilyoung đâu rồi?”
“À, Gilyoung…”
Trước khi Jung Heewon đáp lại, tôi đã nhìn thấy ra Lee Gilyoung. Cách chỗ tôi vài mét, Yoo Junghyuk đang cùng Lee Jihye nhìn chằm chằm vào thằng bé.
…Khoan, Yoo Junghyuk đang làm gì vậy?
Lúc này, tôi chợt nhớ lại vẻ ngạc nhiên của Yoo Junghyuk trước đi khi nhìn thấy đồng đội của tôi. Đừng nói là hắn lại đang dùng “Con mắt của hiền giả” đấy nhé…?
“Nhóc đã lựa chọn… lúc nào? Chắc chắn là chưa từng… trước đây.”
Do tác dụng phụ của U Linh Tinh Thạch, tôi không nghe rõ Yoo Junghyuk đang nói cái gì. Sau đó Lee Gilyoung lên tiếng.
“Tiếc quá.”
“…Nhóc không đi theo ta thật à?”
“Dạ.”
“Nhóc sẽ trở nên mạnh hơn nhiều nếu đi cùng ta thay vì hắn. Nhóc vẫn không muốn à?”
“Vâng, em không đi theo anh đâu.”
“…Ngu ngốc.”
Yoo Junghyuk nhăn mặt và liếc sang chỗ tôi.
[Kỹ năng đặc biệt “Góc nhìn của độc giả toàn tri” (Bậc 2) đã được kích hoạt!]
[“…Gã may mắn. Thằng bé sẽ rất hữu ích, cho nên hãy ráng mà giữ nó ở lại lâu vào.”]
Tôi định nói gì đó, nhưng cơ thể tôi đã cạn kiệt năng lượng rồi.
“Anh Dokja!”
Lee Gilyoung phát hiện ra tôi đã tỉnh dậy và chạy về phía tôi, mắt tròn xoe. Suy nghĩ của Yoo Junghyuk vẫn còn văng vẳng trong đầu tôi.
[“Không còn thời gian để chần chừ thêm nữa. Mình phải hoàn tất việc tấn công trong hôm nay. Nếu không…”]
…Tấn công? Hắn đang nói về gì vậy?
Tôi phải suy nghĩ…
Khỉ thật, tôi mệt quá.
Khi tôi thả lỏng cơ thể, má tôi lại chạm phải cặp đùi mềm mại mà tôi đang gối đầu lên.
“Cô Yoo Sangah này…”
“V-Vâng!”
“Xin lỗi nhé, nhưng tôi phải ngủ thêm chút nữa…”
Rồi tôi chìm vào giấc ngủ. Đó là một giấc ngủ ngon không mộng mị.
Hai tiếng sau, tôi tỉnh dậy.
“Này, anh định ngủ đến khi nào nữa đây!”
Tôi tỉnh giấc trước một giọng to tiếng khó chịu, và cảm thấy thứ má mình đang áp vào dày và cứng hơn hẳn so với lúc trước.
“…A, anh Dokja tỉnh dậy rồi.”
Một đôi môi đang mỉm cười, Jung Heewon đang cúi xuống nhìn tôi.
“Tôi bảo Yoo Sangah đi nghỉ một chút. Hôm qua bọn tôi cũng chẳng ngủ được chút nào cả.”
Tôi ngoảnh đầu lại và thấy Yoo Sangah đang dựa vào tường mà ngủ. Jung Heewon bật cười.
“Cơ mà, đùi Lee Hyunsung có thoải mái không?”
Tôi lại xoay người và thấy Lee Hyunsung đang nhỏ cả dãi xuống.
“Sáng mai… sĩ quan trực ban sẽ thi hành nhiệm vụ…”
…Thảo nào tôi cứ cảm thấy kích cỡ cái “gối” không đúng cho lắm, thì ra là đùi của Lee Hyunsung. Nó có mùi như gối trong quân đội vậy.
“Anh Dokja…”
Tôi cảm thấy bụng mình như bị cái gì đè nặng lên, liền cúi xuống nhìn và thấy Lee Gilyoung đang cuộn người lại mà ngủ như một con mèo.
Ngay khi tôi cẩn thận nhổm người dậy, tôi nghe thấy giọng Bihyung vang lên.
“Haha, ngươi dậy chưa? Nhận tin nhắn đi này.”
Một loạt thông báo ùa vào trong tai tôi.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” rất buồn khi thấy sang chấn tâm lý của bạn.]
[Tinh tọa “Thâm Uyên Hắc Diễm Long” có hứng thú với quá khứ của bạn.]
[Tinh tọa “Mưu lược gia bí mật” đang tò mò về mẹ bạn.]
[Các tinh tọa đã tài trợ cho bạn 1800 xu.]
…Một lũ khốn nạn thích xem trộm quá khứ của người khác.
Nhưng chưa hết.
[Bạn đã sống sót qua một đêm ở Chungmuro mà không dùng đến Vùng Xanh.]
[Đã đạt thành tựu “Bình minh bất tận” ở ga Chungmuro!]
[Đã nhận 1,000 xu phần thưởng.]
[Số xu hiện có: 22,650 Xu]
Song, đây đúng là lượng xu mà tôi cần. Cả một đêm gian khổ đúng là không hề công cốc.
Jung Heewon ngáp dài và hỏi. “Hôm nay chúng ta nên làm gì đây? Hay lại như hôm qua…”
“Không, không phải hôm nay. Trò này chỉ xài được một lần duy nhất mà thôi.”
Tất nhiên, có thể hôm nay bọn tôi sẽ may mắn và tìm được Vùng Xanh phát sinh ngẫu nhiên. Nhưng xui thay, “Bí kíp sinh tồn” không hề miêu tả vị trí các Vùng Xanh vào ngày thứ tư.
“Vậy…”
Nét mặt Jung Heewon sa sầm xuống, nhưng đây lại là một nỗi lo không cần thiết.
“Hôm nay chúng ta sẽ kết thúc kịch bản thứ ba.”
“Hở?”
Tôi cẩn thận đặt Lee Gilyoung nằm xuống rồi vươn vai đứng dậy.
Đây không phải kế hoạch ban đầu, nhưng sau khi nghe suy nghĩ của Yoo Junghyuk, tôi không thể ngồi chờ được nữa. Hôm qua hắn buộc phải câu giờ, nhưng hôm nay là một câu chuyện khác.
“Tôi sẽ lôi bọn địa chủ ra ngoài.”
“…Nhưng bằng cách nào?”
Jung Heewon hỏi, và tôi nhìn sang Lee Hyunsung đang ngủ ngon lành.
“Phải dùng đến vũ khí bí mật mà tôi đã để dành thôi.”
Đã đến lúc Chungmuro đổi chủ rồi.