Dịch: Cá - Biên tập: Bút Lông
Ngay sau khi con dokkaebi biến mất, lập tức xuất hiện thương vong ở ga tàu tuyến 3.
Hiện tại, chỉ còn một phòng trống trên sân ga tuyến 3 này.
Ở tuyến 3 này không có ai thực sự mạnh, nên những kẻ yếu hơn chẳng thèm nhân nhượng gì mà lao vào tấn công lẫn nhau.
“Chết đi!” “Chết đi!”
[Kịch bản thứ ba sẽ được bắt đầu trong vòng 30 phút nữa.]
Mặc kệ những hỗn loạn xung quanh, tôi mở “Bí kíp sinh tồn” ra và lặng lẽ đọc lại. Có lẽ kịch bản hôm nay sẽ diễn ra như tôi dự tính. Để có thể sống sót, tôi không thể đọc sót một chữ nào được.
“Ngươi đang làm gì đấy?”
Giọng của Bihyung vang lên cùng lúc với tin nhắn thông báo từ phía các tinh tọa.
[Tinh tọa “Tù nhân của vòng Kim Cô” hiếu kỳ về việc bạn đang làm.]
Theo phản xạ, tôi nhanh chóng tắt di động đi. Nói mới nhớ, có một điều tôi chưa từng nghĩ tới cho đến thời điểm hiện tại. Vì sao các tinh tọa không phản ứng gì khi tôi đọc “Bí kíp sinh tồn”?
Trong “Bí kíp sinh tồn”, khi các tinh tọa phát hiện ra Yoo Junghyuk là một hồi quy giả, họ đã lên tiếng quan ngại về sự công bằng đối với khả năng đặc biệt này. Đáng ra họ phải phản ứng về thứ mà tôi đang đọc này chứ.
“Ngươi cứ nhìn cái màn hình trắng toát đó làm gì vậy? Các tinh tọa đang phát điên lên vì ngươi kìa!”
…Màn hình trắng?
Tôi mở điện thoại lên lần nữa. “Bí kíp sinh tồn” xuất hiện trên màn hình.
“Ngươi đang nói đến cái này ư?”
“Đúng vậy! Ngươi định làm gì với cái màn hình trắng trơn đó cơ chứ? Ngươi sẽ chết nếu cứ đứng im thế này đấy! Ha, không ngờ ta đã tin tưởng và kí hợp đồng với một người như ngươi…”
Tôi rùng mình.
Dokkaebi không thể nhìn thấy “văn bản” này. Nếu đến cả dokkaebi – những sinh vật tối cao điều hành hệ thống này – còn không thể nhìn thấy “Bí kíp sinh tồn”, thì những tinh tọa kia cũng vậy.
Vậy tác giả - người đã đưa văn bản “Bí kíp sinh tồn” cho tôi… Anh ta rốt cuộc là hiện thân của cái gì cơ chứ?
“Áaaaaaa!”
Một tiếng hét vang lên. Cuối cùng, chủ nhân của căn phòng trên sân ga tuyến 3 đã được định ra.
[Vùng xanh 1/1.]
“…Đừng có lại gần đây!”
Một cậu trai đang chĩa mũi dao về phía tôi. Ngạc nhiên thay, người thắng cuộc trong vụ hỗn chiến khi nãy lại chính là người đã dẫn đường cho chúng tôi lúc trước. Tôi vẫn chưa biết tên của cậu ta.
“Đừng lo, tôi không tranh chỗ của cậu đâu.”
Tôi lên tiếng cam đoan với cậu ta. Trong một khoảnh khắc tôi đã có suy nghĩ như vậy.
“Thật ấy hả? Trông ông chú có vẻ thoải mái đấy nhỉ? Chú muốn chết đấy à?”
Nghe cái giọng điệu này thì tôi chẳng cần quay lại cũng biết là ai đang nói.
“Trông em cũng có vẻ thoải mái lắm nhỉ.”
“Ồ, không ai dám tranh phòng với tôi đâu, tôi sẽ tiễn chúng xuống địa ngục nếu bọn chúng dám làm thế.”
Lee Jihye vung vẩy thanh kiếm màu xanh sẫm trong tay. Nếu chỉ nói đến kỹ năng cá nhân, không ai có thể sánh được với Lee Jihye ngoại trừ Yoo Junghyuk và những kẻ trong Liên Minh Địa Chủ. Lee Jihye nhìn tôi một cách cẩn trọng và mở miệng.
“Tôi không muốn ông chú chết đâu. Việc chú dám chống lại sư phụ tôi lúc trước khá là ấn tượng đấy.”
“Đừng lo, anh không chết được đâu. Không phải cứ không có phòng là sẽ phải chết.”
Điều đó là sự thật. Dù cho bạn không kiếm được căn phòng nào đi nữa, thì chưa chắc bạn đã chết. Chỉ 3 ngày trước thôi, đã có một nhân vật phi thường ở sân ga này đã chứng tỏ được điều đó.
Lee Jihye nheo mắt lại.
“Chú có biết mình đang nói gì không đấy?”
“Tất nhiên.”
“Chú à, chú có mạnh không? Mạnh như Sư phụ tôi ấy?”
Yoo Junghyuk bất ngờ xuất hiện đằng sau Lee Jihye.
“Im lặng và về phòng của nhóc đi.”
“Ah…Vâng, thưa Sư phụ.”
Lee Jihye tuân lệnh và nhanh chóng rời đi. Yoo Junghyuk quay về phía tôi.
“Anh định chiến đấu với bọn quái vật à?”
Tôi nhún vai.
“Anh sẽ chết. Và cả mấy kẻ đi theo anh cũng vậy.”
“Cứ để xem đã.”
Có một cảm xúc khó tả hiện lên trong đôi mắt của Yoo Junghyuk khi hắn liếc tôi lần cuối trước khi rời đi. Tôi không cần dùng “Góc nhìn của độc giả toàn tri” để hiểu ánh mắt đó. Không phải lúc nào cảm xúc cũng có thể thể hiện bằng ngôn từ.
[Kịch bản thứ ba sẽ được bắt đầu trong vòng 20 phút nữa.]
Tôi nghe thấy có tiếng người đang đi từ trên lầu xuống. Lee Hyunsung, Lee Gilyoung và Yoo Sangah… Dựa vào biểu cảm u ám trên gương mặt họ, thì có vẻ là kết quả đúng như những gì tôi dự đoán. Yoo Sangah buồn rầu mở miệng nói.
“Không… còn căn phòng nào cả…”
“Không sao. Nhưng cô Heewon đâu rồi?”
“Cô ấy đang cố thương lượng với những người ở lầu trên.”
Đúng lúc này, Jung Heewon nhảy xuống cùng với một tiếng hét giận dữ.
“Một đêm 2,000 xu? Giỡn mặt nhau đấy hả? Chả nhẽ tôi lại lên đập chúng nó một trận!”
Jung Heewon khịt mũi và nói.
“Anh Dokja. Anh biết tụi lầu trên nói gì không? Không…”
“Tăng giá phòng lên phải không?”
“Ủa… Anh đã biết rồi hả?”
Điều này dễ đoán thôi. Người thuê sẽ chết nếu không tìm được phòng trong vòng 20 phút tới. Bảo sao những địa chủ ở đây có thể dễ dàng đẩy giá phòng lên cao như vậy.
“Vậy anh Dokja có tìm được phòng trống nào không?”
“Không, tôi không tìm được.”
“A…”
Tôi nhìn kĩ những người đồng đội của mình. Cuối cùng thì thời điểm lựa chọn cũng đã tới.
“Tôi có hai cách.”
Ánh mắt họ sáng bừng lên khi nghe thấy lời này. Nhưng họ sẽ phải thất vọng ngay thôi.
“Cách đầu tiên rất dễ dàng và sẽ đảm bảo được rằng tất cả chúng ta sẽ sống.”
Jung Heewon nheo mắt lại.
“Bình thường mọi người hay chọn cách thứ hai cơ… Cách thứ hai là gì vậy?”
“Cách hai thì độ khó cao hơn. Có khả năng một vài người trong số chúng ta sẽ phải hi sinh.”
“Ơ… Cái này thì không được. Vậy đương nhiên tôi sẽ chọn cách đầu tiên rồi.”
“Những người khác nghĩ sao?”
Lee Hyunsung mở lời trước tiên.
“Cách đầu tiên sẽ tốt hơn nếu nó đảm bảo rằng tất cả chúng ta có thể sống sót.”
Lee Gilyoung gật đầu. Chỉ có Yoo Sangah là tỏ ra lưỡng lự.
“…Tôi nghe nội dung cụ thể của hai cách này trước được không?”
Tôi gật đầu và dẫn các thành viên trong nhóm của mình lên tầng để sang tuyến 4.
“Đây là cách đầu tiên.”
Bọn họ nhìn theo hướng mà tôi chỉ. Ở đó có một nhóm năm người gồm cả nam và nữ, ai nấy đều đang run lẩy bẩy vì lo sợ.
[Vùng Xanh 5/5.]
“Căn phòng họ đang chiếm giữ có tổng cộng năm chỗ trống, mà bọn họ cũng không mạnh cho lắm. Nếu chúng ta…”
“Từ từ đã, anh Dokja…”
“Đúng vậy, giết họ và chiếm lấy căn phòng này.”
Cả năm người kia đều run bắn lên vì khiếp sợ trước giọng điệu bình thản của tôi. Jung Heewon nhìn họ với ánh mắt phiền muộn.
“…Cách này thì có ai mà không biết cơ chứ?”
“Nếu anh đã nói vậy thì em sẽ làm theo.”
Lee Gilyoung mở miệng trước tiên.
“Không được! Gilyoung!”
Yoo Sangah túm lấy vai Gilyoung. Tôi cố tình tỏ vẻ bất cần.
“Họ cũng đã giết ai đó để chiếm được căn phòng này. Thực sự chúng ta sẽ không thể vượt qua các kịch bản trong tương lai nếu không giết người đâu.”
“Anh Dokja.” Jung Heewon ngắt lời tôi. “Lúc ở ga Geumho tôi đã giết người. Tôi giết những kẻ đó vì tôi muốn vậy và tôi không hối tiếc về hành động của mình. Nhưng...”
Nét mặt Jung Heewon trở nên đau đớn.
“Chỉ vì tôi là một kẻ sát nhân không có nghĩa rằng tôi muốn tiếp tục đi trên con đường đó. Tôi không muốn trở thành một con quái vật.”
“…”
“…Anh Dokja, tôi muốn biết cách thứ hai là gì.”
Trước câu hỏi của Lee Hyunsung, tôi nhắm mắt lại trong phút chốc.
“Tôi hiểu rồi.”
Đúng vậy, chỉ cần thế này là đủ.
“Hãy chọn cách thứ hai thôi.”
Khuôn mặt của các đồng đội tôi như sáng bừng lên. Thật ra, tôi đã quyết định dùng cách thứ hai ngay từ đầu rồi.
Giết người là một lựa chọn đơn giản để có thể sống sót, nhưng tôi không thể nào thu hút sự chú ý của các tinh tọa nếu chọn đi một con đường dễ dàng.
Tuy nhiên cách thứ hai đòi hỏi một sự quyết tâm cao. Không phải chỉ có tôi mà tất cả mọi người trong đội đều phải như vậy. Vậy nên tôi cần phải kiểm tra sự kiên định của họ, tôi cần phải biết suy nghĩ thật của họ là gì.
Jung Heewon phá lên cười.
“…Tôi biết ngay mà. Tại sao anh cứ phải nói vậy trong khi bản thân anh đã quyết định sẽ theo cách thứ hai cơ chứ?”
“Tôi thật sự không định thử mọi người. Dù mọi người có chọn cách nào thì tôi cũng sẽ tôn trọng quyết định đó.”
Tôi xoa đầu Lee Gilyoung, thằng bé ngước lên nhìn tôi với vẻ lo lắng. Yoo Sangah thở dài nói.
“Anh Dokja đùa ác quá đấy.”
“Xin lỗi vì tôi không phải là người tốt.”
“Vậy cách thứ hai là gì?”
“Chúng ta không cần phải giết ai với cách này. Nhưng cách này thật sự rất khó nhằn đấy.”
Trước giọng điệu nặng nề của tôi, nét mặt của tất cả mọi người trở nên quyết tâm.
“Nếu mọi người quyết định chọn phương thức thứ hai, xin chấp hành tuyệt đối sự chỉ dẫn của tôi một cách vô điều kiện. Xin mọi người hãy tin tôi kể cả khi lời tôi nói nghe điên rồ đến mức nào. Nếu chỉ một người trong số các bạn không tin tưởng tôi—”
“…”
“Chúng ta sẽ chết hết.”
Ai đó nuốt nước bọt. Tất cả các đội viên của tôi gật đầu gần như cùng lúc. Lee Hyunsung nói:
“Tôi tin tưởng anh Dokja. Tôi có thể sống được tới bây giờ đều là nhờ có anh.”
[Kịch bản thứ ba sẽ được bắt đầu trong vòng 5 phút nữa.]
“Vậy mọi người hãy đi theo tôi.”
Tôi di chuyển cùng với đồng đội của mình dọc theo tuyến đường ray số 3. Chúng tôi đi qua cánh cửa chắn đã hỏng và đứng trước lối ra vào đường hầm dẫn đến ga Euljiro-3.
Trong đường hầm tối tăm đó, tôi thấy một “Vùng Đỏ” sáng lên. Chắc hẳn đây là nơi những con quái vật được tạo ra. Chúng sẽ quét sạch tuyến 3 và di chuyển lên từng tầng cho đến mặt đất.
Lee Hyunsung hỏi tôi một cách lo lắng.
“…Vậy chúng ta sẽ chiến đấu với bọn quái vật ở đây ư?”
“Không, chúng ta sẽ không chiến đấu với ai cả. Nếu chúng ta đánh nhau với chúng, tất cả sẽ phải bỏ mạng.”
Chỉ có Yoo Junghyuk mới có thể đối phó được với những con quái vật khủng khiếp kia và sống sót tới bình minh mà không cần đến Vùng Xanh.
Lần này, Jung Heewon lên tiếng.
“…Vậy chúng ta sẽ chạy tới trường Dongguk à?”
“Việc đó là không thể. Một khi kịch bản này bắt đầu, chúng ta sẽ lãnh án tử ngay lập tức nếu rời khỏi Chungmuro.”
“Thế…”
“Chúng ta phải chia nhau ra hành động. Anh Lee Hyunsung, cô Yoo Sangah và cô Jung Heewon. Khi những con quái vật xuất hiện ở “Vùng Đỏ”, mọi người phải chạy thẳng về hướng đó ngay tức khắc.”
“…Hả?”
“Hiểu không? Cứ chạy thẳng về phía chúng. Ngay trước khi đụng độ với quái vật, hãy nhìn sang bức tường phía bên trái. Đến khi đó mọi người sẽ hiểu tôi nói gì.”
Có vẻ như cả nhóm đều không hiểu điều tôi muốn nói, nhưng đã quá muộn để giải thích cặn kẽ cho họ.
“Hãy cứ tin tưởng tôi, nếu không mọi người sẽ bỏ mạng đấy. Đừng quên nhìn sang bức tường bên trái.”
“Tôi hiểu rồi, anh Dokja.” Như thể đã hiểu ý tôi, Yoo Sangah nói.
“Đích thân tôi sẽ chỉ dẫn cho mọi người. Phải chạy ngay sau khi quái vật xuất hiện đấy.”
Tôi nhặt lên một viên đá và ném nó về phía đường hầm trước mặt. Viên đá lóe lên một tia lửa như thể nó đã va phải một vật cản nào đó rồi rơi xuống. Lee Hyunsung và Jung Heewon gật đầu ra hiệu rằng họ đã hiểu.
“Vậy còn anh Dokja thì sao?”
“Tôi sẽ tìm một cách khác cùng với Gilyoung”
Cách này sẽ không thể thành công được nếu như các đồng đội của tôi không hoàn toàn đặt lòng tin vào tôi. Ai có thể đi ngược với lẽ thường và chạy thẳng tới chỗ quái vật như muốn tự sát cơ chứ?
Nhưng giờ chỉ có thể trông chờ vào sự quyết tâm của họ.
[Kịch bản thứ ba bắt đầu!]
Trở lực chắn trước đường hầm dẫn đến ga Euljiro-3 biến mất.
“Chạy!”
Theo tiếng hét của tôi, ba người bọn họ lập tức xuất phát.
Gràoooo!
Bọn quái vật bắt đầu được sinh ra từ “Vùng Đỏ”. Đa số bọn chhúng đều là những con chuột đất cấp 9. Đằng sau lũ chuột là những sinh vật cấp 9 khác sinh sống dưới lòng đất, lũ “groll”.
Grừưưưư!
Đó là một con quái vật với một cái bờm đen có dáng dấp của một con gấu. Cặp sừng nhọn hoắt trên trán chúng mang đầy vẻ đe dọa.
Tôi có thể dễ dàng tiêu diệt một con quái vật. Nhưng số lượng của chúng mới là điều khiến tôi lo lắng. Từ “đông” không phải là một từ thích hợp để diễn tả số lượng quái vật đang lấp đầy đường hầm. Chúng tôi sẽ chết chắc nếu đối đầu với đám quái vật khủng khiếp này.
Khoảnh khắc Lee Hyunsung đối mặt với con groll đầu tiên, tôi hét lên.
“Đến lúc rồi!”
Yoo Sangah tìm thấy trước tiên - những viên gạch xanh lấp lánh khảm trên bức tường bên trái.
“A—!”
Bọn họ hiểu ngay. Giây phút khi Yoo Sangah chạm vào, bức tường phát ra ánh sáng chói lọi.
[Vùng Xanh 1/3.]
Jung Heewon nhanh nhẹn chạm tay vào bức tường đằng sau.
[Vùng Xanh 2/3]
Tuy nhiên, Lee Hyunsung đã bỏ lỡ mất thời cơ bởi lũ chuột đất đang bám dính trên chiếc khiên.
“Anh Hyunsung! Bắt lấy!”
Lee Hyunsung bắt lấy ‘sợi tơ’ mà Yoo Sangah ném tới. Hai cô gái hợp sức kéo Lee Hyunsung vượt qua lũ quái vật, thành công chạm vào bức tường.
[Vùng Xanh 3/3.]
Tốt lắm.
Gràooooo!
Lũ quái vật nhìn chằm chằm bọn họ đầy thù hận, nhưng một khi họ đã vào được Vùng Xanh, không một con quái vật nào có thể tấn công họ được nữa.
“Anh Dokja!”
Yoo Sangah hét lên gọi tôi, nhưng tôi không có thời gian để quay đầu lại. Tôi cõng Gilyoung trên lưng, nhanh chóng bỏ chạy.
[…Trong kịch bản thứ ba, có một vài Vùng Xanh ẩn. Chúng chỉ có thể được kích hoạt trên những khoảng tường nhất định và sẽ không xuất hiện nếu kịch bản chưa bắt đầu… Ngẫm kĩ ra, thì chỉ có con người mới tưởng rằng khái niệm “Vùng Xanh” là để chỉ một căn “phòng”.]
Trong “Bí kíp sinh tồn”, Yoo Junghyuk đã phải trải qua một số lần hồi quy mới phát hiện ra những Vùng Xanh ẩn ở Chungmuro.
Ở sảnh của tuyến ga số 3, có hai Vùng Xanh như thế.
Chíttt!
Một số con chuột đất đang đuổi theo tôi sát nút đã kịp cắn vài phát vào đùi tôi. Vết cắn không nghiêm trọng lắm do chỉ số sức mạnh của tôi khá cao, nhưng nhiều vết cắn nhỏ cộng lại cũng có thể gây tổn thương nghiêm trọng.
Xoẹt!
Trong lúc bám trên lưng tôi, Lee Gilyoung cũng góp sức bằng cách tiêu diệt vài con chuột đất bằng thứ vũ khí cùn của mình, nhưng hành động này cũng không giúp sức được nhiều khi số lượng chuột đất đang đuổi theo tôi quá khủng khiếp. Hơn nữa, tốc độ của lũ groll cũng rất nhanh.
Cách chỗ tôi khoảng chục mét, cậu nhóc dẫn đường ban đầu đang giương mắt nhìn tôi với vẻ khiếp sợ.
[Vùng Xanh 1/1.]
Chỉ trong chớp mắt, trong đầu tôi chợt lóe lên một suy nghĩ hèn hạ, chỉ một chút xíu nữa thôi là tôi lựa chọn con đường dễ dàng hơn để sống sót.
“Hahahaha! Một cảnh tượng thú vị đấy nhỉ! Ta có nên đưa ra một hình phạt giống như hôm qua cho thêm phần kịch tính không?”
Một con dokkaebi lên tiếng, kèm theo đó là một thông báo từ hệ thống.
[Một hình phạt đã được thêm vào trong kịch bản này.]
[Một số Vùng Xanh sẽ bị loại bỏ.]
“K-Không! Áaaaaaaaaaa!”
Những tiếng hét thất thanh vang lên khắp nhà ga Chungmuro. Tiếng hét gần tôi nhất là từ cậu nhóc dẫn đường lúc đầu.
Chít chít chít!
“Áaaaaaaaa!”
Ngay khi Vùng Xanh biến mất, thân hình nhỏ bé của cậu ta lập tức bị lũ chuột đất xâu xé thành trăm mảnh.
Sự hi sinh của cậu ta đã giúp tôi kéo dài thêm chút thời gian để chạy tới hành lang phía trước. Tuy vậy, sự xuất hiện của đám quái vật đằng sau cánh cửa kính vỡ đã chắn ngang lối đi này.
Tôi giấu Lee Gilyoung ra phía sau mình và rút Tín Niệm Bất Diệt ra. Lưỡi kiếm Bạch Thanh Cương Khí nhanh chóng đẩy lùi lũ quái vật đang tiến công.
Nhưng số lượng quái vật không hề giảm đi chút nào. Vậy mới thấy, kẻ đã lựa chọn chiến đấu với lũ quái vật này tới tận lúc bình minh - Yoo Junghyuk - mới là một con quái vật thực sự. Tôi không chắc bản thân mình có thể làm được điều đó, kể cả khi tôi dồn hết số xu mình có vào việc nâng cấp chỉ số.
Lúc này, Gilyoung mở miệng nói.
“Anh à, thật ra…”
“Đừng nói gì bây giờ, anh đang bận.”
“Anh có thể bỏ lại em mà.”
“…Cái gì?”
“Em thực sự không hiểu anh. Tại sao anh lại lựa chọn việc giúp đỡ em, anh Hyunsung và cả hai chị nữa? Nếu anh đi một mình, anh sẽ sống sót dễ dàng hơn nhiều.”
Ngay cả khi đang phải đối mặt với cái chết, mà thằng bé có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy. Có vẻ như tinh thần của thằng nhóc đã bỏ cuộc hẳn rồi.
“Ừ, em nói đúng.” Lại thêm một con chuột đất nữa chém lìa đầu mà bỏ mạng. “Đúng là sống sót một mình thì có vẻ thoải mái hơn đấy, nhưng…”
Tại sao tôi lại hành động như thế này nhỉ? Nếu có ai đó hỏi tôi, tôi cũng không thể giải thích được. Nhưng có một điều mà tôi chắc chắn.
“Anh đã đọc một câu chuyện có diễn biến như vậy và kết truyện không được tốt đẹp cho lắm.”
“Hả?”
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này rồi, nhưng tôi không phải nhân vật chính. Tôi sẽ không trở thành anh hùng hay một đấng cứu thế vạn năng. Thế nhưng…
Đôi mắt của Lee Gilyoung run lên, tôi nhấc thằng bé lên lưng mình và nói tiếp.
“Bám chắc vào.”
Tôi sẽ không để Lee Gilyoung phải chết. Ít nhất là không phải hôm nay.