Dịch: Luna - Biên tập: Earlpanda
Một lát sau, chúng tôi đến trước cửa “bí cảnh” ẩn nằm ở tầng hầm B1. Tôi ở phía sau Lee Jihye, Lee Gilyoung và Jung Heewon, vừa đi vừa dán mắt vào màn hình điện thoại.
[...Yoo Junghyuk tỉnh lại giữa cơn đau đầu như búa bổ.
“Bỏ qua kiếp này vậy.”
Thế là lần hồi quy thứ 8 của Yoo Junghyuk chấm dứt tại đó. 」
Không thể nào. Chuyện này vẫn chưa xảy ra mà.
...Đậu má nó chứ, tại sao thằng chả lại làm như vậy trong khi đây mới chỉ là lần hồi quy thứ 3? Nếu hắn ta hành động thận trọng như vòng hồi quy thứ 2 thì kiểu gì cũng yên ổn qua được các kịch bản ở trung kỳ đến hậu kỳ cơ mà.
Tôi ngẩng lên thì thấy Jung Heewon đang nhìn mình.
“Anh Dokja, anh đang xem gì vậy?”
“...À thì, tôi xem lịch ấy mà… Tình hình bây giờ khiến tôi thấy mất cảm giác về thời gian.”
Thật lòng mà nói tôi nghĩ xem lịch có khi còn đỡ chán hơn. Đôi khi tôi cũng tự hỏi không hiểu sao mình có thể đọc hết bộ tiểu thuyết này nữa.
Jung Heewon nhìn tôi đầy ngờ vực, sau đó quay sang hỏi Lee Jihye.
“Vậy… em bảo tên em là Jihye nhỉ? Em cũng dùng kiếm à?”
“Dạ. Em thích kiếm lắm.”
“Chuẩn nè, xài kiếm là sướng nhất luôn. Em cũng biết hàng ghê.”
“...Chị cũng thấy thế à?”
Jung Heewon mỉm cười xem xét thanh kiếm của Lee Jihye. Trông nó rõ là vừa bóng bẩy vừa sắc bén. Chắc là quà Yoo Junghyuk tặng.
“Thanh kiếm của em trông ngon lành quá.”
“À, Sư phụ cho em đó. Còn chị…?”
“Của chị… ầy, chị… chị cũng thích con dao chị đang xài lắm.”
Jung Heewon nhìn thanh kiếm cùi bắp được chế từ sừng groll của mình rồi lại lén lút liếc nhìn thanh kiếm đeo bên hông Lee Jihye.
Rõ ràng tôi không hề làm gì sai mà chẳng hiểu sao trông cảnh này tôi vẫn thấy tội lỗi kiểu gì ấy. Không biết làm sao, tôi đành phải kéo Lee Jihye ra để “đỡ đạn”.
“Này, sao nhóc chịu nói chuyện với chị Heewon mà lại bơ phớt anh thế hả?”
“Thì tại… tôi hơi yếu lòng trước các chị gái ấy mà.”
Lee Jihye lúng túng đáp. Chắc Jung Heewon thấy dáng vẻ này của Lee Jihye đáng yêu quá, liền túm lấy con nhỏ mà vò đầu. Có lẽ vì cùng có kỹ năng “Diệt Quỷ” nên hai người họ dễ thân nhau. Lee Jihye mãi mới thoát được khỏi Jung Heewon rồi hỏi tôi.
“À đúng rồi, sao ông lại muốn cứu Sư phụ tôi?”
“Vì bọn tôi là chiến hữu chí cốt.”
“Phét lác.”
“Vì hắn hữu dụng, được chưa?”
“Giờ thì giọng điệu ông giống hệt như Sư phụ vậy.”
[Tinh tọa “Mưu lược gia bí mật” đang tò mò về ý đồ của bạn.]
Ngẫm ra cũng phải, không chỉ riêng Lee Jihye mà cả các tinh tọa cũng bị tôi làm cho bối rối lắm đây. Yoo Junghyuk là kẻ chỉ nhăm nhe làm thịt tôi ngay khi có cơ hội, vậy mà tôi lại vội vàng đi cứu hắn như vậy. Người ta thấy lạ lùng cũng phải thôi.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” vui mừng trước khao khát cảm hóa và cứu độ người đồng đội sa ngã của bạn.]
[Đã nhận được 100 xu tài trợ.]
Bà chị nghĩ nhiều rồi, “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” à… Trái ngược với kỳ vọng của Tổng lãnh thiên thần Uriel, tôi cứu Yoo Junghyuk hoàn toàn là vì lý do hết sức cá nhân.
Đó là, để ngăn hắn “hồi quy” sau khi chết.
Hồi quy sau cái chết. Nghe hấp dẫn thật đấy. Yoo Junghyuk sở hữu tinh ấn “Hồi quy” cho phép hắn ta quay trở về thời điểm bắt đầu sau mỗi lần tử vong. Nhân vật chính đúng là nhân vật chính, kỹ năng gì mà cứ như tool hack vậy.
Vấn đề ở chỗ, năng lực này sẽ khiến những nhân vật xung quanh hắn ta phải nhức đầu.
[Vậy, thế giới sẽ ra sao sau khi anh hồi quy?]
Một nhân vật phụ nào đó đã hỏi Yoo Junghyuk như vậy vào thời điểm số lần hồi quy của anh ta đã lên đến hai chữ số. Tôi không nhớ tên nhân vật đó là gì nữa, nhưng vẫn nhớ như in câu trả lời của Yoo Junghyuk.
[...Tôi cũng không biết. Tôi chỉ chọn con đường nào có nhiều người sống sót nhất mà thôi.]
Câu trả lời nghe có vẻ thuyết phục, nhưng thực ra Yoo Junghyuk cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với thế giới bị hắn từ bỏ. Trên thực tế, cho đến giờ “Bí kíp sinh tồn” vẫn chưa đề cập đến bất kỳ một lý thuyết cụ thể nào về số phận của thế giới sau cái chết của hắn.
Dù là lý thuyết khoa học hay chỉ là phép thuật màu mè, cũng đều không có.
Chính vì vậy mà tôi mới cảm thấy bất an. Thế giới sẽ ra sao sau khi hồi quy giả biến mất?
Liệu thế giới đó có “reset” lại cùng với hồi quy giả hay không? Hay một nhánh của vũ trụ song song sẽ được tách ra? Nếu là trường hợp thứ hai thì còn may, còn nếu là trường hợp thứ nhất thì sự tồn tại của tôi liệu sẽ…
“Anh ơi?”
“Sao vậy nhóc?”
Lee Gilyoung nhìn tôi với ánh mắt lo âu, cậu nhóc túm chặt lấy gấu áo tôi.
“Hình như mình đến nơi rồi?”
[Bạn đang tiếp cận khu vực bên ngoài kịch bản chơi. Chú ý, không được rời khỏi phạm vi của kịch bản.]
Thông báo trên hiện ra. Không có gì đáng lo ngại cả, bởi vì bí cảnh của Chungmuro vẫn được coi là “trong phạm vi kịch bản”.
Sau một khúc rẽ, cửa ra số 1 xuất hiện. Lối vào bí cảnh hiện ra trong bóng tối âm u toát lên một điềm không lành.
[Bạn đã tìm thấy bí cảnh ẩn!]
[Bí cảnh ẩn này đã được một người khác khám phá ra trước. Bạn không được nhận thưởng thành tựu người đầu tiên khám phá ra bí cảnh ẩn.]
[Kịch bản ẩn mới đã được mở ra!]
+
[Kịch bản ẩn – “Bí cảnh Rạp chiếu phim.”]
Phân loại: Ẩn.
Độ khó: A-.
Điều kiện thông qua: Đánh bại chủ nhân Rạp chiếu phim.
Thời gian: Không giới hạn.
Phần thưởng: 4000 xu.
Thất bại: ---
+
Lee Jihye kinh ngạc lùi lại, tỏ vẻ do dự.
“…Gì thế này? Bí cảnh Rạp chiếu phim?”
Lee Gilyoung cũng có vẻ giật mình. Chậc, chắc đây là lần đầu tiên hai đứa gặp một kịch bản ẩn như thế này. Jung Heewon nói.
“Dùng rạp chiếu bóng làm bí cảnh à… cũng khá lãng mạn đấy.”
Lãng mạn ấy à? Chẳng qua là vì cô ấy chưa biết đến sự đáng sợ của rạp chiếu phim mà thôi. Chúng tôi liền bước vào bên trong. Xuất hiện trước mắt chúng tôi là sảnh chờ quen thuộc của một rạp chiếu phim multiplex bình thường.
[Bạn đã tiến vào Bí cảnh Rạp chiếu phim.]
Chúng tôi hồi hộp bước vào, nhưng hóa ra bên trong rạp lại vắng tanh vắng ngắt. Nơi này là một khu phức hợp gồm có chín tầng, từ tầng hầm B1 đến tầng 8.
“Anh ơi, sao mấy tấm áp-phích này lại bị xé hết cả? Ai lại làm thế bao giờ nhỉ?”
“Anh cũng không biết nữa.”
Nói vậy chứ thực ra tôi biết hết.
Trọng điểm của bí cảnh Rạp chiếu phim nằm ở chính những tấm áp-phích này. Có lẽ Yoo Junghyuk dần tiến lên lầu bằng cách càn quét toàn bộ các tấm áp-phích ở mỗi tầng, mục tiêu của hắn là cày sạch tất cả các phần thưởng trong bí cảnh này.
Ngoài những tấm áp-phích bị xé nát ra thì không có gì khác lạ ở hầm B1 cả. Nơi này chẳng còn vật phẩm gì, cũng không có quái vật nào cả, chỉ có mỗi cái thang máy hỏng đã bị đập long cả cửa nằm chỏng chơ trong góc.
Lee Jihye hỏi.
“Bí cảnh gì mà trống trơn vậy?”
“Cứ lên trên rồi thế nào cũng sẽ có.”
“…Ông biết cái gì rồi phải không?”
“Biết chút chút thôi.”
“Bằng cách nào? Này ông chú, ông đáng nghi lắm đấy nhé. Có phải ông trùng sinh sang kiếp thứ hai phải không?”
Sư phụ nhóc thì có ấy. Chỉ có điều là hắn ta đã sống lại những ba lần rồi.
Thế rồi Jung Heewon bảo: “Bởi vì nhà bảo trợ của anh Dokja là Cung Duệ đấy.”
“…Thật á?”
Tôi lờ đám con gái đang tám chuyện đi và tìm cách di chuyển lên tầng trệt. Bỗng nhiên Lee Gilyoung túm lấy tôi. Con gián trên đầu cậu nhóc chạy qua chạy lại rất kích động. Lee Jihye rút kiếm ra gần như ngay đúng lúc tôi giơ tay bịt miệng con nhóc.
“Suỵt, có người theo tụi mình.”
Tôi nín thở lắng nghe một loạt những tiếng động nhỏ vang lên. Ở ngay trên tầng. Vậy… ở phía sảnh chờ à? Ban đầu tôi còn tưởng đó là Yoo Junghyuk, nhưng rồi tôi nhận ra đây không phải giọng hắn.
“…Mày chắc không? Ở đây… có cả đống thứ đây này.”
“Chắc như bắp luôn. Tao mua thông tin này hết 1,000 xu đấy.”
“Mua ở chỗ đám Ngôn sứ ấy hả?”
“Chứ đâu nữa. Bọn đấy tởm thì tởm thật nhưng về tin tức thì đâu ra đấy.”
Tôi nghe thấy tiếng người trò truyện. Chúng tôi lên tầng theo đường thang cuốn, tiến dần về phía đám người kia. Hình như có một nhóm bốn người đang tập trung ở sảnh tầng 1.
Lee Jihye thì thào: “Bọn quái nào đây? Tôi chưa thấy đám này ở Chungmuro bao giờ.”
“Chắc bọn chúng đi vào từ cổng phụ ở tầng trệt.”
“Tầng trệt bị sương độc bao trùm rồi cơ mà? Với cả, kịch bản…”
“Mỗi ga sẽ có những loại kịch bản khác nhau và tốc độ cũng khác nhau. Chắc bọn chúng đã hoàn thành kịch bản nhanh hơn ga chúng ta. Với cả, nhiễm chút độc nhẹ thì chỉ cần ăn thịt sinh vật dưới đất là khỏi.”
Tôi nói vậy, nhưng chính tôi cũng có những băn khoăn nhất định.
“Ngôn sứ” ư?
Không có bất cứ thông tin gì về bọn này trong các kiếp của Yoo Junghyuk. Ở thời điểm này, đáng lẽ ra chỉ có tôi và Yoo Junghyuk mới biết đến bí cảnh ẩn này thôi chứ.
Điều gì đã tạo nên biến số này? Khỏi phải nói, tôi nhất định phải làm cho ra ngô ra khoai vụ này mới được.
“Thế thì đi vào thôi.”
Trong lúc nhóm người kia đang nói chuyện, một luồng sáng đèn pha màu xanh từ trên cao rọi xuống đầu chúng. Bọn chúng bị ánh sáng chói lòa bao phủ rồi biến mất.
“…Bọn chúng bị sao vậy?”
Jung Heewon hỏi nhưng tôi không trả lời. Thay vào đó, tôi chăm chú kiểm tra các tấm áp-phích dán trên tường. Tấm này bị xé rồi, tấm kia cũng vậy… Đi đến cuối bức tường, tôi thấy chỉ còn một tấm áp-phích là chưa bị xé. Tôi bèn đọc thông tin ghi trên đó.
Steven Spielberg, Samuel L. Jackson, Jeff Goldblum…
Tên Yoo Junghyuk chết tiệt này… Hắn chừa riêng bộ phim này thôi ấy hả? Đúng là lần hồi quy thứ 3 có khác.
Đúng lúc ấy, ánh đèn lại vụt sáng, lần này chiếu thẳng vào chúng tôi. Lee Jihye và Lee Gilyoung giật mình lùi lại, nhưng vẫn không sao thoát khỏi ánh sáng.
Tôi hỏi Jung Heewon: “Cô Heewon có thích xem phim không?”
“Có chứ. Còn anh?”
“Có lẽ kể từ hôm nay cô sẽ ghét xem phim đấy.”
“Ý anh là sa…”
[Bạn đã bị đèn chiếu rọi trúng.]
[Bắt đầu chiếu phim.]
Khung cảnh xung quanh bắt đầu chậm rãi biến hóa. Bởi vì đây không phải là ảo ảnh đơn thuần nên “Bức tường thứ tư” không được kích hoạt như những lần trước. Sàn nhà trải thảm cũ phủ đầy bụi biến thành bụi cây xanh, trong khi quầy thu ngân và quầy bỏng ngô cũng hóa thành rừng nhiệt đới tươi tốt. Trần nhà trở thành nền trời mênh mông trong vắt không một gợn mây. Lee Jihye lẩm bẩm.
“Trời đất, đây là chỗ quái nào vậy?”
Lee Jihye hét lên, chém phầm phập vào các bụi cây xung quanh, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Lee Gilyoung thì bắt đầu lùng tìm côn trùng với vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Tôi thử chạm vào cây cối xung quanh mình, vỏ cây cứng và ẩm ướt. Nơi này đã thực sự đã biến thành rừng nhiệt đới ẩm thuộc Đại Trung sinh, khung cảnh này chân thực hơn hẳn “Nhà tù Ảo Ảnh” của lũ Spectre. Đây chính là sức mạnh của Chủ nhân rạp chiếu phim – trùm cuối ngụ trên tầng 8 của bí cảnh này.
“Chúng ta đang ở trong bộ phim.”
“…Ôi những thứ nhảm nhí lại hóa thành hiện thực này.”
Tiểu thuyết mà còn thành hiện thực được, thì có lý do gì mà phim ảnh không thành hiện thực được cơ chứ.
Jung Heewon là người có khả năng thích ứng nhanh, chẳng mấy chốc cô nàng đã chấp nhận tình cảnh hiện tại.
“Này ông chú, đây là phim gì vậy?”
“Chờ tí biết ngay.”
“…Ông cứ nói thẳng toẹt đi không được à? Này khoan đã, thằng nhóc kia đang làm gì vậy…?”
Ngay lúc ấy, trong bụi cây có thứ gì đó động đậy rồi chồm ra trước mặt Lee Gilyoung. Đó là một con côn trùng trông rất giống con bọ ngựa, nhưng dài gần 40cm. Lee Jihye sợ hết hồn, gào lên.
“Này nhóc! Lùi lại!”
Nhưng phản ứng của Lee Gilyoung lại bình thản cực kỳ.
“Không phải bọ ngựa đâu, đây là giống Titanoptera thuộc Kỷ Tam Điệp.”
“Cái gì cơ?”
Lee Gilyoung chìa tay về phía con Titano. Con bọ cũng không né tránh, trong chốc lát, cả Lee Gilyoung và con bọ đều được một luồng sáng xanh bao bọc.
Lee Jihye ngớ người ra nhìn cảnh ấy.
“Đây… chuyện gì xảy ra?”
“Fabre đấy.”
Thật may là tôi đưa cả Lee Gilyoung theo. Năng lực của cậu nhóc có lẽ sẽ giúp chúng tôi qua ải này dễ dàng hơn.
Con bọ ngựa khổng lồ mấp máy cái miệng to tướng của mình, rồi Lee Gilyoung gật đầu. Tôi không hiểu lắm nhưng có vẻ như chúng đang trò chuyện với nhau. Một lát sau, khuôn mặt Lee Gilyoung tái đi.
…Có gì không ổn à?
Lee Gilyoung vội vàng quay về phía tôi.
“Anh!”
Ngay khi cậu bé cất tiếng thì đất bằng dậy sóng. Hình như có thứ gì đó đang tiến dần đến nơi này với tốc độ chóng mặt, san bằng cả đám cây cọ cao lớn.
Gràooooooooooo!
Qua rừng cây, chúng tôi trông thấy cái mõm nhầy nhụa máu của một con bò sát khổng lồ. Đằng trước nó là một toán người bầm dập, mình mẩy đầm đìa máu đang vắt chân lên cổ chạy. Đó chính là nhóm người đã vào cảnh phim trước chúng tôi.
“Ọeeeeee!”
“C-cứu tôi với!”
Lee Jihye lùi lại rồi bảo Jung Heewon.
“Em biết đây là phim gì rồi.”
“…Chị cũng vậy.”
Trước mặt chúng tôi chính là kẻ săn mồi đứng đầu thời Đại Trung sinh, với thân hình cao hơn chục mét được bao phủ bởi các bó cơ mạnh mẽ và lớp da cứng chắc.
Con quái vật này vừa nhìn liền biết là thuộc loại quái vật cấp 7. Mới ở tầng 1 của bí cảnh mà đã phải đối mặt với thứ này thì đúng là độ khó cấp địa ngục. Thế nhưng tim tôi lại đập bình bịch vì hưng phấn, bởi lẽ bí cảnh càng khó thì phần thưởng lại càng xịn.
Tôi rút kiếm và nói: “Chuẩn bị chiến đấu.”
Có lẽ Yoo Junghyuk bỏ qua bộ phim này là vì nội dung phim. Phần thưởng chính của bí cảnh Rạp chiếu phim thường có liên quan đến nội dung chính của bộ phim được giải quyết. Chắc Yoo Junghyuk nghĩ rằng một bộ phim liên quan đến khủng long thì phần thưởng cũng vớ vẩn thôi. Ai mà ngờ được đấy.
Trong bộ phim này ẩn giấu một phần thưởng cực kỳ quan trọng.
“…Đùa à? Ông tính chiến với con đó ấy hả?”
“Phải hạ được nó thì mới thoát khỏi đây được.”
“Thoát ra?”
“Phim này cũng khá dài. Chắc em quên rồi chứ gì?”
Con khủng long bạo chúa đang nhanh chóng đến gần. Đằng sau nó là phòng thí nghiệm trung tâm của hòn đảo này, trên sân thượng của phòng thí nghiệm đang đậu một chiếc trực thăng thoát hiểm.
Đây là một bộ phim được sản xuất bởi Chủ nhân của bí cảnh Rạp chiếu phim.
Vì vậy, chỉ có duy nhất một cách để thoát khỏi nơi này.
“Cùng chuẩn bị một cái kết đỉnh cao cho bộ phim này nào.”