Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 177

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7504

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 33

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 265

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 191

Phần 1 - Độc giả Toàn tri - 038 - Tập 9: Mola Mola toàn tri (3).

Dịch: Lily - Biên tập: Earlpanda

[Tinh tọa “Mưu lược gia bí mật” thích thú trước trò lừa đảo vô liêm sỉ của bạn.]

[Tinh tọa thích ăn mảnh đã tài trợ 200 xu.]

Người thắng cuộc trong trò Búa Bao Kéo được quyết định một cách chóng vánh. Khuôn mặt Lee Gilyoung hơi ửng lên, còn Jung Heewon trông hài lòng thấy rõ. Lee Ji-hye ngồi phịch xuống đất với vẻ đầy thất vọng.

 “...Thật là lố bịch!”

Tiếc thay, do tôi không thể đọc được suy nghĩ của Lee Gilyoung nên đã thua mất hai ống thuốc vào tay thằng bé.

 “Anh không cần phải chia cho em đâu...”

 “Cứ cầm lấy đi.”

Nhìn đi, thằng bé dễ thương biết mấy. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Lee Gilyoung.

Ngoài ra, tôi còn đưa hai ống Thuốc nâng cao Thể chất cho Jung Heewon. Jung Heewon nhận lấy chúng với một nụ cười.

“Cảm ơn anh. Trước giờ tôi cứ chật vật mãi vì thể lực của mình kém quá.”

Người duy nhất không nhận được ống thuốc nào là Lee Jihye.

“Sao có chuyện ông thắng tôi những 18 trên tổng số 20 lần cơ chứ? Ông chơi xấu chứ gì?”

“Anh vốn rất giỏi trò Búa Bao Kéo mà.”

“Chắc là ông có cách nào đó đọc suy nghĩ người khác chứ gì? Đừng thế chứ, cho tôi một ống thôi...”

“Đi mà đòi Yoo Junghyuk ấy.”

Tôi mặc xác cặp mắt rưng rưng của Lee Jihye và thản nhiên gói ghém đống thuốc lại ngay trước mặt con nhỏ. Jung Heewon vỗ vai Lee Jihye, trong khi ánh mắt vẫn dán chặt vào thanh kiếm sáng loáng treo bên hông con nhỏ.

“Em gái à, thế giới này phải công bằng chứ.”

Phạch phạch phạch. Tiếng cánh quạt trực thăng xoay đều vang lên. Lee Gilyoung nhìn hòn đảo khủng long đang trôi dần về phía xa và hỏi.

“Anh ơi, em mang nó lên tầng tiếp theo nhé?”

Con bọ ngựa khổng lồ vẫn đang ngồi chễm chệ trên đùi Lee Gilyoung và nói chuyện với thằng bé. Có lẽ để tỏ ra thân thiết, nó cọ râu mình vào cằm Lee Gilyoung.

“Tiếc là không được đâu.”

Lee Gilyoung ủ rũ ôm chặt con bọ ngựa đầy luyến tiếc.

“...Tạm biệt, Titano.”

Kréc.

Thằng bé thậm chí còn đặt tên cho con bọ ngựa nữa. Tiếc rằng, những con quái vật được tạo ra trong bí cảnh Rạp chiếu phim không thể di chuyển sang các tầng khác. Song, vật phẩm thì có thể, ví dụ như những ống thuốc tăng chỉ số tôi vừa kiếm được ban nãy, và cả vật tôi đang cầm trên tay lúc này.

[DNA của Khủng Long Bạo Chúa.]

Ống thuốc nhỏ vàng óng này là lý do tiên quyết khiến tôi chọn bộ phim này. Đó là vật phẩm có tác dụng nâng cao toàn bộ chỉ số tổng quát lên 10 cấp trong vòng 30 phút sau khi sử dụng. Mặc dù nó có nhược điểm là chỉ có thể sử dụng trong bí cảnh Rạp chiếu phim này thôi, song tôi sẽ không thể đột phá được tầng cuối cùng của bí cảnh này nếu không có nó.

Đặc biệt là nếu Yoo Junghyuk rơi vào tình huống tồi tệ nhất mà tôi đã dự tính đến.

Con bọ ngựa khổng lồ được Lee Gilyoung thả ra bay lên trời rồi biến mất. Màn trời tối đen bắt đầu sụp xuống.

[Đã đạt đến “Danh đề cuối phim” đầu tiên.]

[Diễn viên chính: Kim Dokja, Jung Heewon, Lee Jihye, Lee Gilyoung.]

[Đã nhận được 500 xu cát-xê.]

Sau khi tỉnh lại, trong cơn choáng váng, chúng tôi thấy mình đã trở về tầng trệt. Tấm áp-phích dán trên tường của bộ phim bọn tôi vừa thoát khỏi đã bị xé đi. Đó là bằng chứng cho thấy bọn tôi đã phá đảo bộ phim đó. Lee Ji-hye cằn nhằn.

 “Còn bao nhiêu tầng như thế này nữa vậy?”

 “Có lẽ đa số các bộ phim đều đã được Yoo Junghyuk phá đảo hết rồi nên hẳn là chúng ta sẽ lên tầng nhanh hơn em nghĩ đấy.”

Bọn tôi đi thẳng lên tầng hai bằng thang cuốn. Từ tầng hai trở đi, phần lớn không gian được dành cho các phòng chiếu lớn nên hành lang trở nên hẹp hơn hẳn. Jung Hee-won lên tiếng hỏi.

 “Không có gì thay đổi à?”

Dù bọn tôi có chờ lâu đến mấy, cảnh tượng ở tầng hai vẫn không thay đổi tí gì. Không có ống kính nào xuất hiện, và không hề có đoạn phim nào được trình chiếu. Quan sát kỹ hớn, chúng tôi mới thấy tất cả các tấm áp-phích ở đây đều đã bị xé rách.

Lee Ji-hye đã nhận ra điều gì đó.

 “Vậy là chỉ có những bộ phim có tấm áp-phích còn nguyên thì mới chiếu thôi nhỉ?”

Tôi kiểm tra từng tấm áp-phích một.

“Pacific Rim” của đạo diễn Guillermo del Toro… Đó là một bộ phim có robot khổng lồ choảng nhau cực hoành tráng? Tiếc quá. Nếu nó vẫn còn nguyên vẹn thì hẳn là tôi đã chiếm được phần thưởng phá đảo là “Găng tay gia cố” hay gì đó tương tự rồi.

“Inception” của đạo diễn Christopher Nolan... Tôi mừng là áp-phích phim này đã bị xé.

 “Chậc, tôi lại muốn xem phim này cơ.”

Tôi nhìn tấm áp-phích mà Lee Ji-hye đang trầm trồ.

 “Em thích siêu anh hùng à?”

 “Vâng.”

 “May đấy. Nếu nó còn nguyên thì từ nay về sau em sẽ ghét cay ghét đắng nó cho mà xem.”

“...Cũng phải.”

Bởi vì, trên tấm áp-phích rách đó, một gã khổng lồ xanh lè đang rống vào mặt bọn tôi. Chúng tôi đi thẳng lên tầng ba.

“Ở đây cũng được dọn sạch rồi.”

Toàn bộ áp-phích trên tầng ba cũng đã bị xé hết. Có vẻ như Yoo Junghyuk rất tận tâm càn quét phó bản đây. Nhưng cũng may, bởi tầng ba có rất nhiều phim kinh dị khá nguy hiểm.

 “Final Destination” của đạo diễn James Wang… Ôi tên khốn Yoo Junghyuk đó, làm sao mà hắn vượt qua được ải này nhỉ? Đó là một bộ phim hủy diệt đấy.

“Đúng là chúng ta lên tầng nhanh hơn tôi nghĩ thật đấy!”

Không được lạc quan như Jung Heewon, cứ mỗi lần lên một tầng cao hơn là tôi lại bồn chồn lo lắng. Bí cảnh Rạp chiếu phim này đòi hỏi kha khá may mắn để phá đảo bởi vì không phải bộ phim nào cũng được miêu tả trong “Bí kíp sinh tồn”. Yoo Junghyuk không hề càn quét hết toàn bộ số áp-phích.

Ngay khi bọn tôi lên đến tầng bốn, thông báo từ hệ thống vang lên.

[Bạn đã tiến vào tầng thứ tư.]

Không chừa chút thời gian nào để tôi kịp tìm tấm áp phích còn nguyên, ánh đèn pha đã rọi thẳng xuống. Jung Heewon chắp tay lại và cầu nguyện.

 “Làm ơn đừng là phim ma…”

Tôi quay sang nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu, bởi hành vi này không giống Jung Heewon tôi biết chút nào. Cô ấy liền giải thích.

“Bởi vì anh không thể chém chết ma bằng kiếm được.”

...Thì ra là vậy.

[Bắt đầu chiếu phim.]

Một tiếng “Soạt” vang lên, khung cảnh xung quanh lập tức thay đổi, và khi mở mắt ra, chúng tôi thấy mình đang đứng trên mũi một con tàu, cảm nhận một luồng gió biển phả vào mặt.

“Đây là…?”

Tôi nếm được vị mặn của muối biển trong miệng, và chân trời mênh mông rộng mở ngay trước mắt. Cảnh đại dương mênh mông tráng lệ đến nỗi khiến tôi phải mê mẩn. Hồi trước, hầu như ngày nào tôi cũng phải tăng ca ở công ty, nên đã nhiều năm rồi tôi không được đi du lịch đâu cả.

 “Đây là phim gì thế?”

Bên cạnh tôi, Jung Heewon đang mặc một chiếc váy bồng xòe dài chấm gót.

Tiếng đàn violin của dàn nhạc réo rắt cùng tiếng người ồn ào phấn khích vọng ra từ trong khoang tàu. Một bầu không khí vô cùng lãng mạn đối với một cảnh phim …

Ồ, ra là bộ phim này.

Rồi sau đó, giọng Lee Jihye vang lên.

“Ặc, sao tự dưng tăng tốc vậy...”

Ngoảnh lại nhìn, tôi thấy Lee Jihye đang ói mửa liên tục. Jung Heewon vội chạy sang vỗ vỗ lưng con nhỏ. Sau khi nôn khan một lúc lâu, Lee Jihye nức nở kêu lên.

“Ôi trời ơi, say sóng quá đi mất.”

“Không sao, cứ nôn ra đi.”

...Trước kia tôi cũng từng băn khoăn về việc này. Không hiểu sao Trung Võ Công lại chọn Lee Jihye trong khi con nhỏ say sóng thậm tệ. Không, tôi biết nguyên nhân do đã đọc trong truyện, nhưng tôi chỉ không muốn biết mà thôi.

“Mà chị này... Hình như đây là bộ phim đó hả? Cái phim có con tàu đắm ấy.”

 “Có vẻ là vậy.”

 “Vậy… Có lẽ nào, chị là ‘Kate Winslet’?”

Lee Jihye nhìn bộ váy mà Jung Heewon đang mặc với vẻ ghen tị, rồi lại quay ngoắt sang lườm tôi.

 “Vậy ông chú là… DiCaprio à? Ọeeeee!”

Thấy con nhỏ vừa phát biểu câu đó vừa ói mửa liên tục, không hiểu sao tôi thấy hơi quạu một chút. Đúng lúc này, Lee Gilyoung xuất hiện từ phía sau tôi.

 “Anh ơi!”

Lee Gilyoung đang khoác cho một bộ cánh xịn sò vô cùng chải chuốt. Hình như bộ cánh này có gì đó quen quen…

Dù sao thì cả nhóm cũng đã tập trung đông đủ.

 “Chúng ta không có nhiều thời gian, phải nhanh chóng tính xem kết phim như thế nào thôi.”

Con tàu sẽ bắt đầu chìm dần. Xui xẻo thay, giải pháp để vượt qua bộ phim này lại không hề xuất hiện trong “Bí kíp sinh tồn”.

Làm sao để phá đảo được phim “Titanic” bây giờ? Chiến đấu với đại dương à?

Lee Jihye là người đầu tiên đưa ra ý kiến.

“Đằng nào thì thuyền cũng chìm, hay là mình đánh đắm nó luôn đi?”

“Thế thì hơi…”

Thật nan giải. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu đây là một bộ phim với một nhân vật phản diện cụ thể cần phải đánh bại.

“Mình phải tìm ra và tiêu diệt nhân vật phản diện.”

Đó là ý kiến của Lee Gilyoung. Tôi không biết là bộ phim này có một nhân vật phản diện rõ ràng cơ đấy, nhưng vì chính tôi cũng không nghĩ ra được giải pháp nào khác, nên tôi quyết định làm theo ý này trước.

“Vậy mình đi xử lý kẻ thủ ác thôi.”

Chúng tôi bắt đầu di chuyển. Cơ mà ai mới là nhân vật phản diện trong phim này ấy nhỉ? Nhớ lần cuối tôi xem “Titanic”…

Song tôi chẳng cần phải lo lắng gì, bởi nhân vật phản diện lại tự dẫn xác đến tìm bọn tôi. Một người đàn ông tóc đen trong bộ tux thẳng thớm và gọn gàng đang nhìn về hướng này.

“Jack Dawson!”

Khoan đã, Jack Dawson... Vai diễn của DiCaprio á?

Nhưng tên kia lại không hề nhìn tôi.

“Em á?”

...Chẳng lẽ thằng bé mới là DiCaprio? Tôi thở dài, nhìn Lee Gilyoung.

Một lúc sau, bọn tôi đã bắt cóc và trói gô kẻ-được-cho-là-nhân-vật-phản-diện của phim “Titanic” lại, song Chủ nhân rạp chiếu phim lại không hề có phản ứng gì. Có vẻ như bắt cóc không phải là giải pháp đúng đắn…

Tôi chần chừ giây lát rồi mở miệng.

“Vậy…”

“Mình giết quách hắn đi.”

Lee Jihye đạp tên kia một cú rồi rút xoẹt kiếm ra, chỉ thẳng vào mặt gã. Gã đàn ông lập tức quýnh lên giãy dụa kịch liệt trong khi bị dây thừng trói chặt.

 “Chủ nhân cái rạp này là một tên tâm thần mà nhỉ? Vậy thì chẳng phải mình cứ thế giết sạch đám người này là xong xuôi rồi?”

Thực lòng thì tôi cũng đã nghĩ thế. Không, không chỉ nghĩ, tôi chắc chắn đây chính là đáp án đúng.

Trong nguyên tác “Bí kíp sinh tồn”, đó cũng là giải pháp để kết thúc một bộ phim có nội dung tương tự. Song, sau khi quan sát gã đàn ông đang hoảng loạn vì sợ hãi kia, Jung Heewon bỗng nói một câu khiến tôi bất ngờ.

“Nhưng mà… anh ta nhìn như người thật ấy.”

“...Hả?”

“Đây chỉ là một bộ phim, nhưng anh ta trông giống hệt như người thật vậy.”

Thật đáng ngạc nhiên khi Jung Heewon nói vậy, trong khi chỉ mới vài ngày trước chính cô ấy đã quét sạch những tên thủ ác một cách gọn ghẽ. Song, cũng như Jung Heewon đã nói, trở thành một kẻ giết người không đồng nghĩa với muốn trở thành một con quái vật.

Lee Ji-hye lên tiếng.

“Chị, giờ là lúc để nói mấy lời sướt mướt này à? Vậy chị không muốn giết hắn?”

“Không, không phải thế…”

“Cứu người là chuyện tốt, nhưng nếu không giết gã này, bọn mình sẽ chết hết ráo. Chúng ta chắc chắn là người sống sờ sờ ra đó rồi, nhưng hắn ta chỉ là một ‘nhân vật’ mà thôi!”

Nhân vật…

Trong giây lát, tôi ngẩn người ra trước lời này của Lee Jihye.

Jung Heewon ngẩng lên: “...Vậy à?”

“Kể cả nếu như gã này là ‘người thật’, hắn ta vẫn là một kẻ xấu! Giết người xấu thì có gì sai trái chứ?”

Có lẽ Lee Ji-hye nói đúng. Gã đàn ông này là kẻ “phản diện” của kịch bản và chắc chắn sẽ làm nhiều chuyện xấu. Vậy nên, có giết gã cũng chẳng sao cả. Nhưng nực cười thay, đây chính là logic mà Yoo Junghyuk thường hay áp dụng trong “Bí kíp sinh tồn”.

Ngay khi tôi định mở miệng nói, Lee Jihye bật phắt dậy và vung kiếm lên.

 “Thế thì sao chứ? Sư phụ rất có thể đang hấp hối luôn rồi!”

Lưỡi kiếm cắm xuống và xuyên qua lồng ngực gã đàn ông kia. Máu bắn ra từ vết thương trông chân thật đến nỗi tưởng như chắc chắn không thể là hàng giả được. Rồi một thông báo hệ thống vang lên.

[Chủ nhân rạp chiếu phim hài lòng với kết thúc mới được sửa đổi của bộ phim.]

[Đường lên tầng tiếp theo đã được mở ra ở đuôi tàu.]

 “Thấy chưa, em làm đúng mà?”

Lee Jihye reo lên đầy phấn khích.

Phải, rõ ràng đó không phải là đáp án sai. Chủ nhân rạp chiếu phim đã công nhận kết thúc này, và các tinh tọa sẽ tài trợ xu cho chúng tôi. Với số xu ấy, bọn tôi sẽ sống sót.

Đó chính là cách để sinh tồn trong một thế giới bị hủy diệt.

[Đã đạt đến “Danh đề cuối phim” thứ hai.]

[Diễn viên chính: Kim Dokja, Jung Heewon, Lee Jihye, Lee Gilyoung.]

[Đã nhận được 500 xu cát-xê.]

Do không nhận được vật phẩm thưởng nào từ phim “Titanic”, chúng tôi đi thẳng lên tầng kế tiếp theo chỉ dẫn của thông báo từ hệ thống.

[Bạn đã tiến vào Phòng thưởng tại tầng thứ năm.]

Sau khi trèo lên thang cuốn, cuối cùng cũng đến “Phòng thưởng”.

“Phòng thưởng? Liệu chỗ này có phim kinh dị không nhỉ?”

“Tôi nghĩ đây là sảnh trưng bày, nơi người ta dùng để trưng bày những đạo cụ trong phim.”

Thực ra tôi biết rõ điều này, nhưng tôi lại giả ngu thêm lần nữa.

Đủ các loại đạo cụ đóng phim được bày biện trong các tủ kính: Phụ kiện và trang phục của các nhân vật chính trong nhiều bộ phim khác nhau…

Điểm thú vị nằm ở chỗ, chúng không chỉ đơn thuần là “đạo cụ”.

Jung Heewon tiến lại gần một tủ kính và hô lên.

“Ôi trời ạ, nhìn thanh kiếm này này!”

 [Mikazuki Munechika – Bản sao]: Kiếm hạng A.

Tôi gật đầu với Jung Heewon. Hai mắt cô ấy sáng bừng lên khi ngắm nghía thanh kiếm trong tủ kính.

“Cuối cùng thì cô cũng có một thanh kiếm tốt rồi, cô Heewon.”

“Oa…”

Chỉ nhìn thoáng thôi cũng có thể thấy đó là một thanh kiếm khá xịn. Nó không hề thua kém thanh kiếm của Lee Jihye chút nào, và tất nhiên thanh kiếm mài tạm từ sừng groll trước đây so ra chẳng là cái đinh gì cả.

Jung Hee-won ướm thử thanh kiếm trong tay và chém vài đường vào không khí.

“Tuyệt vời! Đã nhẹ lại còn cầm rất chắc tay nữa!”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Jung Heewon vui vẻ như thế.

[Nhân vật “Jung Heewon” biết ơn bạn sâu sắc.]

Không có chi.

Mục tiêu chính của tôi khi vào bí cảnh Rạp chiếu phim chính là những phần thưởng ở tầng năm này. Bí cảnh này là nơi phù hợp để cày vật phẩm cho cả nhóm vào giai đoạn ban đầu. Đặc biệt là người vốn không có vũ khí như Jung Heewon sẽ trở nên mạnh hơn gấp bội với mấy món này.

[Vật phẩm thưởng có giới hạn 2 món/người.]

Tuy những món này chỉ là đạo cụ quay phim chứ không phải thánh tích thực thụ, chúng vẫn là hàng sao y bản chính, mang đầy đủ đặc trưng của vật phẩm gốc. Ở những kịch bản đầu tiên, vật phẩm hạng A kiểu này chẳng khác gì bật cheat.

Nhân tiện, có vẻ như Yoo Junghyuk đã đi qua nơi này rồi. Hai vật phẩm trong phòng đã bị lấy mất.

“Mọi người tự chọn thứ gì mình muốn đi. Lưu ý là mỗi người chỉ được nhặt hai món thôi nên nhớ chọn cẩn thận đấy.”

Tôi nhờ Jung Heewon chọn một vật phẩm phù hợp với Yoo Sangah, còn tôi tự tìm đồ cho Lee Hyunsung. Tôi vừa thấy một món trông khá hữu dụng.

[Khiên của Hercules - Bản sao]: Khiên hạng A.

Được lắm… Đúng là đồ tốt. Cái khiên này xịn hơn hẳn Khiên Thép Cổ. Nghĩ đến đôi mắt sáng bừng và sự trung thành mà Lee Hyunsung dành cho tôi mà tôi cảm thấy tự hào vô cùng.

Lee Jihye – cô nàng tự nhận mình là fan của dòng phim siêu anh hùng - đang cố gắng lôi một vật phẩm nằm trong góc phòng ra.

“Chậc, sao lại khó thế này?”

Tôi lại gần nhìn thử, thì ra là nó.

[Mjolnir - Bản sao]: Búa hạng A.

Cây búa của thần sấm Thor. Nếu là thánh tích hàng xịn thì món này khủng bố lắm... Do bản gốc vốn ghê gớm nên chất lượng của bản sao cũng không kém cạnh tí nào.

Tôi đứng xem Lee Jihye mắm môi mắm lợi lôi kéo cây búa mà không làm nó nhúc nhích được tí nào.

“Chẳng phải chỉ có người đặc biệt mới nhấc nó lên được hay sao?”

“Khỉ thật, chẳng lẽ tôi lại không đặc biệt?”

Đúng lúc này, Lee Gilyoung bỗng dưng xuất hiện từ phía sau bọn tôi và với lấy Mjolnir.

“Ê nhóc! Cái này là của chị…”

Lee Gilyoung nắm lấy cán búa Mjolnir và nhấc lên dễ như bỡn. Thằng bé vung cây búa lên vài lần rồi quay sang hỏi tôi.

“Anh ơi, em lấy nó nhé?”

“Ừ, nó có vẻ hợp với em đấy.”

Mặt Lee Jihye lại dài thuỗn ra.

“Tại sao chỉ có mình tôi là xui xẻo như vậy hả...”

Tôi mặc xác con nhỏ và soát một lượt số vật phẩm còn lại. Để xem còn cái gì nào.

[Giáp ngoại trang cường hóa – Bản sao]: Giáp hạng A.

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, nên tốt hơn hết là cứ gia cố thêm phần giáp phòng thủ của mình cái đã. Khi tôi vừa khoác bộ đồ lên, ống tay và chân tự động thít lại vừa khớp với vóc người tôi.

[Sát thương nhận phải từ bên ngoài sẽ giảm xuống 10%.]

[Khả năng phát hiện kẻ địch đã được cải thiện.]

[Bạn có thể di chuyển nhanh nhẹn hơn trước đây.]

Tôi thấy hơi bức bối một chút, nhưng thế này vẫn tốt hơn là không có gì, nhất là khi nghĩ đến những trận chiến sắp tới.

Giờ thì phần chuẩn bị đã xong xuôi hết rồi.

Có thể thấy bí cảnh này không thay đổi quá nhiều so với trong truyện, nên chắc chắn là Yoo Junghyuk vẫn còn sống. Nếu chúng tôi vượt qua tầng 6 nhanh nhất có thể, thì có lẽ sẽ đuổi kịp hắn tại tầng 7, hoặc tệ nhất là gặp được hắn ở tầng 8 khi đang đánh boss. Ít nhất thì hắn vẫn còn sống là được rồi.

Giờ thì, đi tóm cổ quý ngài hồi quy giả của chúng ta về thôi nhỉ?