Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

1 3

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

5 2

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

(Đang ra)

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

냥둘러치기

Hành trình của ông chú với 30 năm kinh nghiệm làm ma pháp thiếu nữ

5 92

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

20 3

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

(Đang ra)

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Liễu ngạn hoa hựu minh

Đứng trước ngã rẽ cuộc đời, Trần Hán Thăng cũng đang do dự, liệu nên đi theo lối cũ để trở thành triệu phú, hay là cố gắng hết mình, thêm vài con số 0 vào sau khối tài sản cá nhân, đồng thời thay đổi

20 1

Full - Chương 85: Tôi không phải là Tống Từ

Chương 85: Tôi không phải là Tống Từ

Minh Trứ nói thẳng: “Cậu có thể thử xem.”

Khúc Tiểu Nguyên: “Cậu kiêu ngạo thật đấy!”

Minh Trứ: “Cũng không phải lần đầu cậu nói thế.”

Khúc Tiểu Nguyên: “Sao tự nhiên lại hẹn tôi gặp mặt?”

Nói xong, cô thấy thiếu niên tóc bạc mắt tím kia bỗng trầm ngâm, một tay chống cằm, suy nghĩ mười mấy giây rồi nói:

“Tôi đang nghĩ nên nói thế nào mới khiến cậu hài lòng, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.”

Khúc Tiểu Nguyên nhìn mặt cậu ta, lập tức nổi cáu: “Nên cậu dứt khoát khỏi cần ứng phó luôn?”

“Thật ra là vì tôi cứ bị ba mẹ bắt đi xem mắt, phiền chết được, nên tôi nghĩ hay là tìm một bạn gái giả, nói với họ là tôi có bạn gái rồi. Trong game cậu luôn rất nghĩa khí, tôi tin cậu sẽ giúp tôi chuyện này.” Minh Trứ nói.

Khúc Tiểu Nguyên: “Xem mắt? Cậu mới năm nhất mà?”

Minh Trứ nói: “Con nhà nghèo phải sớm tự lập.”

Khúc Tiểu Nguyên: “Thái tử Tống thị lại là con nhà nghèo à?”

Minh Trứ: “Nghèo đến mức chỉ còn mỗi tiền.”

Khúc Tiểu Nguyên ôm ngực, bỗng nhiên thấy tay mình ngứa ngáy, rất muốn đánh người thì phải làm sao?

Minh Trứ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, hỏi với vẻ giễu cợt: “Cậu sẽ giúp tôi chuyện này chứ?”

Khúc Tiểu Nguyên nhìn vào mắt cậu ta, má ửng hồng: “Được thôi, đưa tiền là được. Một lần mười triệu.”

Minh Trứ gật đầu: “Giá này cũng không đắt.”

Khúc Tiểu Nguyên ngẩn người: “……”

Cô ra giá thấp quá rồi!!

Đột nhiên cô để ý đến vẻ mặt trêu chọc của đối phương, mới ý thức được mình bị đùa giỡn, cô tức đến mức đập bàn: “Cậu đùa tôi!”

Minh Trứ nói: “Tôi không có, cùng lắm là đặt lịch trước thôi. Bây giờ họ chưa giục, chờ đến Tết kiểu gì cũng lải nhải, đến lúc đó cậu đừng từ chối đấy.”

Khúc Tiểu Nguyên đảo mắt nhìn quanh, thấy mấy cô gái đang lén nhìn cậu ta, cô lạnh lùng nói: “Lạc Đại chắc có cả đống cô gái theo đuổi cậu, tìm một người làm bình phong đâu khó?”

Minh Trứ: “Cậu có nghe câu ‘ném bánh bao cho chó’ chưa?”

Khúc Tiểu Nguyên tỏ vẻ nghi hoặc.

Chỉ thấy thiếu niên tóc bạc mắt tím nói: “Tôi nhờ mấy cô ấy giả làm bạn gái, chẳng phải là ném bánh bao cho chó sao?”

Khúc Tiểu Nguyên: “……”

Câu này cô thật sự không phản bác nổi.

Khúc Tiểu Nguyên nói: “Cậu sợ họ dây dưa với cậu, vậy cậu không sợ tôi…”

Nói đến đây, mặt cô bắt đầu nóng lên.

Minh Trứ nói:

“Tôi thấy chắc cậu chẳng ưa tôi đâu, dù gì cậu cũng từng nói tôi tính tình vừa thối vừa cứng, lại còn kiêu căng ngạo mạn, độc mồm độc miệng. Ngông cuồng như thế, có hội bảo vệ động vật nào nhận tôi không? Nếu không phải cậu không biết địa chỉ nhà tôi, chắc đã đến đánh chết tôi rồi. Loại người tồi tệ như tôi, đáng sống cô đơn cả đời, mà cậu tốt bụng nhất là chịu nghe tôi nói chuyện.”

Khúc Tiểu Nguyên: “……”

Chẳng phải đây là những lời cô mắng cậu ta tuần trước sao? Tên này vậy mà nhớ kỹ thế à?

Khúc Tiểu Nguyên: “Tôi mắng cậu mà cậu nhớ rõ thế, cậu đúng là nhỏ mọn thật đấy?”

Minh Trứ mặt không cảm xúc nói: “Tôi chỉ là trí nhớ tốt thôi.”

Khúc Tiểu Nguyên tức đến trừng mắt nhìn cậu ta, phải làm sao đây? Thật muốn, thật muốn, thật muốn đánh chết cậu ta! Rõ ràng là cùng một gương mặt, sao bây giờ lại trông đáng đánh đến thế?

Khúc Tiểu Nguyên nắm chặt tay, gắng gượng đè nén cơn bốc đồng muốn dùng bạo lực.

Minh Trứ nhìn bộ dạng cô trừng mắt với mình, ngoài mặt thì bình thản nhưng trong lòng lại rất khoái chí. Cậu bất chợt nói:

“Đây là lần đầu tôi đến F thị, cậu có muốn làm tròn nghĩa vụ chủ nhà không?”

Khúc Tiểu Nguyên nghe vậy liền hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

Minh Trứ nói: “Đương nhiên là để cậu sắp xếp rồi.”

Khúc Tiểu Nguyên nhìn chiếc xe thể thao màu trắng đỗ ven đường, lần trước Tống Từ không lái xe này, cô hỏi Minh Trứ: “Đó là xe của cậu?”

Minh Trứ gật đầu.

Khúc Tiểu Nguyên cầm túi đứng dậy, cười nói: “F thị chỗ nào vui nhất, tôi rành nhất!”

Minh Trứ nhìn chiếc túi của cô, kiểu dáng y như cái mà hôm đó cậu thấy trong biệt thự của Đường Thi, cả mấy con búp bê treo túi cũng giống hệt. Theo lời Đường Lâm nói, quan hệ giữa Đường Thi và cậu ấy, nhà cậu ấy không biết. Vậy sao túi của Khúc Tiểu Nguyên lại ở biệt thự của Đường Thi?

Minh Trứ đứng dậy cùng Khúc Tiểu Nguyên rời đi. Trong thời gian tiếp theo, cậu không cố ý chọc giận Khúc Tiểu Nguyên nữa, rất phối hợp cùng cô ăn uống vui chơi. Cô dẫn cậu tham quan mấy danh lam nổi tiếng, ăn vặt khắp phố ẩm thực, rồi còn đến công viên giải trí.

Đang lúc Khúc Tiểu Nguyên chơi rất hăng, Minh Trứ bỗng hỏi:

“Cậu từng đến đây với Đường Thi chưa?”

Khúc Tiểu Nguyên theo phản xạ trả lời: “Chưa, Đường Thi cô ấy…”

Cô lập tức bịt miệng.

Mắt trợn to nhìn Minh Trứ.

Toang rồi!

Khi đóng vai Đường Lâm hay Đường Thi, cô luôn giữ tinh thần cực kỳ tập trung, chưa từng lộ sơ hở. Nhưng khi là chính mình, cô thả lỏng tinh thần, lại bị Minh Trứ cố ý dẫn dắt gợi chuyện, vô thức trả lời câu hỏi.

Ánh mắt Minh Trứ sắc bén như dao, cậu nhìn cô nói: “Trước đây cậu hỏi tôi người có năng lực dị biệt hiếm thấy nhất tôi từng gặp là ai đúng không? Giờ tôi nói cho cậu biết, chính là người có thể tự do chuyển đổi giới tính, ví dụ như anh họ Đường Lâm của cậu.”

Khúc Tiểu Nguyên tái mặt kinh hoàng. Hắn… hắn biết rồi? Hắn làm sao biết được?

Minh Trứ ban đầu chỉ là suy đoán, một ý tưởng táo bạo thôi, nhưng vừa thấy vẻ mặt này của Khúc Tiểu Nguyên, cậu đã chắc chắn phán đoán của mình đúng.

Thật thú vị quá đi mất!

Dù đã đoán ra, nhưng vẫn khiến cậu chấn động.

Đường Lâm vậy mà giống hệt cô em họ, có thể tự do chuyển đổi giới tính. Dị năng cấp siêu S – Đường Thi, kỳ thực là một thanh niên không có dị năng. Bảo sao chính phủ các nước và các thế lực lớn điều tra nát cũng không tìm được thân phận của Đường Thi.

Minh Hi còn lo thân phận Tống Từ của mình bị lộ, hóa ra Đường Lâm cũng y như cô.

Hai người này, thật là một cặp hoàn hảo.

Trán Khúc Tiểu Nguyên túa mồ hôi lạnh:

Phải làm sao? Phải làm sao bây giờ? Giờ nên làm gì mới được?

“Cậu là dị năng giả phức hợp đúng không? Trong đó có một năng lực là hóa thân thành người khác. Hôm đó tôi thấy Đường Thi đầu tiên, là cậu đúng không?” Minh Trứ hỏi.

Khúc Tiểu Nguyên nhìn cậu ta tiến từng bước, bản thân thì không kìm được lùi dần về sau, lùi đến khi lưng chạm phải bức tường.

Hai người bọn họ đang ở trong mê cung của công viên giải trí.

Chỉ có hai người.

Nhìn thiếu niên tóc bạc mắt tím ép sát, Khúc Tiểu Nguyên mồ hôi lạnh túa ra như tắm: “Cái đó… cậu… cậu nói gì vậy? Tôi… tôi không hiểu gì hết.”

Minh Trứ nói: “Cậu hiểu.”

Khúc Tiểu Nguyên: “Tôi không hiểu.”

Minh Trứ: “Cậu hiểu. Đến nước này còn cần giấu nữa sao?”

Một bàn tay trắng trẻo thon dài đặt lên tường.

Thiếu niên tóc bạc mắt tím một tay chống tường, bao vây cô gái tóc dài màu vải lanh vào góc tường. Khúc Tiểu Nguyên tiếp tục đổ mồ hôi lạnh.

Bị một mỹ thiếu niên kabe-don thì đúng là khá lãng mạn, nhưng trong tình huống này thì không nha? Làm sao đây? Làm sao đây? Lộ rồi, lộ rồi, biết ăn nói sao với anh họ bây giờ!!!

Minh Trứ nhìn gương mặt biến sắc của cô, nói: “Tôi có chuyện muốn thẳng thắn với cậu.”

Thẳng thắn?

Khúc Tiểu Nguyên nghi hoặc nhìn cậu ta.

Minh Trứ bỏ tay đang chống tường xuống, đứng thẳng người, lùi lại một bước. Cậu nói: “Tôi không phải là Tống Từ.”

Khúc Tiểu Nguyên: “……???”

Trong ánh mắt sững sờ của Khúc Tiểu Nguyên, thiếu niên tóc bạc mắt tím trước mặt biến thành một thanh niên tóc vàng nhạt.