Chương 84: Tôi là anh trai song sinh của Tống Từ
Tuy hiện giờ cậu ta mang gương mặt của Tống Từ, nhưng không cố tình bắt chước tính cách hay thần thái của Tống Từ.
Vì thế Khúc Tiểu Nguyên nhìn thiếu niên tuấn tú ngồi đối diện, trong lòng lại càng thêm nghi hoặc. Tống Từ mà cô từng gặp hôm ấy, nụ cười ấm áp như gió xuân, ngũ quan thanh thoát, ôn nhuận như ngọc.
Còn người trước mặt cô đây… toàn thân đều tỏa ra khí tức “người lạ miễn đến gần”. Đôi mắt tím violet kia sắc bén như ánh nhìn chim ưng, khiến mấy cô gái xung quanh muốn bắt chuyện cũng chột dạ mà lùi bước.
Cô phục vụ trẻ tuổi rảo bước đến nhận món, hưng phấn ra mặt, nhưng chỉ vừa chạm vào ánh mắt của cậu ta, lập tức đỏ mặt cúi đầu, không dám nhìn thêm lần nào, lí nhí hỏi:
“Khách… khách muốn gọi gì ạ?”
Minh Trứ liếc nhìn Khúc Tiểu Nguyên:
“Cậu hay tới đây, quen thuộc hơn tôi. Gọi giúp tôi đi.”
Khúc Tiểu Nguyên cầm lấy thực đơn, liếc nhìn một lượt rồi nói:
“Cho cậu ấy một ly hồng trà, thêm một phần bánh mousse.”
“Vâng, xin chờ một chút ạ.”
Cô phục vụ cúi đầu lui xuống.
Khúc Tiểu Nguyên nhìn gương mặt hoàn mỹ của thiếu niên tóc bạc, nghiêng đầu hỏi:
“Sao cậu biết tôi hay đến chỗ này?”
Minh Trứ đáp:
“Vì cậu chọn chỗ này để gặp mặt. Dù sao chỉ mới nói chuyện trên mạng, ai biết đối phương có phải biến thái không. Hẹn ở nơi quen thuộc sẽ thấy an toàn hơn.”
Khúc Tiểu Nguyên nghẹn họng:
“...”
Tuy cô có cảm tình với A Ly, cũng thích khuôn mặt của Tống Từ, nhưng nói không có chút cảnh giác nào thì cũng không thật.
Cô khẽ ho một tiếng rồi nói:
“Chữ 'biến thái' là cậu nói đó nha, tôi không nói đâu.”
Nói xong, cô bật cười, rồi tự giới thiệu:
“Tôi tên thật là Khúc Tiểu Nguyên, còn cậu?”
Minh Trứ đáp:
“Tống Từ.”
Khúc Tiểu Nguyên nghe vậy liền hỏi lại:
“Cậu thật sự là Tống Từ, chứ không phải anh trai sinh đôi của Tống Từ đấy chứ?”
Minh Trứ trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực vừa đúng mức:
“Sao cậu nghĩ tôi có anh em sinh đôi?”
Khúc Tiểu Nguyên đáp:
“Thật ra tôi là em họ của Đường Lâm, từng nghe anh họ nhắc đến cậu. Tôi còn xem ảnh cậu, xem cả video cậu nhảy với Đường Thi nữa.”
Minh Trứ giả bộ kinh ngạc:
“Hóa ra cậu là em họ của Đường Lâm.”
“Ừm ừm.” Khúc Tiểu Nguyên nâng ly nước nóng, gật đầu như gà mổ thóc, biểu cảm cực kỳ đáng yêu.
Cô nhìn Minh Trứ:
“Anh họ tôi nói Tống Từ thân thiện gần gũi, ôn hòa lễ độ, còn cậu...”
Cô đánh giá cậu thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới, nhớ đến phong cách chua ngoa trong game:
“Không giống chút nào cả.”
Minh Trứ khẽ nói:
“Vậy để tôi giới thiệu lại. Tôi là Sở Từ, anh trai sinh đôi của Tống Từ.”
Khúc Tiểu Nguyên:
“… Nếu cậu chịu đổi nét mặt một chút thì tôi sẽ tin.”
Dùng cái giọng nhàn nhạt vô cảm, nét mặt lạnh như tiền để nói ra câu đó, rõ ràng là đang đùa giỡn cô. Tên này, đến cả đùa cũng tiếc biểu cảm.
Minh Trứ nhìn cô:
“Mỗi người đều có nhiều mặt, không có gì kỳ lạ cả.”
Khúc Tiểu Nguyên tạm thời chấp nhận lời giải thích này, hỏi tiếp:
“Vậy mặt nào mới là con người thật của cậu?”
Minh Trứ nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén, khóe môi cong nhẹ:
“Cậu đoán xem?”
Khúc Tiểu Nguyên nhìn thẳng vào đôi mắt tím kia, hai má thoáng đỏ ửng như cánh hoa đào. Cô cảm thấy như vừa bị thả thính.
“Một ly hồng trà, một phần bánh mousse.”
Cô phục vụ mang đồ đến, không quên len lén nhìn Minh Trứ vài lần.
Khúc Tiểu Nguyên là tín đồ đồ ngọt, vừa thấy bánh liền mắt sáng rỡ. Cô cầm dao chia bánh làm hai, một phần cho mình, một phần đẩy qua Minh Trứ. Chiếc bánh này không lớn, hai người ăn là vừa.
Minh Trứ nhìn phần bánh được đặt trước mặt, đẩy trở lại:
“Tôi không thích ăn đồ ngọt, cậu ăn đi.”
Khúc Tiểu Nguyên cầm nĩa, nghiêng đầu nhìn cậu:
“Sao cậu không nói sớm?”
Minh Trứ:
“Cậu cũng đâu có hỏi.”
Khúc Tiểu Nguyên đẩy phần bánh lại:
“Bản cô nương tự tay cắt cho đấy, không thích cũng phải cố mà ăn hết. Là chính miệng cậu bảo tôi gọi giúp mà, giờ tôi gọi rồi cậu không ăn, là sao hả?”
“Cậu không biết nghĩ cho người khác à? Tôi bày sẵn ra rồi mà cậu không ăn, tôi ngại chết đi được. Nếu tôi là gã đàn ông thô kệch thì không nói, nhưng tôi là thiếu nữ xinh đẹp thế này mà cậu cũng từ chối, cậu không sợ làm tôi khóc à? Cậu không có EQ à?”
Minh Trứ:
“Nếu cậu là kiểu con gái mỏng manh dễ vỡ, tôi sẽ để ý cảm xúc của cậu. Nhưng cậu không phải. Tôi tin trái tim cậu còn cứng hơn kim cương, muốn làm cậu khóc chắc tôi phải dí súng vào đầu cậu mới được.”
Khúc Tiểu Nguyên nheo mắt:
“Ý cậu là vì tôi không yếu đuối nên không đáng được cậu đối xử tử tế? Cậu đang phân biệt đối xử với tôi đúng không?”
“Tôi không nói vậy.”
“Cậu đang nghĩ vậy.”
“Cậu vẫn như xưa, cứ thích xuyên tạc lời tôi, tôi chỉ là…”
“ĂN CHO TÔI!”
Khúc Tiểu Nguyên đột nhiên đập bàn quát lớn.
Mọi người trong quán đều quay đầu nhìn, ngạc nhiên không thôi. Một thiếu niên đẹp như vậy ngồi đối diện, mà cô dám quát cậu ta!
Minh Trứ sững lại một giây, sau đó cầm nĩa lên, từ tốn ăn bánh.
Từ trước đến nay chỉ toàn tiếp xúc trên mạng, đây là lần đầu gặp mặt ngoài đời, ban đầu Khúc Tiểu Nguyên còn thấy xa cách, gò bó. Nhưng sau cú quát đó, cô bỗng tìm lại được cảm giác quen thuộc khi chơi game cùng nhau.
Ban đầu cô rủ tên này lập đội là vì nhìn avatar và ID dễ thương, tưởng là con gái, không ngờ lại là tên con trai lạnh lùng, khó chịu, còn kiêu ngạo nữa.
Biết rồi thì hối không kịp, nhưng thời gian lập đội đã hết, chỉ đành miễn cưỡng hợp tác tiếp. Không ngờ tên này dù tính tình tệ nhưng kỹ năng lại xuất sắc.
Thế là cô cắn răng chịu đựng. Sau khi giành quán quân, cô còn rủ cậu ta lập đội tiếp tục chơi các trò khác.
Phần lớn thời gian là cô đang nhịn, đến lúc không nhịn nổi nữa thì nổi trận lôi đình mắng cho một trận. Mà mỗi lần như vậy, tên này lại ngoan ngoãn bất ngờ.
Khúc Tiểu Nguyên khoanh tay trước ngực, nhìn thiếu niên tóc bạc mắt tím ăn hết phần bánh, hỏi:
“Sao hả?”
Minh Trứ:
“Còn ngon hơn thạch tín.”
Khóe miệng Khúc Tiểu Nguyên giật giật:
“Cậu từng ăn thạch tín à?”
Minh Trứ:
“Tôi đoán thôi.”
Khúc Tiểu Nguyên: “… Câu đùa lạnh ghê.”
Cô nhìn chằm chằm gương mặt hoàn mỹ của thiếu niên, khẽ nói:
“Hồ ly, cậu dám dùng cả biến âm.”
Tuy chưa từng gặp nhau trong game, nhưng thường xuyên voice chat. Dù biết trong game có nhiều người dùng biến âm, nhưng Khúc Tiểu Nguyên luôn nghĩ giọng A Ly là giọng thật. Giọng Tống Từ cũng hay, nhưng cô thích giọng A Ly trong game hơn – trầm thấp, quyến rũ...
Minh Trứ nhìn cô:
“Lúc đầu chẳng phải cậu cũng giả giọng con trai sao?”
Khúc Tiểu Nguyên nói:
“Tôi tưởng cậu là con gái! Một gã đàn ông mà dùng avatar dễ thương như thế, còn đặt cái tên dễ thương như A Ly, A Ly, chẳng lẽ cậu có tâm hồn thiếu nữ?”
Minh Trứ:
“Cậu còn không có tâm hồn thiếu nữ, tôi sao có được?”
Ánh mắt Khúc Tiểu Nguyên sắc lạnh:
“Cậu hẹn tôi ra đây chẳng lẽ là muốn tôi đánh cậu hả?”