Chương 83: Khúc Tiểu Nguyên gặp bạn trên mạng
Nguyên Khúc: Tớ cũng không chắc, chỉ đang đoán xem trên đời có tồn tại dị năng giả như vậy không thôi.
Minh Trứ nhìn chằm chằm dòng tin nhắn này, thầm nghĩ: Chẳng lẽ Nguyên Khúc là Đường Thi?
Không giống lắm. Hắn đã nói chuyện với Nguyên Khúc hơn hai năm rồi. Tuy chưa từng chủ động hỏi về thân phận đối phương, nhưng thông qua nội dung trò chuyện, hắn cũng đoán được đối phương có lẽ là học sinh cấp ba, tính cách hoạt bát, lại hay tưởng tượng bay bổng. Điều này hoàn toàn khác với Đường Thi.
Nguyên Khúc không thể nào là Đường Thi. Vậy cô ta là ai?
Minh Trứ trước giờ chưa từng nghĩ đến chuyện gặp bạn trên mạng, cũng chẳng mấy để tâm đến việc Nguyên Khúc là ai. Nhưng bây giờ, hắn lại rất muốn biết.
“Bối Bối, tra giúp tôi địa chỉ IP của Nguyên Khúc.”
Cô bé mặc váy đỏ hiện lên từ máy chiếu, mỉm cười nói: “Vâng, Minh tổng.”
Chưa đến vài giây sau, Minh Trứ đã có địa chỉ IP của Nguyên Khúc.
Cái địa chỉ này… chẳng phải là nhà họ Đường sao?
Hắn lập tức tra toàn bộ thông tin người nhà họ Đường, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở tấm ảnh của Khúc Tiểu Nguyên. Cô gái trong ảnh có mái tóc màu hạt dẻ, gương mặt xinh xắn đáng yêu, đôi mắt to tròn linh động.
Khúc Tiểu Nguyên? Nguyên Khúc?
Quá rõ ràng rồi còn gì?
Nguyên Khúc lại chính là em họ của Đường Lâm, thật đúng là trùng hợp, quá trùng hợp luôn!
Vậy nên, Đường Lâm đã kể chuyện của Minh Hi và Tống Từ cho em họ mình nghe? Cảm giác không đơn giản như vậy.
Minh Trứ gửi một tin nhắn cho Khúc Tiểu Nguyên:
Cậu có hứng thú gặp bạn trên mạng không?
Khúc Tiểu Nguyên nhìn tin nhắn từ A Ly gửi tới, trong lòng hơi phấn khích.
Gặp bạn trên mạng!!
Tên này muốn gặp cô? Mặt trời mọc đằng tây rồi à? Trước đây bao nhiêu lần cô nói bóng gió muốn gặp, hắn toàn bảo không có thời gian. Hôm nay lại chủ động nói muốn gặp mặt.
Nguyên Khúc: Cậu muốn gặp tớ?
A Ly: Ừ.
Nguyên Khúc: Sao thế? Trước đây cậu chẳng bảo sẽ không gặp tớ ngoài đời còn gì?
A Ly: Tớ từng nói vậy à?
Nguyên Khúc: Ý tứ của cậu tổng hợp lại chẳng phải như vậy sao? 【Hừ hừ】
Hồi đó cô còn tức lắm, cái tên này kiêu thật đấy! Nếu không phải hắn giỏi kỹ thuật, còn hay tặng đồ xịn như không, cô đã sớm đá hắn để đi tổ đội với người khác rồi.
A Ly: Cậu hiểu lầm rồi.
Nguyên Khúc: Hừ~
A Ly: Vậy câu trả lời của cậu là gì?
Khúc Tiểu Nguyên khoanh tay trước ngực, đi qua đi lại trong phòng với đôi dép lông xù. Thật ra cô rất muốn gặp A Ly, nhưng bao nhiêu lần trước cô ngỏ ý, hắn đều từ chối. Giờ mà hắn vừa mở lời cô đã đồng ý, cảm giác hơi…
Suy nghĩ hai phút, cô trả lời:
Tớ chỉ gặp trai đẹp thôi. Cậu gửi ảnh cho tớ xem thử đi.
Minh Trứ nhìn tin nhắn trên màn hình ảo, khóe môi khẽ nhếch. Hắn biến hình thành Tống Từ, gửi cho cô một tấm ảnh.
Khúc Tiểu Nguyên nhìn thấy ảnh của Tống Từ, mắt trợn tròn như quả bóng!
Tống Từ!
A Ly là Tống Từ? Cái, cái này sao có thể!!
A Ly lại là Tống Từ?
Đùa chắc!?
Cô lập tức gõ nhanh tin nhắn:
Cậu không phải tiện tay kiếm tấm ảnh trai đẹp nào đó lừa tớ chứ?
A Ly: Nếu tớ tìm đại một tấm ảnh, gặp mặt rồi chẳng phải sẽ bị bóc trần sao?
Nguyên Khúc: Biết đâu cậu cố tình dùng chiêu này để dụ tớ ra, rồi làm chuyện xấu với tớ thì sao?
A Ly: Vậy thôi. Nếu cậu không muốn thì thôi vậy.
Minh Trứ đúng là lấy lùi làm tiến.
Vài giây sau, hắn nhận được tin nhắn hồi âm của Khúc Tiểu Nguyên:
Được rồi, gặp thì gặp! Nhưng thời gian địa điểm để tớ chọn.
Minh Trứ: Được.
———
Hai ngày sau
Tám giờ sáng, còn một tiếng rưỡi nữa mới tới giờ hẹn. Khúc Tiểu Nguyên đứng trong phòng thay đồ, hết cầm lên rồi lại đặt xuống từng bộ quần áo, cau mày đến mức sắp nhăn cả trán.
Rốt cuộc nên mặc gì mới được đây?
Cuối cùng cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng viền ren, phối với chân váy kẻ caro cạp cao dài ngang bắp chân. Cô đi thêm đôi bốt đen, khoác ngoài chiếc áo gile nhỏ. Sau khi mặc xong, cô còn cẩn thận tết tóc kiểu nửa buộc, rồi trang điểm nhẹ nhàng.
Nhìn cô gái đáng yêu trong gương như búp bê, cô mới hài lòng xách túi ra ngoài.
KK đang tỉa hoa trong vườn, thấy Khúc Tiểu Nguyên liền chạy tới hỏi:
“Nguyên Con đi đâu vậy? Ăn mặc xinh thế, chẳng lẽ là đi hẹn hò à?”
Khúc Tiểu Nguyên đỏ mặt, vội nói:
“Không không, không phải đâu. Tớ, tớ chỉ đi dự sinh nhật bạn thôi. Trưa chắc tớ không về, đừng chờ tớ ăn cơm.”
Nói xong liền chạy vội ra ngoài.
Hai mắt tròn xoe của KK xoay lia lịa, cái đầu máy nghiêng nghiêng trông như đang suy nghĩ gì đó.
Khúc Tiểu Nguyên đến một tiệm bánh ngọt, vừa đẩy cửa bước vào đã chọn chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống. Cô liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, đến trước hẹn tận nửa tiếng.
“Xin hỏi cô muốn gọi món gì ạ?”
Chị phục vụ tới hỏi.
Khúc Tiểu Nguyên nhìn mục đồ uống nóng, nói: “Cho em một ly trà gừng đường đỏ táo đỏ nhé!”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Chẳng mấy chốc trà đã được mang lên. Khúc Tiểu Nguyên vừa uống vừa nhìn ra ngoài cửa kính. Một lúc sau, cô cầm điện thoại nhắn cho A Ly: Cậu tới đâu rồi?
Hai giây sau, A Ly trả lời: Sắp tới rồi.
Khúc Tiểu Nguyên vui rộn ràng trong lòng.
Cô thật sự không ngờ A Ly lại là Tống Từ. Tuy quen nhau trong không gian ảo, nhưng cô có thiện cảm với A Ly. Dù chẳng biết mặt mũi ra sao, nhưng giờ biết là trai đẹp, cảm tình lại càng tăng vùn vụt.
Bỗng dưng, cô nhớ tới Đường Thi.
Đường Thi hình như thích Tống Từ. Vậy thì, cô… chẳng phải đang đào tường nhà người ta sao?
Không đúng! Không thể nghĩ vậy được!
Đường Lâm đã có Minh Hi rồi, hắn chỉ có thể thích một người thôi. Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn muốn một chân đạp hai thuyền, đó là phạm pháp! Hơn nữa…
Cô, cô cũng đâu thật sự quyết định đào tường… Dù sao tính cách của A Ly tên đó cũng quá đáng ghét…
Hửm?
Khúc Tiểu Nguyên bỗng thấy nghi ngờ.
Cái hôm gặp Tống Từ, cậu ấy nhã nhặn dịu dàng, hoàn toàn khác với kiểu hung hăng ngang ngược của A Ly. A Ly thật sự là Tống Từ sao? Hay hắn kiếm đại tấm ảnh Tống Từ để gạt cô?
Đúng lúc đó, một tràng cảm thán vang lên.
Cô ngẩng đầu nhìn, thấy một thiếu niên tóc bạc mắt tím đang đứng ở cửa tiệm bánh.
Cậu thiếu niên mặc bộ vest sáng màu đơn giản, khuôn mặt tuấn tú tựa như thần linh tuổi thiếu niên. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, các cô gái trẻ nhìn cậu mà má đỏ tim đập, ánh mắt đầy mơ mộng.
Thiếu niên tóc bạc bước về phía cô, nói: “Chào cậu, tớ là A Ly.”
Nói rồi liền ngồi xuống đối diện với cô. Trong khoảnh khắc ấy, hàng loạt ánh mắt ghen tỵ đổ dồn lên người Khúc Tiểu Nguyên. Cô nhìn mỹ thiếu niên trước mặt, sửng sốt hỏi:
“Cậu, sao cậu biết là tớ?”
Cô chưa từng gửi ảnh cho hắn, cũng không nói hôm nay sẽ mặc gì. Hắn vào cái là nhận ra cô liền?
“Đoán đấy.” Minh Trứ đáp.