Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

(Đang ra)

Cục Cải Tạo và Giám Sát Ma Pháp thiếu nữ

Horohoro

Đó là số phận bi thảm của Ianna trong câu chuyện.

1 3

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

(Đang ra)

Yuunagi Kazuma và bảo bối kỳ lạ của pháp sư tự phong

Kazuma Yuunagi là học sinh năm hai tại một ngôi trường nào đó.Cậu đã sống một cuộc sống yên bình, vừa nghiêm túc vừa lông bông.

5 2

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

(Đang ra)

Ông Chú Ma Pháp Thiếu nữ

냥둘러치기

Hành trình của ông chú với 30 năm kinh nghiệm làm ma pháp thiếu nữ

5 92

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

(Đang ra)

Sau khi biến thân, ta cùng nàng cuồng tưởng khúc

Huyết yên thiên chiếu,血烟天照

Người khác biến thân đều là nam biến thành nữ, nữ biến thành nam, còn lão tử vừa tỉnh dậy liền phát hiện chính mình biến thành hai người, vừa là nam nhân lại là nữ nhân, một ý thức khống chế hai cơ th

20 3

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

(Đang ra)

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Liễu ngạn hoa hựu minh

Đứng trước ngã rẽ cuộc đời, Trần Hán Thăng cũng đang do dự, liệu nên đi theo lối cũ để trở thành triệu phú, hay là cố gắng hết mình, thêm vài con số 0 vào sau khối tài sản cá nhân, đồng thời thay đổi

20 1

Full - Chương 89: Minh Trứ chủ động tiến cử

Chương 89: Minh Trứ chủ động tiến cử

【Hôm sau】

“Cậu đi thăm dò Đường Lâm rồi, cậu ta nói gì?” – Minh Trứ ngồi trên sofa, nhìn cô em họ của mình.

Cô gái tóc bạc mắt tím ôm chặt gối ôm, bực bội nói:

“Cậu ta chẳng nói gì cả.”

Minh Trứ khẽ bật cười: “Tất nhiên là không dám nói rồi. Đánh bạn gái suýt chết kiểu đó, chỉ có loại đàn ông rác rưởi mới làm ra được.”

Minh Hi lập tức nghiến răng.

Minh Trứ nói:

“Muốn xác định cậu ta có phải là Đường Thi hay không, chẳng phải rất đơn giản sao?”

Minh Hi nhìn cậu ta, Minh Trứ nói tiếp: “Đánh một trận chẳng phải biết liền à? Trong khoảnh khắc sống chết, tôi không tin cậu ta không dùng đến dị năng của mình.”

Minh Hi: “Lỡ như cậu ta thật sự không phải Đường Thi thì sao?”

Minh Trứ đáp: “Vậy thì cậu yên tâm rồi còn gì.”

Minh Hi khẽ cắn môi, trong lòng chần chừ. Đánh Đường Lâm một trận á?

“Nghĩ thử xem, trước đây cậu từng bao nhiêu lần bị Đường Thi đánh đến thoi thóp, trọng thương, hôn mê?” – Minh Trứ đổ thêm dầu vào lửa.

Minh Hi nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Được, thử thăm dò một lần. Nhưng… để ai ra tay thì được nhỉ?”

Giao cho Vương Hoa và Trần Mãnh?

Không được, Đường Lâm biết mặt bọn họ, Đường Thi cũng vậy.

Lúc này Minh Trứ nói: “Hay là để tôi.”

Minh Hi kinh ngạc nhìn cậu ta.

Chàng trai tóc vàng mắt dị sắc nói: “Dù sao cũng là bạn trai cậu. Nếu là người ngoài, ra tay không chừng mực. Nhỡ đâu cậu ta thật sự không phải Đường Thi, bị đánh đến tổn thương tâm lý thì phiền.”

Minh Hi nhìn cậu ta đầy nghi hoặc:

“Cậu… cậu chẳng phải trước giờ luôn không muốn dính vào chuyện của tôi sao? Giờ sao tự dưng đổi tính, lại còn chủ động muốn giúp?”

Minh Trứ đáp: “Vì tôi rất hứng thú.”

Ánh mắt Minh Hi chợt trở nên sắc bén: “Với bạn trai tôi?”

Minh Trứ suýt thì trợn trắng mắt, nói: “Tôi hứng thú với chuyện trên đời này liệu có ai khác có dị năng giống cậu hay không thôi.”

Minh Hi nhìn chằm chằm cậu ta vài lần, tạm thời tin lời ấy.

Cô nói:

“Cậu phải nương tay đấy.”

Minh Trứ nhếch môi cười: “Tất nhiên rồi.”

【Đại học Lạc】

Đường Lâm tan học, ôm hai quyển sách bước ra khỏi lớp. Điện thoại trong túi rung lên, cậu lấy ra xem thì thấy tin nhắn của Minh Hi.

Minh Hi: Chờ cậu ở quán cà phê đầu phố Thanh Lương.

Đường Lâm đọc xong liền nhắn lại: Cậu tới đó rồi à?

Minh Hi: Chưa, nhưng sắp rồi.

Đường Lâm mang sách về ký túc xá rồi rời cổng trường, đi đến quán cà phê ở đầu phố. Khi đi ngang một con hẻm nhỏ, cậu thấy một người đang đứng chắn giữa đường.

Giữa mùa đông, người này chỉ mặc quần dài và áo ba lỗ đen. Hắn cao gần hai mét, thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn.

Ngũ quan dữ tợn, đôi mắt lục sẫm, tóc bạc cắt sát.

Hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Đường Lâm.

Đường Lâm lập tức dừng bước.

Sát khí. Sát khí từ người đàn ông đầu đinh này đang khóa chặt lấy cậu.

Chỉ cần đối diện ánh mắt, Đường Lâm đã chắc chắn đối phương là dị năng giả cấp S.

Là ai?

Sao lại nhắm vào mình?

Rõ ràng là cố tình đợi sẵn ở đây.

“Anh là ai?” – Đường Lâm hỏi.

Tên đầu đinh hừ lạnh: “Xuống địa ngục mà hỏi!”

Dứt lời, hắn lập tức biến mất tại chỗ, nháy mắt đã áp sát trước mặt Đường Lâm. Cơ thể Đường Lâm căng cứng, cố đè nén ham muốn biến thân thành Đường Thi. Mình không có kẻ thù, ngoài Minh Hi ra chẳng ai biết mối liên hệ giữa mình và Đường Thi. Kẻ thù của Đường Thi cũng không thể tìm ra mình.

Hơn nữa, Đường Thi có bao nhiêu kẻ thù, cậu chẳng rõ sao?

Minh Hi hẹn gặp ở quán cà phê từng ghé, lại là đường tắt do mình chỉ, mà tên này lại đợi sẵn ở đây, cộng thêm vụ thăm dò trước, vậy thì kết luận:

Tên này là người Minh Hi phái đến thăm dò mình?

Chưa chừng Minh Hi đang nấp đâu đó theo dõi.

Tuyệt đối không được biến thân.

Chỉ khi bị thương chí mạng, Đường Lâm mới tự động biến thành Đường Thi. Nếu chưa đến mức đó, dù ngất xỉu cũng không biến.

Nếu đoán đúng, đối phương sẽ không đánh chết mình. Nếu đoán sai, ngay khoảnh khắc bị thương chí mạng, dị năng sẽ tự phát động.

Vì vậy, Đường Lâm cắn răng chịu đấm đầu tiên.

Ầm!

Cậu bị đánh bay, xuyên qua một bức tường.

Ngã vào một tiệm đồ ăn nhanh, đập vỡ cả bàn. Khách trong tiệm hét toáng. Tên đầu đinh lững thững bước vào, Đường Lâm vừa nôn máu vừa bò dậy. Hắn cười gian tà, lại vung quyền đấm tới.

Đường Lâm lăn sang bên né.

Ầm!

Cú đấm khiến nền đất nứt như mạng nhện.

Một khách hàng trông rất nghĩa khí đứng dậy: “Anh…”

Chưa dứt câu đã bị tên đầu đinh xách như xách gà ném thẳng ra ngoài.

Ông chủ tiệm vung dao chém, dao vỡ.

“Á—”

Nhìn thấy đôi mắt xanh lục của hắn, ông hoảng sợ hét lên bỏ chạy.

Người khác thấy thế cũng hoảng hốt tháo chạy.

Một chàng trai kéo bạn gái đang định gọi cảnh sát chạy xuyên tường trốn.

Đường Lâm cũng muốn chạy, nhưng làm gì dễ.

Một bóng người như tia chớp lao đến, đá cậu ngã dúi. Cậu lại nôn máu, xương sườn gãy không biết bao nhiêu cái. Nhìn tên đầu đinh tới gần, cậu chụp ghế ném, bị hắn đấm nát vụn.

Từ tay áo cậu trượt ra một khẩu súng, định bóp cò, nhưng đối phương nhanh quá. Chưa kịp nổ súng, tay đã bị túm lấy, khẩu súng bị bóp méo như bùn.

Rồi là một cú lên gối.

Đường Lâm hét thảm, ngã gục.

Tên đầu đinh túm lấy cậu, giã như bao cát.

Dị năng giả cấp S, lại nhiều kinh nghiệm chiến đấu. Đường Lâm không có dị năng, chẳng chống cự nổi.

Cậu ngất đi.

Ngay lúc ấy, một bóng hình xinh đẹp từ chỗ tối lao ra.

Cô gái tóc bạc mắt tím ôm lấy Đường Lâm đang hôn mê, nhìn thấy vết thương máu me be bét, tức giận quát:

“Cậu thật sự muốn đánh chết cậu ấy à?”

Đường Lâm bị đánh thảm đến không nhận ra, mặt mày bầm dập, tay chân gãy hết.

Người đàn ông vạm vỡ áo ba lỗ đen phát sáng, biến thành một chàng trai trẻ vô cùng tuấn tú, tóc vàng nhạt, một mắt vàng nhạt, một mắt xanh lục. Tay bỏ túi, hắn nhìn Đường Lâm đang bất tỉnh, nói:

“Ra tay nhẹ quá sẽ bị phát hiện sơ hở.”

Minh Trứ nhìn Đường Lâm thê thảm nói: “Đánh thê thảm vậy mà vẫn không biến thân… chẳng lẽ tôi đoán sai rồi thật sao?”

Minh Hi trừng mắt lườm Minh Trứ, bực bội nói:

“Tôi phải chữa thương cho cậu ấy.”

Nghe vậy, Minh Trứ lập tức biến mất khỏi hiện trường.