Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

(Đang ra)

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Liễu ngạn hoa hựu minh

Đứng trước ngã rẽ cuộc đời, Trần Hán Thăng cũng đang do dự, liệu nên đi theo lối cũ để trở thành triệu phú, hay là cố gắng hết mình, thêm vài con số 0 vào sau khối tài sản cá nhân, đồng thời thay đổi

25 14

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 50

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2836

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 127

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1922

Full - Chương 91: Đường Lâm run rẩy

Chương 91: Đường Lâm run rẩy

Thư Minh ghé lại gần, liếc qua màn hình điện thoại của Thư Tiểu Tiểu, cậu nói:

“Thằng này...”

“Gì vậy, anh quen à?” Thư Tiểu Tiểu hỏi.

Thư Minh đáp: “Anh từng xem hồ sơ của hắn, là đặc vụ bí mật của Cục An ninh quốc gia nước V, mật danh là Rắn Bạc, năm năm trước đã chết rồi. Đường Thi bảo em điều tra hắn làm gì?”

Thư Tiểu Tiểu nói: “Chuyện sếp giao, hỏi nhiều làm gì?”

Nói xong cô liền ngồi xuống trước dãy máy tính, xâm nhập vào cơ sở dữ liệu của Cục An ninh quốc gia nước V, đóng gói toàn bộ hồ sơ của đặc vụ mật danh Rắn Bạc gửi cho Đường Thi.

Trong ký túc xá, Đường Lâm một tay cầm cốc nước nóng, một tay cầm điện thoại nhìn tập tài liệu Thư Tiểu Tiểu vừa gửi qua.

“Robert Smith, đặc vụ Cục An ninh quốc gia nước V, mật danh Rắn Bạc, dị năng cấp S tổng hợp... Tên này năm năm trước đã chết rồi mà...”

Một người đã chết năm năm, sao lại xuất hiện ở đây? Giả chết?

Khả năng đó rất nhỏ.

Đường Lâm nhớ đến kẻ mạo danh Tống Từ trước đây.

Kẻ đó có thể biến thành người khác, thậm chí sao chép dị năng của người đó. Hắn đã biến được thành Tống Từ, thì cũng có thể biến thành Rắn Bạc. Quả nhiên, Tống Từ chính là Minh Hi.

Giờ thì Đường Lâm đã hoàn toàn chắc chắn.

Chỉ là... bây giờ Minh Hi bắt đầu nghi ngờ cậu rồi.

Nghĩ đến đây, Đường Lâm thở dài một tiếng.

Từng hình ảnh ký ức liên tiếp hiện lên trong đầu, cậu nhớ đến những lần Tống Từ bị Đường Thi đánh đến thổ huyết, bực bội ném điện thoại xuống, hai tay luồn vào tóc.

Hồi đó sao mình ra tay nặng vậy chứ?!

Trên sân thượng biệt thự.

“Tiểu Minh ra tay mạnh thế, Đường Lâm còn chưa biến thành Đường Thi, chắc họ không phải là cùng một người thật nhỉ?” Anna nói.

Thiếu niên tóc bạc mắt tím bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lùng:

“Không chắc đâu, có thể hắn đã phát hiện ra gì đó. Trực giác của tôi nói rằng suy đoán của tôi không sai.”

“Vậy cậu định làm gì?” Anna hỏi.

Tống Từ khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng.

Lúc là Minh Hi, nhìn thấy Đường Lâm thê thảm, cậu thấy xót xa không chịu được. Nhưng khi là Tống Từ, chỉ cần nghĩ đến việc mình từng bị Đường Thi đánh cho te tua, lập tức không còn thấy xót chút nào. Sau khi đầu óc tỉnh táo lại, lại càng cảm thấy là do Minh Hi quá hấp tấp, khiến Đường Lâm cảnh giác.

Dù vẫn là một linh hồn, nhưng thay đổi cơ thể và cấu trúc sinh lý sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tư duy.

Điện thoại reo lên.

Là điện thoại của Minh Hi. Là Đường Lâm gọi tới.

“Hi Hi…”

Tống Từ nghe máy:

“Hi Hi không có ở đây.”

Nói xong liền cúp máy.

Đường Lâm: “...”

Trong ký túc xá, Đường Lâm nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, sững người mấy giây. Tống Từ nghe điện thoại của Minh Hi, còn nói “Hi Hi không có ở đây”, nghĩa là cậu ta không định giả bộ nữa? Nếu Tống Từ đã không thèm giả vờ, chẳng phải có nghĩa là cậu ta đã chắc chắn Đường Thi với Đường Lâm là cùng một người?

Không đúng! Ban ngày Hi Hi còn ôm mình khóc kia mà.

Chẳng lẽ Tống Từ tìm được chứng cứ mới?

Đường Lâm run cầm cập.

Nguy cơ lớn quá rồi!

Mười giờ tối, thiếu niên tóc bạc mắt tím bước ra khỏi phòng tắm, vừa vào phòng ngủ liền thấy có người trong đó. Một cô gái tóc đen mắt đỏ xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm một quyển sách – chính là quyển cậu vừa đọc xong rồi tiện tay đặt trên tủ đầu giường.

Dưới ánh đèn, bóng nghiêng đọc sách của cô gái đẹp đến như một bức tranh.

Tống Từ sững người.

Đường Thi ngẩng đầu, thấy cậu đứng ngơ ngác liền nở một nụ cười.

Nụ cười ấy giống như giữa trời đông tuyết trắng chợt nở đầy ngàn hoa rực rỡ, lóa cả mắt người ta.

“Cậu... sao cậu lại ở đây?” Tống Từ nói.

Đường Thi đứng dậy, đặt cuốn sách xuống.

“Tôi đến xin lỗi cậu.” Cô gái tóc đen mắt đỏ nói.

Tống Từ lạnh lùng: “Xin lỗi cái gì?”

Đường Thi bước tới, đứng trước mặt cậu: “Sinh nhật cậu hôm đó... là tôi sai, tôi biết tính tôi rất xấu, cậu rộng lượng chút, đừng chấp nhặt với tôi nữa.”

Tống Từ hừ hai tiếng, liếc cô một cái rồi nói:

“Tôi không rộng lượng đâu, tôi hẹp hòi lắm.”

Đường Thi hạ giọng hỏi: “Vậy phải làm sao cậu mới chịu tha thứ cho tôi?”

Tống Từ ngồi xuống ghế sofa, lạnh lùng nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt: “Dù có làm gì tôi cũng không định tha thứ. Cậu nhất định cần sự tha thứ của tôi đến vậy sao? Với cậu thì tha thứ hay không quan trọng lắm à?”

“Tất nhiên là quan trọng rồi. Cậu... cậu là anh của Hi Hi, mà Hi Hi là bạn gái của Đường Lâm...” Đường Thi nói.

Cô vừa dứt lời, Tống Từ càng giận, nói gay gắt:

“Không sao, sắp chia tay rồi.”

Trong chốc lát, sắc mặt Đường Thi cứng lại, kích động hỏi: “Cậu muốn Hi Hi chia tay với Đường Lâm? Tại sao?”

Thiếu niên tóc bạc mắt tím bắt chéo chân, nhàn nhã nhìn cô: “Tôi bắt Đường Lâm chia tay Minh Hi thì có gì mà cậu kích động?”

Đường Thi nói: “Vì tôi mà cậu ép em gái mình chia tay với em trai tôi, khiến nó mất đi người mình yêu, chẳng lẽ tôi không nên kích động à? Cậu đang trút giận lung tung.”

Tống Từ đáp: “Trút giận thì sao? Giờ tôi nhìn Đường Lâm cũng chẳng ra gì. Vô năng thì thôi, lại còn nhỏ mọn, kiêu ngạo, coi trời bằng vung, không biết điều.”

Cậu nói mỗi câu như dao cứa vào tim Đường Thi.

Đường Thi nhìn gương mặt tuấn tú của cậu, nói:

“Có gì cậu cứ trút lên tôi, đừng giận lây sang Đường Lâm. Hi Hi với Đường Lâm đang yêu nhau tốt đẹp, tự nhiên cậu bắt họ chia tay, cậu có nghĩ đến cảm nhận của Hi Hi không?”

Tống Từ nói: “Tuy chúng tôi là anh em khác mẹ, nhiều người nghĩ tình cảm giữa tôi và Hi Hi không tốt, nhưng đó là hiểu lầm. Anh em chúng tôi thân thiết lắm, như một người, không phân biệt.”

Đường Thi: “...”

Rõ ràng là một người, tất nhiên không phân biệt rồi.

Tống Từ đứng lên, khí thế áp đảo, bước đến gần Đường Thi, nhìn thẳng vào mắt cô:

“Cậu nóng nảy thất thường, thích gì làm nấy, ngông cuồng tùy tiện, thô bạo bá đạo. Còn em trai cậu thì bụng dạ hẹp hòi, lưỡng lự thiếu quyết đoán, đứng núi này trông núi nọ. Tôi muốn cắt đứt quan hệ với hai chị em cậu.”

Đường Thi nghe xong, chỉ thấy từng câu từng chữ như đâm vào tim, lửa giận trong lòng bốc lên mà nghẹn không nói được. Muốn cúi đầu mềm mỏng nhưng tính tình kiêu ngạo lại khiến cô không nói ra lời nhẹ nhàng được. Cũng như những gì Đường Thi làm được, Đường Lâm lại không làm nổi. Mà những điều Đường Lâm dễ dàng nói ra, Đường Thi cũng không thể mở miệng.

“Cậu nói nghiêm túc à?”

Đường Thi hỏi.

Tống Từ đáp: “Tất nhiên là nghiêm túc.”

Đường Thi nói: “Được!”

Cô nghiến răng nghiến lợi nói thêm một tiếng “Được”, quay người rời khỏi phòng bằng cửa sổ.

Đường Thi vừa đi, Tống Từ giận đến dậm chân.

Thiếu niên tóc bạc mắt tím ngồi phịch xuống ghế sofa, bực bội ôm lấy gối ném mạnh.

Chia tay, cậu chẳng qua chỉ buột miệng nói thế thôi.

Bị đánh bao nhiêu trận như vậy, một câu xin lỗi nhẹ hều mà muốn xí xóa sao?