Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

(Đang ra)

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Liễu ngạn hoa hựu minh

Đứng trước ngã rẽ cuộc đời, Trần Hán Thăng cũng đang do dự, liệu nên đi theo lối cũ để trở thành triệu phú, hay là cố gắng hết mình, thêm vài con số 0 vào sau khối tài sản cá nhân, đồng thời thay đổi

25 14

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 50

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2836

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 127

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1922

Full - Chương 92: Nguy cơ tiềm ẩn

Chương 92: Nguy cơ tiềm ẩn

[Lạc Đại]

Đường Lâm cầm theo một bản in chi tiết thu chi, đi tới trước cửa văn phòng Hội trưởng Hội học sinh, gõ nhẹ mấy cái. Bên trong vang lên giọng của Tống Từ:

“Vào đi.”

Đường Lâm đẩy cửa bước vào, thấy thiếu niên tóc bạc mắt tím đang ngồi sau bàn làm việc, ung dung uống cà phê và nghe nhạc. Nhìn thấy Đường Lâm vào, đôi mắt màu hoa violet xinh đẹp ấy khẽ nhìn qua.

Đường Lâm mỉm cười, đặt tập giấy trong tay lên mặt bàn:

“Hội trưởng, bộ phận tài vụ mới nộp lên bản chi tiết thu chi cho sự kiện Tết Dương vừa rồi. Bản điện tử em cũng đã gửi vào hộp thư của anh rồi.”

Tống Từ khẽ gật đầu, tiếp tục uống cà phê, nghe nhạc.

Đường Lâm đứng bên cạnh, nhìn khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết kia.

Vài giây sau, Tống Từ liếc mắt nhìn cậu, hỏi:

“Sao cậu còn đứng đây? Còn chuyện gì nữa à?”

Đường Lâm nói: “Gần đây Hy Hy đang bận gì vậy? Cô ấy không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của em.”

Tống Từ đáp: “Tôi làm sao biết được?”

Đường Lâm: “…”

Cả hai nhìn nhau, rõ ràng hiểu chuyện nhưng vẫn giả vờ hồ đồ.

Một lúc lâu sau, Tống Từ nói với cậu:

“Nếu không có chuyện gì khác thì cậu có thể đi rồi.”

Đường Lâm nhìn cậu mấy lần, bước ra khỏi phòng mà cứ ngoái lại từng bước.

———

Cuối tuần, Khúc Tiểu Nguyên vừa cầm lược chải mái tóc dài màu nâu nhạt trước gương, vừa gọi điện thoại cho Minh Trứ. Điện thoại đặt trên bàn, một hình chiếu toàn tức nhỏ nổi lên trên màn hình phát ra ánh sáng xanh lam.

“Xin lỗi nhé, hôm nay tớ có việc rồi, hẹn lần sau đi!” Khúc Tiểu Nguyên vừa buộc bím bằng dải ruy băng đỏ vừa nói.

“Cậu có việc gì cơ?” Minh Trứ hỏi.

Khúc Tiểu Nguyên đáp: “Sắp thi cuối kỳ rồi, cậu nói xem tớ bận gì?”

Giọng Minh Trứ vang lên từ điện thoại:

“Không phải điểm của cậu lúc nào cũng tốt sao?”

Khúc Tiểu Nguyên nói: “Thi viết và thực chiến cá nhân thì tớ không ngán, nhưng cái phần kiểm tra mô phỏng chiến đấu theo nhóm mới đau đầu. Tổ chia ngẫu nhiên, điểm số còn phụ thuộc vào phối hợp đồng đội. Vận may của tớ quá tệ, lần này bốc trúng một đứa xếp bét thực chiến, còn là heo đội, đứa kia thì thực lực tạm được nhưng mẹ nó lại là não yêu. Bây giờ đang thất tình.”

Tớ không muốn chỉ vì mấy điểm mà tuột mất hạng nhất. Các môn khác, tớ với đứa xếp thứ hai, thứ ba đều gần như đạt điểm tối đa, nên quyết định thắng bại chính là phần thi mô phỏng nhóm này.

“Nó vừa thất tình, năng lực lập tức lao dốc. Có người mà dị năng lại mạnh yếu theo chuyện yêu đương, thật khiến người ta cạn lời.”

“Còn mấy ngày nữa là thi, tớ tuyệt đối không thể để bọn họ ảnh hưởng tới phong độ giành hạng nhất của tớ.”

“Vậy cậu định làm gì?” Minh Trứ hỏi.

Khúc Tiểu Nguyên đáp:

“Buổi sáng huấn luyện cho cái đứa đội sổ kia, buổi chiều hóa thành soái ca để tình cờ gặp não yêu đó. Nếu cậu không để ý, tớ muốn dùng gương mặt của cậu để tạo ra một cuộc gặp gỡ lãng mạn với con bé đó, được không?”

Minh Trứ: “...Tớ rất để ý.”

Khúc Tiểu Nguyên: “Giỡn thôi mà.”

Minh Trứ: “Vì để được hạng nhất, cậu định biến thành nam rồi đi tán tỉnh bạn cùng lớp hả?”

Khúc Tiểu Nguyên: “Chỉ nói chuyện thôi, lại còn là con gái, tớ có mất mát gì đâu.”

“Nếu cái đứa não yêu kia là con trai thì sao?”

“Lần thi trước, tớ bốc trúng hai đứa vừa mới chia tay, tớ gọi tụi nó ra, bảo nếu còn giận dỗi ảnh hưởng tới điểm số của tớ, tớ sẽ giết cả hai.”

Minh Trứ: “…”

Rất đúng phong cách của cô trong game.

Mỗi lần cô la mắng cậu, đâu ít lần dọa rằng nếu thua trận thì sẽ chặt cậu ra từng mảnh, băm nhuyễn làm nhân bánh bao.

“Nếu cái não yêu đó là con trai, tớ sẽ đánh cho một trận rồi chữa trị tử tế, sau đó bảo hắn nếu dám làm tớ mất phong độ, tớ sẽ vặn đầu hắn nhét vào bồn cầu.” Khúc Tiểu Nguyên nói.

Thật ra thì não yêu dễ xử lý hơn heo đội, não yêu là vấn đề cảm xúc, còn heo đội là thực lực yếu thật sự!

“Không sợ tụi nó mách giáo viên à?” Minh Trứ nói.

Khúc Tiểu Nguyên cười ngọt ngào:

“Trong mắt thầy cô, tớ là một học sinh ngoan, chẳng ai tin lời bọn họ đâu. Không phải chính cậu từng nói sao? Ai cũng có nhiều mặt. Trong mắt mọi người, tớ vừa hiền lành vừa dễ thương, làm gì có chuyện đi đe dọa người khác chứ.”

Huống chi nếu cô có đánh người, cũng sẽ không dùng mặt thật. Cô sẽ biến thành một người xa lạ, giả làm kẻ si mê Khúc Tiểu Nguyên điên cuồng, tất cả những gì làm ra đều không liên quan gì đến bản thân cô.

Minh Trứ: “Cậu còn mặt mũi bảo tớ thâm độc gian xảo, bá đạo gì đó.”

Khúc Tiểu Nguyên: “Khác chứ! Tớ làm vậy là vì tốt cho tụi nó. Tụi mình là một team mà, cùng được điểm cao chẳng phải tốt sao? Tớ đây là có lòng, tụi nó còn phải cảm ơn tớ ấy.”

“Cả khối ai cũng mong được bắt cặp với tớ, bởi vì cứ vào đội với tớ là ai cũng phát huy vượt ngưỡng.”

“Cậu thích hạng nhất vậy sao?”

“Nói nhảm, ai mà không thích hạng nhất.” Khúc Tiểu Nguyên đáp.

Cô lại hỏi:

“Anh họ tớ với em họ cậu giờ sao rồi?”

Minh Trứ: “Giờ ấy à, cả hai đều đang giả vờ hồ đồ, chiến tranh lạnh.”

Khúc Tiểu Nguyên nghe xong liền nói:

“Tớ ra ngoài đây, tuần sau nếu có thời gian thì tớ tới xem bộ sưu tập thư họa của cậu. Cúp máy đây!”

Nói xong liền dứt khoát ngắt cuộc gọi.

Trong văn phòng, Minh Trứ nhìn thông báo kết thúc cuộc gọi hiện trên màn hình hologram, có chút hụt hẫng trong lòng.

———

[Hơn một tháng trước]

Gió tuyết gào thét, căn cứ thí nghiệm do Phùng Kỳ xây dựng ở Khu cấm số 42 nay đã trở thành đống đổ nát. Những phần còn nguyên vẹn dưới lòng đất, toàn bộ vật phẩm có giá trị đều đã được đưa đi. Giờ nơi đây không một bóng người, chỉ có vài con dị thú coi chỗ này làm hang ổ.

Vài sinh vật chuột đột biến đang gặm nhấm những thanh thép, răng của chúng sắc nhọn đến mức có thể nhai thép vang lên ken két. Đột nhiên chúng cảm nhận được điều gì đó, tất cả dừng lại, đồng loạt nhìn về một hướng.

Chỉ thấy một thanh niên mặc áo khoác dài màu đen đang bước tới. Hắn có mái tóc dài màu tím rũ xuống tận eo, làn da trắng bệnh như xác chết. Ngũ quan thì tuấn tú, nhưng khuôn mặt lại chẳng có chút sức sống, khiến người ta sởn gai ốc.

Đám chuột đột biến vốn bản tính khát máu, vừa thấy con người liền phát ra tiếng rú ghê rợn, âm thanh vọng trong căn cứ vắng vẻ càng khiến nơi này thêm chết chóc.

Chúng đồng loạt lao về phía thanh niên tóc tím, nhưng khi còn đang giữa không trung thì đã bị một lực lượng vô hình xé nát thành từng mảnh, hóa thành vũng máu rơi xuống đất.

Thanh niên tóc tím cứ thế từng bước tiến vào, trên đường đi vô số dị thú lao tới, toàn bộ đều bị hắn giết trong tích tắc. Hắn đi tới tận nơi sâu nhất trong căn cứ, dừng lại cạnh một chiếc bàn phẫu thuật, trên đó vẫn còn vết máu khô.

Đây chính là nơi Phùng Kỳ chết.

Thanh niên tóc tím nhìn những vết máu khô ấy, gào lên như xé ruột gan:

“A— A— A—!”

Một luồng sáng bùng lên từ cơ thể hắn, nuốt chửng toàn bộ căn cứ. Ầm——

Toàn bộ sinh vật trong khu cấm đều bị tiếng nổ làm chấn động.

Chờ đến khi ánh sáng tan đi, căn cứ bỏ hoang như thể bị khoét sạch khỏi mặt đất, chỉ còn lại một hố sâu khổng lồ, đường kính lên tới mấy kilomet.