Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 321

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 16

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1007

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 13

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

(Đang ra)

Into Creation (Yu hee app life, a simulation and hunter )

Sung Yujin-21 tuổi là một sinh viên khoa thợ săn chưa thức tỉnh, anh luôn muốn có được một năng lực để trở thành một thợ săn thực thụ. Nhưng rồi một ngày, điện thoại của anh tự động tải ứng dụng tên l

236 2472

Full - Chương 52: Cơn ác mộng của Đường Lâm

Chương 52: Cơn ác mộng của Đường Lâm

Đúng lúc ấy, cửa phòng bị người ta đá bật ra.

Một thiếu nữ tóc bạc mắt tím bước vào từ bên ngoài, toàn thân tỏa ra khí tức khiến người ta rợn tóc gáy. Vừa thấy cô, Đường Lâm chỉ cảm thấy bầu trời như sụp đổ, lập tức lên tiếng:

“Không phải vậy đâu, Hi Hi, cậu nghe tớ giải thích đã…”

Bốp!

Một cái tát giáng thẳng lên mặt Đường Lâm. Thiếu nữ tóc bạc giận dữ mắng:

“Cậu thật vô liêm sỉ!”

“Cậu ngoại tình thì thôi đi, lại còn ngoại tình với đàn ông? Cậu chơi trai thì thôi, tại sao lại là anh tớ?”

Cô lại giơ tay tát thêm một cái, vừa khóc vừa nói:

“Đường Lâm, tớ không muốn nhìn thấy cậu nữa.”

Nói xong, cô vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

“Hi Hi——”

Đường Lâm lập tức định đuổi theo, nhưng lại bị vấp chăn té ngã.

———

“Hi Hi——”

Đường Lâm choàng tỉnh từ cơn ác mộng, ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh ướt đẫm người. Bên cạnh, Minh Hi bị tiếng gọi của cậu đánh thức, cô cũng ngồi dậy, nhìn thấy Đường Lâm còn chưa hoàn hồn, cô đặt tay lên vai cậu, dịu dàng hỏi:

“Mơ thấy ác mộng à?”

Nhìn gương mặt xinh đẹp của Minh Hi, Đường Lâm mới nhận ra, đó chỉ là một giấc mơ. Cậu vươn tay ôm chặt lấy Minh Hi.

Là mơ, chỉ là mơ mà thôi, may mà chỉ là một giấc mơ.

Thật quá đáng sợ, cơn ác mộng đó thật sự quá đáng sợ!

Cảm nhận được Đường Lâm ôm chặt mình, khóe môi Minh Hi khẽ nhếch lên. Đường Lâm mơ thấy ác mộng mà sợ đến mức này, cô cảm thấy dáng vẻ ấy của cậu thật đáng yêu. Cô vỗ nhẹ lưng cậu như dỗ dành trẻ nhỏ, nhẹ nhàng nói:

“Không sao đâu, hết rồi, chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi.”

Giọng nói của cô dịu dàng như nước.

Đường Lâm buông cô ra.

Minh Hi hỏi cậu: “Cậu mơ thấy gì vậy?”

Đường Lâm ngẩng đầu nhìn gương mặt diễm lệ như hoa xuân, dịu dàng như trăng thu của cô, cúi đầu khẽ nói: “Tớ mơ thấy cậu rời bỏ tớ.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy Minh Hi khẽ cười. Cô vươn đôi tay trắng ngần ôm lấy cậu, vừa cười vừa nói: “Tớ sẽ không rời bỏ cậu đâu, đồ ngốc~”

“Thật không?” Đường Lâm nắm chặt tay cô hỏi.

Minh Hi gật đầu thật mạnh, đôi mắt tím long lanh sáng rực.

Đường Lâm nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp mê người ấy, trong lòng thầm nghĩ mình thật may mắn, có thể ở bên một cô gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu như thế. Nghĩ tới chuyện mình từng phản bội cô, cậu chỉ có thể âm thầm thề rằng sau này nhất định phải đối xử với cô thật tốt để bù đắp lỗi lầm của mình.

Bên ngoài trời đã sáng, tuyết rơi suốt đêm qua, hôm nay lại hửng nắng.

Kéo rèm cửa, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua cửa kính tràn vào phòng.

Minh Hi nhìn đồng hồ: “Đã bảy giờ mười lăm rồi. Hôm nay cậu có tiết không?”

“Khoảng mười giờ.” Đường Lâm đáp.

Minh Hi vừa mặc đồ vừa nói: “Vậy thì mình ăn sáng xong, tớ đưa cậu về.”

Thiếu nữ tóc bạc khoác lên người chiếc áo ngủ trắng, mái tóc dài màu bạc xõa như thác nước, dù chưa chải cũng suôn mượt lạ thường. Cô buộc hờ thắt lưng, cổ áo chữ V sâu lộ ra một khoảng da thịt trắng ngần, cả người tỏa ra vẻ lười biếng quyến rũ như một nữ hoàng vừa thức giấc, khiến Đường Lâm không thể rời mắt.

Cô gọi một cú điện thoại, chưa đến bao lâu thì chuông cửa vang lên.

Cô ra mở cửa, Đường Lâm định ngăn lại nhưng cô đã mở rồi. Người bước vào là một phụ nữ xinh đẹp mặc đồ vest đen, đang đẩy xe phục vụ đồ ăn. Là Anna.

Anna bước vào, đưa hai túi đồ cho Minh Hi:

“Tiểu thư, quần áo cô dặn đây ạ.”

Nói rồi, ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào Đường Lâm trên giường. Đường Lâm vô thức kéo chăn lên che tới ngực. Không hiểu sao, cậu cảm thấy ánh mắt đánh giá ấy có phần xâm lược. Và hiện tại cậu thậm chí có một cảm giác vô cùng kỳ quái.

Minh Hi như là nữ hoàng, còn cậu là nam sủng được sủng ái, còn nữ vệ sĩ này là tổng quản thái giám.

Trong đầu đột nhiên hiện ra một cảnh tượng:

Trong cung điện xa hoa, rèm lụa vàng nhạt buông xuống. Một nữ nhân mặc trang phục thái giám đứng sau rèm the thé giọng nói:

“Bệ hạ, nên thượng triều rồi!”

Nữ đế tuyệt sắc buông nam sủng ra, thỏa mãn ngồi dậy rời khỏi giường, vén màn. Tổng quản thái giám lạnh lùng liếc nhìn nam sủng trên long sàng, như đang trách cứ tên hồ ly tinh dụ dỗ nữ đế…

Phì!

Mình đang nghĩ cái gì vớ vẩn vậy chứ?

Đường Lâm lập tức xóa sạch mấy thứ trong đầu.

Anna đã thu ánh mắt lại, nhìn Minh Hi nói: “Tiểu thư, còn gì cần dặn dò không?”

Trước kia khi Đường Lâm lấy thân phận Đường Thi từng gặp Anna bên cạnh Tống Từ.

Giờ cậu đã biết Tống Từ và Minh Hi là anh em, thấy Anna xuất hiện ở đây cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không thấy lạ.

“Không còn gì nữa, cô ra ngoài đi.” Minh Hi nói.

Anna lại liếc Đường Lâm lần nữa rồi mới cung kính rời khỏi.

Minh Hi lấy đồ của mình từ trong túi ra, rồi mỉm cười đặt túi còn lại lên giường, nói với Đường Lâm: “Cái túi này là của cậu.”

Đường Lâm kinh ngạc xách túi lên xem, bên trong có cả quần áo, quần dài, tất và cả… đồ lót. Cậu cầm chiếc quần lót lên, trời ơi, đây là nữ vệ sĩ ấy chuẩn bị cho cậu sao? Vừa nghĩ đến chuyện một cô gái trẻ trung xinh đẹp mà cậu không hề quen biết lại chuẩn bị cho cậu thứ này, mặt cậu không khỏi nóng lên.

Chắc là Hi Hi chọn giùm mình chứ nhỉ?

Minh Hi đã thay đồ xong, nhìn thấy cô đã mặc xong, Đường Lâm cũng vội vàng mặc đồ.

———

【Đại học Lạc Thành】

Tuyết rơi suốt đêm qua, hôm nay trời nắng, mặt trời vừa lên là tuyết đã bắt đầu tan.

Trên sân thể dục, có rất nhiều người đang trượt băng.

Dù tuyết bắt đầu tan, nhưng không sao cả, những người có dị năng hệ băng tuyết sẽ lo chuyện đó. Hơn chục dị năng giả hệ băng tuyết đang khoe dị năng của mình, tạo nên những tác phẩm điêu khắc bằng băng vô cùng hoành tráng.

Tư Nam mặc áo gió đen, dùng băng tuyết tạo ra từng đóa hoa hồng, khiến các nữ sinh xung quanh trầm trồ khen ngợi. Lưu Tinh thấy vậy liền nổi lửa đốt sạch đám hoa băng thành hơi nước.

“Lão Lưu——”

Tư Nam rượt theo Lưu Tinh khắp sân vận động. Đúng lúc này, một chiếc siêu xe thể thao màu trắng cực kỳ bắt mắt phóng nhanh trên đường nội bộ trong trường, khiến mọi ánh nhìn đều bị hút về phía đó. Xe không chỉ đẹp mà còn cực nhanh, mọi người vội tránh né, có người còn buột miệng chửi:

“Chạy gì nhanh vậy? Gấp đi đầu thai chắc?”

Tư Nam và Lưu Tinh cũng dừng lại không đuổi nữa, đứng yên nhìn. Chiếc xe thể thao drift một vòng 180 độ dừng lại ngay dưới một tòa nhà học tập. Bọn họ đều thầm nghĩ, ai thế nhỉ, chẳng lẽ lại là tên Lý Văn Kiệt kia?

Cửa xe bật mở theo kiểu biến hình, người bước ra là một thiếu nữ tóc bạc mặc áo khoác màu lông cáo nâu lạc đà, đôi mắt tím như đá quý, ngũ quan tinh xảo tuyệt trần, cả người như tiên nữ thoát tục.

Đường Lâm bước xuống xe, Minh Hi cười nói: “Vậy tớ đi trước đây.”

Đường Lâm đã cảm nhận được vô số ánh mắt đang dán vào mình, cậu mỉm cười vẫy tay chào Minh Hi. Cửa xe tự động đóng lại, Minh Hi đạp ga, chiếc xe lao vút đi.