Chương 57: Đi mời Đường Thi khiêu vũ
Miệng thì nói vậy, nhưng mắt Tống Từ lại không nhịn được mà liếc về phía Đường Thi. Hắn thấy cô bị một đám đàn ông vây quanh, ai nấy ánh mắt đều nóng rực, hận không thể dán chặt cả tròng mắt lên người cô.
Tống Từ nhìn mà nắm chặt tay thành quyền.
May mà hắn thấy Đường Thi vẫn giữ vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn đám người đó như đang nhìn rác rưởi.
“Cậu thật sự không qua đó sao?” Anna bên cạnh lại hỏi một câu.
Tống Từ quay đầu đáp: “Không.”
Anna giơ ly champagne trong tay, nhìn về phía Đường Thi, cô thấy một người đàn ông đẹp trai tóc hạt dẻ đang bước về phía Đường Thi.
“Hiếm thấy đấy, không ngờ cậu cũng đến mấy nơi thế này.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, Đường Thi quay lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest xám bạc – Sở Minh. Sở Minh, em trai cùng cha khác mẹ của Sở Tiểu Tiểu, dị năng cấp S. Thân phận bên ngoài là bác sĩ tâm lý, nhưng thực tế là đặc công của nước F.
“Tôi thích làm việc thiện, không được à?” Đường Thi nói.
Sở Minh cười lớn: “Đây là câu nói hay nhất tôi nghe được trong năm nay đấy.”
Một người phục vụ bưng khay rượu vang đi ngang qua, Sở Minh tiện tay lấy một ly, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm vào mỹ nhân trước mặt: “Tôi cá với người ta, nếu tôi mời được cô khiêu vũ một bản, bọn họ sẽ cho tôi năm chục triệu, không biết tôi có cơ hội thắng không?”
Vừa nói, Sở Minh vừa liếc về một hướng nào đó.
Đường Thi nhìn theo ánh mắt hắn, thấy bên đó có vài nam nữ đang đứng, đều mang vẻ mặt chờ xem trò vui.
Sở Minh năm nay hai mươi lăm tuổi, cao một mét tám lăm, mày kiếm mắt sáng, phong độ tiêu sái, lại thêm đôi mắt đào hoa biết điện người, cực kỳ có duyên với phụ nữ.
Đường Thi xuất hiện ở buổi tiệc từ thiện này, không biết đã có bao nhiêu người muốn lại gần bắt chuyện, nhưng đều bị cô lạnh nhạt từ chối. Giờ thấy Sở Minh và Đường Thi nói chuyện vui vẻ như vậy, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Có người nhìn Sở Minh trẻ trung tuấn tú, thầm nghĩ: Quả nhiên Đường Thi cũng là phụ nữ, gặp phải nam thần như Sở Minh thì thái độ lập tức thay đổi hẳn.
Từ xa, thiếu niên tóc bạc mắt tím nhìn Sở Minh, trong lòng vô cùng khó chịu.
Đường Thi liếc nhìn Tống Từ, khóe mắt lóe lên một tia giảo hoạt, cô nói với Sở Minh:
“Cho tôi một nửa.”
Nghe vậy, Sở Minh liền lịch thiệp đưa tay ra. Đường Thi đặt tay mình lên lòng bàn tay hắn. Nhìn thấy cảnh này, đám bạn của Sở Minh ai nấy đều há hốc miệng, như thể có thể nhét vừa một quả trứng gà.
“Không thể nào, nữ thần Đường Thi thật sự đồng ý khiêu vũ với hắn sao?!”
“Ngay cả nữ thần Đường Thi cũng bị tên khốn Sở Minh mê hoặc, dị năng của hắn không phải là mị thuật đấy chứ?”
“Ghen tị chết mất!! Được khiêu vũ với Đường Thi đấy!!”
Sở Minh nắm tay Đường Thi đi về phía sàn nhảy, ánh mắt mọi người đều dồn cả về phía hai người, từng ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị, thù hận đâm về phía hắn. Sở Minh cảm nhận được ánh mắt đó, có một cảm giác hư vinh lan tỏa. Nhưng đột nhiên, hắn cảm nhận được sát ý.
Hả?
Sát ý, còn khiến người ta rợn tóc gáy, là ai? Fan não tàn của Đường Thi à?
Chỉ là nhảy một bản thôi mà, cần gì bộc phát sát khí ghê vậy?
Sát ý chỉ thoáng chốc rồi biến mất.
Ở góc phòng, thiếu gia tóc bạc mắt tím đang cầm thìa bạc dùng để ăn tráng miệng, bóp đến biến dạng.
Nhạc vang lên, trên sàn nhảy, mỹ nhân mặc váy đỏ và thanh niên đẹp trai mặc vest xám bạc đứng cùng nhau, quả thật cực kỳ bắt mắt. Bỗng nhiên, Sở Minh thấy Đường Thi nở một nụ cười không mấy thân thiện, trong lòng hắn chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Và rồi… dự cảm đó trở thành sự thật.
Đường Thi đột nhiên xoay tay giữ chặt cánh tay hắn, vòng qua eo hắn, khi hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị ép phải bước nữ, tiếp đó là một cú xoay người với độ khó cực cao.
“Cô…”
Mỹ nhân tóc đen mắt đỏ nở nụ cười tà ác:
“Xin lỗi nhé, tôi thích nhảy bước nam.”
Nghe thấy câu đó, Sở Minh lập tức muốn giãy ra khỏi tay Đường Thi. Trước mặt bao người mà để hắn nhảy bước nữ, giết hắn còn hơn! Không, tuyệt đối không!!
Chỉ là mời thần dễ, tiễn thần khó, muốn thoát khỏi Đường Thi sao dễ thế?
Một cảnh tượng kỳ quái diễn ra – trên sàn nhảy, thanh niên mặc vest giãy giụa muốn thoát khỏi tay mỹ nữ mặc váy đỏ, nhưng càng giãy càng bị cô khống chế, ép phải nhảy bước nữ, thậm chí liên tục hoàn thành các động tác khiêu vũ với độ khó cao.
Mọi người đều ngỡ ngàng.
Chỉ huy của ban nhạc rõ ràng là người thích xem trò vui, sau một thoáng ngơ ngác liền phấn khích vung đũa chỉ huy. Điệu waltz dịu dàng lập tức biến thành tango cuồng nhiệt.
Đám đông ngẩn ra cũng nhanh chóng bị cuốn theo không khí náo nhiệt, ai nấy đều hiện vẻ xem kịch vui, thậm chí còn bật cười lấy điện thoại ra quay.
Ngay cả Anna bên cạnh Tống Từ cũng nghiêm mặt giơ điện thoại lên quay lại.
Sở Minh thật sự muốn chết cho rồi.
“Cô… mau buông tôi ra!” Sở Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
Đường Thi vòng tay ôm eo hắn, gương mặt tuyệt mỹ hiện lên nụ cười vô cùng xấu xa: “Chưa nhảy xong mà.”
Nói xong, cô lại ép Sở Minh thực hiện thêm một bước nhảy khó.
Tay chân của Sở Minh đều bị những sợi tơ vô hình quấn lấy, trông hắn cứ như con rối bị Đường Thi giật dây vậy.
Cuối cùng, bản nhạc cũng kết thúc, Đường Thi mới buông tay Sở Minh ra, xung quanh vang lên tràng pháo tay như sấm.
Đường Thi mỉm cười nhìn mọi người, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên tóc bạc.
Thiếu niên mắt tím chạm phải ánh mắt cô liền lập tức quay đi.
Đường Thi quay đầu nói với Sở Minh:
“Nhớ chuyển tiền vào thẻ cho tôi.”
Sở Minh tức đến nghiến răng mà không dám nói gì, tay siết chặt thành nắm đấm. Nếu không phải đánh không lại Đường Thi, giờ hắn đã nổi giận rồi.
Cà vạt của hắn bị kéo lệch trong lúc giằng co, tóc tai cũng rối bời, trông như vừa bị lăn lộn mấy trăm lần, khổ không thể tả. Hắn lúc này thật sự là muốn khóc cũng không ra nước mắt. Cả đời anh minh… tiêu tan rồi.
“Nhảy hay quá! Thật sự quá hay!!”
Mọi người không ngừng vỗ tay.
Ngay cả Anna cũng đang vỗ tay, đột nhiên quay sang nói với Tống Từ: “Tiểu thư Đường Thi đi về phía cậu đấy.”
Tống Từ ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Đường Thi tóc đen mắt đỏ, mặc váy đỏ rực đang bước về phía mình. Cô đứng trước mặt hắn, mọi ánh mắt đều dồn về hai người.
Thiếu niên tóc bạc mắt tím, mỹ nhân tóc đen mắt đỏ – hai người đều sở hữu nhan sắc như thần tiên, đứng cạnh nhau quả thật là cảnh đẹp mắt nhất.
Đường Thi nhìn Tống Từ, cất tiếng:
“Sao? Thấy sư phụ rồi mà không chào một tiếng à?”
Sư phụ?
Từ khi nào Đường Thi lại là sư phụ của thiếu gia nhà họ Tống?
Mọi người đều ngạc nhiên.
Cũng có người đã biết mối quan hệ này, trong lòng thầm nghĩ: Đường Thi giết Phùng Kỳ, chẳng lẽ là vì báo thù cho đồ đệ?
Thiếu niên tóc bạc mắt tím cười nói: “Thấy sư phụ đang chơi vui quá, con đâu dám làm phiền.”
Đường Thi nói: “Không mời ta nhảy một bản sao?”
Khiêu vũ?!!
Khóe miệng Tống Từ co giật. Giờ hắn là nam, là Tống Từ, bảo hắn nhảy bước nữ á? Không đời nào!!
Đã nói rồi, người này đến đây chắc chắn không có ý tốt, vừa chơi xong Sở Minh chưa đủ còn muốn tới chơi hắn, muốn làm hắn mất mặt đúng không? Đáng ghét! Thật sự quá đáng ghét!!
Tống Từ cười nói: “Con không biết nhảy bước nữ.”
“Ta biết.” Đường Thi đáp.
Nói rồi cô túm lấy một tay Tống Từ, lôi hắn vào sàn nhảy giữa ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.