Chương 55: Hắn đúng là một tên biến thái tâm lý vặn vẹo
Đường Lâm nhìn Liễu Mộng Hinh, mấy lần định nói lại thôi, cuối cùng cất tiếng:
“Chị Mộng Hinh này, em có một người bạn… dạo này đang gặp chuyện phiền lòng. Cậu ta kể với em, mà em lại không biết nên giúp cậu ấy kiểu gì. Hay là chị cũng giúp em phân tích thử xem?”
Liễu Mộng Hinh nói:
“Nói đi.”
Đường Lâm nhìn vào mắt cô, nói:
“Người bạn đó có một cô bạn gái rất xinh đẹp, tình cảm hai người rất tốt. Nhưng một lần nọ, trong lúc làm nhiệm vụ thì bị người ta bỏ thuốc, kết quả là cậu ta… xảy ra quan hệ với một người đàn ông.”
Đôi mắt Liễu Mộng Hinh tròn xoe:
“Cậu ngủ với một người đàn ông?”
“Không phải em!!” Đường Lâm kích động hét lên.
Mọi người xung quanh quay sang nhìn, cậu vội hạ thấp giọng:
“Em đã nói là một người bạn của em mà.”
Liễu Mộng Hinh gật gật đầu, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Cô ngồi xuống bên cạnh Đường Lâm, vỗ nhẹ mu bàn tay cậu, làm ra vẻ chị gái tâm lý:
“Được rồi, được rồi, cậu kể tiếp đi.”
“Người bạn đó sau khi xảy ra quan hệ với người đàn ông kia thì sao?”
Đường Lâm nói:
“Thật ra người đó không ai khác… chính là đệ tử của cậu ta.”
Đôi mắt Liễu Mộng Hinh sáng lên, trong câu chuyện này còn có cả tình tiết sư đồ nữa.
“Vì cả hai đều biết chuyện này là sai trái, nên ai cũng định để bí mật này mục nát trong lòng. Nhưng sau đó, cậu ta phát hiện bạn gái mình lại có một người anh trai, mà anh trai ấy… chính là đệ tử của cậu ta. Cậu ta ngủ với một cặp anh em ruột.”
“Giờ cậu ta ngày ngày lo sợ bạn gái phát hiện ra chuyện giữa mình với anh trai cô ấy. Nhưng chuyện đáng sợ nhất không phải vậy, mà là… cậu ta phát hiện khi thấy đệ tử mình ở bên người phụ nữ khác, lại cảm thấy khó chịu.”
Miệng Liễu Mộng Hinh há thành hình chữ “O”, vẻ mặt hoàn toàn sững sờ:
“Chuyện này kịch tính quá rồi đấy.”
Cô nghiêm túc nhìn Đường Lâm, hỏi:
“Người bạn đó thật sự không phải là cậu?”
Đường Lâm nhìn Liễu Mộng Hinh:
“Chị Mộng Hinh, chị nghĩ với gia thế của Minh Hi, nếu anh trai cô ấy muốn mời thầy dạy, thì có thể chọn một sinh viên năm nhất không có năng lực gì như em sao?”
Liễu Mộng Hinh ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý.
Minh Hi nhìn đã biết là kiểu con gái xuất thân từ đại gia tộc. Anh cô mà mời thầy, dù là dạy gì, thì cũng phải là chuyên gia có tiếng, sao có thể là Đường Lâm được.
Vậy nên, đúng thật là một người bạn của cậu ta.
Cô bắt đầu tò mò với câu chuyện của người bạn kia, giục Đường Lâm:
“Nhanh lên, kể tiếp đi.”
Đường Lâm nói:
“Bây giờ bạn gái và đệ tử của cậu ta đều chưa biết gì cả, cậu ấy không muốn chia tay bạn gái, lại vẫn nhớ thương đệ tử. Chị nói xem, chuyện này có cách nào giải quyết không?”
Liễu Mộng Hinh nói:
“Không có.”
Đường Lâm: “…”
Thậm chí một câu an ủi cũng không buồn nói, cứ thế mà phủ định luôn. Cậu đúng là ngu mới đem chuyện này kể với cô.
“Thế đệ tử đó nghĩ gì? Có thích sư phụ mình không?” Liễu Mộng Hinh hỏi.
Tống Từ có thích Đường Thi không?
Câu hỏi này khiến Đường Lâm nghẹn lời.
Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Chắc là không ghét…”
“Không ghét với thích là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Liễu Mộng Hinh nói.
Đường Lâm nói:
“Vậy… chắc là có chút thích đi… Lúc đầu chắc có, chỉ là sau đó…”
“Sao? Sau đó thế nào?”
“Khi mới biết bạn gái mình là em ruột của đệ tử, cậu ấy không chấp nhận nổi sự thật, trút giận lên đệ tử. Lấy cớ huấn luyện, đánh đệ tử một trận nhừ tử. Giờ chắc đệ tử đó có chút hận cậu ấy rồi.” Đường Lâm đoán, “Ban đầu còn nghĩ như vậy cũng tốt, nhưng trong lòng vẫn cứ nhớ thương.”
“Bạn cậu không phải đang mơ tưởng chuyện ba người à?” Liễu Mộng Hinh hỏi.
Đường Lâm nói:
“Không, cậu ấy nghĩ có thể… tách làm hai thân phận, ở bên hai anh em họ.”
“Ý gì vậy?”
“Tức là… đóng vai hai người khác nhau, cưới riêng anh và em, bạn gái và đệ tử đều không biết sự thật, che giấu cả đời. Chị nói vậy có được không?” Đường Lâm nói.
Nói xong, cậu thấy trong mắt Liễu Mộng Hinh hiện rõ vẻ ghét bỏ như đang nhìn rác rưởi. Cô lạnh lùng nói:
“Cậu moi cái thằng bạn đó ở bãi rác nào vậy? Nhanh chóng cắt đứt quan hệ với nó đi.”
Đường Lâm vội vàng nói:
“Cậu ấy… chỉ mới nghĩ thôi, chưa định làm đâu.”
Giọng Liễu Mộng Hinh vẫn lạnh tanh:
“Nếu làm rồi thì cậu nên báo cảnh sát.”
Đường Lâm: “…”
Cậu biết mà, đem chuyện này kể cho cô đúng là sai lầm.
“Đường Lâm, cái người bạn đó của cậu đúng là một tên biến thái tâm lý vặn vẹo. Tôi sống đến giờ từng nghe chuyện bị bỏ thuốc, nhưng chưa từng nghe bỏ thuốc lại đi ngủ với người cùng giới. Hắn chắc chắn là loại hai chiều, không kén trai gái gì hết.”
“Hắn nhất định chỉ kể phiên bản rút gọn cho cậu thôi, một câu nhẹ hều là có quan hệ với đệ tử, thật ra là cưỡng ép đúng không? Không chấp nhận sự thật, lại đánh đệ tử, đệ tử có lỗi gì chứ? Hắn đúng là bạo lực, không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Hắn nhớ thương hai anh em nhà người ta, còn định lừa cả đời, có từng nghĩ đến cảm nhận của bọn họ không? Hại một người chưa đủ, còn muốn hại cả hai. Còn muốn dùng hai thân phận khác nhau cưới cả hai anh em, nếu bọn họ biết sự thật thì chẳng hóa điên sao?”
“Cái tên này trong đầu toàn nghĩ đến bản thân, hắn là loại ích kỷ, biến thái, tâm lý vặn vẹo đến cùng cực, một thằng cặn bã chính hiệu.” Liễu Mộng Hinh mắng một tràng.
Đường Lâm: “…”
Hắn là loại ích kỷ, biến thái, tâm lý vặn vẹo đến cùng cực, một thằng cặn bã chính hiệu… hắn là loại ích kỷ, biến thái, tâm lý vặn vẹo đến cùng cực, một thằng cặn bã chính hiệu…
“Đường Lâm, cậu tránh xa hắn ra.” Liễu Mộng Hinh nghiêm túc nói.
Đường Lâm chột dạ nói:
“Bạn trên mạng, chưa từng gặp ngoài đời.”
Liễu Mộng Hinh vừa ăn cháo vừa nói:
“Vậy thì tốt. Thời buổi này, cầm thú cũng biết lên mạng rồi.”
Đường Lâm: “…”
————
Trong lò sưởi của biệt thự, lửa cháy bừng bừng.
Trước lò sưởi, một thiếu niên tóc bạc mặc quần tây, áo sơ mi trắng và áo gile đang kéo violin. Âm thanh violin réo rắt, cậu thiếu niên chơi rất chăm chú, như thể hoàn toàn đắm chìm vào âm nhạc.
“Thiếu gia, cậu thật sự không học lớp huấn luyện của Đường Thi nữa à?” Anna đứng cạnh hỏi.
Minh Hi vừa kéo đàn vừa đáp:
“Không học nữa.”
“Tại sao vậy?” Anna hỏi.
Minh Hi nói:
“Không muốn học thì không học.”
“Nhưng ông bà chủ lúc nào cũng dặn phải giữ mối quan hệ tốt với Đường Thi. Cậu đột nhiên cắt lớp học, nếu ông bà chủ biết thì sẽ trách cậu đấy.” Anna nói.
Minh Hi liếc cô một cái, dừng động tác kéo đàn, nói:
“Vậy thì đừng nói với họ.”
Anna nói:
“Dù tôi không nói, cũng sẽ có người khác nói thôi.”
Minh Hi nói:
“Vậy thì đến lúc đó tính.”
“Thiếu gia, cậu với Đường Thi có xảy ra chuyện gì sao?” Anna hỏi.
Minh Hi đột ngột ngẩng đầu nhìn cô:
“Sao cô lại hỏi vậy?”
Anna nói:
“Trực giác thôi.”
“Tôi thì có thể xảy ra chuyện gì với cô ta chứ? Cô nghĩ nhiều rồi.” Minh Hi đặt violin xuống, trong lòng nghĩ: người phụ nữ đó ra tay nặng như thế, cậu đã bảo đừng đến nữa, cô ta lại thật sự không đến. Không đến thì thôi, ai thèm chứ, chẳng lẽ tưởng cậu sẽ đi cầu xin cô ta?
Cậu đã có Đường Lâm rồi, Đường Thi ấy à, không cần nữa, hứ!