Chương 48: Đường Lâm chấn động
Chạm phải đôi mắt băng lạnh của Đường Thi, Tống Nhiễm mỉm cười thu lại tấm thẻ, giao cho thư ký bên cạnh, cười làm lành:
“Cô Đường Thi quả thật là người có nguyên tắc như lời đồn, là tôi thất lễ rồi.”
Hắn bỗng quay sang nhìn Minh Hi, nói:
“A Từ, ba muốn uống hồng trà do con pha.”
Thiếu niên tóc bạc mắt tím nhìn nụ cười ôn hòa của cha mình, đứng dậy đáp: “Vâng.”
Cậu đi vào bên trong, trong lòng lẩm bẩm: Lại đuổi mình đi làm gì nữa? Ba định nói gì với Đường Thi vậy?
Tống Nhiễm nhìn theo bóng lưng Minh Hi rời đi, quay đầu mỉm cười nhìn Đường Thi:
“Huấn luyện con trai tôi không khiến cô phiền lòng chứ?”
Đường Lâm cầm thìa bạc khuấy cà phê, hờ hững đáp: “Không có.”
“Từ biểu hiện thế nào?”
“Không có kỹ thuật gì, nhưng sức bền thì rất ổn.”
Tống Nhiễm: “…”
Sao đánh giá nghe cứ sai sai thế nhỉ?
Hắn không nghĩ nhiều, tiếp tục nói:
“Tôi với vợ chỉ có mỗi đứa con… trai này, từ nhỏ đã muốn dành cho nó những điều tốt nhất. Đôi khi hơi nuông chiều, thằng bé bề ngoài ôn hòa, nhưng trong lòng kiêu ngạo lắm. Sau này mong cô Đường Thi hãy rèn giũa nó nhiều hơn.”
Đường Lâm giọng nhạt: “Chuyện này dễ thôi.”
Tống Nhiễm nhìn Đường Thi. Trên gương mặt tuyệt mỹ kia gần như không có một tia biểu cảm, như một pho tượng hoàn mỹ không tì vết. Hắn cười khẽ, nói tiếp:
“Tôi có một chuyện rất tò mò, cô Đường Thi tìm ra chỗ ẩn náu của Phùng Kỳ bằng cách nào vậy?”
Đường Lâm nói: “Nhờ một vài người bạn.”
Tống Nhiễm cười khẽ: “Xem ra cô Đường Thi giao thiệp rộng rãi thật. Tôi cũng có mấy người bạn bên C quốc, họ nói Phùng Kỳ chết rất thảm.”
Đường Lâm đáp: “Tôi cũng nghe nói ông từng là bạn thân của Phùng Kỳ, sao? Ông muốn nghe di ngôn của hắn à?”
Tống Nhiễm nhìn cô cười mà không đáp.
Đường Lâm nói tiếp: “Gã đó trước khi chết có nói mấy chuyện khá thú vị, liên quan đến ông đấy.”
Tống Nhiễm vẫn giữ nụ cười nhã nhặn: “Chắc chẳng phải chuyện tốt gì. Hắn hận tôi thấu xương, chắc không ít lần bôi nhọ tôi.”
“Hắn nói tất cả những gì hắn làm, đều do ông chỉ đạo, nhưng cuối cùng ông lại phủi sạch, bán đứng hắn.” Đường Lâm nói.
Tống Nhiễm hỏi: “Cô tin chuyện đó sao?”
Đường Lâm nhìn hắn, ánh mắt sắc bén.
Bị đôi mắt đỏ ấy nhìn chằm chằm, sống lưng Tống Nhiễm lạnh buốt.
“Chuyện tôi có tin hay không quan trọng sao? Tôi không hứng thú với ân oán của các người. Ông cố tình đuổi con trai đi, muốn hỏi tôi điều gì?” Đường Lâm hỏi.
Tống Nhiễm nói:
“Khu vực an ninh bên C quốc nhận được tin, khi đến Khu cấm số 42 và khám xét căn cứ thí nghiệm của Phùng Kỳ, toàn bộ tài liệu cốt lõi gần như đã bị hủy sạch. Lúc cô rời khỏi đó, cũng như vậy sao?”
Nghe vậy, Đường Lâm thầm nghĩ: Cáo già, quả nhiên là muốn nghiên cứu của Phùng Kỳ.
“Ông đang nghi ngờ tôi à? Mấy thứ mà gã điên đó nghiên cứu có ích gì với tôi đâu.” Đường Lâm nói.
Tống Nhiễm mỉm cười càng thêm ôn hòa: “Đúng vậy, với cô thì chẳng ích gì.”
Thế nên, cô giữ lại làm gì? Chi bằng bán cho người cần nó còn hơn.
Đường Lâm hiểu hàm ý sau lời nói kia.
Cô chỉ lạnh nhạt đáp:
“Làm ông thất vọng rồi. Tôi không có bản sao dữ liệu cốt lõi của Phùng Kỳ. Ông có bạn bè bên C quốc, chi bằng trông cậy vào họ khôi phục lại dữ liệu xem sao.”
Nghe vậy, Tống Nhiễm thở dài một tiếng:
“Thật đáng tiếc. Dù Phùng Kỳ là cặn bã, nhưng tài liệu thì vô tội. Đáng tiếc thật.”
Đường Lâm nhìn gương mặt giống Tống Từ đến tám phần, nghe những lời Phùng Kỳ mắng hắn, cô đã tin đến chín phần rồi.
Lúc này, tiếng giày cao gót vang lên.
“Cô Đường Thi đến rồi sao không gọi tôi một tiếng?”
Giọng nói quyến rũ, cực kỳ êm tai.
Đường Lâm quay đầu lại, thấy một người phụ nữ tuyệt sắc mặc váy công sở đen bước ra từ bên trong. Cô ta có mái tóc xoăn dài màu rượu vang, đôi mắt màu mật ong quyến rũ mê hồn. Bộ váy ôm sát tôn lên dáng người kiêu kỳ. Từng bước đi, từng nụ cười đều toát ra phong tình, từng ánh nhìn đều tràn ngập mê hoặc.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy mỹ nhân ấy, Đường Lâm trợn to mắt, vô cùng kinh ngạc.
Cô đứng bật dậy, mỹ nhân kia cũng mỉm cười bước đến trước mặt cô.
Mọi người nhìn Minh Tĩnh và Đường Thi – hai đại mỹ nhân một người quyến rũ như yêu cơ, một người lạnh lùng như hoa trên đỉnh núi. Hai người đứng cạnh nhau, thật khiến người ta không biết nên nhìn ai trước.
Đường Lâm nhìn khuôn mặt của Minh Tĩnh, chết sững tại chỗ.
Cô sững sờ không phải vì Minh Tĩnh giống yêu cơ Đát Kỷ hay Bao Tự, mà là vì khuôn mặt ấy, đổi màu tóc và mắt đi một chút… chẳng phải chính là phiên bản trưởng thành của Minh Hi sao?
Tại sao Minh Hi lại giống mẹ của Tống Từ đến vậy?
Trong lòng cô dấy lên một suy đoán, suy đoán ấy cuồn cuộn như sóng gió.
“Chào cô Đường Thi, tôi là mẹ của Tống Từ, Minh Tĩnh.”
Minh Tĩnh mỉm cười đưa tay về phía Đường Lâm.
Đường Lâm ngơ ngác bắt tay cô, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ấy không chớp mắt.
Minh Tĩnh bắt tay xong định rút về, lại phát hiện đối phương nắm chặt không buông. Còn cứ nhìn chằm chằm vào mặt cô, đến ngẩn người. Nếu đây là đàn ông, chắc giờ Minh Tĩnh đã nổi giận rồi.
Tống Nhiễm nghi hoặc nhìn Đường Thi. Nếu người này là đàn ông, nhìn vợ hắn như vậy, còn nắm tay mãi không buông, hắn chắc chắn sẽ dạy cho đối phương một bài học.
Nhưng Đường Thi là phụ nữ.
Vậy thì… chuyện gì đây?
“Khụ khụ!”
Tống Nhiễm cố ý ho hai tiếng thật to.
Đường Thi vẫn không phản ứng.
Tống Nhiễm lại ho thêm hai tiếng nữa:
“Khụ khụ!”
Đường Lâm cuối cùng cũng tỉnh lại, lập tức buông tay Minh Tĩnh. Cô che giấu sự ngượng ngùng, nói:
“Xin lỗi, cô Tống thật sự quá đẹp, tôi nhìn đến ngây người.”
Minh Tĩnh nghe xong liền bật cười:
“Cô Đường Thi mới là đại mỹ nhân ấy chứ. Tôi á, tôi già rồi.”
Minh Tĩnh hơn bốn mươi, nhưng nhìn chỉ như thiếu nữ hai mươi bảy, hai mươi tám. Không hề có vẻ gì là “già”.
Đường Lâm thật lòng khen:
“Cô Tống nhìn còn không lớn hơn tôi bao nhiêu, sao có thể gọi là già được.”
Nói xong câu ấy, cô hít sâu một hơi, hỏi:
“Cô Tống có con gái không?”
Minh Tĩnh mỉm cười: “Có một đứa con gái.”
Đường Lâm cố gắng giữ bình tĩnh:
“Chắc tiểu thư nhà cô cũng xinh đẹp giống mẹ, sao không thấy cô ấy?”
Minh Tĩnh đáp:
“Em gái của A Từ ở nội trú, phần lớn thời gian đều ở trường.”
Đường Lâm còn chưa từ bỏ, cố gắng lần cuối:
“Tiểu thư nhà cô tên gì vậy?”
Minh Tĩnh cười đáp:
“Tên là Tống Minh Hi.”
Ngay khoảnh khắc đó, Đường Lâm cảm thấy như bị sét đánh giữa trời quang, cả người như sắp sập nguồn.
Minh Hi là em của Tống Từ, Minh Hi là em của Tống Từ, Minh Hi là em của Tống Từ…
Cô đã ngủ với một đôi anh em ruột. Một đôi anh em ruột. Một đôi anh em ruột…
Trời ơi!!
Ông trời ơi!! Ông đang đùa tôi à?!!
Lúc này, Tống Từ bưng hồng trà pha xong bước ra, mỉm cười nhìn mẹ và Đường Thi:
“Hồng trà pha xong rồi.”
Minh Tĩnh mỉm cười bước đến, bưng một ly lên:
“Trà A Từ pha là mẹ thích nhất.”
Đường Lâm máy móc quay đầu lại nhìn Tống Từ, suýt nữa không giữ nổi hình tượng lạnh lùng của Đường Thi. Nhìn thiếu niên tóc bạc mắt tím, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trời như sắp sụp xuống.