Chương 46: Như sói như hổ
Đường Lâm khẽ bật cười, lúc này lại nghe thấy cô phục vụ tóc màu anh đào đang khoác lác với mấy vị khách mới vào:
“Không gạt các anh đâu, cô Đường Thi mà ăn món đặc sản của quán bọn tôi thì khen không dứt miệng. Mới mấy hôm trước cô ấy đi ngang qua đây còn cố tình ghé lại mua một con gà nướng mang đi nữa đó. Mấy anh có muốn thử món gà nướng mật ong của bọn tôi không?”
Đường Lâm liếc mắt nhìn về phía ấy, rồi quay lại nhìn Minh Hi, mỉm cười hỏi:
“Cậu nghĩ Đường Thi thật sự từng đến đây sao?”
Minh Hi bật cười, lắc đầu: “Chắc là chưa đâu.”
Cái người đó lạnh lùng như vậy, thật không tưởng tượng nổi cảnh cô ta ghé vào một nơi thế này để mua một con gà nướng mang đi.
Đường Lâm nhìn gương mặt xinh đẹp của Minh Hi, ra vẻ vô tình nói:
“Tôi còn tưởng vì cậu tin nên mới vào đây ăn chứ. Gần đây lên mạng toàn thấy tin Đường Thi đập phá căn cứ thí nghiệm của mấy nhà khoa học điên, cậu là fan của Đường Thi thì chắc cũng theo dõi chứ?”
Minh Hi cúi đầu, đôi mắt màu tím nhạt nhìn lung tung, lí nhí nói:
“Chỉ… chỉ xem mấy cái tin tức thôi mà.”
“Cậu bắt đầu thích Đường Thi từ khi nào vậy?” Đường Lâm hỏi.
Minh Hi gắp một viên thịt lên, đáp: “Quên rồi.”
Lúc này cô thật sự không muốn nhắc đến Đường Thi. Hễ nhắc tới Đường Thi là lại nhớ đến chuyện mình đã từng làm với cô ta, lòng liền thêm chột dạ. Cô mỉm cười nói với Đường Lâm:
“Ăn nhanh lên đi, trời lạnh, đồ ăn nguội thì sẽ không ngon nữa.”
Nói rồi cô gắp cho Đường Lâm một miếng gà nướng.
Đường Lâm nhìn gương mặt tươi sáng rạng rỡ của cô, mỉm cười ăn hết. Ăn tối xong, hai người đi dạo trên phố, nhưng vì đêm về càng lúc càng lạnh, họ chẳng dạo được bao lâu đã quay lại tìm một khách sạn năm sao để nghỉ.
———
Cầm thẻ phòng đi thang máy lên tầng 25, quẹt thẻ vào phòng, đèn bật sáng, cửa tự động đóng lại.
Đây là một phòng đôi dành cho tình nhân, ánh sáng mờ ám, giường lớn phủ màn mỏng, trong phòng còn bày sẵn hoa hồng… tất cả khiến cả Đường Lâm lẫn Minh Hi mặt đều đỏ bừng.
Thật ra lúc đặt phòng ở quầy lễ tân, cả hai còn đang phân vân chưa biết chọn phòng gì thì cô lễ tân nhanh trí đã giúp họ quyết định.
“Phòng… phòng này có phải hơi màu mè quá không?” Đường Lâm mặt đỏ như gấc, không dám nhìn Minh Hi.
Minh Hi cũng đang nhìn chằm chằm xuống tấm thảm dưới chân, mặt đỏ ửng:
“Cũng… hơi vậy.”
“Có… có đổi không?” Đường Lâm hỏi.
“Thôi… thôi kệ đi.” Minh Hi đáp.
Cô đặt túi xuống, ngồi lên ghế sofa, Đường Lâm cũng ngồi xuống cạnh cô.
Hai người ngồi trong căn phòng ánh sáng mập mờ, tim đập loạn xạ. Đường Lâm liếc nhìn cô gái bên cạnh, bất giác nghĩ đến Tống Từ.
Anh là đàn ông, là đàn ông thì tối nay phải chứng minh mình là một người đàn ông thật sự.
Minh Hi cũng len lén liếc Đường Lâm, trong đầu lại nghĩ đến Đường Thi.
Cô là phụ nữ, là phụ nữ thì tối nay phải chứng minh mình là một người phụ nữ thật sự.
“Hi Hi, cậu… cậu có muốn uống rượu không?” Đường Lâm hỏi.
“Được… được thôi.” Minh Hi đáp.
Đường Lâm đứng dậy, lấy một chai vang đỏ, mở ra.
Anh rót hai ly, một đưa cho Minh Hi, một ly cho mình.
Cả hai cầm ly rượu lên uống cạn một hơi, rồi lại uống thêm ly nữa, men rượu tăng thêm can đảm, sau vài ly, hai người nhìn nhau rồi đột ngột như sói như hổ lao vào nhau…
(Chỗ này lược bỏ hai vạn chữ không thể miêu tả)
Ba tiếng sau.
Màn buông lơi, quần áo vương vãi khắp nơi.
Đường Lâm nằm trên giường, thở dốc nhìn trần nhà mà cười. Anh biết mà, anh biết mình là một người đàn ông bình thường. Một người đàn ông thực thụ!!
Minh Hi quay lưng về phía Đường Lâm, lộ ra phần lớn tấm lưng trắng ngần, mặt cô đỏ bừng, cũng đang thở nhẹ. Cô biết mình là phụ nữ, là một người phụ nữ bình thường!!
Đường Lâm đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Minh Hi, cô xoay người lại, lúc chuyển động thân thể đau nhức khiến cô bật ra một tiếng rên khe khẽ. Đường Lâm ôm lấy thân thể thơm ngát mềm mại của cô, dịu dàng hỏi:
“Đau không?”
Đôi mắt màu oải hương ánh lên một tầng nước, cô khẽ gật đầu, vẻ ngượng ngùng kia khiến người ta vừa thương tiếc vừa muốn… nhấn chìm cô trong tà niệm.
Cơ thể Minh Hi mềm mại như nước, nhớ đến tư vị mây mưa vừa rồi, Đường Lâm lại muốn thêm lần nữa. Nhưng lại sợ mình quá thú tính, chiến đấu lâu như vậy rồi mà còn tiếp tục thì sợ Minh Hi sẽ không vui.
Minh Hi đưa đôi tay mềm mại không xương ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, nhẹ nhàng hỏi:
“Cậu từng làm chuyện này với cô gái khác chưa?”
Ngay tức khắc, toàn thân Đường Lâm khựng lại.
“Chưa.” Đường Lâm đáp.
Anh thật sự chưa từng làm chuyện này với cô gái nào khác, có thể thề với trời luôn.
Minh Hi nghe xong vừa vui vừa chột dạ. Vui vì lần đầu của Đường Lâm là của cô, chột dạ vì lần đầu của mình lại là với Đường Thi. Hu hu hu hu hu…
Không không, Tống Minh Hi làm chuyện đó không tính, không tính, đó là lần đầu của Tống Từ, không liên quan đến mình, không dính dáng gì hết.
Cô gái tóc bạc xinh đẹp nằm úp người trên người Đường Lâm, hồi tưởng lại cơn điên cuồng vừa rồi, trong lòng có chút nghi hoặc:
“Cậu thật sự là lần đầu sao? Sao tớ thấy cậu… khá rành rẽ vậy.”
Đường Lâm: “…”
Trong đầu anh lập tức vang lên chuông báo động.
Anh đáp: “Xem phim học được.”
Mặt Minh Hi đỏ bừng, cô ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn anh, nói:
“Cậu… cậu còn…”
“Xem phim hành động là chuyện bình thường mà.” Đường Lâm nói.
Hai người nằm trên giường thêm chừng mười phút, Đường Lâm hỏi:
“Cậu buồn ngủ chưa?”
Minh Hi lắc đầu.
Đường Lâm xoay người đè cô xuống, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Minh Hi, anh thật sự rất muốn… nhưng nghĩ đến việc họ đã quấn lấy nhau suốt cả buổi, mà Minh Hi lại là lần đầu, anh do dự vài giây rồi lại rời khỏi người cô. Đường Lâm kiềm chế nói:
“Ngủ đi, cũng gần mười hai giờ rồi.”
Minh Hi để tóc bạc xõa lên chiếc gối trắng, nhìn đèn tường màu cam, đột nhiên nói:
“Đường Lâm, tớ từng nói với cậu về năng lực của mình chưa?”
Đường Lâm nhìn cô: “Hệ trị liệu.”
Minh Hi mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói:
“Dù có thể xếp vào hệ trị liệu, nhưng năng lực của tớ thật ra là hồi quy. Có thể đưa trạng thái của người hoặc vật về một tiếng trước, thậm chí xa hơn.”
Nói tới đây, mặt cô đã đỏ như máu.
Hồi quy?
Đường Lâm lập tức hiểu ra ý cô, cảm thấy hưng phấn, giọng anh cũng khàn hẳn đi:
“Vậy sao? Vậy tôi thật sự muốn thử một lần.”
Minh Hi đỏ mặt, dùng hồi quy lên cả bản thân lẫn Đường Lâm — và rồi họ lại quấn lấy nhau đến tận sáng hôm sau.
———
Khi Minh Hi từ thành phố A trở về, Anna đã xuất viện rồi.
Lần bị tập kích trước đó, cô ấy bị thương khá nặng, cơ thể mất một nửa, may mà bản thân cô là hệ tự hồi phục nên mới giữ được mạng. Thời buổi này chỉ cần chưa chết, dù cụt tay cụt chân, nằm viện mấy tuần là có thể tái sinh lại được.
Vì khả năng tự lành của Anna cao hơn người thường nên chỉ ở viện mười mấy ngày là xuất viện. Ban đầu cô ấy có thể nghỉ phép dài hạn có lương, nhưng vừa ra viện đã chủ động quay lại làm việc.
“Tiểu thư, cô… cô với Đường Lâm… đã về đến căn cứ rồi hả? Đánh đến tận sân nhà luôn à?”