Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 8

"Oi! Đợi chút nào!"

Oh, hóa ra vẫn còn một thứ, "tuần học."

Tôi bị Kouyama-kun, người ngồi gần cửa lớp, chặn lại.

Đổi chỗ ngồi đi chết tiệt!

"Tôi muốn đến chỗ làm thêm."

"Cậu đừng hòng đi trừ khi ăn hết hộp cơm này."

Không hiểu sao, Kouyama-kun lại cầm hộp cơm mẹ tôi làm trong tay.

"Đúng đấy! Cậu ấy nói đúng, đó là thứ mẹ em vất vả chuẩn bị!"

Ngay cả Fuyuka cũng chen vào.

"Đúng rồi, bắt hắn ăn đi!" "Hắn ta thật tồi tệ!" "Hắn thật sự không cảm nhận được lòng tốt của mọi người xung quanh, đúng là đồ bỏ đi."

"Nhưng bụng tôi đã no rồi."

"Thì kệ cậu, ai bảo ra ngoài ăn khi đã có bento."

"Tôi thật sự phải đi làm thêm."

"Hiểu rồi, tôi sẽ ăn nó."

Vì cảm thấy cãi nhau với đám này phiền phức hơn, nên cuối cùng tôi đành ăn nó.

Yup, đúng kiểu chẳng có thứ gì tôi thích.

Và đây rồi, những quả cà chua bi quen thuộc.

Tôi có thể ăn được nếu nó đi kèm với hamburger hay gì đó, nhưng ăn riêng thì tôi thật sự không thích lắm.

Fuyuka nhìn tôi.

"Thế nào? Ngon chứ? Bento của mẹ ý."

Bento của mẹ dở tệ.

Tôi đã đưa hết bento của Onii-chan cho bạn bè mình.

"Ừ..., chỉ cần bảo mẹ là em không muốn ăn nó nữa."

"Hả?! Ý em là em không muốn ăn bento của mẹ chúng ta nữa hả?"

"Yup."

"Mày!!"

Kouyama-kun tóm lấy tôi.

"Yuu! Em biết không, mẹ luôn vất vả để làm hộp bento này cho em đấy."

Fuyuka nói với tôi như vậy.

"Yuu, giống với bố, chị thực sự thích những hộp cơm của mẹ làm, chúng thật sự rất ngon."

Cảm ơn vì tất cả.

"Đó là lý do tại sao em nói...EM KHÔNG CẦN NÓ!"

Fuyuka lại một lần nữa sợ hãi.

Trời ơi, dạo này tôi thực sự mất khả năng kiềm chế bản thân mất rồi.

"Thôi được rồi, giờ em đi làm thêm đây. Ngay cả mai chị có mang theo thì em cũng không ăn đâu."

"Tên này bị sao vậy?" "Hắn ta là một đứa trẻ trâu đang dậy thì hay gì đó sao?" "Ghê quá." "Fuyuka, cậu ổn chứ?" "Có vẻ như tên đó thật sự sẽ không ăn nữa, tội nghiệp mẹ cậu quá..."

Huh...

Sau tất cả tôi thực sự rất ghét cà chua.

Vì mẹ luôn cho chúng vào hộp cơm, nên ngày nào tôi cũng phải ăn chúng...

ーーーーーーーー

(Góc nhìn của người mẹ)

Chồng cũ của tôi là một con nghiện cờ bạc.

Anh ta không có tiền và còn khiến Haruka và Fuyuka phải trải qua rất nhiều khó khăn. Hơn nữa, anh ta còn thường xuyên la mắng chúng bằng lời nói.

Chồng hiện tại của tôi là một người đàn ông tốt. Anh ấy cũng hòa hợp với các con gái của tôi.

Và con trai của anh ấy, Yuu-kun, cũng là một đứa trẻ ngoan. Cậu bé luôn vui vẻ làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu với câu trả lời: "Được ạ."

Tôi muốn nuôi dạy Yuu-kun cẩn thận để cậu bé không trở thành một người đàn ông giống như người chồng nghiện cờ bạc cũ của tôi.

Cậu bé có nhiều thứ không thích, một trong số đó là ghét cà chua bi. Cậu là người duy nhất trong gia đình kén ăn món này.

Ngược lại, chúng tôi thích cà chua.

Yuu-kun dường như không thích cà chua, nhưng tôi mong cuối cùng cậu bé sẽ thích chúng.

Tôi thực sự không muốn Yuu-kun trở thành người giống như chồng cũ của tôi.

Cậu bé đó có một sự gắn bó kỳ lạ với sợi dây đeo của mình, cậu ấy rất trân trọng nó.

Tôi biết cậu bé đang bị bắt nạt ở trường.

Tôi nghĩ đây là lúc mình tỏa sáng và háo hức chờ đợi khoảnh khắc cậu bé đến nhờ tôi giúp đỡ.

Nhưng trong mắt cậu bé chỉ toàn hình ảnh của sợi dây đeo đó.

Không phải tôi phản đối sở thích otaku hay gì cả, nhưng tôi nghĩ một số thứ nên có giới hạn.

Vì vậy, tôi đã chấp nhận đề nghị của con gái tôi và quyết định loại bỏ sợi dây đeo đó.

(Onii-chan???, mình không hiểu câu này lắm, có thể trans eng sub lỗi)