Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

16 107

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

35 312

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

37 405

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

189 1675

Web Novel - Chương 63

Ngày hôm sau tại trường.

Tôi ngồi yên trong lớp, chờ đợi giờ học bắt đầu.

Bất ngờ Fuyuka xông vào phòng học, tóc tai rối bời.

Một vài người đã cố gắng bắt chuyện, nhưng đa số vẫn phớt lờ cô.

Đôi khi cô ta nhìn về phía tôi và lẩm bẩm về điều gì đó.

Sợ thật...

_______________________

Sau giờ học.

Tôi quyết định không ra về ngay mà ở lại lớp để hoàn thành bài tập.

"Ui da." "Trời, mình xin lỗi." "Cậu ổn chứ Fuyuka?" "Nhưng đó là lỗi của cậu, cậu biết là mình đang đi từ phía này mà vẫn cố đi ra ngoài." "Tôi..." "Thôi nhé, hẹn gặp lại~"

Khi vừa hoàn thành bài tập và chuẩn bị ra về thì...

"Yuu!"

Chợt từ đằng sau, Murayama tóm lấy tôi.

Có vẻ như mọi người trong lớp đều biết tôi sẽ không phản ứng nếu họ không chạm vào tôi như vậy.

"Cậu...gia đình cậu đang đau khổ mà cậu vẫn thờ ơ với cậu ấy à?"

Tôi nhìn về phía Fuyuka.

"Ừ."

"Cậu muốn để mặc cậu ấy như vậy sao?"

"Bị bắt nạt ở lớp này là bình thường mà, có gì lạ đâu?"

"Chuyện đó..."

Dường như không thể nói gì khác, cô ta chỉ biết im lặng.

"Hơn nữa, Murayama này, cậu hoàn toàn có thể tự mình đi an ủi Fuyuka hay cảnh cáo Hana mà?"

"Tớ có nói nhưng không ai chịu nghe cả."

"Thế thì tôi cũng vậy thôi, có gì khác à?"

"Trong đầu Fuyuka lúc nào cũng chỉ có cậu mà thôi."

"Dù điều đó có đúng đi chăng nữa, thì việc chị ấy có chú ý đến những gì tôi nói hay không lại là một chuyện khác."

"Vậy thì ít nhất hãy bảo Hana dừng việc bắt nạt cậu ấy lại đi."

"Vô dụng thôi."

"Cậu đã thử chưa mà dám nói như thế."

Cô ta nói thế là có ý gì? Bộ muốn đẩy hết mọi chuyện sang cho tôi hay sao?

"Dù tôi có nói gì đi nữa, cô ta cũng sẽ không nghe đâu. Tất cả mọi người trong lớp này đều là minh chứng rõ ràng cho điều đó, kể cả những kẻ đã bắt nạt Fuyuka, và cả cậu nữa, Murayama."

Trong quá khứ, Murayama đã tùy tiện ném quyển vở mà tôi đang xem đi. Dù trước đó tôi đã cố ngăn cản nhưng cô ta chỉ cười và làm theo ý mình.

"N-nó cái đó…"

Lớp học này thực sự rất đơn giản. Chỉ cần bạn chỉ ra điểm yếu của họ, họ sẽ im bặt ngay lập tức.

"Giờ thì cậu hiểu rồi đúng không, rằng yêu cầu của cậu là vô lý."

"Tớ..."

"Nếu là tôi trước đây, chắc chắn tôi đã giúp chị ấy mà không cần suy nghĩ rồi."

"Thế thì giúp cậu ấy đi! Hãy cứu cậu ấy đi mà!"

"Không muốn. Trước kia khi tôi bị bắt nạt các người cũng có làm gì đâu. Vậy nên giờ tôi sẽ không giúp ai nữa. Người đã biến tôi thành ra vậy không ai khác chính là cái lớp này, bao gồm cả cậu, Murayama. Bởi vậy, tự mà giải quyết hậu quả đi. Hãy chịu trách nhiệm và an ủi cô gái đó đi."

Sau đó, tôi bỏ Murayama lại và đi tới chỗ làm.