Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

45 363

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

188 3445

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

104 565

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

(Đang ra)

Bạn thuở nhỏ của tôi là đoá hoa cao xa không thể với tới, nhưng có lẽ ngay cả tôi cũng có thể chạm đến cô ấy trong câu chuyện tình hài hước này

雨夜いくら

Trong khi Kaori được bao quanh bởi đám đông ưu tú trong khối, những nam sinh đẹp trai từ lớp bên, hay tiền bối chủ chốt của câu lạc bộ bóng đá, thì Aoi và Kaname lại lặng lẽ trò chuyện và cười đùa cùn

6 19

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

105 1939

Web Novel - Chương 67

Ở trường, cuối cùng Tsukiyama (Fuyuka) cũng thôi không nói chuyện với tôi nữa. Có lẽ cô ta hiểu rằng dù có cố gắng thế nào, tôi cũng sẽ không chiều theo ý cô ta.

_______________________

"Senpai, khách đến rồi kìa."

"Được rồi, anh ra ngay đây~"

Đã một tháng kể từ khi Yuki bắt đầu làm việc tại chỗ chúng tôi. Em ấy đã nhanh chóng thể hiện được khả năng và thậm chí còn có vẻ như đang vượt mặt cả tôi.

Dù sao thì với tư cách là một tiền bối tôi vẫn còn chút tự hào nghề nghiệp...

Và rồi khi vừa mới kết thúc ca làm, Yuki đã vẫy tay gọi tôi lại.

"Senpai!"

"Chuyện gì vậy em?"

"Xin anh hãy nhận lấy cái này!"

Tôi nhận lấy cái túi từ tay Yuki.

"Eh? Cảm ơn em. Nhưng sao tự dưng lại tặng quà cho anh thế? Nay cũng đâu phải dịp đặc biệt gì đâu."

"Em đã mua món quà này bằng tháng lương đầu tiên của mình đấy anh!"

"Eh! Thật sao? Vậy cảm ơn em lần nữa nhé!"

Thông thường, đây là loại quà mà người ta hay tặng cho gia đình nhưng em ấy lại tặng cho tôi.

"Em làm vậy cũng là để bày tỏ lòng biết ơn đối với Senpai thôi."

Chết tiệt, cảm giác như đã rất lâu rồi kể từ lần cuối tôi nhận được quà. Chiếc dây đeo của Mana-chan chắc là món quà cuối cùng tôi nhớ. Còn quà sinh nhật thì khỏi nói, gia đình cũ, kể cả bố cũng chẳng bao giờ tặng quà cho tôi. (Tôi quên mất món quà mình nhận được từ chị gái của Yuki).

"Senpai…anh khóc sao?"

"À không, đó là giọt nước mắt của hạnh phúc đó em."

"Em mừng là anh thích nó."

Ngày hôm sau, chị gái Yuki cứ khoe với tôi là được Yuki tặng quà, món quà được mua bằng chính tháng lương đầu tiên của em ấy. Thật không ngờ Yuki lại đối xử tốt với gia đình mình đến vậy.

Từ khi có Yuki, việc đến trường với tôi trở nên vui vẻ hơn hẳn. 

Trước đây, tôi cứ nghĩ trường học là nơi chứa đựng toàn đau khổ và bất hạnh nhưng giờ đây mọi thứ đã khác.

Tôi chắc chắn tất cả là nhờ chiếc dây đeo đó…cảm ơn cậu Mana-chan.

__________________________

(góc nhìn của Fuyuka)

Việc nhìn thấy Yuu trong lớp giờ đây chỉ khiến tim tôi thêm đau nhói. Chỉ cần nói chuyện với em ấy thôi, tôi đã muốn bật khóc rồi. Vì vậy, tôi đã quyết định sẽ không đến gần em ấy nữa.

Tôi đã thử mọi cách để em ấy để ý đến mình, nhưng những cố gắng của tôi lại chỉ càng đẩy em ấy ra xa hơn.

Giờ đây Yuu đang tận hưởng cuộc sống của mình. Em ấy đã bao giờ cười nhiều như vậy chưa? Thậm chí trước khi chiếc dây đeo của em ấy bị vứt đi?

...Tôi có phải là người đã dồn Yuu vào chân tường không? Tôi chẳng khác nào một người chị thất bại. À không, tôi thậm chí còn không phải là chị của cậu ấy nữa. Thôi nào, đương nhiên rồi, ai mà muốn có một người chị như tôi chứ...

"Fuyuka! Fuyuka! Đừng ngẩn người ra nữa, sắp vào học rồi đấy!"

"…Vậy sao, cảm ơn cậu."

Gần đây trước khi tôi kịp nhận ra, tiết học đã kết thúc. Tôi không thể học hành đàng hoàng, không thể tập trung vào bài học. Có lẽ tôi sẽ trượt bài kiểm tra tiếp theo. Nếu tôi trượt, kỳ nghỉ hè của tôi sẽ bị hủy hoại, nhưng dù sao thì tôi cũng không có ý định gặp Yuu, nên thôi cứ kệ đi.