"Con chỉ là một kẻ thừa."
Với đôi mắt ngấn lệ, tay Fuyuka siết chặt lấy con dao.
"Làm ơn! Mẹ xin con đấy, Fuyuka! Dừng lại đi!"
"Onee-chan! Đừng làm vậy mà!"
Cả hai đều cố gắng hết sức để ngăn cô ấy lại.
"Con...con...!"
Tay Fuyaka run rẩy.
Chớp lấy cơ hội, bố nhanh chóng lại gần cưỡng chế và đè Fuyuka xuống.
Còn về phần tôi, tôi sẽ chỉ đứng ngoài quan sát cho đến khi cảnh sát đến. Tôi thực sự không muốn dính vào chuyện này chút nào.
"Buông ra con ra! Buông ra!"
"Yuu! Giúp bố với!"
Tôi có thực sự cần phải làm như vậy không? Nếu tôi làm cô ta bị thương và họ yêu cầu tôi chịu trách nhiệm, đó sẽ là một rắc rối cực lớn, bạn hiểu không? Tất nhiên, ngay cả khi điều đó xảy ra, tôi vẫn sẽ tiếp tục phớt lờ Fuyuka, nhưng tôi thực sự không muốn dính vào chuyện này.
"Nhanh lên Yuu! Con thật sự không bận tâm nếu Fuyuka chết sao?"
"Fuyuka, nguy hiểm lắm, cất nó đi con."
"Không! Nếu bây giờ mà con dừng lại, Yuu sẽ lại tiếp tục phớt lờ con!"
Dù cô ta có cất nó đi hay không, tôi cũng chẳng bận tâm. Sau cùng, người duy nhất mà tôi muốn theo đuổi chỉ có Mana-chan mà thôi.
"Yuu!"
"Yuu! Làm ơn, dừng lại con bé lại đi!"
"Oni-chan! Xin anh đó, hãy làm gì đi!"
Càng bị thúc giục, tôi càng cảm thấy mệt mỏi. Họ càng nói tôi càng muốn làm trái lại.
Tôi muốn báo cảnh sát về chuyện này.
"Mọi người thấy rồi đúng chứ? Em ấy sẽ không ngăn con lại đâu. HIỂU CHƯA? YUU SẼ KHÔNG TRỞ LẠI! Có con hay không cũng chẳng quan trọng, con không cần thiết!!"
Hmm...liệu tôi có thể tận dụng cơ hội này để kiếm một thứ gì đó có lợi về mình không??
"Onii-chan! Chỉ anh mới có thể ngăn cản chị ấy thôi!"
"Con đang làm gì thế Yuu! Đừng chỉ đứng ở đó như vậy chứ!"
Cảnh sát sẽ sớm đến thôi.
"Yuu, đây là yêu cầu cuối cùng của chị. Sau khi chị chết, hãy nhớ đến chị nhé."
Dường như không làm gì mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
"Con đang làm gì vậy Yuu-kun!"
"Onii-chan, anh sao vậy?"
Rồi tiếng còi xe cảnh sát vang lên.
[Xin lỗi vì sự bất tiện này.]
Do cửa không khóa nên cảnh sát lập tức xông vào và khống chế Fuyuka.
Một lần nữa, họ lại bày tỏ sự cảm thông với tôi.
"Em xin lỗi vì đã gây rắc rối cho chị."
"Không, không, em đã làm rất tốt rồi."
_______________________
Lần này chỉ có tôi và bố tôi được đưa về nhà.
Chúng tôi tiếp tục nói về chuyện ly hôn.
"Yuu, về chuyện ly hôn của hai người bọn ta, con cứ coi như là chưa nghe thấy gì nhé."
Thật ra tôi cũng phần nào đoán trước được điều này rồi.
"Với tình trạng hiện tại của Fuyuka, chỉ có Chúa mới biết điều gì sẽ xảy ra nếu như bọn ta ly hôn."
"Vâng, con cũng nghĩ như vậy."
Sau cùng thì một gia đình chỉ có tôi và bố cũng chẳng hay ho gì.
"Con biết đấy, bố sẽ trả cho con bất cứ số tiền nào con muốn, chỉ cần thỉnh thoảng xuất hiện và nói chuyện với Fuyuka thôi."
"Con từ chối."
"Con trả lời nhanh nhỉ?"
"Ngoài ra, hôm nay con mệt rồi nên con đi ngủ đây. Nếu bố dám đánh thức, con sẽ báo cảnh sát."
Kể từ sau vụ việc của Haruka, gia đình này đã nằm trong tầm ngắm của cảnh sát.
"Yuu, con sẽ không làm vậy đâu phải không?"
Bỏ ngoài tai những lời của bố, tôi chuẩn bị đi ngủ.