Fuyuka lao tới nhưng tôi đã nhanh chân tránh được.
Chà, nếu cảnh sát mà thấy cảnh này thì họ sẽ hiểu lầm mất…Nhưng cũng may là tôi đã quay lại hết rồi.
"Nếu Yuu không cần chị, chị cũng không thiết sống nữa!"
Cảnh này đã kéo dài khá lâu rồi. Cuối cùng thì cảnh sát cũng đến và bắt lấy cô ta. Một nữ cảnh sát đã nhanh chóng khống chế tình hình.
“Yuu-kun, lần này là chị gái em à?”
Đó là người đã liên lạc với tôi trong vụ của Haruka.
"Vâng, nhưng không may là dường như chị ấy đang có ý định tự tử."
"Hẳn là em cũng vất vả lắm đúng không?"
"Vâng."
"Yuu-kun, em có muốn đi cùng tụi chị không?"
Tất nhiên, tôi không từ chối và đi cùng họ.
______________________
Sau khi nói chuyện với mẹ, bố, Haruka và tôi, cảnh sát đã đưa cả nhà về. Suốt quãng đường đó, không ai nói một lời nào.
Trở về nhà, dường như mẹ muốn nói chuyện riêng với hai người kia nên họ đã cùng nhau lên lầu.
Cùng lúc đó, bố cũng có chuyện muốn nói với tôi. Dù sao thì, rời nhà ngay sau khi cảnh sát đưa tôi về cũng là hành động khá bất lịch sự.
"Vậy bố muốn nói gì đây?"
"Bọn ta đang nghiêm túc cân nhắc đến việc ly hôn."
"Con hiểu rồi...Mọi thứ thuận lợi chứ?"
"Bố đã nghĩ là con sẽ suy nghĩ về nó đấy."
"Không, ý con là dù sao thì cả hai người đều không thể làm cho nhau hạnh phúc, nên chuyện đến lúc này cũng dễ hiểu thôi."
Với tôi thì điều đó không quan trọng lắm. Dù sao thì tôi cũng sẽ sống một mình mà không có bố.
"Thế ý mẹ như nào?"
"Ừ. Cả Kisetsu (mẹ kế) và ta đều đồng ý. Bọn ta chỉ muốn xác nhận lại cảm xúc của các con về chuyện này thôi."
"KHÔNG! CON SẼ KHÔNG CHẤP NHẬN ĐIỀU NÀY!"
Một tiếng hét lớn phát ra từ phía Haruka làm chúng tôi giật mình. Lâu lắm rồi tôi chưa gặp Haruka nên không biết tình hình của con bé ra sao. Theo những gì Yuki kể, em ấy cũng không hay biết gì về con bé từ sau vụ việc đó.
"Nếu mẹ ly hôn thì con sẽ thực sự mất đi mối liên kết với Onii-chan."
Như mọi khi bố vẫn bị con bé lãng quên.
"Hiện việc được gặp mặt anh ấy đã rất khó rồi. Nếu mẹ ly hôn thì bọn con thậm chí sẽ không thể gặp nhau như thế này nữa."
Giọng nói của con bé lớn đến nỗi dù đang đứng cách xa tôi vẫn có thể nghe thấy được.
"–Eh? Onee-chan, chị đang làm gì thế ???"
"FUYUKA! DỪNG LẠI!"
Có vẻ như tôi lại phải nói chuyện với cảnh sát thêm lần nữa rồi...
"Đi thôi!"
Tôi đã trở về nhà nhưng như thường lệ, họ lại khiến tôi cảm thấy không thoải mái.