Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

3 10

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

11 24

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

(Đang ra)

Sống sót với tư cách nhân viên văn phòng ở Cục quản thúc quái vật

무빵죽

Ít nhất là tôi đã từng như vậy cho đến lúc này.

206 1956

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

114 2275

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

(Đang ra)

Shuu ni Ichido Kurasumeito wo Kau Hanashi

Haneda Usa

Một buổi tan trường nọ, Miyagi mời Sendai vào phòng mình như thường lệ và đưa ra một lời sai bảo cực kì bất thường.

9 22

The Support Ate it All

(Đang ra)

The Support Ate it All

주급루팡

Tất cả những từ này đều nói về tôi. Nhưng liệu đây có thực sự là thế giới của trò chơi đó không?

5 23

Web Novel - Chương 15

Giờ nghỉ trưa.

"Yuu! Hãy tiếp tục những gì mày đã bắt đầu vào buổi sáng!"

Phải rồi. Thay vì dành thời gian vui vẻ với bạn bè, hắn còn muốn "tận hưởng" bản thân một chút, phải không?

Hay đây có lẽ là niềm vui duy nhất hắn có?

"Ah, như mọi khi thôi, tôi chỉ muốn các người nhường đường để tôi có thể đi ăn trưa."

Bọn họ đã đến mức tôi không thể phớt lờ mãi được nữa rồi.

"Kouyama-kun! Dừng lại đi!"

Onee-chan (LOL) đến giải cứu tôi.

"Xin lỗi Fuyuka nhưng tớ không thể."

Có vẻ như Onee-chan (LOL) vô dụng rồi.

"Nếu cậu thực sự muốn xin lỗi, lẽ ra cậu nên dừng lại đi chứ?"

"Hả? Cậu đang nói cái gì vậy? Đây hoàn toàn là lỗi của hắn ta."

"Lỗi của tôi? Tại sao?"

"Tấ cả là do cái thái độ chết tiệt của mày vào buổi sáng đấy."

"Chúng ta chỉ là bạn cùng lớp. Thêm nữa, thật kỳ lạ khi phải thân thiện với một kẻ thường xuyên đánh đập và xúc phạm tôi."

"Đó là lý do tại sao tao phải xin lỗi, đúng không?"

"Nếu đúng như vậy, ai mới là người thực sự nên suy nghĩ về thái độ của mình? Bằng chứng nào cho thấy lời xin lỗi của cậu thực sự chân thành?"

"Nah, chỉ là mày không thể hiểu được điều đó thôi."

"Ah, cậu có thể đúng về điều đó. Đó là lý do tại sao tôi sẽ nói rõ ràng, tôi sẽ không tha thứ cho cậu. Lúc đó tôi chỉ nói 'Được' nhưng tôi không tha thứ cho Fuyuka và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!"

Cuối cùng, tôi đã lớn tiếng nói điều đó.

"Yuu..."

Fuyuka làm mặt như sắp khóc.

Chị có thể giỏi làm ra vẻ mặt như vậy, nhưng Fuyuka ngay từ đầu chính chị là người tạo ra tình huống này, có lẽ cũng là bởi chị ta mong muốn điều đó.

"Tôi không phải là một người yếu đuối. Ngay cả khi các người bắt nạt tôi trước đây, tôi vẫn tự mình học được niềm vui khi được là chính mình!"

Ngay từ đầu, tôi thực sự không muốn vui vẻ với những kẻ này.

Mặt Kouyama đỏ lên.

"Tên khốn này, mày dám coi thường vào lời xin lỗi của cả lớp à?" 

"Thực ra thì tôi không có coi thường vào nó đâu. Tớ chỉ khá chắc chắn rằng lớp này sẽ không thay đổi dù có lời xin lỗi đó hay không. À, tôi đã hiểu rõ điều đó chỉ trong nửa ngày. Nếu cậu đang nói về 'lớp học', thì tất cả bọn họ, kể cả cậu, Kouyama, đều đã từng hét vào mặt tôi rồi. Điều đó nói lên tất cả, phải không? Thôi, tôi phải đi đây, hẹn gặp lại."

"Yuu...thằng khốn-"

Yup, bữa trưa học đường tuyệt vời!

Hãy chinh phục toàn bộ thực đơn!

Tôi tận hưởng phần còn lại của giờ nghỉ trưa bằng việc đọc một quyển sách hay.

(LOL là tác giả thêm vào nhé)