Sau giờ học, Kouyama và đồng bọn gọi tôi ra sau phòng thể dục.
“Tôi còn phải đi làm thêm, nên giải quyết chuyện này nhanh đi.”
“Được thôi! Tới đây!”
Sau đó chúng nó lôi tôi vào trong phòng thể dục.
“Nghe nè, chỗ làm thêm của tôi khá xa Cao Trung 〇〇 đấy.”
“Mày hôm nay bị hâm à?”
"Ouch. Các người xin lỗi vì bắt nạt tôi xong lại làm quá lên thế này à. Ngay từ đầu tôi đã không có ý định tha thứ cho các người rồi, nhưng chẳng phải tốt hơn nếu không liên quan gì đến nhau nữa sao?”
“Làm thế thì Fuyuka sẽ đau khổ.”
“Và điều đó quan trọng gì với cậu không?”
“Quan trọng chứ. Bọn tao là bạn cùng lớp.”
Có lẽ hắn ta thích chị ấy.
“Sao cậu luôn hung dữ thế? Tôi đâu phải là người bắt đầu đâu.”
“Chà, mày sẽ không ‘học được bài học của mình’ nếu tao không vậy. Và nếu như thế không đủ hiệu quả, tao chỉ cần đánh mày mạnh hơn thôi.”
Trời ơi, tên này quá lố rồi. Hắn ta không những không biết xấu hổ mà còn bắt tôi chịu đựng những điều vô nghĩa như vậy sao?
Và câu thoại đó là cái đ** gì vậy, cứ như thể hắn ta là nhân vật trong manga ấy.
“Làm ơn, tôi xin cậu, Kouyama, dừng lại đi!”
Gì nữa đây, bây giờ đến lượt chị ta lại thành nữ chính trong vở bi kịch này à?
"Fuyuka!"
Kouyama phản ứng thái quá, có lẽ vì hắn ta đã cho chị ấy (người hắn thích) xem thứ gì đó mà hắn không muốn chị ấy nhìn thấy.
“Kouyama! Cậu luôn làm tổn thương Yuu như thế này suốt sao!”
Fuyuka, bình tĩnh lại và suy nghĩ đi. Chị phải hiểu rằng ngay từ đầu chính chị là người gây ra tất cả chuyện này, đúng không? Đúng chứ?
Có lẽ chị ấy biết.
"Không, không phải như cậu thấy đâu, Fuyuka, chuyện này là..."
“Không phải à? Vậy đây là cái gì?!”
Đừng vội tin hắn ta ngay.
“Ê Yuu! Nói gì đi!”
"..."
"Ê!"
“Được rồi. Tôi sẽ nói nhưng cậu phải chuẩn bị tinh thần nhé?”
“Chuẩn bị cho cái gì?”
“Ờ thì, cậu sẽ thấy ngay thôi.”
Và đột nhiên, tiếng còi cảnh sát hú lên inh ỏi.
“Thấy chưa?”
“Mày…Mày có báo cảnh à?!”
“Thật ra, tôi đã gọi cho họ ngay trước giờ tan học. Tôi giữ kết nối cuộc gọi suốt cả thời gian qua, nên giờ cậu có lẽ hiểu rất rõ chuyện gì đang xảy ra rồi chứ?”
“CẢNH SÁT ĐÂY! Cậu là Yuu-san phải không? Cậu có bị thương ở đâu không?”
“Mặt tôi hơi đau nhưng cũng quen rồi, nên ổn thôi. Cảm ơn các anh vì đã đến.”
Và rồi, Kouyama bị bắt đi.
Tôi cũng đã giao nộp tất cả những bằng chứng khác mà tôi đã thu thập cho đến giờ.
Và sau đó...