Gia đình tôi đã vứt bỏ một thứ quan trọng đối với tôi và tôi…

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

(Đang ra)

Nhà Giả Kim Tinh Anh: Làm Lại Cuộc Đời Ở Chốn Biên Cương

Izumo Daikichi

Cuộc đời này, điều gì mới thực sự là hạnh phúc, điều gì mới thực sự quan trọng...? Một gã đàn ông từng bị ám ảnh bởi khát vọng thăng tiến, nay tìm thấy chân hạnh phúc ở vùng đất biên cương...

16 107

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

35 312

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

(Đang ra)

Ariel Dalton muốn được tốt nghiệp!

람쥐썬더z

Năm học thứ 5 cứ thế lại bắt đầu, nhưng cuộc sống của Ariel người chỉ muốn tốt nghiệp lại từng chút một thay đổi.

37 405

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

(Đang ra)

Trở về năm 2000: Thanh mai nữ thần tuổi 18

Phấn Đấu Lão Cửu

Đây là tương lai của một cặp thanh mai trúc mã sau rất nhiều khó khăn gian khổ ...

189 1675

Web Novel - Chương 17

Sau đó, tôi đã nói chuyện với cảnh sát một lúc.

Họ bảo tôi về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Phải rồi, "về nhà".

Tôi thực sự không muốn về nhà nhưng đúng như dự đoán, tôi phải về trong tình huống này.

Chà, dù sao thì cũng chỉ ngủ lại một đêm thôi.

Và tôi ĐÃ nói với họ rằng tôi sẽ về nhà bất cứ khi nào có chuyện liên quan đến trường học.

"Ah, mừng con về nhà, Yuu-kun."

"Mừng anh về nhà, Onii-chan"

"Mừng em về nhà, Yuu."

Cả ngày nói chuyện với cảnh sát khiến tôi khá mệt nên tôi sẽ đi ngủ.

Thực sự, sau ba hiệp đấu với Kouyama vào buổi sáng, thành thật mà nói tôi không thể nào đối mặt với hiệp thứ tư.

"Chờ đã, Onii-chan!"

Chỉ có Haruka đi theo tôi lên lầu.

"Anh sẽ không đợi đâu để anh ngủ."

"Onii-chan, dù sao thì ngày mai anh cũng không về nhà đúng không?"

"Ừ. Anh chỉ quay lại để không khiến cảnh sát lo lắng thôi."

"Onii-chan, em...em cảm thấy rất cô đơn khi không có anh."

"Oh, là vậy sao? Thực ra anh khá thích ở một mình đấy. Hẹn gặp lại nhé."

"Onii-chan, anh sẽ không tử tế với em như ngày xưa nữa sao?"

Lòng tốt? Cái đó...

...đã bị gia đình tôi vứt bỏ cùng với chiếc dây đeo của tôi.

"Em biết không, anh...nghe thì hơi kỳ lạ nếu chính anh nói ra điều này, nhưng anh luôn tử tế với mọi người. Anh luôn trân trọng gia đình mình."

"Đúng vậy, anh đã từng như thế!"

"Anh sẽ không bao giờ làm điều gì khiến mọi người ghét bỏ. Đó là nguyên tắc của anh. Do đó, anh ổn với những gì mọi người đã bắt anh trải qua. Bị bắt nạt bởi Fuyuka và những lời nói xúc phạm của Haruka, kể cả việc em lấy trộm tiền trong ví của anh. Anh thậm chí còn tha thứ cho cả màn kịch đóng giả người yêu của bạn em."

"Đúng...điều đó là sự thật."

"Và tất cả lòng tốt đó đã mang lại cho anh điều gì? Thứ anh yêu quý nhất đã bị vứt bỏ."

"Điều đó..."

"Cái gì?"

Tôi hơi lớn tiếng.

Tôi không quan tâm đến lý do của họ. Nó không thể tha thứ được.

"Điều đó...Điều đó là bởi vì Onii-chan chỉ chăm chăm nhìn vào dây đeo chứ không nhìn chúng em!"

"..."

Đúng như dự đoán, họ chẳng hề thay đổi.

"Này, Haruka."

"Vâng?"

"Nếu em thực sự muốn anh "tử tế" với em thì sao em không trả lại tất cả số tiền em đã lấy trộm?"

"Ơ? Nhưng mà..."

"Đó là điều hiển nhiên, nhưng những gì em đã làm là sai trái. Có rất nhiều thứ đã rối tung lên chỉ vì em đã đánh cắp số tiền mà anh vất vả kiếm được."

"Onii-chan, xin hãy tha thứ cho em."

Cô bé đang khóc.

Trời ơi, em ấy thực sự giỏi trong việc làm tôi lo lắng.

"Anh sẽ không tha thứ cho em. Được ở một mình, không có Haruka, tốt hơn nhiều. Không chỉ là về tiền bạc, em không hiểu sao? Ở bên cạnh những người như em, những kẻ có thể làm tổn thương người khác mà không cần suy nghĩ thì chẳng có lợi ích gì cho anh cả."

"Onii-chan, em..."

"Em là một em gái ngây thơ buông những lời lẽ xúc phạm vào "Onii-chan" của mình và có thể ăn trộm tiền của anh một cách thản nhiên~"

"...Vâng"

"Đúng chứ? Tạm biệt, giờ anh đi ngủ đây."