Gương mặt của nữ thần tượng Sakurazaki Nako từ nhóm nhạc "Raspberry Whip" thật rạng rỡ làm sao!
Mọi người đều bị tiếng hát, cách khiêu vũ và giọng nói dễ thương của nàng mất rồi.
Tôi tự hỏi liệu ở bên thần tượng của mọi người, Sakurazaki Nako có sao không
Tôi có thể đến trung tâm trò chơi ăn và ăn tối cùng nàng không nhỉ...
Đời tôi đã thay đổi hoàn toàn vì sự xuất sâc của nàng đấy.
Mọi chuyện bắt đầu bởi vụ tình cờ gặp nàng tại phòng giáo viên.
○
"Cậu Himahara kia, đùa nhau đấy à?"
Dù từ lúc nhập học tới giờ cũng chỉ mới 1 tháng thôi nhưng Himahara Kou tôi đây lúc nào cũng được mời xuống phòng giáo viên.
Lý do là vì tôi quên ghi tên vào phiếu trả lời kiểm tra định kỳ và có một môn bị 0 điểm.
Cô chủ nhiệm không biết tôi quên ghi tên vào giấy kiểm tra, chỉ thấy mỗi số điểm đó rồi nổi cáu vì tôi ăn "trứng gà luộc ngâm mắm ớt", nên là bà giáo viên đấy gọi điện thông báo tôi vào giờ ăn trưa.
"Giờ lên cấp ba rồi. Không còn có chuyện ép học nữa nên là tự lập đi. Đã chả tham gia câu lạc bộ nào rồi, học hành thì toàn ăn điểm thấp nữa chứ. Tôi chả thể tưởng tượng nổi tương lai sau này sẽ ra sao đâu đấy."
Vớ va vớ vẩn.
Tôi không phải kiểu người ăn nói mạnh mồm như thế, nên là chỉ gật đầu lơ đi cái bài "thuyết giáo" của bà giáo viên đó thôi.
Ây dời ơi, muốn ăn trưa sớm thế.
"Này cậu Himahara kia, có đang nghe không đấy?"
Ngay lúc giọng nói của cô giáo đó vang vọng khắp phòng giáo viên.
"Cô ơi, em thu hết đống vở cô yêu cầu rồi nè."
Đột nhiên, giọng nói trong trẻo như muốn xen ngang cuộc trò chuyện vừa rồi vang lên.
Ngay khi chủ nhân của giọng nói laik gần, bầu không khí u ám của bà cô chủ nhiệm ấy liền thành bầu không khí ấm áp đến lạ.
Bầu không khí gì đêy.
"À, cảm ơn em nhiều nhé, Sakurazaki."
"Không đâu ạ, cô nhờ thì em giúp thui."
Học sinh nào đấy liênd nộp chồng vở cho giáo viên chủ nhiệm.
Cô nàng là Sakurazaki Nako, học cùng lớp tôi.
Cô ấy là một thần tượng rất nổi tiếng và những điểm đáng chú ý nhất của cô chính là tính cách đáng yêu, cũng như điệu nhảy tuyệt đẹp mà cô ấy thể hiện cùng với thân hình mảnh mai kia nữa.
Khoảng cách này đã chiếm trọn cảm tình của nhiều otaku và cô nàng hiện là người nổi tiếng nhất trong nhóm. (Thông tin này được lấy từ web tin tức).
"Vậy thì xin thứ lỗi ạ..."
Sakurazaki nói vậy rồi quay gót bước đi.
Tôi cảm nhận được rất rõ bầu không khí ẩn chứa trong cơ thể nhỏ nhắn của cô ấy.
Tôi thấy choáng ngợp đến mức nghĩ rằng cô ấy có thể ở một chiều không gian khác với thế giới tôi đây đang sống.
"Này Himahara. Cậu phải chăm chỉ như Sakurazaki kia kìa."
"...Dạ."
Chăm chỉ cơ à..., này nhé.
Em không muốn cô so sánh với ai đó từ một chiều không gian khác đâu.
Sau nhiều tiếng la hét, phần thuyết giáo của bà cô đó đã kết thúc.
Tôi rũ vai rời khỏi phòng giáo viên.
Thôi thì ghé quán ăn tự phục vụ sớm để lấy ít bánh mì rồi quay về vậy..., hả?
Ngay khi mở cánh cửa trượt của phòng giáo viên, mùi nước hoa nồng nàn mà tôi đã ngửi thấy trước đó quay trở lại khiến bản thân bị nhột mũi.
Mùi hương này là của Sakurazaki đây mà.
"Cậu cuối cùng cũng ra ngoài rồi nhỉ."
Ở đó, bên cạnh cánh cửa trượt, là bóng dáng của Sakurazaki, dựa lưng vào bảng thông báo.
Cô ấy nghịch mái tóc đuôi ngựa dài ngang vai, nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Sakurazaki……-san?”
"Cậu có thích thư giãn không?"
"Tự dưng xảy ra chuyện gì vậy trời...?"
“Cậu dễ tính thật đấy nhờ?”
"Ừ thì, dù không tham gia bất kỳ câu lạc bộ nào, và cũng chả làm bất cứ việc gì ngoài trường học, nên tôi mới rảnh háng vậy đó."
Gì đây? Định đến đây để khịa tôi là đồ lười biếng à?
“Tối hôm qua, cậu ở trong khu trò chơi điện tử trước nhà ga phải không?”
“Hôm qua……à.”
Đúng là sau giờ học hôm qua, tôi có dành thời gian ghé qua khu trò chơi điện tử trước nhà ga thật.
Nhưng tại sao cô nàng lại biết chuyện đó nhỉ?
"Có vui không?"
"Không, vì chỉ ghé qua đây để giết thời gian thôi nên tôi cũng không biết."
“Hừm. Được rồi, thay đổi câu hỏi vậy, cậu có nghĩ rằng tớ có thể chơi game điện tử không?”
“……Ừm, đó là trung tâm giải trí mà, nên tôi nghĩ cậu có thể chơi trò gì đó cũng được đấy."
"Như là gì?"
Này, này, hỏi gì mà hỏi lắm thế bạn ơi?
Tôi muốn hỏi tại sao cậu lại hỏi những điều tầm thường như vậy đấy.
"Này! Như là cái gì vậy?"
Gái xinh sao mà rắc rối dữ vậy trời.
“Nếu thấy hứng thú như vậy, sao không tự đến đó đi hở?”
"Ồ, tớ hiểu rồi, vậy thì hôm nay tớ sẽ đến đó."
Vâng, chuyện đấy đã được giải quyết. Nếu tôi không đi mua bánh mì sớm thì sẽ bị "cháy hàng" mất.
"Cậu dễ tính thật đấy nhờ? Sau giờ học đi cùng tớ nhá."
"Hớ?"
Tại sao vậy?
“ Không nghe thấy à? Sau giờ học, tụi mình cùng đến khu trò chơi điện tử nhé."
"Không, tôi sẽ không đi đâu."
"Hở? Cậu có việc gì làm à?
"...Không, có gì đâu."
"Vậy chúng ta cùng đi nhé?"
...Rắc rối thế, gạt chuyện đó sang một bên đi trời.
Nếu không nhanh lên thì bánh mì trong cửa hàng sẽ...
"Cậu hiện tại muốn mua cái gì vậy?"
Tôi khẽ lắc đầu.
"Vậy thì tớ sẽ mua cho cậu thứ gì đó, nên là sau giờ học hãy đi cùng tớ nha..."
"Ừm, tôi đang vội đấy."
Tôi vội đi qua cô ấy.
Tôi không muốn gặp rắc rối.
Nói thẳng luôn là tôi không bị cô nàng đó hớp hồn đâu.
"Này đợi đã nào!"
+×+×+×+
Ở một góc của căn tin, tôi ăn chiếc bánh mì mới mua được.
Bằng cách nào đó, tôi đã mở con game online mới chơi ngày hôm qua.
Sau khi nhận được phần thưởng đăng nhập, tôi đã mở ứng dụng của công ty báo chí và đọc lướt qua các bài báo để mở rộng kiến thức của mình
“Wow, cậu trưởng thành thật đó”
"Ừm, sao cậu lại ở đây?"
Người đang ngồi đối diện với tôi lúc này là nàng thần tượng đã theo tôi như một con cá vàng vài phút trước.
Mấy bạn học sinh xung quanh bị sốc bởi cảnh tượng kỳ lạ này và dường như đang thì thầm về những điều gì đấy không phải sự thật.
Khó chịu thế nhề.
"Tớ đây cũng chơi cái game online mà cậu vừa mở đó."
"Thì?"
"Muốn làm bạn với tớ không?"
“……Được, ổn thôi.”
"Thế sau giờ học, cậu có muốn đến khu trò chơi điện tử với tớ không?"
"Giờ lại tiết lộ ý định trước đây của cậu rồi à."
Tôi liền mở lại game online trước đó.
Và trao đổi ID với cô ấy.
“Pfft, vẫn Hạng 3 đấy hả!”
"Được rồi, hủy kết bạn thôi."
"A! Xin lỗi ạ."
......Vì đã ăn xong rồi nên tôi đoán mình nên quay lại lớp học.
Tôi đã hứa sẽ giúp Nanamisawa học rồi.
"Được rồi, tí nữa tôi có việc khác phải làm, nên là xin thứ lỗi."
"Này, chờ chút đã."
Sakurazaki yếu ớt kéo tay áo tôi.
"Sau khi tan học, cậu không muốn đi hả?"
“… Sao cậu không hỏi ai ai khác ngoài thằng như tôi đi?"
"... Chuyện đó thì..."
“Vì là người nổi tiếng nên chắc chắn mọi người sẽ muốn đồng hành cùng cậu. Nên là tôi quay lại trước đây."
Ầy dà, sảng khoái quá đê.
Tôi chia tay Sakurazaki và leo lên cầu thang bên ngoài căng tin để đến lớp học trên tầng hai.