Sau nhiều chuyện lùm xùm thì bọn tôi liền tới trung tâm trò chơi.
Hóa ra là đến cả thần tượng cũng có nhiều vấn đề cần giải quyết đấy.
Nhưng, tôi đã đưa ra một vấn đề.
“Tôi không muốn bị phát hiện là đang ở bên Sakurazaki-san rồi bị dính scandal đâu.”
Bị dính thôi cũng sợ phát hốt rồi.
Nếu việc tôi đến trung tâm trò chơi cùng nàng thần tượng Sakurazaki Nako bị công khai thì tin này đưa lên mạng chắc sẽ sốt dẻo lắm.
Nếu xảy ra chuyện đấy thật thì cuộc đời bình yên này coi như là đi tong luôn còn gì nữa.
“Không cần phải lo chuyện đó đâu cậu ơi!”
Có vẻ cô nàng lúc nào cũng có biện pháp đối phó để không bị lộ mình là thần tượng.
“Kính giả đây nè!”
Kính giả à…độc thế thôi thì có ổn không đấy?
Sakurazaki liền lấy chiếc kính giả trong túi ra rồi nhanh chóng đeo lên.
“Sao nào? Hợp với tớ chứ?”
Với chiếc kính gọng đỏ ấy, thoạt nhìn qua thì trông cũng không dễ nhận ra lắm, nhưng sau khi quen được một tí thì nhận ra đấy là cô nàng cũng rõ như ban ngày thôi.
Với lớp ngụy trang này thì không thể đến khu trung tâm trò chơi đầy rẫy otaku được đâu.
“Không thể ngụy trang như thế được.”
“Đúng đấy! Nhưng, giờ không phải là ý đó!...Dễ thương hem?”
“...Gì?”
“Hứ…Cậu là anti-fan của tớ hay gì đấy à?”
“Chỉ không hứng thú thôi, có vấn đề gì sao?”
“Rồi rồi, vậy thì.”
Tỏ vẻ hơi cáu một hồi, cô nàng bắt đầu vượt lên trước tôi.
Là thần tượng nổi tiếng và còn là người hướng nội, thường thì bọn tôi sẽ không gặp nhau đâu, cơ mà lần này thì lại đi cùng nhau mà chả thèm để tâm đến chuyện đó luôn ý.
“Giờ thì rẽ hướng này nhỉ?”
“Ể? Chả phải đấy là đường đến sân vận động sao?”
“Ờ, cậu nói phải. Bởi không thể đưa người động đeo kính như cậu đây đến khu trung tâm trò chơi đông nghịt người đó được.”
“Thế mình đang đi đâu đấy?”
“Hôm nay thì chỉ tới đây thôi nhé.”
Ngay khi rẽ phải, tôi liền dừng chân ở nơi cách đó không xa.
Trước mặt tôi là trung tâm trò chơi xập xệ ngay cạnh tiệm giặt bằng đồng xu. Trước nó có cái biển cũ kĩ với dòng chữ “Trung tâm trò chơi” viết trên đó.
“Đ-Đây mà là trung tâm trò chơi á?”
“Ừ, cũng hơi bị xịn đấy.”
“B-Bẩn khiếp…Nè, cậu có từng hẹn hò với cô gái nào chưa đấy?”
“Thường thì hay đi ăn cùng bạn thuở nhỏ nhé.”
“Hả…?”
“Nếu phàn nàn thì tôi về nhà luôn đấy.”
“H-Hiểu rồi, không phàn nàn nữa được chưa….Ầy, kệ đi. Thời gian rảnh của mình lại đi dành vào việc này đúng là xui thật…”
“Chưa thử thì đừng có mà bình luận này nọ. Vào những ngày trong tuần thì nơi này yên tĩnh lắm nên là nguy cơ bị phát hiện là thần tượng cũng thấp lắm. Nên là cứ xõa đi.”
Tôi liền xoa dịu cơn giận đang âm ỉ trong lòng Sakurazaki rồi tiến vào trong.
Chủ sở hữu trung tâm trò chơi vừa đọc báo vừa nghe đua ngựa trên radio đằng sau quầy.
Khung cảnh vẫn hệt như ngày nào này mang lại cho người ta cảm giác cực kỳ an toàn.
“Nơi này chỉ có mấy trò chơi huy chương hay đĩa bay UFO chán bỏ xừ thôi, nên đừng có than trời than đất gì nhé.”
“Nơi này như bãi rác ấy nhỉ…cơ mà thôi.”
Sakurazaki bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng và rồi tỏ ra khá là sầu.
“Vì nếu hai đứa đến chốn đông người trước sân vận động và thành scandal này nọ thì rắc rối lắm đáy biết chưa?”
“S-Scandal, hiểu rồi…”
Tự dưng Sakurazaki lại đỏ mặt, rồi lại kéo tay áo ngước nhìn tôi.
“Nhưng quan trọng hơn, dạy tớ cách chơi đi! Đây là lần đầu tiên đến trung tâm trò chơi đấy!”
“Rồi rồi…Nhưng, có thật là lần đầu đến chỗ này không? Hẳn là cậu phải tới nơi này ít nhất là một lần rồi chứ?”
“Là lần đầu thật đó. Bởi từ nhỏ bố mẹ đã nghiêm khắc dạy tớ rằng không được đến những nơi kiểu như này đấy.”
…Ừm thì nơi nào chả có bố mẹ kiểu này.
GIờ thì đành quyết định chơi trò chơi huy chương trước vậy.
“Đầu tiên thì lấy 100 yên mua 10 huy chương ở chỗ máy bán huy chương này. Rồi thì mình sẽ chơi mấy cái máy quanh đây để thử hốt được nhiều huy chương hơn nhé.”
Nói rồi, tôi liền đặt chiếc cốc dưới lỗ thả huy chương trong máy bán hàng tự động và đặt đồng 100 yên vào đấy.
Tôi liền chộp lấy huy chương vừa rơi leng keng rồi đưa cho Sakurazaki.”
“Huy chương đây.”
“Woah, thế nếu lấy mấy cái huy chương này rồi cố kiếm được nhiều hơn thì tớ được cái gì à?”
“Không, được cái nịt nhé.”
“...Hở? Thế sao cậu phải lấy mấy cái huy chương đó?”
“Tùy vào mỗi người. Vài người xem nó như tiền thì vừa thu thập huy chương vừa tỏ vẻ căng thẳng, người khác thì chỉ thấy đống huy chương này vô giá trị thôi. Thường thì mấy cái này chỉ là vé chơi game nên cũng chả có gì liên quan đến điểm số gì đó đâu.”
Giờ mà cứ nghiêm túc bàn bạc về lợi nhuận thế này thì có khi lại có luật hay điều gì đấy liên quan mất, nhưng vì không biết chi tiết nên thôi thì đành im lặng vậy.
“Tớ không hiểu lắm, nhưng thôi giờ cứ thử chơi trò này đi.”
Sakurazaki cầm 10 huy chương ngồi ở ghế trước máy chơi game lớn giữa phòng
Dù đã muộn rồi nhưng tôi cũng tự hỏi liệu đưa cô nàng thần tượng năng động này đến trung tâm trò chơi nhàm chán như vậy có ổn không.
“Nè, cái máy này hoạt động như nào vậy?”
“À, là máy huy chương dùng cần gạt đẩy ra phía sau để cho huy chương rơi xuống đấy.”
“Wow, nghe có vẻ dễ nhỉ. Chống mắt lên mà coi tớ đây này, Himahara-kun!”
Cơ mà, chưa đầy một phút, đống huy chương ấy bay sạch.
*********
“Ư, gì thế này!”
Không nhịn được cười luôn rồi.
“Khoan! Đừng cười chứ!”
“Xin lỗi, nhưng mà vui quá hahaha.”
“Grrr! Chễ giễu gà mờ mà vui hả?”
“Đúng là thần tượng năng động có khác, dễ thương quá đấy.”
“Chế giễu người ta ghê quá nhỉ, thế cậu làm được không?”
“Không. Nếu được thì tôi sẽ chơi cái máy đằng kia kìa.”
Tôi liền chỉ vào trò poker đặt trên bàn.
“Gì đây? Trông chẳng có gì là dễ chịu cả nhỉ.”
“Là game poker với số tiền cược đặt bằng huy chương đó. Nhưng vui hay không thì đều tùy vào sở thích mỗi người nhé.”
“Nghe có vẻ vui đấy…”
Mười lăm phút sau, tôi lặng lẽ chơi trò poker đấy. Và sau đó thì,
“Đây này, Sakurazaki-san. Tôi đã kiếm được 100 huy chương rồi đấy, nên là dùng đống này để chơi cái máy đẩy kia đi.”
"Wow, được hả?!"
"Ừ, bỏ 100 huy chương vào thì sẽ có điều thú vị xảy ra đó."
“Cảm ơn nha, Himahara-kun!”
Khi đi ngang qua chiếc cốc đựng huy chương, tôi chợt nghĩ ra một điều.
Có lẽ, cách thức hoạt động của nền kinh tế thế giới cũng hệt như này.
Một người bình thường như tôi làm những công việc nhàm chán để góp phần mang lại hạnh phúc cho thần tượng, trong khi những người xuất sắc lại được phần nhiều hơn...
“Himahara-kun? Trông cậu như vừa nhận ra gì đó nhỉ, ổn chứ?”
“...Cứ tận hưởng niềm vui đi.”
"À được thôi."
+×+×+×+
Máy đẩy đã đạt đến điểm mà nếu thêm một quả bóng nữa vào đống huy chương đó, nó sẽ tạo ra cơ hội trúng số độc đắc. Tôi liền giải thích ngắn gọn, và Sakurazaki gật đầu đồng ý bắt đầu chơi.
"H-Himahara-kun, sao cậu không ngồi xuống đi? Đứng lâu chắc mệt lắm nhỉ?"
"Công nhận, để tôi lấy ghế ở đằng kia."
Trong khi nạp huy chương vào máy, Sakurazaki lấy tay kia nắm lấy tay tôi.
"Ghế còn trống mà, nên là ngồi với tớ đi."
Ngồi với thần tượng trên chiếc ghế mà hai người hầu như không thể ngồi được.
Giữa chúng tôi không hề có tí khoảng cách nào nên lúc cô nàng trầm ngâm nạp huy chương vô máy là tay của hai đứa lại chạm nhau.
“Từ nhỏ tớ đã là diễn viên nhí rồi, ngày nào cũng bận rộn và không bao giờ được đi chơi cùng bạn bè. Tớ nghĩ công việc là ý nghĩa của cuộc sống của đời mình. Nhưng rồi có một ngày tớ lại nghĩ rằng.. Điều đó không vui chút nào. Kể cả bây giờ, việc trở thành một thần tượng cũng không còn vui nữa."
"Có thật không?"
"Ừ. Dần dần tớ không thích bị kỳ vọng phải làm một điều gì đó - kỳ vọng từ người hâm mộ, xã hội và đặc biệt là bố mẹ đấy."
"Hiểu rồi."
Chà, bị quan tâm với kỳ vọng nhiều quá thì chắc là bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy hơi khó chịu thôi.
“Nên là ít nhất tớ muốn làm chuyện thú vị ở một nơi nào đó. Nãy cậu có nói là mình nên tự tìm hiểu xem bản thân có thấy vui hay không đấy.”
Chính khoảnh khắc ấy, nụ cười của Sakurazaki khác hẳn nụ cười thường ngày của cô.
Đó là nụ cười thuần khiết không hề giả tạo.
Chỉ mỗi ngắm nhìn thôi thì cũng không thể nói gì hơn đâu... lẽ ra phải như thế, cơ mà tôi ngay lập tức lại nghĩ rằng.
“Này, nếu cậu không phiền…”
Cô ấy lấy hai tay siết chặt lấy tay tôi
“Từ giờ tớ muốn cậu dạy mình về những chuyện thú vị…”
Vào lúc đó, nhạc Jackpot bắt đầu và bánh xe roulette bắt đầu quay, cho biết rằng mình đã trúng giải độc đắc.
Vào thời điểm đó, huy chương xuất hiện từ giải độc đắc và lấp đầy máy.
"Gì thế này? Tuyệt quá! Đống huy chương đang tuôn ra này, Himahara-kun ơi!"
“Wow, đúng thật này…”
Chiếc cốc này không chứa hết được đống huy chương, nên là tôi đã mang theo một chiếc hộp nhỏ và đặt những huy chương đầy ắp vào bên trong.
"Kể cả nó chỉ là huy chương chứ không phải tiền mà vẫn cảm thấy thích thật đó, sao lại có cảm giác này nhỉ?"
“Đảm bảo đó là nét thú vị của trò chơi huy chương đấy,"
“Ồ, cơ mà tớ phải về nhà sớm đấy. Nên làm gì với đống huy chương này bây giờ?”
"Mình có thể lưu trữ ở đây này.”
"Được luôn đấy hả?"
“Có thể chứ, nhưng nó chỉ kéo dài khoảng một tháng thôi,”
Sau khi hoàn tất thủ tục lưu trữ huy chương tại quầy, tôi liền quay lại chỗ Sakurazaki.
"Tôi đã lưu trứ đống huy chương đó dưới tên Sakurazaki rồi đấy, lần tới có thể tự đến mà chơi nhé.”
“Này, Himahara-kun…”
“Hửm? Gì đấy?"
"Lần tới tớ muốn cùng chơi với cậu"
"Cùng chơi á?"
“Uh…Tớ muốn ở bên cậu lắm đấy”
“…Nhưng mình có nhiều huy chương lắm với cả tôi có thể tự ‘huy động vốn’ nữa mà, nên là tôi có thể chơi một mình.”
“Cậu chả hiểu gì cả! Đủ rồi!”
Tôi không biết cô nàng có ý gì, nhưng tất cả những gì tôi biết là chuyện đấy đã làm tổn thương tâm trạng của Sakurasaki.
Bỗng dưng có con game thu hút sự chú ý của tôi.
"À phải rồi, Sakurazaki nè. Có phần thưởng nào cậu muốn từ cái game đó không?"
Trò này này là máy cắt dây lấy thưởng thường được tìm thấy ở các trung tâm trò chơi như một phần của đợt bán cổ phiếu vậy.
Nếu có thể, với một đồng xu, mình có thể dễ dàng nhận giải thưởng bản thân muốn tại quầy dịch vụ khách hàng nào đó.
"Hử? Đột ngột thế?"
“Đừng bận tâm, chỉ cần chọn thôi là được rồi.”
“Ừ, thì… cái này đi.”
Sakura chỉ vào con búp bê linh vật nổi tiếng.
Tôi liền xác nhận và ngay lập tức đặt 100 yên rồi bắt đầu chơi.
Và thế là tôi đã nhận được thứ đấy chỉ với một lần thử duy nhất.
"Đây."
Con búp bê nằm gọn trong vòng tay của Sakurazaki.
"Ơ, thật hả?"
“Ừ, Tôi nhận nó cốt là để tặng cậu mà. Không đáng giá lắm đâu, nên là tha cho tôi nhé.”
"...À, cảm ơn cậu nhiều lắm. Tớ sẽ chăm sóc nó thật cẩn thận”
Trong khi giấu mặt sau con búp bê, Sakurazaki nói vậy.
+×+×+×+
Trời đã khuya.
Chuyến tàu mà Sakurazaki và tôi đi có vẻ là ngược nhau, nên bọn tôi phải chia tay trên sân ga này.
“Hôm nay c-cảm ơn cậu nhiều lắm.”
"Điều đó có giúp tâm trí cậu thư thái hơn một chút không nhể?"
"Ừ. Như này thì mai có thể quẩy tiếp rồi."
Sakurazaki tháo kính ra và quay lưng lại với tôi.
"Được rồi, gặp lại cậu sau nhé, Himahara-kun."
"Ừ, tạm biệt nhé"
Sakurazaki lên tàu và về nhà.
Cô nàng thần tượng năng động đấy hẳn là bận lắm nhỉ.
Tuy nhiên, có một điều tôi đã biết rằng dù là một thần tượng, cô ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường cùng tuổi
“Hẹn gặp lại” ... nhỉ
Vừa đi cùng cô nàng thần tượng đấy vừa cảm thấy lo âu này nọ cũng đủ mệt lắm rồi.