Cuối tuần này, tôi muốn đi ăn gyudon.
Như bao học sinh cấp ba khác thôi.
Sau giờ học thứ Sáu, như mọi khi, tôi lết đến quán Gyudon gần nhà ga.
Hay ít ra đấy là những gì tôi nghĩ.
“Ừm, cậu có thể giúp tớ chứ?”
Bỗng dưng, bóng dáng quen thuộc ấy xuất hiện trước mắt tôi.
Dù nhỏ nhắn nhưng quanh cô ấy lại tỏa ra khí chất vô cùng mạnh mẽ.
Và mái tóc ấy buộc lệch sang một bên bằng chiếc khăn rằn màu xanh, cùng với cái kính gọng đỏ.
Nếu không nhờ cái áo Jersey cô nàng đang mặc thì tôi đã biết ngay cô ấy là ai rồi.
“...Sakurazaki đấy à?”
“Ơ, biết rồi à?”
Đúng là Sakurazaki Nako rồi.
Nhưng ban đầu, chỉ vì tự dưng lại mặc áo Jersey nên tôi mới không nhận ra đấy.
“Nay cậu không đến trường nhỉ, đi làm à?”
“Ừ. Tớ hiện đang bận chuẩn bị cho buổi biểu diễn sắp tới á.”
“Ầy dà, hẳn là vất vả lắm nhỉ.”
“Bởi vậy, ừm…không phải vì tớ không thể xử lý hết mọi việc cho tới tuần sau hay gì đâu, mà là bởi nay tớ làm xong sớm thôi, và tớ đã quyết định đến nhà ga để dành thời gian rảnh á. Thế nên mới cải trang như này đó, cơ mà tình cờ lại gặp được cậu luôn.”
Hóa ra mặc áo Jersey đấy là để cải trang à.
“Có thật là cải trang không đấy? Chẳng phải đó là thường phục sao?”
“Hơ? Không đời nào đâu!”
“Không hẳn. Trông cậu cứ như thần tượng thương mại sến súa này nọ ấy.”
“Ư! Đã thế thì về nhà luôn cho khỏe!”
“Ờ, được. Vậy tuần sau gặp lại nhá.”
“Khoan đã!”
Tôi vội rời khỏi Sakurazaki, cơ mà cô nàng đã ngăn tôi lại mất rồi.
“Buồn cười thế. Tớ đã cố lặn lội tới tận đây để gặp cậu mà cậu lại cư xử như vậy đó hả?”
“Hử? Đến gặp tôi? Không phải để tranh thủ xả hơi à?”
“Ư, ừm…không phải thế! Tớ chỉ muốn dành thời gian xả hơi thôi! Thế, hôm nay cậu có kế hoạch gì không?”
“Ờm thì…”
Hệt như dự đoán, tôi không thể đưa một cô gái đến quán Gyudon được.
Cơ mà cũng không thể đến quán cà phê thời thượng nơi tôi chưa hề lui tới.
“...”
“Nè, cậu định quay lại à?”
“Hử, quay lại á?”
“Cậu nghĩ cậu không thể đưa tớ đến nơi đó ư?”
“...Ừm, tôi nghĩ thế đấy.”
Sakurazaki liền nắm tay đi bên cạnh tôi.
“Cậu không phải loại người quá để tâm đến người khác, nếu cậu ích kỉ hơn và cứ kéo tớ đi thì có khi tớ còn thích hơn ý.”
“Ừ, hiểu rồi, nhưng…”
“Thế, thực sự thì cậu định tới đâu đấy?”
“...Ngay đây này.”
Vừa mới tới luôn đó.
Ở phía bắc và phía nam của lối ra ga có quán gyudon tên “Sukoya”, nhưng vì cửa ra phía bắc lúc nào cũng đông nghịt người nên tôi toàn đi từ cửa ra phía Nam đến Sukoya thôi.
“...Ơ-Ở đây á, c-cậu định làm gì vậy…?”
“Ý cậu là sao? Chỉ ăn xong rồi về thôi mà.”
“Ăn á? Ư-Ưm, g-g-g-g-gì cơ, lẽ nào cậu định…”
“Hử? Nói cái gì vậy mẹ trẻ?”
Tôi liền kiểm tra vị trí cô nàng đang nhìn.
Cô đang nhìn chằm chằm khách sạn “hơi đặc biệt một tí” ngay cạnh quán gyudon, thế là mặt đỏ ửng hết cả lên.
“Hầy…Đang nói về nơi này này.”
Tôi liền nghiêng đầu Sakurazaki, bắt cô nàng nhìn cái quán gyudon kia.
“Hơ, ế?”
“Nay tôi muốn tới đây. Dễ hiểu thế còn gì. Trí tưởng tượng của cậu ‘độc lạ’ phết, đấy là lý do vì sao tôi không thích mấy mắm tuổi teen ở tuổi dậy thì đấy.”
“...Quên những gì tớ nói hồi nãy đi.”
“Hử?”
“Quên những gì tớ nói hồi nãy đi.”
Bắt đầu thấy áp lực đến lạ luôn rồi đấy.